Chương 14 : Khởi hành đi diễn tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên Thành Ba Của Nam Chính

"Hai người có phải cố ý cô lập Khuất Lăng đúng không?" Tuy rằng Tu Đình Vân giữ nụ cười trên môi, nhưng giọng nói lại vô cùng bình thản.

Chu Niệm vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, còn Phương Tưởng Dung tái nhợt khi nghe câu hỏi.

Ngược lại, Khuất Lăng vẫn im lặng như thường, dường như câu chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu ta.

Chuyên gia xã hội Liên Oái Thành nhận thấy bầu không khí có gì đó bất thường, liền nhanh chóng can thiệp để xoa dịu tình hình: "Mọi người đều là bạn học cùng trường, đều xuất sắc cả. Nếu có mâu thuẫn, sao lại không thể giải quyết mà phải cô lập nhau?"

Tu Đình Vân nhìn cả hai, bình tĩnh nói: "Tôi đã xin lỗi trước nếu có gì hiểu nhầm. Nhưng nếu không, mấy anh có thể giải thích tại sao lại như vậy không?"

Chu Niệm đáp lại ngay: "Đúng vậy, nhưng chúng tôi không thường xuyên chơi với cậu ấy. Không có quy định nào bắt buộc chúng tôi phải làm bạn với ai"

"Vậy nếu một ngày nào đó các đàn anh không muốn chơi với anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?" Tu Đình Vân hỏi.

Chu Niệm lúng túng, không biết nói gì thêm.

Thấy vậy, Phương Tưởng Dung lên tiếng: "Chuyện này không liên quan đến Chu Niệm, là tôi có vấn đề. Chính vì tôi mà cậu ấy mới cô lập Khuất Lăng"

Nói đến đây, anh ta liếc nhìn Khuất Lăng với ánh mắt phức tạp: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là hắn luôn xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu thôi"

Khuất Lăng cuối cùng cũng phản ứng, cười khẩy: "Vậy cậu nên đi mà khó chịu với Thành Tố. Hắn muốn hạ nhục cả cậu và Chu Niệm, tại sao cậu lại không cô lập hắn mà quay ra chống đối tôi?"

"Bởi vì điều cậu không hài lòng đó là bị một beta đã vượt mặt, trong khi cậu là một alpha"

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn.

Đàn anh Tiêu Dương đứng ở góc, không muốn dính vào chuyện này. Liên Oái Thành lo lắng, không biết phải làm gì, liền nhắc nhở Tu Đình Vân : "Mau lên, cậu phải giải quyết mâu thuẫn mà cậu đã khơi ra"

Tu Đình Vân ho khan, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi giơ ngón tay cái với Khuất Lăng: "Đúng vậy, anh nên dũng cảm lên tiếng chống lại những kẻ bắt nạt mình"

Khuất Lăng ngạc nhiên nhìn anh.

"Hãy nhìn tôi đi" Tu Đình Vân tiếp tục, "Lưu Thương và Tôn Hoài Sơn, ai bắt nạt tôi, tôi sẽ đánh trả. Không thể chịu đựng mãi được!"

Liên Oái Thành xen vào: "Này, tôi nhờ cậu hòa giải mà, sao cậu lại đổ thêm dầu vào lửa thế?"

"Em đang hòa giải mà!" Tu Đình Vân cười ngây thơ, "Nếu Phương Tưởng Dung cảm thấy Khuất Lăng không xứng đáng, vậy hãy giải quyết công khai đi. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi trong kỳ huấn luyện này, thế nào?"

Điểm cá nhân và điểm tập thể đều được tính trong cuộc thi này.

Khuất Lăng là người đầu tiên đồng ý: "Tôi đồng ý."

Phương Tưởng Dung do dự nhìn Khuất Lăng rồi hỏi: "Nếu thua thì sao?"

"Nếu thua, tôi sẽ rời khỏi Học viện Quân đội Trung ương!" Khuất Lăng kiên quyết.

Tu Đình Vân nhíu mày, cảm thấy đây không phải là kết quả anh mong muốn. Nếu Khuất Lăng bỏ học, anh sẽ không thể phát triển câu chuyện như ý. Theo như nguyên tác, Khuất Lăng đã không hoàn thành việc học và trở thành thuộc hạ của Tôn Hoài Chính vì một lý do nào đó.

Phương Tưởng Dung nhanh chóng phản đối: "Không được, tôi không muốn bỏ học" Anh ta chỉ là một thiếu gia bướng bỉnh, không muốn đặt tương lai của mình vào một cuộc cá cược như vậy.

"Vậy thì thế này đi" Liên Oái Thành cuối cùng cũng tìm được lối ra cho mình. "Nếu Khuất Lăng thua, cậu ấy sẽ làm trợ lý cho cậu trong một năm: nấu ăn, dọn dẹp, chạy việc vặt. Còn nếu Phương Tưởng Dung thua, cậu ấy sẽ phải công khai xin lỗi trên diễn đàn của trường và trở thành bạn tốt với Khuất Lăng!"

Tu Đình Vân hài lòng với đề xuất này và là người đầu tiên đồng ý.

Phương Tưởng Dung suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.

Khi không ai có ý kiến phản đối, tất cả đều quay lại nhìn Khuất Lăng.

Khuất Lăng cuối cùng chậm rãi hỏi: "Nếu tôi thắng, tôi khỏi bắt tay có được không? Tôi không muốn nắm tay với một alpha như cậu ta"

Liên Oái Thành cười đáp: "Chỉ là hình thức thôi, cậu đừng lo. Tưởng Dung, cậu không phản đối đúng không?" Do ở nhà hắn hay khuyên ngăn các em trai em gái của mình, nên hắn thuận mồm giải quyết theo cách này.

"Thế là xong!" anh chốt lại.

Ngược lại, Phương Tưởng Dung khẽ nói với Chu Niệm: "Khuất Lăng có vấn đề gì sao? Cậu ta cần gì phải quan tâm, sao lại thẳng thắn đến vậy?"

Chu Niệm nhấp một ngụm nước, điềm tĩnh đáp: "Dù sao tớ thấy cậu ấy làm vậy cũng không sai"

Phương Tưởng Dung tròn mắt, không thể tin vào tai mình.

Sau khi mọi chuyện đã được dàn xếp, Tu Đình Vân có linh cảm rằng quyết định ngày hôm nay có thể ảnh hưởng đến tương lai của Khuất Lăng.

"Oái Oái, đội cậu thành lập thực sự độc đáo, chẳng lẽ đây là cách các cậu thừa nhận thất bại sao?" Một người bạn thân của Liên Oái Thành bất ngờ "đến thăm" nửa đùa nửa thật.

Liên Oái Thành liếc mắt: "Đừng có ở đây mà châm chọc tôi, đồ phản bội!"

"Đừng nói thế! Tôi cũng chỉ muốn học hỏi thêm, vào đội của cậu chẳng may không được chọn vào Quân đoàn thứ hai thì sao?"

"Tại sao cậu phải vào Quân đoàn thứ hai?"

"Chỉ có vào Quân đoàn thứ hai mới có cơ hội đến gần Quan Tông. Sau đó, tiện đường theo đuổi đàn em Quan Khê!"

"Cậu đang mơ giữa ban ngày à!"

Liên Oái Thành nói ra nội tâm của Tu Đình Vân: " Đm ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à"

"Làm sao đàn anh biết nhóm chúng tôi sẽ thua? Nhóm chúng tôi toàn là những người đứng đầu lớp. Tôi đứng nhất, đây là người đứng nhì, thứ ba và thứ tư." Nhận thấy Tiêu Dương và Liên Oái Thành như bị lag, Tu Đình Vân nhanh chóng tìm cách đổi đề tài: "Bỏ qua hai người họ, nhìn từ góc độ này, đội chúng tôi không hề yếu"

Alpha cười nhạt: "Dù thứ hạng của cậu có cao đến đâu thì cũng vô ích. Đàn em, cậu đã mất hai năm khóa học. Dù cậu có tài giỏi thế nào cũng sẽ bị so sánh với những người cùng lớp. Tôi công nhận cậu sẽ rất mạnh trong tương lai, nhưng nếu muốn thắng ngay bây giờ thì khó đấy!"

"Cút cút cút, đừng làm suy yếu tinh thần chiến đấu của đội chúng tôi!" Liên Oái Thành đẩy người đó ra xa.

"Không sao đâu, lần này chúng ta sẽ cố gắng. Tôi sẽ cố gắng kiếm cho anh thêm điểm!"

Tiêu Dương trực tiếp trấn an hai người: "Chúng ta cần phải hạ thấp kỳ vọng của mình. Đội chúng ta thiếu kinh nghiệm, và chắc chắn sẽ là mục tiêu của nhóm Tôn Hoài Sơn. Thậm chí, có người còn gây ra xung đột nội bộ!"

Phương Tưởng Dung bị điểm danh bất ngờ, liếc nhìn Khuất Lăng một cái. Khuất Lăng chỉ lạnh lùng nhìn lại.

Tu Đình Vân hạ giọng phân tích: "Nếu có thể liên kết với nhóm của Ma Nước, chúng ta sẽ không phải lo Tôn Hoài Sơn chơi xấu. Cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên đáng kể"

Chu Niệm gật đầu: "Đúng, nhóm của Ma Nước rất mạnh. Họ có thể dựa vào lượng đạn dược và lương thực không giới hạn để tiêu diệt các nhóm khác ở những điểm giao lộ quan trọng."

Liên Oái Thành thở dài: "Vấn đề là không biết chúng ta có gặp được nhóm nào phù hợp để liên kết hay không."

- - - - - - -

Sau hành trình dài bằng phi thuyền, cuối cùng mọi người đã đến cảng Hối Xuyên Tinh. Khi vừa rời cảng, có người trầm trồ: "Đúng là một hành tinh khai thác mỏ, cảng này ngập tràn các mẫu vật khoáng sản!"

Từ "khoáng sản" lập tức thu hút sự chú ý của Tu Đình Vân. Nhiều sự kiện trong tiểu thuyết đã được kích hoạt bởi tài nguyên khoáng sản.

Khi nhận phòng khách sạn, mọi người đang xếp hàng để lên lầu thì Hùng Bá ở đại sảnh đột ngột lớn tiếng: "Ý anh là sao? Tình huống tạm thời gì? Giải thích rõ ràng cho tôi nghe! Chẳng lẽ bầu trời sân tập sụp đổ hay mặt đất nứt ra? Các người không thể trì hoãn mà không có lý do chính đáng!"

Các học viên quân sự lập tức chú ý, tất cả đều lắng nghe giọng nói lớn của Hùng Bá.

"Cút! Không phải chuyện trợ cấp phí ăn ở. Tôi muốn biết chính xác thời gian vào đấu trường. Đừng viện lý do rằng mỏ vừa khai quật được kho báu lớn, sợ chúng tôi đi ngang qua cướp đoạt"

Với giọng điệu và tư thế quyết đoán, Hùng Bá hoàn toàn nắm thế chủ động. Đúng là Hùng Bá Bá của Học viện Quân đội!

Liên Oái Thành cười mỉm: "Nhìn đê, chắc chắn chúng ta sẽ phải ở lại trung tâm thành phố thêm vài ngày nữa"

Tu Đình Vân chẳng mấy bận tâm, anh bước thẳng vào phòng khách sạn. Sân tập đến sau cũng không sao, bây giờ anh quan tâm hơn đến việc hành tinh Hối Xuyên là một hành tinh khoáng sản. Trong vài ngày tạm hoãn này, anh định tranh thủ đến khu khai thác xem xét.

Quả nhiên, không lâu sau, thầy Thi đến thông báo rằng sẽ tạm hoãn ba ngày. Mọi người có thể nghỉ ngơi tại khách sạn, sau ba ngày mới đến sân tập.

Tu Đình Vân lập tức chuẩn bị. Anh xem xét bản đồ của hành tinh Hối Xuyên. Do sân tập gần khu mỏ, khách sạn cũng khá gần khu khai thác, thuận tiện cho việc di chuyển.

Sau khi sắp xếp hành lý, anh rời khách sạn một mình, hướng thẳng đến khu khai thác mỏ.

Hành tinh Hối Xuyên nổi tiếng với việc sản xuất "tritium."

187 nghĩ thầm: Ký chủ, đó có phải là tritium dùng trong thuốc ức chế pheromone

Tu Đình Vân bừng tỉnh. Đúng rồi! Trong tiểu thuyết lấy bối cảnh hơn mười năm sau, vào thời đại thuốc ức chế được nâng cấp, loại thuốc ức chế bán chạy nhất sử dụng quặng tritium, giá của nó tăng vọt.

Anh đột nhiên có ảo tưởng mình là nhân vật chính, còn những người xung quanh luôn là nhân vật quan trọng trong các tiểu thuyết tiếp theo.

187 biểu cảm : ???

Khi đến khu khai thác mỏ, Tu Đình Vân nhận thấy toàn bộ khu vực rất yên tĩnh, mỏ không có hoạt động, người qua lại cũng nhìn anh đầy cảnh giác.

Anh ghé vào một cửa hàng nhỏ gần đó, mua ít nước và hỏi thăm: "Hôm nay nghỉ à? Sao mà yên tĩnh quá vậy, tôi định đến đây chụp vài tấm ảnh khu khai thác mà không có cơ hội!"

"Ôi, lễ tốt nghiệp của tôi có nguy cơ bị ảnh hưởng mất!" Anh than thở.

Một bà dì bên cạnh không kiềm lòng nói: "Cậu trai trẻ, tốt nhất cậu nên nhanh chóng rời khỏi đây, sẽ có chuyện rắc rối sớm thôi."

Tu Đình Vân giả vờ ngạc nhiên: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ông lão bên cạnh ngăn cản, nhưng dì vẫn tức giận nói: "Còn xảy ra chuyện gì ! Có một cậu ấm từ Tinh Thành đến đây quấy phá. Hắn muốn mua mỏ thì chúng tôi phải bán sao? Thật là quá đáng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro