Thế giới thứ nhất: Vườn trường (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Bàn tay xoa bóp bả vai em dừng lại một chút, Đoạn Cẩn nghe thấy Trình Uyên hít vào một hơi thật sâu.

Đoạn Cẩn rụt rụt cổ: “Đừng nói là bị mình ức h.iếp ghê quá nên muốn đánh mình nha……”

Tuy rằng Đoạn gia có quyền có thế, Trình Uyên cũng còn chưa trưởng thành, nhưng người bị bức cho nóng nảy đánh em một trận, về sau có tính sổ thì bây giờ vẫn sẽ chịu đau một hồi.

Hơn nữa cũng không dễ giải quyết chuyện này được, nếu em bị Trình Uyên đánh, lấy trình độ cưng chiều của mẹ Đoạn với em, phỏng chừng Trình Uyên còn chưa có trưởng thành liền trực tiếp bị Đoạn gia bẻ gãy.

【 Yên tâm đi, nhân vật đều nghiêm khắc dựa theo cốt truyện để phát triển, không có tình tiết cốt truyện Trình Uyên sẽ không trả thù ngài. 】

Được hệ thống bảo đảm, Đoạn Cẩn yên tâm.

Phát hiện Trình Uyên vẫn ngồi ở sau lưng em, không nhúc nhích, tay bóp vai em cũng dừng lại, đè ở trên vai.

Ngữ khí Đoạn Cẩn tăng thêm vài phần bất mãn, so với lúc trước càng kiêu căng: “Chủ, chủ nhân muốn cậu bóp chân.”

Đoạn Cẩn nghe mình nói đều muốn đánh mình, em cũng quá xấu xa rồi! Trình Uyên lúc biết em sinh bệnh, liền tới đây thăm hỏi em, kết quả lại bị em nhục nhã như vậy.

Hơn nữa…… Đoạn Cẩn ở trong lòng yên lặng mà thở dài, này cũng sẽ làm Tạ Dật chán ghét em đi, đáng tiếc vừa mới cùng Tạ Dật hòa hoãn một chút quan hệ.

Đoạn Cẩn trộm nhìn Tạ Dật, phát hiện Tạ Dật quả nhiên mím môi mỏng, co chặt đỉnh mày, tức giận trong mắt sắp hóa thành thực thể, giống như con sói cô độc đã đói bụng ba ngày ba đêm phát hiện con mồi của mình bị con sói khác cướp mất.

Đoạn Cẩn lập tức chột dạ mà tránh tầm mắt.

Trên vai nhẹ đi, Đoạn Cẩn ngẩng đầu, nhìn Trình Uyên đứng lên.

Trình Uyên sắc mặt nhàn nhạt, giữa mày không có nếp gấp, ánh mắt không dọa người, môi mỏng cũng không có mím lại.

Đoạn Cẩn nghiên cứu nửa ngày cũng không biết Trình Uyên có tức giận hay không.

Trình Uyên ngồi ở đuôi giường, xốc chăn lên, đem hai chân Đoạn Cẩn đặt trên đùi mình.

Hắn nhìn thiếu niên trên giường, ánh mặt trời chiếu vào người thiếu niên, ánh vàng rực rỡ, lông mi vừa dài vừa dày từng sợi rõ ràng, dưới ánh nắng run lên nhè nhẹ, nhăn mũi mím mím môi, một đôi mắt hoa đào liễm diễm, thật cẩn thận mà nhìn hắn.

Linh hồn Trình Uyên rung động, trái tim như bị một bé mèo nhỏ nhẹ nhàng cào một cái.

Tiểu thiếu gia của hắn rõ ràng nội tâm vừa mềm vừa ngọt, lại cứ muốn giả dạng bộ dáng tùy hứng bừa bãi.

Lúc đá hắn đã thu bớt sức lực, nhẹ đến không thể nhẹ hơn, lúc uy hiếp muốn cưỡi hắn thì hạ giọng, không cho những người khác nghe thấy;

Bây giờ tự xưng chủ nhân sai bảo hắn bóp chân, lại vẻ mặt khẩn trương mà nhìn hắn, giống như chỉ cần hắn lộ ra một chút không tình nguyện, liền sẽ thu hồi mệnh lệnh.

Tiểu thiếu gia mềm lòng này, bắt nạt người ta mà cũng yêu kiều mềm mại như vậy.

Hắn sao có thể không tình nguyện chứ? Đây là điều hắn nằm mơ cũng muốn khát cầu……

Thật muốn nhốt tiểu thiếu gia lại, dạy em một chút phải bắt nạt hắn như thế nào.

Hung hăng cũng được, cao cao tại thượng cũng thế, đối với hắn làm cái gì đều có thể.

Càng tùy hứng càng tốt, càng kiêu căng càng tốt, nhục nhã hắn, đánh hắn, sai sử hắn……

Chỉ cần đem toàn bộ tầm mắt đều đặt ở trên người hắn, hắn có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của tiểu thiếu gia.

Muốn chiều hư tiểu thiếu gia, cưng chiều đến mức ngoại trừ hắn ra không ai chịu được tính xấu của em.

Đoạn Cẩn thấy Trình Uyên tối tăm không rõ nhìn mình, màu mắt càng ngày càng đen, bị dọa cả người cứng còng.

Đây là lấy lại tinh thần bắt đầu tức giận sao?

Trình Uyên ngày thường đều là bộ dáng sụp mi thuận mắt, cùng em nói chuyện cũng sẽ chủ động ngồi xổm xuống hoặc nửa quỳ, ngửa đầu nhìn em. Ngẫu nhiên thay đổi ánh mắt từ trên nhìn xuống, cảm giác áp bách cũng thật to lớn.

Khó trách Trình Vĩ Bác mỗi lần ẩu đ·ả với Trình Uyên đều phải kêu em cùng đến, xác thật rất dọa người.

Đoạn Cẩn nhúc nhích chân, tính toán cùng hắn nói không cần hắn bóp chân nữa. Chân mới vừa nhích một chút, đã bị Trình Uyên một phen nắm lấy cổ chân.

Nhiệt độ lòng bàn tay Trình Uyên rất cao, Đoạn Cẩn cảm giác chân mình bị nung nóng một chút.

Em phản xạ có điều kiện mà rụt chân, lại rút không ra, hai cổ chân đều bị Trình Uyên chặt chẽ nắm trong tay.

Tựa hồ là biết vẻ mặt của mình để lộ quá nhiều cảm xúc nội tâm, dọa tới tiểu thiếu gia, Trình Uyên cúi đầu, đánh giá hai chân thon dài trắng nõn trong tay.

Lúc trước ở phòng học bị đá một cái, Trình Uyên liền biết mắt cá chân tiểu thiếu gia có bao nhiêu tinh tế.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy, lại là không dời mắt được. Da Trình Uyên là loại trắng lạnh phơi cũng không đen, hai chân trong tay lại so với hắn còn trắng hơn mấy tone, oánh nhuận tinh tế, giống như dương chi bạch ngọc tốt nhất, sợ hãi lại ngoan ngoãn mà nằm trong tay hắn, tinh tế lại yếu đuối, hắn dùng thêm một chút lực là có thể nhẹ nhàng bẻ gãy, làm thiếu niên vĩnh viễn ngốc trong lòng ngực hắn, chỗ nào cũng không đi được.

Ác ma vẫn luôn xoay quanh không thể cho ai biết ở trong lòng lại lặng lẽ bò lên, kêu gào “Bẻ gãy chân em ấy, để em ấy vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, đem em ấy nhốt lại, để em ấy vĩnh viễn cũng không thể tiếp xúc với ai khác ngoài ngươi, ngươi đã sớm muốn làm như vậy, không phải sao?

Ngẫm lại lúc trước khi em vẫn luôn không tới tìm ngươi, ngươi đã sợ hãi mà cả đêm không ngủ được.

Ngẫm lại khi ngươi ở ngoài phòng bệnh nghe thấy em nói không thích ngươi, cùng Tạ Dật thân mật ở bên nhau, cảm giác tựa như chết đuối kia thật đau đớn. Bẻ gãy chân em ấy đi, ngươi thuộc về em ấy, em ấy theo lý nên nhận lấy sự trung thành của ngươi, nhận lấy tất cả của ngươi.”

Trái tim phảng phất bị một trận lửa lớn thiêu đốt bỏng cháy, khát vọng làm hắn cả người phát đau.

Nhưng hắn luyến tiếc.

Nội tâm cơ hồ sắp bị dục vọng cắn nuốt, Trình Uyên trên mặt lại không hiển lộ ra mảy may, hắn thu ánh mắt, không cho vực sâu nơi đáy mắt dọa đến tiểu thiếu gia, bắt đầu nhẹ nhàng mà xoa bóp cẳng chân Đoạn Cẩn.

Cơ bắp dưới tay thật mềm, làn da rất non, mịn như cánh hoa, dùng thêm một chút lực, liền sẽ làm cánh hoa tươi non kia bị thương điêu tàn.

Trình Uyên một bên quan sát phản ứng của tiểu thiếu gia, một bên điều chỉnh lực đạo cùng vị trí.

Sau khi sinh bệnh cơ bắp sẽ nhức mỏi, Đoạn Cẩn được xoa bóp thật thoải mái, cả người thả lỏng, ngơ ngác mà nghĩ Trình Uyên nếu không nghịch tập thành công, dựa vào công phu xoa bóp cũng có thể kiếm rất nhiều tiền nha.

Nhìn Đoạn Cẩn được Trình Uyên xoa bóp đến thoải mái nheo mắt lại như mèo nhỏ, Tạ Dật cảm giác trái tim mình như ngâm trong lọ giấm ủ mười năm, vừa chua vừa đau.

Còn không phải chỉ là xoa bóp thôi sao, cậu trở về liền học một chút, khẳng định so với Trình Uyên còn làm bé cưng thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là vừa rồi đã bảo đảm chính mình sẽ không ăn dấm lung tung, Tạ Dật chỉ có thể áp xuống ghen tỵ bén nhọn trong lòng, múc một muỗng cháo đút đến bên miệng Đoạn Cẩn.

“Bé cưng, lại không uống sẽ nguội mất, uống cháo nguội bụng nhỏ bé cưng sẽ đau.”

…… Bé cưng, bụng nhỏ??

Tạ Dật nói cái quần què gì dọ!

Đoạn Cẩn mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn thoáng qua Tạ Dật, muốn nói cái gì, lại cảm thấy nói như thế nào đều không đúng, chỉ có thể ngốc lăng ăn từng ngụm từng ngụm cháo.

“Muốn cởi tất không em?”

Giọng nam trầm thấp mãnh liệt từ đuôi giường truyền đến, không lớn, lại mang theo mười phần cảm giác tồn tại.

Đoạn Cẩn nghĩ nghĩ, cởi tất trực tiếp bóp chân hẳn là có thể gia tăng càng nhiều giá trị bắt nạt, hơn nữa chân em rất ít ra mồ hôi, mỗi ngày đều dùng sữa tắm rửa sạch, cũng không dơ.

“Muốn……”

Trình Uyên vuốt ve mắt cá chân Đoạn Cẩn một chút, ổn định tâm thần, cơ hồ là thành kính mà cởi tất em ra.

Vớ hoàn toàn được cởi ra, Trình Uyên hô hấp đều đình trệ, tay dừng trong không trung, sợ khống chế không được chính mình, không dám nắm lấy.

Tạ Dật cũng dừng đút cháo, đôi mắt đăm đăm mà nhìn hai chân Đoạn Cẩn.

Chân Đoạn Cẩn không lớn, so với bạn nam khác có thể nói có chút nhỏ xinh hơn. Làn da trên chân hằng năm không thấy ánh mặt trời, trắng đến gần như trong suốt, mạch máu màu xanh dưới da hơi hơi nhô lên.

Gầy mà cân xứng, độ cong giống như trăng non đẹp đẽ, hình dáng toàn bộ chân phi thường xinh đẹp.

Ngón chân là màu hồng nhàn nhạt mượt mà đáng yêu, bên trên là mười phiến móng mỏng như sò biển, giống như cánh hoa mê hoặc người hái.

Ánh mặt trời chiếu lên hai chân, phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp oánh nhuận.

Cùng với hai chân thon dài mảnh khảnh, phảng phất như đồ vật hoàn mỹ nhất của thượng đế.

Thanh âm Tạ Dật so với vừa rồi nghẹn đi không ít, cơ hồ là nói mớ.

“Bé cưng, chân em nhỏ quá, phỏng chừng về sau cũng không cao lên được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro