Thế giới thứ nhất: Vườn trường (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ nhất:  Vườn trường (6)

Đoạn Cẩn nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng thật lâu không nghe thấy tiếng người hầu đi vào, có chút khó hiểu ngẩng đầu.

Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, sắc mặt lãnh đạm nhìn em.

Đoạn Cẩn không biết Đoạn Du có chuyện gì tìm mình, nhìn Đoạn Du giống như có chút thất thần, liền nhắc nhở anh một câu.

Lấy lại tinh thần Đoạn Du nhấp môi mỏng đi đến, đứng bên Đoạn Cẩn, nói: “Anh giúp em làm bài tập.”

Đoạn Cẩn có chút ngạc nhiên, em còn tưởng lời Đoạn Du nói ở trên bàn cơm chỉ là khách khí, không nghĩ thật sự sẽ tới dạy phụ đạo cho em.

Nhưng sự lạnh nhạt xa cách, thậm chí mang theo chút chán ghét cũng không giống làm bộ.

Đoạn Cẩn chỉ có thể cho rằng, là do mình bắt đầu nghiêm túc học tập, không hề gây phiền toái cho đại thiếu gia Đoạn gia, nên anh mới đối xử với em khác biệt.

Cũng không ngờ Đoạn Du là người mặt lạnh lòng mềm, chỉ là không biết khi chuyện em bắt nạt bạn học lộ ra, lại bị bạn học sau khi trưởng thành trở lại trả thù, có đối với em cảm thấy thất vọng tột cùng hay không.

Đoạn Cẩn đi xuống giường, mang dép lê, cúi đầu tìm kiếm trong cặp sách một hồi, lấy ra bài tập môn toán, đưa cho Đoạn Du.

“Chỉ có làm bài tập môn toán thôi ạ.”

Bởi vì ngày mai là cuối tuần, Đoạn Cẩn cho chính mình lười biếng một chút, chỉ làm bài tập toán đơn giản, sau đó liền đi tắm, rồi lên giường nằm.

Thiếu niên rũ tầm mắt, nhìn bài tập toán trong tay, không dám đối diện với người đàn ông, sỉ vả chính mình lười biếng.

Nếu biết anh trai sẽ đến phụ đạo cho mình, em ít nhất cũng sẽ làm xong bài tập toán.

Người đàn ông không nói chuyện, cầm lấy bài tập, bật đèn bàn, kéo ghế ra ngồi trước bàn học.

Anh xem thực mau, không có lấy giấy bút thử lại phép tính.

Đoạn Cẩn đứng ở bên trái anh, đi theo ánh mắt anh, cùng anh kiểm tra lại bài tập.

Chút xấu hổ trong lòng lúc nãy biến mất, dần dần bình tĩnh lại.

Ngón tay thon dài của người đàn ông lướt đến câu hỏi điền vào chỗ trống thì dừng lại.

Đoạn Cẩn cũng vừa lúc thấy được câu hỏi kia, là bởi vì sơ ý, viết nhầm dấu khai căn.

Không cần người đàn ông nói, Đoạn Cẩn liền hơi nhón chân, lướt qua cái bàn, cầm lấy cây bút bên phải người đàn ông.

Sau đó liền ở tư thế này gạch bỏ dấu khai căn.

Toàn bộ quá trình rõ ràng không có đụng tới Đoạn Du.

Nhưng khi hương thơm thanh mát kia lướt qua chớp mũi Đoạn Du, anh không tự chủ được cả người hơi run lên, ngón tay co lại, không cẩn thận nặn ra một chút nếp nhăn trên giấy.

Đoạn Cẩn không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút kỳ quái quay đầu nhìn anh.

Thiếu niên bả vai hơi hẹp, nằm ở trên bàn, cái cổ trắng nõn tạo thành độ cung đẹp mắt, khuôn mặt non nớt không lớn bằng bàn tay anh, đôi mắt hoa đào mê hoặc liễm diễm nhìn anh.

Lại là cái loại ánh mắt này——

Người đàn ông phảng phất lại nghe thấy trái tim mình “thịch , thịch” nhảy lên, loại cảm giác xa lạ làm cho người luôn ở trên thương trường thuận lợi mọi mặt như anh không biết làm sao.

Anh vươn tay, muốn che đi đôi mắt của thiếu niên, không cho em lại tiếp tục dùng ánh mắt vô tội lại chuyên chú đó nhìn anh.

Bàn tay vươn lên một nửa người đàn ông mới phản ứng lại chính mình làm cái gì. Trên mặt vẫn không có biểu tình gì, sửa lại phương hướng đem tay vươn tới bên trái Đoạn Cẩn.

Thoạt nhìn tựa như đem người ôm vào trong lồng ngực.

Người đàn ông cũng cảm thấy như vậy có chút không đúng, nhưng cảm giác thiếu niên tựa vào ngực mình liền không muốn buông ra.

“Bài tập ở mặt sau sao lại không làm.”

Người đàn ông thanh âm trầm thấp mà từ tính, như là từ lồng ngực phát ra, trên người anh cũng tỏa ra hơi nóng, hong Đoạn Cẩn có chút không được tự nhiên.

Hơn nữa vì duy trì tư thế, eo em đều bắt đầu tê mỏi, run nhè nhẹ.

Em lại không biết nói thế nào để anh trai buông mình ra.

Đoạn Cẩn không trả lời anh, người đàn ông cũng không vội, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đề bài, kiên nhẫn chờ Đoạn Cẩn mở miệng.

Đoạn Cẩn do dự nửa ngày, vẫn không biết làm sao để anh trai buông tay thả mình ra, chịu đựng eo tê mỏi, nói: “Có hơi khó, em định ngày mai mới làm tiếp.”

Người đàn ông như là cuối cùng cũng phát hiện ra em không được thoải mái, nhưng cũng không dời tay đi. Mà là ngồi nhích về sau, đem chân trái chuyển qua phía sau Đoạn Cẩn, giữa hai chân chừa ra một chỗ nhỏ.

“Ngồi đi……”

Thấy Đoạn Cẩn đứng im, lại bổ sung một câu: “Anh dạy cho em……”

Tuy rằng Đoạn Cẩn bởi vì trời sinh ốm yếu, nhỏ nhắn, lại so với bạn cùng tuổi lùn hơn một chút.

Nhưng bất kể là dáng người tỉ lệ đẹp đẽ hay là ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cũng sẽ không bị người khác xem thành đứa bé.

Em cũng luôn lấy hình tượng nam tính, thành thục, nghiêm túc, có trách nhiệm làm hình mẫu hướng đến.

Bây giờ lại bị anh trai xem thành bé con, phải ngồi ở phía trước anh.

Đoạn Cẩn nhấp môi, rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được phần eo bủn rủn, thật cẩn thận ngồi bên mép ghế dựa.

Rõ ràng lúc em ngồi xuống rất cẩn thận, cũng không có đụng tới người đàn ông. Nhưng hình như anh có chút không thoải mái, điều chỉnh tư thế, hai chân hơi thu lại, vì xem đề bài, cả người cũng hơi hướng về trước.

Người đàn ông nhiệt độ cơ thể hơi cao, nhiệt độ ở đùi cách hai lớp vải dệt truyền tới trên người Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn trước khi tiến vào thế giới xuyên nhanh chưa từng có anh chị em gì, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào với loại tiếp xúc thân mật này. Chỉ có thể cứng đờ người, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đoạn Du nhưng thật ra hoàn toàn không cảm giác được một chút không thoải mái nào.

Ngược lại, anh từ nơi tiếp xúc cảm nhận được một loại cảm giác tê tê dại dại, nhắm thẳng đến đầu quả tim anh.

Đoạn Du từ lúc mười tuổi đã được Đoạn gia nhận về nuôi, liền thông tuệ trưởng thành sớm, tuổi còn nhỏ đã vạch ra con đường của bản thân, như một người máy dựa theo lập trình đã định mà lớn lên, đối với bất luận việc gì đều không có quá nhiều tò mò nhiệt tình.

Những thứ từng làm anh tò mò, trong thời gian ngắn anh đã nhẹ nhàng lý giải hiểu rõ, liền cũng không để ý đến nữa .

Giờ phút này, anh lại thanh tỉnh phát hiện chính mình say mê với cảm giác đem thiếu niên ôm vào trong lồng ngực.

Từ buổi chiều khi bắt đầu nhìn thấy thiếu niên, khát vọng kỳ lạ ẩn sâu trong tìm thức mà trước kia anh hoàn toàn không phát hiện, rốt cuộc đã được thỏa mãn.

Anh thật ra có rất nhiều biện pháp, để tránh phải lãng phí thời gian trên người Đoạn Cẩn.

Trên bàn cơm cố tình lạnh nhạt, làm không khí trở nên giằng co, tính kỹ bà Lý sẽ mách với Đoạn phu nhân, Đoạn phu nhân sẽ gọi điện cho anh, bảo anh giúp Đoạn Cẩn phụ đạo học tập.

Anh khi đó cũng không có ý thức được chính mình nghĩ muốn cái gì, chỉ là theo bản năng làm tốt hết thảy.

Để anh thuận lý thành chương, có thể thuyết phục chính mình chỉ là do “Bị bắt buộc”.

Anh miễn cưỡng đè nén trái tim đang nhảy lên điên cuồng của mình, không rảnh quan tâm tới khát vọng lại vừa mới xuất hiện, so với lúc trước càng muốn nhiều hơn, tầm mắt xẹt qua hàng mi dày của thiếu niên trong lồng ngực, không dám dừng lại lâu, bắt đầu giảng đề.

Đoạn Cẩn học ở trường cấp ba quý tộc các thầy cô đều có rất nhiều kinh nghiệm dạy học, Đoạn Cẩn dưới tình huống mơ hồ không có cơ sở vững chắc cũng có thể nghe hiểu.

Đoạn Du hiển nhiên so với những thầy cô chuyên nghiệp kia còn lợi hại hơn nhiều.

Dùng cách trực tiếp, nhanh chóng, hiệu suất cao để giải đề.

Đoạn Cẩn nghe mê mẩn, dựa theo giảng giải của người đàn ông nhanh chóng viết xuống từng câu, hoàn toàn quên hết sự xấu hổ và không thoải mái khi ngồi trong lòng anh.

Thời gian giải xong đề tự luận ở mặt sau vậy mà so với thời gian Đoạn Cẩn làm bài khoanh trắc nghiệm điền vào chỗ trống còn ngắn hơn.

Người đàn ông có chút hối hận, nghĩ nên đổi phương pháp giải đề khác phức tạp nhiều bước hơn mới phải.

Nhưng anh không muốn thiếu niên nhìn ra manh mối mà ghét bỏ hay sợ hãi anh, sau khi thiếu niên viết xuống con số cuối cùng, liền chủ động đứng lên tính toán trở về phòng, nghĩ tiếp theo nên dùng lý do gì để tiếp tục về nhà phụ đạo thiếu niên.

Chỉ thấy thiếu niên ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu, sùng bái nhìn anh, nói: “Anh ơi! Ngày mai lại đến dạy phụ đạo cho em được không?”

Thiếu niên chớp chớp mắt, như là nhớ tới cái gì, lại bổ sung nói: “ Anh ơi! Sau khi anh làm việc xong, có thời gian rảnh thì tới dạy phụ đạo cho em được không?”

Ánh đèn bàn ấm áp từ phía sau thiếu niên phát ra, cổ họng người đàn ông hơi ngứa, áp xuống câu “Thật ngoan” khắc chế nói: “Được……”

Đoạn Cẩn tắt đèn, nằm ở trên giường, so với ngày thường làm xong bài tập sớm hơn một giờ.

Hấp thu quá nhiều tri thức mới, em có hơi mệt.

Nhưng mà hai mắt vẫn sáng lấp lánh, có chút hưng phấn hỏi 5654: “Hệ thống nếu ta thi đậu Trạng Nguyên, có tính là OOC không?”

Đoạn Cẩn ngày thường đều thanh thanh lãnh lãnh, tuy rằng ôn hòa có lễ phép, nhưng có lẽ là bởi vì thân thể không thể chịu đựng được cảm xúc quá mãnh liệt, cho nên có thói quen tự giữ bình tĩnh, không có hoạt bát như những học sinh cấp 3 khác.

Lúc này lại có chút tính trẻ con.

5654 hơi do dự giữa việc dỗ dành em hay là nói thật, vẫn là theo quy tắc, trả lời: “Kết quả thi của ngài không thể vượt qua được Tạ Dật cùng Trình Uyên.”

Đoạn Cẩn nghe nói, nghĩ đến Tạ Dật đi học cũng không nghe giảng, nhưng ngoại trừ ngữ văn, các môn học khác đều đạt điểm tối đa, trên bàn cũng toàn là sách tiếng Anh chuyên môn với công thức Vật Lý phức tạp, cũng không có bởi vì 5654 nói mà cảm thấy thất bại hay thất vọng.

Chỉ là nghe được tên Trình Uyên thì có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ nói: “Hệ thống hôm trước mi nói chỉ số cảm xúc của Trình Uyên không đúng là sao thế? Gần đây hắn đã xảy ra chuyện gì hả.”

5654 không trả lời vấn đề của em như mọi khi, chỉ là nói: “Phải đi quan sát một chút.”

Đoạn Cẩn biết hẳn là đề cập đến bí mật của thế giới này rồi, cũng không tiếp tục hỏi, nói chúc ngủ ngon liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

_______________

Ừm dạo này tâm trạng của mình không tốt nên không up chương mới, sẽ cố gắng cải thiện hơn 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro