Thế giới thứ nhất: Vườn trường (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17


Không chờ Đoạn Cẩn quay đầu lại, người nọ đi lên phía trước một bước, từ phía sau ôm Đoạn Cẩn vào lòng.

“Chó con chọc chủ nhân tức giận sao?” Trình Uyên nhẹ nhàng áp mặt lên đầu Đoạn Cẩn, nhỏ đến khó phát hiện mà hôn mái tóc mềm mại của em, thanh âm trầm thấp, quyến luyến còn mang theo một tia lấy lòng, “Chó con không chăm sóc tốt cho chủ nhân, còn cùng người khác cãi nhau trong phòng bệnh, làm phiền đến chủ nhân…… Nhưng cứ tưởng tượng đến người kia đã hôn chủ nhân, chó con liền rất tức giận, giận đến không khống chế được. Chó con về sau sẽ ngoan ngoãn, em đừng vứt bỏ chó con được không?”

Trình Uyên vẫn luôn tự xưng mình là chó con, Đoạn Cẩn cảm giác chính mình thật sự đang bị một con chó thật lớn quấn lấy.

Đoạn Cẩn gian nan xoay người, ngẩng đầu nhìn Trình Uyên: “Không phải tức giận, chính là cảm thấy rất xấu hổ, cho nên để lại…… cậu với Tạ Dật, ừm, không biết tôi nói ra có thích hợp hay không, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải giương cung bạt kiếm như vậy, vẫn là sớm một chút nói rõ hiểu lầm, dũng cảm theo đuổi tình yêu tương đối tốt hơn.”

Đoạn Cẩn ở trong lòng hắn, khi ngửa đầu nhìn hắn, Trình Uyên liền rất khó tập trung lực chú ý đi tự hỏi những thứ khác.

Từ góc độ này vừa lúc hắn có thể thấy được lông mi mềm mại, chiếc mũi cao thẳng còn cả cánh môi đỏ tươi của tiểu thiếu gia trong lòng.

Ngày thường sắc môi Đoạn Cẩn bởi vì ốm yếu nên hơi nhợt nhạt. Bây giờ lại bị người hôn qua, cánh môi hồng nhuận đẫy đà, giống như một loại trái cây nhiều nước nào đó rất mê người.

Cái loại chua xót này làm trái tim hắn đau đớn, lòng ghen tỵ chiếm đầy toàn thân.

Trong tư thế này, hắn chỉ cần đặt tay ở sau chiếc cổ nhỏ yếu của tiểu thiếu gia, thoáng dùng sức, là có thể làm tiểu thiếu gia ngất xỉu.

Sau đó hắn sẽ mang tiểu thiếu gia về nhà, khóa ở trong phòng mình, để tư vị của loại trái kia chỉ có thể cho hắn nhấm nháp.

Tôi nguyện ý dâng lên tất cả của bản thân, em chỉ cần tôi thôi được không, bên người chỉ có một con chó trung thành là tôi thôi được không em……

Tôi có thể vì em làm tất cả mọi chuyện, giúp em đoạt được tất cả mọi thứ em muốn, chỉ cần nhìn tôi thôi, đừng để những người khác nhìn em được không?

Bị cặp mắt hoa đào hắc bạch phân minh kia nhìn từ dưới lên, trái tim Trình Uyên vừa mềm vừa đau.

Trình Uyên dùng tay che khuất hai mắt Đoạn Cẩn, không cho em lại dùng loại ánh mắt mê hoặc người ta rơi vào vực sâu này nhìn chính mình, cúi đầu, môi cọ qua nốt ruồi đỏ trên mắt phải của Đoạn Cẩn, thấp giọng nói: “ Trong lòng chó con chỉ có chủ nhân, không thích Tạ Dật.”

Toàn thân Đoạn Cẩn nổi da gà.

Quá trời buồn nôn…… Hơn nữa em không nghĩ Trình Uyên lại hạ mình trước cường quyền, cho rằng bản thân thấp kém hơn em.

Dù là tạm thời nhẫn nhục chịu đựng, thì dần dà cũng khó tránh khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng……

“Tuy rằng tôi ức hiếp cậu, nhưng cậu không cần tự kêu mình là chó con……” Đoạn Cẩn ánh mắt đảo loạn, bộ dáng thật ngại ngùng, “Ngoan ngoãn bị tôi bắt nạt thì tốt rồi, không cần tự kêu mình như vậy, cũng không cần kêu tôi là chủ nhân.”

Trình Uyên quỳ một gối xuống đất, ôm lấy eo Đoạn Cẩn, đầu dựa vào trên bụng Đoạn Cẩn, buồn buồn nói: “Tôi chính là muốn làm chó con của chủ nhân, tôi không biết trừ thân phận này ra, còn có thân phận nào khác có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh em.”

Hắn ngẩng đầu, kéo tay Đoạn Cẩn qua, đặt trên cổ mình.

Đoạn Cẩn có thể cảm giác được dòng máu dưới da hắn ào ạt lưu động, hầu kết nhấp nhô theo thanh âm trầm thấp trịnh trọng của hắn.

“Cho tôi đeo vòng cổ đi, để tôi thuộc về em.”

Đoạn Cẩn động đậy tay, hắn không bóp đau em, nhưng cũng chặt chẽ nắm lấy, không cho em cơ hội cự tuyệt, “Tôi……”

“Cậu lôi kéo bé cưng làm cái gì đó?” Đoạn Cẩn lời vừa ra khỏi miệng, phía sau truyền đến thanh âm nổi giận đùng đùng của Tạ Dật.

Cậu chẳng qua là tốn chút thời gian tự hỏi chính mình ở trước mặt Đoạn Cẩn là thân phận gì, sau đó quyết định sẽ trịnh trọng tỏ tình với Đoạn Cẩn, trở thành bạn trai danh chính ngôn thuận của bé cưng, không nghĩ tới lại thấy cái tên gọi là Trình Uyên này ăn vạ bên người Đoạn Cẩn.

Tạ Dật kéo tay Đoạn Cẩn về, tiến lên một bước, che Đoạn Cẩn ở phía sau.

Cậu chịu đủ cái loại ánh mắt đầy ái mộ lại tràn đầy dục vọng chiếm hữu của nam nhân khác khi nhìn người trong lòng mình này rồi.

Đoạn Cẩn, bé cưng của cậu, chỉ có thể để mình cậu nhìn, cũng chỉ có thể nhìn về phía cậu, vì cái gì luôn có người muốn tranh đoạt cùng cậu?

Tạ Dật nhìn Trình Uyên từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt hung lệ không thua kém gì, chậm rãi nói: “Cậu biết em ấy vì sao chuyển đến lớp 11-2 không? Bởi vì em ấy vẫn luôn yêu thầm tôi, đưa bữa sáng cho tôi, viết thư tình cho tôi. Lúc em ấy nói muốn tôi làm bạn trai của em ấy, đến tên cậu là gì em ấy còn không biết. Sau này cách em ấy xa một chút, đừng để tôi lại thấy cậu dây dưa với em ấy.”

Trình Uyên sắc mặt đen kịt, hai tay nắm chặt, trong mắt tức giận sắp không khắc chế được.

“Cho nên, trước kia cậu vẫn luôn thả câu em ấy, nhìn em ấy lấy lòng cậu, đem trái tim tràn đầy lửa nóng cho cậu. Bây giờ cậu lại đem chuyện này lấy ra khoe khoang? Cậu từng bận tâm đến cảm thụ của em ấy chưa?”

Trình Uyên cắn răng, nắm tay càng siết chặt.

Đoạn Cẩn bị Tạ Dật che lại toàn bộ, từ góc độ này em không nhìn thấy sắc mặt Trình Uyên, lại có thể thấy Trình Uyên dùng sức đến khớp xương bàn tay đều trắng bệt.

Trình Uyên sẽ không muốn đánh Tạ Dật chứ!

Đoạn Cẩn rút tay phải đang bị Tạ Dật nắm ra, muốn đi khuyên can. Tay em vừa động, Tạ Dật đột nhiên xoay người, nắm tay em càng chặt, sắc mặt tái nhợt, mất đi thần thái thanh tuấn trước giờ, gấp gáp nói: “Bé cưng, em nghe anh giải thích, anh không có……”

Lực chú ý của Đoạn Cẩn đều ở trên người Trình Uyên, thấy Trình Uyên nâng tay phải lên, sợ hắn thật sự đánh Tạ Dật, dùng sức tránh khỏi tay Tạ Dật, chạy đến bên cạnh Trình Uyên, ngăn lại cánh tay Trình Uyên.

Đoạn Cẩn nhỏ giọng khuyên hắn: “Không có chuyện gì, cậu đừng nóng giận, đừng ra tay.”

Trình Uyên thuận theo Đoạn Cẩn từ từ buông cánh tay, nhìn Tạ Dật gằn từng chữ: “Tôi nghe lời em ấy, lần này không đánh cậu, hy vọng lần sau sẽ không lại nghe thấy cậu ở trước mặt người khác nói chuyện này. Cậu không quý trọng, tự nhiên có người khác quý trọng.”

Đoạn Cẩn bị Trình Uyên lôi kéo rời đi, đi vài bước, trên lưng vẫn luôn bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, nhịn không được quay đầu lại nhìn Tạ Dật một cái.

Tạ Dật vẫn là sắc mặt một mảnh tái nhợt, trong mắt sợ hãi cùng hối hận sắp không giữ được, cuối cùng hóa thành bi thương.

Đoạn Cẩn cùng ánh mắt cậu giao nhau, trái tim nhảy lên một cái.

Nếu những điều Tạ Dật nói là việc em làm, em sẽ xấu hổ nhưng sẽ không trách Tạ Dật, nhưng em không tư cách thay thế cho Đoạn tiểu thiếu gia thật sự để cùng Tạ Dật nói “Không sao hết, tôi không ngại.”

Eo cùng mông đột nhiên bị một đôi tay hữu lực ôm lấy, Trình Uyên bế Đoạn Cẩn lên, để em dựa vào ngực mình, không thể lại quay đầu lại nhìn Tạ Dật.

Đoạn Cẩn muốn hắn buông mình xuống, tự em có thể đi, nhưng chỉ có thể nhìn Trình Uyên gắt gao banh mặt cùng đường cằm kiên nghị của hắn, nghĩ đến Trình Uyên vừa rồi thiếu chút nữa ra tay đánh người, bây giờ phỏng chừng còn đang nổi nóng, sợ bị đánh bèn buồn bực giấu mặt vào ngực Trình Uyên.

Thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cả trường đã sớm biết em là tiểu thiếu gia thích bắt nạt bạn học, cưỡng ép bạn học làm công cụ thay đi bộ cho mình rồi.

5456 đột nhiên nói: “Vừa nãy giá trị bắt nạt tăng không tồi, Trình Uyên cùng Tạ Dật đều tăng không ít, mỗi ngày đều có thể đạt được tốc độ tăng như vậy nhiệm vụ rất nhanh là có thể hoàn thành.”

Tốc độ tăng không tồi sao? Em hình như chỉ sai Trình Uyên bóp chân cho mình, hơn nữa còn chưa bóp xong bọn họ liền cãi nhau rồi.

Hình như cũng chưa kịp bắt nạt Tạ Dật.

Trên đầu Đoạn Cẩn nhiều thêm mấy dấu chấm hỏi. Là vì bắt nạt Trình Uyên làm Tạ Dật đau lòng sao, cho nên đồng cảm như bản thân mình cũng bị nhục nhã?

Xem ra Trình Uyên đặt biệt không thể tiếp thu việc bóp chân cho người khác này. Nhưng mà em muốn tích lũy giá trị bắt nạt, làm như vậy thu thập được giá trị bắt nạt so với tìm người đánh Trình Uyên một trận còn nhanh hơn.

Mắt thấy đã tới dưới lầu khu dạy học, Đoạn Cẩn vỗ vỗ cánh tay Trình Uyên, ý bảo bỏ mình xuống.

Trình Uyên dừng lại, dỗ dành nói: “Leo cầu thang rất mệt, em vừa khỏi bệnh, tôi bế em đi lên.”

Đoạn Cẩn dở khóc dở cười, em cũng không có yếu ớt đến mức lầu hai cũng không có sức leo. Cố ý nhăn mày, lạnh lùng nhìn Trình Uyên, nói: “Không nghe lời tôi nói phải không?”

Trình Uyên buông Đoạn Cẩn xuống, thấp giọng nói: “Tôi nghe lời em.”

Đoạn Cẩn gật gật đầu, vừa lòng nói: “Về lớp đi học đi.”

Trình Uyên không nắm tay Đoạn Cẩn đi song song, mà là thuận theo đi theo phía sau em, cách một khoảng cách.

Đoạn Cẩn so với hắn lùn hơn nửa cái đầu, bây giờ cách ba bậc thang, Trình Uyên hơi hơi ngẩng đầu, ngước nhìn bóng dáng Đoạn Cẩn.

Có lẽ bởi vì bẩm sinh thân thể yếu ớt, khung xương Đoạn Cẩn rất tinh tế, bả vai đơn bạc, toàn bộ thân thể đều giấu ở trong đồng phục mùa thu thật dày, chỉ lộ một đoạn cổ trắng nõn mềm mại ra bên ngoài.

Tóc Đoạn Cẩn rất đen, làm làn da trắng tuyết càng thêm mê người, không hề phòng vệ mà bại lộ ở trước mặt nam sinh lòng mang ý xấu với em.

Trình Uyên nghĩ, nếu bây giờ đuổi theo, ôm lấy tiểu thiếu gia, ngậm lấy sau cổ em mút vào, làm làn da trắng sứ kia nhiễm màu đỏ tươi, tiểu thiếu gia sẽ như thế nào đây?

Là sẽ thật mẫn cảm ở trong ngực hắn run rẩy, mặc hắn mút hôn;

Hay là tức giận đánh hắn một chút, bảo hắn quỳ xuống, sau đó dùng chân dẫm lên người hắn?

Trình Uyên liếm liếm răng, nghĩ đến vừa rồi ở bệnh viện nhìn thấy bàn chân nhỏ trắng nõn của tiểu thiếu gia.

Bàn chân mềm như vậy, phỏng chừng dẫm hai cái, còn không có dẫm đau hắn, chính mình liền đau đến rơi nước mắt.

Nếu không phải trong phòng bệnh có thứ ngu ngốc kia, bây giờ hắn hẳn là đã được sờ soạng chân tiểu thiếu gia……

Đoạn Cẩn cảm giác ánh mắt sau lưng càng ngày càng âm trầm, cứng người tăng nhanh tốc độ về lớp.

Này là tiết của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp không ở trong phòng học, phòng học khó có được cơ hội cãi cọ ồn ào.

Vừa ngồi vào chỗ, Lý Nhã Văn liền xoay lại đây, nói: “Đã khỏe hơn chưa?”

Đoạn Cẩn gật gật đầu, nói: “Khỏe rồi, đã không còn mê mang nữa.”

Bạn cùng bàn Lý Nhã Văn lúc này nghiêng đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra cái túi nilon, đặt trên bàn Đoạn Cẩn : “Tiểu thiếu gia cậu đổ bệnh một trận, nhưng làm mọi người lo lắng lắm nha.”

Bên trong túi nilon có không ít trái cây đồ ăn vặt, còn có khăn giấy "nõn bảo bảo" gì đó, “Các fan tỷ tỷ của cậu đưa lại đây đó, cậu cũng đừng hỏi là ai nha, nếu cậu còn chưa trở về tớ khẳng định sẽ bị chị tớ đánh.”

Trương Hâm có một chị gái là học bá đang học lớp 12, chính mình học tập tốt, đối với em trai yêu cầu cũng cao, Trương Hâm sợ chị mình như chuột sợ mèo, bảo làm gì là làm cái đó, không dám cãi lời chút nào.

Đoạn Cẩn đi học so bạn cùng lứa tuổi sớm hơn một chút, người lại xinh đẹp lung linh, một bộ tiểu công tử quý tộc, cùng các nam sinh cấp ba khác giống như người ở hai thế giới, các chị gái lớp 12 không ít người đều xem Đoạn Cẩn như em trai trong mộng của mình.

Biết Đoạn Cẩn sinh bệnh phải đi phòng y tế, đau lòng lại sốt ruột, chị gái của Trương Hâm giữa trưa tới tìm Trương Hâm liền vừa lúc mang trái cây đồ ăn vặt các loại lại đây, bảo Trương Hâm đưa cho Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn đành phải nhận chúng nó, nói: “Được rồi, cảm ơn chị cậu nha, chờ tan học tớ với cậu cùng đi nói cảm ơn chị ấy.”

Trương Hâm xua xua tay, “Đừng, đừng, đến lúc đó chị ấy khẳng định mỗi ngày đều nói với tớ “Sao em trai của tao lại là mày cơ chứ……””

Trương Hâm cố ý bóp giọng quái thanh quái khí học theo cách nói chuyện của chị cậu ta, chọc mọi người cười bò.

“Aiya, đúng rồi, còn có cái này nữa……” Lý Nhã Văn từ bên ghế lớp trưởng lấy tới hai tờ giấy, đặt ở trên bàn Đoạn Cẩn, “Sắp tới phải chơi thu! Lần chơi thu cuối cùng của cấp ba, chủ nhiệm đã làm cái phiếu này, muốn đi nơi nào liền chọn ra, sau đó còn phải được người nhà ký tên nữa.”

“Tạ Dật không về cùng cậu sao?” Lý Nhã Văn hỏi.

Đoạn Cẩn nhớ tới ánh mắt kia của Tạ Dật khi quay đầu lại, con người Tạ Dật kỳ thật khá tốt, chính là tính tình có chút hỏng rồi, muốn kích thích Trình Uyên ghen, cũng không nên bóc vết sẹo của một người khác ra nha……

“Cậu ấy có chút việc, hẳn là lát nữa mới có thể về lớp học.”

Lý Nhã Văn gật gật đầu, nói: “Vậy chờ cậu ấy về cậu liền đưa cho cậu ấy đi, bọn tớ đều không dám cùng cậu ấy nói chuyện…… Nhưng mà thật không nghĩ tới, cậu sinh bệnh cậu ấy là người đầu tiên phát hiện, còn tự mình cõng cậu đi phòng y tế.”

Đoạn Cẩn nghĩ nghĩ, giúp Tạ Dật giải thích nói: “Cậu ấy chính là bề ngoài thoạt nhìn cao lãnh, tiếp xúc rồi mới biết được kỳ thật là ngoài lạnh trong nóng á.”

Lý Nhã Văn nghĩ lại vẻ mặt lạnh lùng từ hồi lớp 10 tới nay của Tạ Dật:……

Chủ nhiệm lớp đẩy cửa ra, mặt vô biểu tình mà đứng ở cửa, trong phòng học nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Chủ nhiệm lớp trầm giọng nói: “Còn tưởng rằng các em đã bắt đầu đi chơi thu rồi đó. Đều ngoan ngoãn tự học đi!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro