Thế giới thứ nhất: Vườn trường (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

__________

Tạ Dật thấy em như vậy, biết mình đã thật sự chọc giận Đoạn Cẩn.

Mặt Tạ Dật liền tái đi, trong lòng vừa hối hận vừa hoảng hốt, muốn ôm người vào lòng dỗ dành, lại sợ chọc em càng giận hơn, cũng không màng mặt mũi gì nữa, vội vàng xin lỗi nói:

“Thật xin lỗi bé cưng, anh, anh sau này sẽ không ăn giấm lung tung nữa. Em đừng giận có được không em……”

Thanh âm không còn đạm mạc như ngày xưa nữa, thậm chí có thể nghe ra một tia run rẩy, một mắt đôi phượng không chớp mắt nhìn chằm chằm nét mặt Đoạn Cẩn, trong mắt tràn đầy khẩn trương.

Nội tâm Đoạn Cẩn dâng lên một chút áy náy.

Trên tư liệu hệ thống cung cấp viết, thứ mà Tạ Dật từ nhỏ đến lớn cảm thấy hứng thú chỉ có học tập, tuy rằng không phải là một con mọt sách chỉ biết vùi đầu học tập, nhưng đối với chuyện tình cảm thật sự dốt đặc cán mai.

Em không nên hung dữ với Tạ Dật như vậy.

Thấy Đoạn Cẩn vẫn luôn không nói chuyện, sắc mặt Tạ Dật càng ngày càng tái nhợt, trái tim giống như bị một bàn tay to nắm lấy, thở không nổi.

Rõ ràng là phải luôn nuông chiều bé cưng, làm bé cưng luôn vui vẻ, kết quả bé cưng bệnh còn chưa khỏi hẳn, cậu đã chọc bé cưng tức giận.

“Sau này anh sẽ không như vậy nữa, em đừng tức giận được không em.” Thanh âm uể oải lại tự trách.

Đoạn Cẩn mới phát hiện ra mình vẫn luôn không đáp lại Tạ Dật, làm Tạ Dật càng tự trách.

Lời Tạ Dật nói vẫn là lạ, nhưng hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để hỏi rõ.

“Tôi không có tức giận, chỉ là bị dọa chút mà thôi……”

Giọng nói thiếu niên mềm mại, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn vẻ suy yếu sau khi bệnh, đôi mắt lại mang ý cười nhìn cậu.

Bàn tay vô hình nắm chặt trái tim rốt cuộc buông ra, máu ào ạt trào dâng khắp toàn thân, tất cả cơ bắp cũng được thả lỏng lại.

Tạ Dật thở phào một hơi, si mê mà nhìn Đoạn Cẩn hơi cong mắt cười, cảm giác trái tim mình cũng run lên theo làn mi đen nhánh của thiếu niên, làm niềm yêu thích trong lòng cậu như sắp trào ra, hận không thể hóa thành thực thể, dùng tình yêu gắt gao bao bọc lấy thiếu niên.

Những ngạo kiều tâm cơ trước đó sớm đã không thấy, bé cưng tốt như vậy, đáng yêu như vậy, sao có thể chờ bé cưng tới theo đuổi cậu được chứ?

Chờ tới chờ đi, sẽ chỉ càng làm nhiều người mơ ước bé cưng hơn.

Tạ gia từ nhỏ sẽ giáo dục những người kế nhiệm bọn họ không thể bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nội tâm Tạ Dật trước giờ cũng rất khinh thường trào phúng việc để lộ tình cảm.

Nhưng bây giờ nơi đáy mắt cậu lại nương theo nụ cười của Đoạn Cẩn, cầm lòng không đậu mà dính lên ý cười.

Tạ Dật được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu nói: “Vậy có thể ôm một cái không?”

Đoạn Cẩn tự hỏi một chút, lúc trước thấy trong sách có viết, giữa bạn bè có thể dùng cái ôm để biểu đạt sự thân mật và tình hữu nghị.

Em gật gật đầu, thân thể nghiêng về trước, đôi tay ôm lấy eo Tạ Dật.

Vốn dĩ chỉ định ôm một chút liền buông ra, nhưng em vừa định buông tay nháy mắt đã bị Tạ Dật ôm vòng lấy.

Dáng người Tạ Dật thon dài, cũng không quá rắn rỏi, nhìn từ bên ngoài thậm chí có chút thon gầy, lại có thể hoàn toàn ôm lấy thiếu niên tinh tế vào trong ngực.

Tạ Dật cúi đầu, để sát vào hõm vai Đoạn Cẩn hít sâu một hơi, trong mắt đều là si mê.

Mùi hương trên người bé cưng thật thơm.

Trình Uyên đứng một bên nhìn tiểu thiếu gia bị dăm ba câu đã dỗ xong, còn bị lừa chủ động đi ôm người ta, sắc mặt so với lúc vừa tiến vào còn muốn kém hơn, đôi mắt đen trầm hiện lên một tia lệ khí.

Tay trái dùng sức nắm chặt, gân xanh nổi lên, móng tay cắm vào da thịt, mới miễn cưỡng áp chế ý tưởng bạo ngược trong lòng.

Không thể được, không thể làm như vậy, nếu cưỡng ép tiểu thiếu gia sẽ chỉ làm cho em phản cảm.

Tiểu thiếu gia mềm mại như vậy, lúc ôm dùng chút lực đều sẽ lưu lại vết ứ, chỉ có thể dỗ em lừa em tiến vào trong lồng ngực mà thôi.

Trình Uyên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa trong mắt chỉ còn dịu ngoan.

Hắn cong lưng, tiến đến bên tai Đoạn Cẩn, ôn nhu nói: “Tiểu thiếu gia sinh bệnh còn chưa khỏi hẳn, có muốn nghỉ ngơi thêm chút không?”

Thanh âm trầm thấp có từ tính, mang theo hơi nóng ướt át thổi vào tai.

Đoạn Cẩn cảm thấy lỗ tai có chút tê dại, trộn lẫn một chút ngứa ngáy, theo xương cốt truyền tới sau ót. Trình Uyên nói xong một chữ cuối cùng, toàn bộ tai trái của Đoạn Cẩn đều vừa nóng vừa ngứa.

Thấy tai Đoạn Cẩn đỏ đến muốn rỉ máu, Trình Uyên vừa lòng mà cười khẽ một tiếng, trong nháy mắt Đoạn Cẩn vì này tiếng cười khẽ này mà hơi run rẩy một chút.

Lúc trước hắn phát hiện lỗ tai tiểu thiếu gia vô cùng mẫn cảm, chỉ cần để sát vào thấp giọng nói chuyện, mắt hoa đào xinh đẹp của tiểu thiếu gia liền đầy nước, gương mặt mơ màng, vô tội lại mê mang mà nhìn hắn.

Lúc này, hắn làm một chút việc càng quá giới hạn hơn, tiểu thiếu gia cũng sẽ không chống cự.

Hắn vốn dĩ không muốn ở trước mặt những người khác để lộ việc này, nhưng hiện tại ——

Tâm tư tiểu thiếu gia toàn bộ đặt lên người những người khác, hắn cần phải gia tăng cảm giác tồn tại.

“Hửm? Nói chuyện lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi đi, có muốn ngủ tiếp trong chốc lát không em?”

Thanh âm so với vừa rồi còn muốn thấp hơn, cơ hồ là dán bên tai Đoạn Cẩn nỉ non.

Đôi môi mang theo chút lạnh lẽo như có như không đảo qua vành tai, phun ra một hơi lại mang theo lửa nóng, âm sắc giống như đàn cello, trêu chọc thần kinh Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn xụi lơ ở trong lòng Tạ Dật, eo không nhịn được run rẩy.

Vành tai giống như bị sợi lông chim mềm mại nhất quét lộng qua lại, hơi nóng thổi đến chỗ sâu nhất trong tai, toàn bộ lỗ tai giống như ngâm trong nước ấm.

Mắt hoa đào nổi lên một tầng hơi nước, đuôi mắt phiếm hồng, lông mi đen nhánh không ngừng run rẩy. Vẻ mặt mê mang, cũng không biết Trình Uyên nói gì.

Tạ Dật vốn định đẩy Trình Uyên ra, nhưng vừa rồi cậu chọc Đoạn Cẩn tức giận, thật vất vả mới dỗ xong, bây giờ không dám lại làm việc dư thừa.

Tạ Dật áp xuống ghen tuông trong lòng, nhẹ nhàng liếm vành tai như bạch ngọc của thiếu niên trong ngực một chút, nhẹ giọng dỗ dành nói:

“Sao vậy bé cưng?”

Âm sắc của cậu không giống Trình Uyên có từ tính như vậy, mà là réo rắt, bởi vì thanh âm thả cực nhẹ, cơ hồ là âm hơi.

Lỗ tai trắng nõn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ửng hồng, cuối cùng toàn bộ lỗ tai đều là sắc đỏ diễm lệ.

Tạ Dật nuốt nước miếng, ngậm lấy chóp tai thiếu niên, khẽ cắn một cái.

“Ô……”

Tiếng nức nở như mèo nhỏ từ miệng thiếu niên tràn ra.

Tạ Dật giống như được cổ vũ, ngậm toàn bộ tai nhỏ vào trong miệng.

Đoạn Cẩn cảm thấy tai phải nóng bỏng, nhiệt độ trong miệng Tạ Dật so với lỗ tai em còn cao hơn.

Cũng không khó chịu, nhưng lại quá mức kích thích, Đoạn Cẩn run rẩy so với vừa rồi còn lợi hại hơn.

Toàn bộ tai em đều ướt nhẹp, nghe không thấy âm thanh nào khác, chỉ có tiếng nước dính nhớp mơ hồ.

Đoạn Cẩn thậm chí cảm giác được linh hồn mình đều bị liếm mút.

Trực giác bảo em phải trốn đi, nhưng em hiện tại không có một chút sức lực, tựa như tù điểu, bị giam cầm ở trong lồng ngực thiên địch.

Bên trái Trình Uyên cũng không cam lòng yếu thế, qua lại mút hôn Đoạn Cẩn, vào lúc thiếu niên run đến lợi hại nhất không chỉ không trấn an, còn chậm rãi hướng vào tai thổi khí, bức thiếu niên phát ra âm thanh êm tai.

Hai người như đang tranh sủng, so tài hầu hạ lỗ tai thiếu niên.

Lỗ tai Đoạn Cẩn đã sớm bị hai người liếm trọn, nhiễm lên ánh nước, mê người giống như hồng ngọc phỉ thúy cao cấp nhất.

Vành tai trái bị Trình Uyên ngậm vào trong miệng liếm mút, thường thường dùng răng khẽ cắn rồi cọ xát, thẳng đến khi làm cho cả người Đoạn Cẩn phát run mới vừa lòng dừng lại, rồi lại dùng đầu lưỡi trấn an khối thịt mềm kia.

Nói là trấn an, cũng không hoàn toàn đúng, Trình Uyên cố ý dùng đầu lưỡi thô ráp làm Đoạn Cẩn cảm giác chính mình như đang bị động vật họ mèo to lớn liếm láp.

Bên phải thì bị đầu lưỡi Tạ Dật linh hoạt, qua lại trêu đùa vành tai, thậm chí hướng đến bên trong lỗ tai nho nhỏ liếm lộng.

Đoạn Cẩn cảm giác quả thật sắp bị liếm vào trong đầu, cả người tê dại lại sợ hãi, sau khi phát ra tiếng khóc sợ hãi lại uất ức, mới được buông tha, còn bị trấn an mà hôn thật lâu.

Hô hấp nóng rực mà dồn dập của hai người thổi vào tai Đoạn Cẩn. Cả người Đoạn Cẩn thoát lực, mềm như bông dựa vào trong lòng Tạ Dật, ngẫu nhiên run lên, yết hầu nhỏ tinh xảo trên dưới lăn lộn, tràn ra âm thanh vô cùng động lòng người.

Ánh mắt thiếu niên mông lung, mày nhíu lại, gương mặt tái nhợt lại đỏ ửng mê người, tựa xuân anh, trông rất đẹp mắt.

Trình Uyên cùng Tạ Dật rõ ràng bằng tuổi em, lại so với em cao lớn hơn rất nhiều, hai người một trước một sau một trái một phải, chặt chẽ vây em ở bên trong.

Đoạn Cẩn như động vật nhỏ bị mãnh thú bắt lấy, chỉ có thể bị bắt hưởng thụ vui thích quá mức kích thích này.

Em muốn mở miệng nói từ bỏ, nhưng vừa mở miệng, phát ra chính là tiếng nức nở đáng thương làm người mặt đỏ tim đập.

Cái gáy tê dại đã lâu, đại não cũng vận hành không được, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Hai người cũng sẽ thường nói chút lời nói dỗ em.

“Như thế này…… Bé cưng có thoải mái không?”

Ô…… Cái, cái gì……

“Hay tai bên kia càng thoải mái hơn?”

Nghe không hiểu……

Như biết rằng thiếu niên không trả lời bọn họ được, một bên phát ra tiếng cười khẽ, bên kia lại hôn tới lông mi ướt nước của em.

“Bé cưng thả lỏng một chút, yên tâm ngủ đi em.”

“Ngoan nào, ngủ đi em, tôi sẽ luôn trông chừng em.”

Khi Đoạn Cẩn tỉnh lại lần nữa, nhưng bất ngờ lại cảm thấy thần thanh khí sảng, không chỉ đầu không choáng váng, trên người cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Hai tay trái phải đều bị người ta nắm lấy, nhúc nhích không được, cho nên bả vai có chút đau nhức.

Tay em hơi hơi động, hai nam sinh nằm ở hai bên sườn giường bệnh nghỉ ngơi liền tỉnh lại.

Tạ Dật sờ sờ trán em, “Không có nóng, đói bụng hả em? Có muốn ăn chút gì hay không?”

Trình Uyên bò lên trên giường, đỡ em lên, để em dựa vào trên người mình, lực đạo vừa phải mà ấn ấn bả vai hơi mỏng của thiếu niên.

Tạ Dật từ hộp giữ nhiệt trên bàn lấy ra một chén cháo sữa đậu củ mài, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên môi Đoạn Cẩn.

Lúc Đoạn Cẩn ăn cháo Trình Uyên tri kỷ mà dừng lại, chờ em nuốt xuống xong lại tiếp tục bóp vai giúp em.

Đoạn Cẩn vẻ mặt si ngốc, máy móc uống từng ngụm từng ngụm cháo.

Ký ức cuối cùng của em là hai người dán bên tai nói chuyện với em, nói cái gì em nghe không hiểu, lúc sau cái gì cũng không nhớ được.

Hoàn toàn không rõ vì cái gì ngủ một giấc dậy không khí giữa ba người liền biến thành như vậy.

Hơn nữa……

Cứ việc mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng Đoạn Cẩn lại cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ so với mới bắt đầu còn giương cung bạt kiếm hơn.

Trình Uyên cùng Tạ Dật cũng không thèm nhìn tới đối phương một cái, đều coi đối phương như không tồn tại, tầm mắt chặt chẽ đặt ở trên người Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn bị hai người nhìn chằm chằm, lông tơ đều dựng đứng.

Có thể là trực giác của động vật nhỏ, em cảm thấy bây giờ tốt nhất không cần cùng ai trong hai người nói chuyện, bằng không một người khác có thể sẽ làm ra việc khủng bố nào đó……

Đoạn Cẩn đành phải cùng 5654 nói chuyện để giảm bớt xấu hổ.

【 Hệ thống, đây là có chuyện gì vậy? 】

5654 trầm mặc một hồi, không trả lời vấn đề của em, mà là nói: “Bây giờ có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu.”

Đoạn Cẩn chột dạ, em sẽ không làm hỏng nhiệm vụ đi.

5654 quét tới suy nghĩ của em, không tiếp tục nhử, trực tiếp nói cho em.

【 Tin tức xấu là nhiệm vụ xác thật tiêu rồi, giá trị bắt nạt Trình Uyên kém rất nhiều. Tin tức tốt là chủ hệ thống mở cửa sau cho ngài, ngài bắt nạt thụ chính cũng có thể gia tăng giá trị bắt nạt. 】

Trên đầu Đoạn Cẩn toát ra một giọt mồ hôi lạnh, tin xấu là thật sự xong rồi, vốn dĩ cho rằng dựa theo thiết lập chỉ cần đi ngang qua sân khấu là được, không nghĩ tới còn có giá trị bắt nạt này tồn tại;

Tin tốt lại không phải thật sự tốt, em kiếm đâu ra lá gan đi bắt nạt Tạ Dật đây trời.

【 Trong tuyến chuyện xưa không phải chỉ có Trình Uyên bị bắt nạt sao, vì sao bắt nạt Tạ Dật cũng được tính? Còn có, cái giá trị bắt nạt kia cụ thể là chuyện như thế nào nha? 】

5654 có chút bất đắc dĩ, “Công chính cùng thụ chính đều là vai chính, cùng chung khí vận thế giới, cho nên bắt nạt thụ chính cũng có thể tăng thêm giá trị bắt nạt. Đây còn không phải là vì ngài vẫn luôn mềm lòng, lãng phí cơ hội, không chịu dựa theo thiết lập mà ra tay tàn nhẫn bắt nạt Trình Uyên sao.”

Đoạn Cẩn càng chột dạ, cũng không dám nói lời nào.

【 Nếu từ giờ trở đi chỉ bắt nạt Trình Uyên, ngài phải giống như Trình Vĩ Bác mỗi ngày đánh hắn, đánh hắn tới thiếu chút nữa chết luôn mới có thể miễn cưỡng gom đủ giá trị bắt nạt, phỏng chừng ngài cũng không thể nhẫn tâm, chủ hệ thống liền mở cho ngài cái cửa sau. 】

5654 lại bổ sung nói, thanh âm mơ hồ mang theo chút sung sướng kỳ quái.

【 Sau khi giá trị bắt nạt chia ra lấy từ trên người cả hai, ngài liền không cần sử dụng thủ đoạn bạo lực, chỉ cần giống lúc trước nhục nhã người là được. Tỷ như sai sử bọn họ làm người hầu, hoặc là mắng bọn họ, hoặc là……

Tóm lại ngài cảm thấy đó là đang bắt nạt người là được, chọc Đoạn Du tức giận cũng có thể tăng giá trị bắt nạt, bởi vì anh ta cũng là nhân vật quan trọng của thế giới này. 】

【 Nếu giá trị bắt nạt gia tăng tôi sẽ nói cho ngài, ngài xem là được. 】

5654 cuối cùng cảnh cáo nói: “Nếu giá trị bắt nạt không đủ, không chỉ là nhiệm vụ cảu ngài thất bại, thế giới nhỏ này đều sẽ sụp đổ, sinh mệnh bên trong đều sẽ t·ử v·ong.”

Đoạn Cẩn chớp chớp mắt, cái hiểu cái không, nhưng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ý tứ là, em phải ở trước mặt Trình Uyên, Tạ Dật còn có anh trai sắm vai thiếu gia ăn chơi trác táng làm người chán ghét hả?

Ai, vai chính của thế giới cũng quá thảm. Tuy nói là trời giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí…… Nhưng đây là không có khổ cũng muốn mạnh mẽ sáng tạo ra khổ để vai chính ăn nha……

Em không có can đảm bắt nạt Tạ Dật, chọn quả hồng mềm mà bóp, hàm dưới khẽ nâng, ngữ khí tràn đầy kiêu căng, bộ dáng kiêu căng tùy hứng mười phân vẹn mười.

“Trình Uyên, giúp tôi bóp chân.”

_______

【Tác giả có lời muốn nói 】

Trình Uyên: Còn có loại chuyện sung sướng như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro