Thế giới thứ nhất: Vườn trường (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16


Đoạn Cẩn: “……”

Bình thường mà nói, Đoạn Cẩn là người có tính tình rất tốt, nhưng Tạ Dật thật sự quá đáng!

Đoạn Cẩn tức giận dùng sức đẩy Tạ Dật một cái.

Nhưng người Đoạn Cẩn nho nhỏ, sức lực cũng nho nhỏ, dùng hết sức đẩy người ta lại một chút cũng không đẩy nổi, ngược lại làm người ta nắm lấy tay em nhẹ nhàng xoa nắn.

“Bé cưng tay có đau không em?”

Nói xong, còn mổ một cái lên bàn tay trắng nõn.

Cảm giác ấm áp cọ qua cổ tay, Đoạn Cẩn lập tức rút tay về trước khi Tạ Dật định hôn cái thứ hai, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, hỏi hệ thống.

【 Tạ Dật sao vẫn luôn nói bậy nói bạ thế…… Còn rủa ta không cao lên được! 】

Nói đến nửa câu sau, thanh âm vừa uất ức vừa tức giận.

5654 bó tay với ký chủ ngây thơ ngu ngốc này, sợ ăn ngay nói thật dọa đến em, nhớ tới ý nghĩ kỳ quái lúc trước của Đoạn Cẩn, theo ý nghĩ của bé ngốc trả lời.

【 Hẳn là cố ý cùng ngài thân mật, làm Trình Uyên ghen, Trình Uyên có chút hành vi hẳn cũng là vì như thế. 】

Đoạn Cẩn nhìn về phía Trình Uyên, quả nhiên mặt đen rồi, đôi mắt đen kịt mà nhìn bọn họ, trong lòng uất ức lại sợ hãi, bất động thanh sắc cách xa Tạ Dật một chút, quả nhiên sắc mặt Trình Uyên tốt hơn chút.

Ai, dù là nhiệm vụ của người mới cũng không đơn giản chút nào. Em cậy thế bắt nạt Trình Uyên thật thuận lợi, Trình Uyên hoàn toàn không dám phản kháng, nhưng không nghĩ tới em còn gánh vác thêm nhiệm vụ ẩn làm trợ công cho công thụ chính……

Lúc Trình Uyên trầm mặt thật sự quá dọa người.

Đoạn Cẩn thẳng sống lưng, nhẹ nhàng đá một cước vào bụng Trình Uyên, nâng cằm lên, một bộ kiêu căng, “Ngẩn người làm gì đó, chân cũng không bóp.” Sau đó thuận lý thành chương mà thu chân về, giấu ở trong chăn.

Trình Uyên bị em đá thân thể cứng đờ, cơ bắp cả người căng thẳng, điều chỉnh một chút dáng ngồi, tay duỗi vào trong chăn.

“Tôi sẽ tiếp tục bóp chân.”

Đoạn Cẩn cuộn chân lên, trốn về sau, co thành một đoàn nhỏ, không cho bọn họ cơ hội cười nhạo chân mình nhỏ, thẹn quá thành giận nói: “Không cần cậu bóp nữa!”

Nhìn Đoạn Cẩn tức giận trừng mắt nhìn mình như mèo con, lòng Trình Uyên mềm đến rối tinh rối mù, nhẹ giọng nói: “Tôi giúp em mát xa huyệt vị, có thể giúp vóc dáng cao hơn.”

Em thoạt nhìn dễ lừa như vậy sao?

Đoạn Cẩn lắc đầu, thái độ kiên quyết. Thấy ánh mắt Trình Uyên ảm đạm đi, không khỏi hoang mang, Trình Uyên là bị em bắt nạt quá mức sao, không cho hắn cơ hội cười nhạo mình, thất vọng đến nỗi như vậy.

Chút tính tình của Đoạn Cẩn nổi lên .

Em không chỉ không cho Trình Uyên cơ hội cười nhạo mình, còn muốn tiếp tục bắt nạt Trình Uyên.

Em trầm mặt, lạnh giọng sai sử Trình Uyên: “Lấy tất lại đây.”

“Vâng.” Thanh âm Trình Uyên so với vừa rồi càng nhẹ, duỗi tay xốc chăn Đoạn Cẩn lên, “Chó con giúp chủ nhân mang tất vào.”

Thanh âm Đoạn Cẩn lạnh hơn: “Tôi nhớ rõ đã nói với cậu là không cần tự chủ trương mà.”

Trình Uyên si mê mà nhìn Đoạn Cẩn, tay nghe lời thu trở về, lỗ tai dần dần đỏ lên, thanh âm vừa nghẹn vừa nhẹ: “Chó con sai rồi, xin chủ nhân trừng phạt chó con.”

Tạ Dật ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, trong lòng chua muốn ch·ết, lưỡi đều ê ẩm.

Cái gì mà chó con hay không chó con, Trình Uyên này chính là dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này câu dẫn bé cưng sao?

Mặt ngoài thì lừa bé cưng để hắn làm người hầu, bé cưng mềm mại như vậy, có người chịu chủ động làm người hầu cho em, tự nhiên sẽ đồng ý.

Nhưng thực tế Trình Uyên này chính là nam tiểu tam muốn thừa cơ chen vào!

“Bé cưng, lại không uống cháo sẽ nguội mất.” Tạ Dật đưa cháo đến bên môi Đoạn Cẩn, “Trước tiên uống xong cháo đã.”

Tuy rằng nhiệm vụ bây giờ là phải gộp luôn Tạ Dật vào để bắt nạt, nhưng Đoạn Cẩn nhất thời còn chưa quen, không phân Tạ Dật đến danh sách bắt nạt, ngoan ngoãn ngậm lấy hơn một nửa cái muỗng.

Tạ Dật hơi hơi nâng muỗng lên, cháo đưa vào trong miệng Đoạn Cẩn, môi đỏ tươi dính chút nước cháo, sáng lấp lánh, giống anh đào tươi mới nhiều nước dụ người nhấm nháp.

Tạ Dật mơ hồ còn có thể thấy được đầu lưỡi nhỏ giấu sau hàm răng.

Không lâu trước đây cậu vừa nhấm nháp qua, biết được tư vị khi bắt nạt đầu lưỡi mềm mại nho nhỏ kia có bao nhiêu tốt đẹp.

Cảm giác tê dại từ xương cùng lẻn đến sau ót, Tạ Dật một hồi nhớ tới tư vị vừa cùng bé cưng hôn môi, khí huyết liền xông thẳng lên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm cánh môi Đoạn Cẩn không chớp mắt, đầu nghiêng về trước, thanh âm phát nghẹn.

“Bé cưng, trên môi em dính cháo……”

Đoạn Cẩn ý thức được Tạ Dật lại muốn hôn mình, vội vàng trốn ra sau. Phía sau đột nhiên vươn ra đôi cánh tay, ôm em lên.

Trình Uyên đặt Đoạn Cẩn ngồi trên đùi mình, Đoạn Cẩn nhìn qua tinh tế, nhưng mông và đùi lại đầy thịt, khối thịt mềm mại kia vừa ngồi trên, Trình Uyên liền căng thẳng cơ bắp, thấy Đoạn Cẩn còn ngại chân hắn cứng, ngồi không thoải mái, mông nhỏ dịch tới dịch lui, hít sâu một hơi, ấn Đoạn Cẩn vào trong lòng, ở bên tai em nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta đã hôn em sao? Chủ nhân.”

Đoạn Cẩn không có trả lời, nhưng thân thể em đột nhiên cứng đờ đã biểu lộ đáp án.

【 Làm sao bây giờ, 5654, nụ hôn đầu của Tạ Dật…… Trình Uyên sẽ không đánh ta đi? 】

5654 thở dài, bó tay với bé ngốc này: “Sẽ không, Trình Uyên không dám.”

Nhưng Đoạn Cẩn vẫn thực khẩn trương, ngồi cứng đơ trong lòng Trình Uyên, không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt hắn, bên tai từng trận từng trận hô hấp nóng rực lại trầm trọng thiêu em hoảng hốt.

Tạ Dật đặt cháo lên trên bàn, nhăn mày, duỗi tay kéo Đoạn Cẩn, “Tôi cùng bé cưng đã hôn qua thật nhiều lần, buông em ấy ra.”

Còn không có đụng tới vai của Đoạn Cẩn, Trình Uyên liền dùng lực vặn tay Tạ Dật.

“Lăn đi, đừng chạm vào em ấy.”

Thanh âm âm trầm lạnh băng, áp lực cuồng nộ.

Đoạn Cẩn cảm giác cánh tay bên hông càng ôm chặt hơn, thậm chí ngăn không được run rẩy, theo bản năng nhích về trước.

Cánh tay ôm eo em nháy mắt cứng đờ, như là sợ hãi, không dám lại dùng lực, nhưng cũng không có buông Đoạn Cẩn ra.

Tay Tạ Dật bị Trình Uyên vặn đau, làm cậu càng tức giận hơn chính là Trình Uyên vẫn luôn ôm Đoạn Cẩn không buông.

Cậu đã sớm nhìn không thuận mắt tên nam sinh vẫn luôn quấn lấy Đoạn Cẩn này, cậu vừa không chú ý một chút, bên người bé cưng liền nhiều thêm một con chó hoang giành ăn.

Trách cậu vẫn luôn thả câu Đoạn Cẩn, không có đáp lại em……

Nếu cậu sớm một chút buông bỏ mặt mũi, chủ động đi tìm Đoạn Cẩn, nói với Đoạn Cẩn là cậu cũng thích em ấy, có phải bọn họ đã ở bên nhau hay không, có phải bây giờ cậu có thể ôm Đoạn Cẩn vào trong ngực hay không, chỉ có cậu mới có tư cách đứng ở bên người Đoạn Cẩn hay không?

Mà không phải giống như bây giờ, không có thân phận đoạt Đoạn Cẩn đến bên cậu, muốn đánh trả lại sợ thương tổn đến Đoạn Cẩn.

Tạ Dật cùng Trình Uyên ánh mắt giao nhau, cười lạnh nói: “Cậu có tư cách gì nói những lời này? Một con chó hoang cầu người thu lưu mà thôi, có tư cách gì thể hiện dục vọng chiếm hữu đối với chủ nhân?”

Trình Uyên dùng cằm cọ cọ đầu Đoạn Cẩn, trong mắt lóe hàn quang, thẳng tắp nhìn Tạ Dật, ngữ khí không muốn xa rời, còn mang theo một phần khoe khoang: “Chủ nhân thừa nhận tôi là chó con của chủ nhân.”

Hắn ngậm lấy tai Đoạn Cẩn, dùng hàm răng ma sát, lưu lại ấn ký màu hồng nhợt nhạt, ngữ khí chuyển qua lạnh lẽo, “Nhưng thật ra là cậu. Cậu lấy thân phận gì đứng ở chỗ này cùng tôi tranh đoạt em ấy?”

Đoạn Cẩn trơ mắt nhìn sắc mặt Tạ Dật càng ngày càng kém, không khí xung quanh đều giương cung bạt kiếm.

Này là chuyện gì đây trời!

Cũng quá xấu hổ rồi đi…… em, là bởi vì em làm bóng đèn kẹp giữa bọn họ, cho nên phải xấu hổ như vậy sao.

Lời Trình Uyên nói cũng làm người ta xấu hổ quá đi…… Ở không nổi nữa……

Đoạn Cẩn bẻ bẻ tay Trình Uyên, trong nháy mắt cánh tay vòng bên hông em siết chặt hơn, sau đó mới chậm rãi buông lỏng ra.

Đoạn Cẩn bò đến mép giường, đối với hai người bọn họ xấu hổ cười cười, nói: “Cái kia…… Tôi đi về trước đi học đây, các cậu cứ từ từ nói chuyện.”

Trên hành lang bệnh viện, 5654 hỏi Đoạn Cẩn: “Ngài không sợ hai người bọn họ đánh nhau à?”

Đoạn Cẩn trong lúc bọn họ còn nén tức giận, nháy mắt đi ra cửa, cảm xúc bạo liệt trong phòng liền đạt tới đỉnh điểm.

—— nếu là cảm xúc bạo liệt này nhằm vào ký chủ, với loại cấp bậc này có thể lập tức xin chủ hệ thống, trực tiếp an bài ký chủ ch·ết giả, hoặc là truyền tống đến các thế giới khác.

Đoạn Cẩn thở dài, trả lời: “Ta tiếp tục đợi ở đó, bọn họ mới càng thêm tức giận nha, ta cảm giác ta vừa rồi đều đang phát sáng.”

5654: “……”

Đoạn Cẩn rời phòng y tế, chưa đi được bao xa, phía sau đã truyền đến âm thanh chạy bộ dồn dập, thanh âm càng lúc càng gần.

Đoạn Cẩn vừa định quay đầu lại xem là ai, cánh tay đã bị người nọ bắt lấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro