Thế giới thứ nhất: Vườn trường (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất: Vườn trường (5)

Nghiêm túc học tập mỗi ngày, thời gian nhanh chóng trôi đi.

Dưới tình huống các bạn học lấy cớ cho mượn vở ghi chép để cùng tiểu thiếu gia nói chuyện, mọi người trong lớp đều phát hiện Đoạn tiểu thiếu gia cũng không giống kẻ tùy hứng ăn chơi trác táng.

Tuy rằng không thích nói chuyện lắm, nhưng lại ôn hòa có lễ, khiêm tốn hiếu học.

Không một ai sẽ chán ghét tiểu thiếu gia dùng đôi mắt trong suốt chân thành mà chăm chú nhìn mình, sau đó khẽ mỉm cười nói tiếng cảm ơn.

Đoạn Cẩn bởi vì có thể hòa nhập với mọi người trong lớp mà vui vẻ.

Em biết là bởi vì mình bắt đầu nghiêm túc đọc sách. Các bạn trong lớp đều vui vẻ giúp đỡ “Lãng tử hồi đầu” luôn 0 điểm Đoạn tiểu thiếu gia.

Nhưng mà cũng vẫn có chuyện làm em buồn rầu, tỷ như luôn có bạn học cho em đồ ăn vặt cùng trái cây, em ăn không hết, lại không muốn lãng phí lòng tốt người khác, uyển chuyển cùng bạn học đó hỏi vài câu, rồi đi về.

Kết quả buổi sáng ngày hôm sau đến trường học, trong ngăn bàn, tất cả đều là đủ loại đồ ăn vặt cùng trái cây, cũng không biết là ai bỏ vào.

Em đành phải mượn hai cái túi nilon, đem tất cả dọn về nhà, lại xin bà Lý làm thật nhiều bánh kem nhỏ, chia cho các bạn học ăn.

Còn có chính là Tạ Dật giống như lại càng thêm chán ghét em, mỗi lần có người tới tìm em nói chuyện, Tạ Dật sắc mặt đều trầm xuống. Tuy rằng chưa nói cái gì thậm chí tầm mắt cũng chưa dời đi chút nào, nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt làm người khác không cách nào bỏ qua.

Đoạn Cẩn nghĩ, chắc là làm phiền đến cậu ấy. Tuy rằng thiết lập của em là bị Trình Uyên cùng Tạ Dật trả thù ngược tra, càng làm Tạ Dật chán ghét em đối với việc tiến hành cốt truyện sẽ càng thêm thuận lợi, nhưng Đoạn Cẩn trộm nhìn vài lần, Tạ Dật đều đang xem sách tiếng Anh chuyên môn thật dày, nhớ đến trong tư liệu đề cập thiết lập của cậu ấy là học bá, càng thêm xấu hổ vì quấy rầy Tạ Dật học tập.

Vì thế Đoạn Cẩn vừa tan học liền ghé vào trên bàn ngủ, có thể giảm bớt quấy nhiễu cho Tạ Dật, lại có thể bổ sung tinh thần.

Đến nỗi việc mỗi khi ở bên ngoài lớp học sẽ luôn bị ánh mắt si mê quấn quýt nhìn trộm, tuy rằng kia ánh mắt kia càng ngày càng khát vọng, nhưng vẫn luôn không làm ra hành động gì khác với em, cho nên em cũng dần không để ý đến chuyện này.

Chớp mắt một cái đã đến lúc tan học thứ sáu. Bởi vì kế tiếp chính là cuối tuần, mọi người đều thực vui vẻ.

Trình Vĩ Bác vừa tan học liền chạy đến lớp 11-2 tìm Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn cơ hồ mỗi buổi học đều đang ngủ, tan học liền trực tiếp về nhà, Trình Vĩ Bác mỗi lần tới tìm em cùng đi bắt nạt Trình Uyên, đều bị em từ chối.

Trình Vĩ Bác đem một loạt sự tình Trình Uyên như thế nào trêu chọc gã, từng việc từng việc nói cho Đoạn Cẩn.

Từ chuyện lúc đi ngang qua đụng rớt đồ dùng cùng sách vở của gã,  còn cố ý vô tình đá gã, buổi sáng hôm nay lúc gã đi vứt rác, một phen đem gã đẩy mạnh vào thùng rác.

Trình Vĩ Bác không phải không tức giận, nhưng là đối diện với đôi mắt âm u đen kịt của Trình Uyên, liền nhũn cả chân, một câu uy hiếp cũng không dám nói.

Giống như bỗng chốc chuyển thành Trình Uyên bạo lực học đường gã.

Buổi chiều đi học, Trình Uyên đi ngang qua bàn gã, nhưng lại không hung hăng đá gã, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn gã một cái, ánh mắt tĩnh mịch.

Trình Vĩ Bác toàn thân lông tơ đều dựng lên, đột nhiên có loại cảm giác Trình Uyên sẽ giết gã.

“Đoạn thiếu, cuối tuần cậu hẳn là có thời gian đi, Trình Uyên phế vật này càng ngày càng quá mức, lại không trừng trị hắn, lần sau phỏng chừng liền trực tiếp bò lên trên đầu cậu.”

Trình Vĩ Bác vẫn như trước treo trên mặt tươi cười lấy lòng, đôi mắt lại đen kịt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đoạn Cẩn.

Bởi vì biết 5654 vẫn luôn ở giám sát giá trị sinh mệnh của Trình Uyên, một khi giá trị rớt xuống mức nguy hiểm sẽ thông báo ngay cho em, hơn nữa cốt truyện tiếp theo là ở chuyến đi chơi thu, Đoạn Cẩn liền trầm mê học tập, không có đi quản công chính.

Lần này, em cũng không muốn lãng phí ngày cuối tuần quý giá, cùng Trình Vĩ Bác đi bắt nạt Trình Uyên.

Em vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối Trình Vĩ Bác, liền nghe thấy 5654 nói: “Đồng ý với gã.”

Đoạn Cẩn đành phải nhìn Trình Vĩ Bác gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bởi vì Đoạn Cẩn không hỏi nguyên nhân vô điều kiện tin tưởng, 5654 có chút vui vẻ, vốn dĩ âm thanh điện tử không có cảm xúc lúc này mang theo chút ý cười, giải thích nói: “Vừa mới kiểm tra đo lường một chút, chỉ số cảm xúc của Trình Uyên không thích hợp, đi quan sát một chút phòng ngừa hắn phí hoài bản thân mình.”

Trình Vĩ Bác thấy Đoạn Cẩn đáp ứng rồi, trong mắt rốt cuộc có chút ý cười, nói: “Chủ nhật Trình Uyên sẽ đi làm thêm trong tiệm lẩu ở con phố phía sau trường học, tầm 11 giờ gặp nhau ở cổng trường.”

Đoạn Cẩn tuy rằng cũng không có sở thích ăn uống, nhưng là thực thích bà Lý hiền từ lại cưng chiều em, cũng thực thích cảm giác toàn thân ấm áp sau khi uống sạch canh bà Lý dùng cả buổi trưa để nấu, em sẽ ở trước mặt bà Lý lộ ra một chút tính trẻ con do được người lớn cưng chiều mà có.

“Bà ơi, cháu về rồi, hôm nay ăn canh gì thế ạ?”

“Tiểu thiếu gia vất vả, ngày mai là cuối tuần, tiểu thiếu gia cuối cùng có thể ngủ đến lúc tự tỉnh, cháu đó cả tuần dốc sức đọc sách, làm lòng của bà Lý đau muốn hỏng rồi. Tới, mau đi rửa tay, vừa lúc cùng ăn canh với đại thiếu gia.”

Đoạn Cẩn lúc này mới phát hiện trên sô pha phòng khách có một người đang ngồi. Người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt, ngón tay đặt trên bàn phím laptop thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.

Nghe thấy bà Lý nhắc tới anh, mới quay đầu nhìn về phía Đoạn Cẩn, gọi: “Tiểu Cẩn……”

Thanh âm không chút độ ấm, ánh mắt cũng xa cách, đồng hồ màu bạc tinh xảo trên tay trái chiết xạ ra ánh sáng lạnh lùng.

Tuy rằng từ trên tư liệu biết được hai anh em Đoạn gia quan hệ cũng không thân cận, nhưng Đoạn Du khách khí lạnh nhạt như vậy, thái độ giống như đối với một người xa lạ, làm Đoạn Cẩn trong thời gian ngắn không biết đáp lại thế nào.

Quá thân thiết có vẻ xấu hổ, quá lãnh đạm lại không lễ phép.

Ngón tay rũ bên quần đồng phục màu xanh không biết làm sao hơi hơi co lại, lông mi cong vút run rẩy, biểu tình cùng thanh âm lại cố hết sức duy trì vững vàng: “Chào anh ạ……”

Người đàn ông hình như có chút kinh ngạc, nhưng cũng chưa nói gì, quay đầu tiếp tục nghiêm tục làm việc.

Bà Lý cùng những người hầu khác đã quen với bầu không khí xa cách này của hai anh em nên không nói gì, sau khi giúp em đổi giày liền dẫn em đi rửa tay.

Trên bàn cơm, Đoạn Cẩn cùng Đoạn Du ngồi đối mặt ăn canh.

Vốn dĩ là vị trí thích hợp nhất để nói chuyện, vậy mà hai người ai cũng không nói gì. Thậm chí bởi vì làm tốt lễ nghi trên bàn ăn, liền tiếng nuốt canh, hay chút âm thanh nho nhỏ do muỗng đụng vào chén cũng không có.

Đoạn Cẩn cũng không vì bầu không khí quá mức an tĩnh này mà cảm thấy xấu hổ, sống lưng thẳng tắp tự nhiên, nhất cử nhất động đều lộ ra giáo dưỡng quý tộc tốt đẹp.

Chỉ là bà Lý thấy tiểu thiếu gia nhà mình không giống như trước thả lỏng, vốn là đau lòng tiểu thiếu gia cả ngày học tập, thấy tiểu thiếu gia về đến nhà còn không thể dựa lưng vào ghế, một bên cùng bà nói cười chuyện ở trường học, một bên ăn canh.

Trong lòng có chút bất mãn, phu nhân nghe nói đại thiếu gia cả ngày ở công ty, cố ý gọi điện thoại bảo anh về nhà chăm sóc tiểu thiếu gia, kết quả không chỉ có không chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thậm chí còn làm tiểu thiếu gia ở nhà cũng không thể thả lỏng.

Vì thế mở miệng giải vây nói: “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia cả ngày đều chăm chỉ học hành, có tiến bộ.”

Đoạn Du không tin đứa em trai bị chiều hư từ bé này của mình sẽ đổi tính nghiêm túc học tập, trên mặt lại không biểu hiện ra, tiếp lời nói: “Tiểu Cẩn rất tốt.”

Nghĩ đến mẹ dặn dò anh muốn anh chăm sóc tốt em trai, hơn nữa tỏ vẻ sẽ thường hỏi anh tình huống của em trai, anh đè xuống chút không kiên nhẫn trong mắt, nói thêm “Tiểu Cẩn có chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi anh.”

Lời nói là nói như vậy, nhưng ai cũng biết đây chỉ là lời khách khí. Đoạn Cẩn ngoan ngoãn đáp lời, Đoạn Du cũng không có gì để nói nữa, hai người lại yên lặng tiếp tục ăn canh.

Ánh trăng dần lên trên bầu trời đêm, Đoạn Cẩn vừa mới tắm xong ngồi dựa ở trên giường, tính lấy ra vở ghi ôn tập một chút, liền nghe được tiếng đập cửa.

Tưởng người hầu tới đưa cho em quần áo ngày mai, Đoạn Cẩn không xuống giường, nói: “Mời vào……”

Bà Lý đau lòng tiểu thiếu gia ở nhà cũng không thể tự do thả lỏng, muốn hòa hoãn quan hệ của hai anh em, liền gọi điện cho mẹ Đoạn, nói tiểu thiếu gia gần đây đều đang vất vả học tập.

Mẹ Đoạn vui mừng vì Đoạn Cẩn đã trưởng thành hơn, nhưng cũng đau lòng em đọc sách mệt nhọc, xoay người liền gọi điện cho Đoạn Du, dặn dò anh giúp em phụ đạo bài vở.

Đoạn Du tuy rằng cảm thấy đây là đang lãng phí thời gian của anh, nhưng vẫn là đồng ý.

Đoạn Du không nghĩ tới chính là, cửa phòng mở ra, vốn tưởng rằng sẽ thấy Đoạn Cẩn chơi trò chơi hoặc chơi di động, lúc này lại ngồi dựa ở trên giường, hai mắt đen nhánh ánh nước chuyên chú nhìn vở ghi.

Thiếu niên thân hình so với bạn nam cùng tuổi đều phải nhỏ hơn một vòng, tay chân thon dài.

Mới vừa tắm rửa xong, trên tóc còn mang theo hơi nước, tóc mái ẩm ướt mềm mại dán trên trán, trên da thịt trắng nõn hơi lộ ra một chút hồng nhạt.

Đoạn Du phảng phất thấy một giọt nước, từ trên tóc Đoạn Cẩn, theo cần cổ mảnh khảnh, dừng lại trên xương vai xanh tinh xảo của thiếu niên.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, thấy là anh, có chút ngạc nhiên mở to hai mắt, trong mắt toàn bộ là ảnh ngược của anh, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, nhẹ nhàng kêu: “Anh?”

Đoạn Du phảng phất nghe thấy trái tim mình “Thịch” một cái nhảy lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro