Chương 15 : Trận chiến giành Quặng Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên Thành Ba Của Nam Chính

Dì rõ ràng đang tức giận, chỉ tay vào ông lão và hét lên: "Chỉ có ông là nhát gan thôi! Tôi cứ nói đấy, sao phải sợ người của Tinh Thành? Nếu họ muốn dùng vũ lực mua bán, chúng ta sẽ dùng cuốc khai thác để chiến đấu với họ. Không có mỏ, chúng ta lấy gì để sống? Thà chết chung còn hơn ngồi chờ chết!"

"Đủ rồi! Bà thì biết cái gì chứ?" Ông già đang hút thuốc, đầy giận dữ quát lên.

Tu Đình Vân ngồi trong quán, lặng lẽ uống nước, mắt không rời khỏi cảnh hai vợ chồng đang cãi nhau, trong khi tay anh vẫn bấm tin nhắn.

Một lát sau, từ bên ngoài quán đột nhiên vọng lại tiếng chân chạy, tiếng hét lớn.

"Nhanh lên! Ai có thể đi thì thu dọn đồ đạc đến mỏ!" Một thanh niên khỏe mạnh dẫn đầu, hô to.

Hai vợ chồng chủ quán không chú ý đến Tu Đình Vân nữa, vội vàng lao ra ngoài, túm lấy một thanh niên đang chạy, hớt hải hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bọn chó Tinh Thành đã đẩy ông Hứa ngã, máu chảy khắp sàn nhà! Ông Hứa đã được đưa đi bệnh viện rồi. Chúng tôi đang đi đến mỏ để bắt bọn chúng đòi lại công bằng!"

Vẻ mặt Tu Đình Vân trở nên nghiêm túc. Anh bỏ chai nước vào ba lô, rời khỏi quán, len lỏi giữa đám đông đang ào ào đổ về phía mỏ.

Cổng mỏ đã chật kín người. Những cư dân giận dữ trong khu vực khai thác đã chặn cổng, tay lăm lăm nhiều loại vũ khí.

Tu Đình Vân mở thiết bị quang não, bật chức năng chụp ảnh phóng to ống kính. Qua đám đông, anh lờ mờ nhận ra vài người mặc trang phục đặc biệt đứng ở cổng mỏ - Vệ binh thành phố Hối Xuyên Tinh.

Anh nhận ra rằng cuộc nổi dậy của hành tinh khai thác mỏ, như trong tiểu thuyết đã đề cập, sắp sửa diễn ra. Lập tức, anh tìm số liên lạc của thầy Hùng Bá và gọi.

"Alo, có chuyện gì vậy?" Giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thầy ơi, em là Tu Đình Vân đây. Sắp có cuộc bạo loạn ở khu vực khai thác mỏ rồi"

Vẻ mặt Hùng Bá trở nên nghiêm trọng: "Cậu mau nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối!"

"Các thương nhân từ Tinh Thành muốn mua lại mỏ với giá cố định, nhưng cư dân khu khai thác dựa vào cổ tức từ mỏ không đồng ý. Trong quá trình đàm phán, đại diện Tinh Thành đã đẩy ngã một ông lão đáng kính và ông đã qua đời do bị thương nặng. Hai bên hiện đang đối đầu ở cổng mỏ, còn vệ binh thành phố Hối Xuyên thì bảo vệ các thương nhân Tinh Thành"

Đây là tình tiết mà Tu Đình Vân đã biết được từ cốt truyện. Sau sự kiện này, một cuộc bạo loạn nổ ra và các thợ mỏ yêu cầu bồi thường mạng sống cho ông lão. Chính phủ bất lực trước tiểu thiếu gia của gia đình quý tộc Tinh Thành. Mãi đến khi hỗn loạn bùng phát, anh trai Quan Khê mới đích thân đến giải quyết.

Một số cư dân khai thác mỏ bị truy nã sau cuộc bạo loạn và phải trốn khỏi Hối Xuyên, thành lập một tổ chức ngầm chống lại gia đình quý tộc Tinh Thành. Trong phần mở đầu tiểu thuyết, Tu Uẩn được tổ chức này giải cứu và nuôi dưỡng trưởng thành.

Hùng Bá tức giận: "Tay chân bà nào đã yêu cầu quân khu vệ binh thành phố bảo vệ tên khốn đó vậy? Thảo nào tôi không được phép ra sân tập, hóa ra là để che đậy chuyện lớn này. Cậu đứng yên ở đó, đừng hành động liều lĩnh. Nếu có thay đổi gì, báo ngay cho tôi. Bây giờ tôi sẽ liên lạc với dân địa phương để hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra với cảnh vệ thành phố"

"Vâng, thưa thầy!"

Sau khi cúp máy, Tu Đình Vân để việc hòa giải giữa các giám đốc điều hành cấp cao cho thầy Hùng lo liệu. Điều anh muốn làm lúc này là giảm bớt xung đột tại hiện trường.

Nghĩ đến đây, anh ẩn danh gọi cảnh sát: "Có đám đông đang tụ tập ở khu khai thác mỏ và sắp đánh nhau bằng vũ khí. Có người đã bị đánh chết rồi! Hãy đến ngay!"

Cảnh sát vừa nghe đã sốc, lập tức điều sáu xe đến khu mỏ.

Sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát làm hai bên đối lập chuyển hướng chú ý. Vừa xuống xe, nhìn thấy dân chúng chặn cửa với vũ khí trong tay, cảnh sát lập tức hét lên: "Mấy người đang làm gì vậy? Mau tản ra!"

Những thợ mỏ giận dữ nghĩ rằng cảnh sát đã được Tinh Thành triệu tập. Khi họ định kích động đám đông chiến đấu thì Tu Đình Vân chạy ra kêu lên: "Tôi đã gọi cảnh sát! Các anh cảnh sát, là tôi đây, những người này đang đánh nhau, thật đáng sợ!"

Khắc sau, đám đông trở nên im lặng, mọi người bối rối nhìn nhau.

Cảnh sát cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh: "Anh là người đã gọi cảnh sát sao?"

"Vâng, là tôi. Tôi là sinh viên đại học, đến đây tham quan khu khai thác mỏ. Không ngờ giữa đám đông lại xảy ra đánh nhau, nên tôi vội gọi cảnh sát ngay."

"Chàng trai trẻ, cậu đã làm rất tốt!" Cảnh sát trưởng khen ngợi.

"Công dân tốt tuân thủ pháp luật, không có gì phải khen!" Tu Đình Vân cười đáp.

Vì đám đông chặn cổng, cảnh sát không thể nhìn thấy rõ các vệ binh bên trong. Tu Đình Vân tranh thủ nhỏ thuốc mắt*, làm bộ nói nhảm: "Nghe nói có một nhóm tự xưng là cảnh vệ thành phố đến đây bàn chuyện làm ăn với khu mỏ. Sau khi thương vụ đổ bể, họ liền đánh nhau! Bây giờ, vệ binh thành phố cũng đang hợp tác kinh doanh à, lĩnh vực kinh doanh lớn hả?"

*Ảnh giả bộ đáng thương đó =))

Cảnh sát cau mày: "Chuyện này lộn xộn quá! Vệ binh thành phố sao có thể ra ngoài bàn chuyện làm ăn? Chắc chắn bọn này là giả mạo. Bắt hết bọn chúng lại!"

"Nghe rõ chưa, người bên trong là bọn nói dối! Muốn đưa chúng vào đồn cảnh sát thì mọi người hãy tránh đường, đừng cản trở cảnh sát làm việc" Tu Đình Vân đứng bên cạnh khuyên nhủ đám đông.

Những thợ mỏ bắt đầu do dự nhìn nhau. Trong lúc đó, hai vợ chồng chủ quán cũng có mặt, dì lớn tiếng hỏi: "Đưa bọn họ vào đồn cảnh sát? Chàng trai, cậu có lừa chúng tôi không?"

Tu Đình Vân nghiêm nghị đáp: "Chắc chắn sẽ đưa họ vào đồn. Nếu chúng ta chiến đấu bằng vũ khí, chúng ta sẽ chỉ vào tù cùng nhau, không có lợi ích gì cả. Con nghĩ các cô không muốn thấy thanh niên khu khai thác bị thương đâu!"

Những người lớn tuổi bắt đầu bị thuyết phục. Họ chỉ muốn giữ lại mỏ, không muốn gây xung đột hay rắc rối, nên dần dần kéo các thanh niên lùi ra hai bên, nhường lối cho cảnh sát tiến vào.

Cảnh sát cuối cùng cũng chú ý đến nhóm cảnh vệ thành phố cùng một số doanh nhân ăn mặc bảnh bao. Một trong số họ ra lệnh: "Các người từ đâu tới? Nhìn mấy kẻ này ăn mặc có vẻ giống nhau. Trói hết lại, đưa về đồn!"

Một số vệ binh thành phố liếc nhìn nhau mà không nói gì. Thay vào đó, một cậu thiếu gia được bảo vệ kỹ càng xông ra, giận dữ nói: "Ngươi là cái thá gì, mù sao, dám bắt tao! Các ngươi có biết tao là ai không?"

Tu Đình Vân ngắt lời, giọng điệu đầy khiêu khích: "Này! Đã giả làm cảnh vệ thành phố mà còn dám lớn tiếng!"

"Vớ vẩn! Bọn họ là thật!" Thiếu gia lập tức phản bác.

"Cậu có bằng chứng không? Có lệnh điều động không?"

Người bên cạnh nhanh chóng ngăn thiếu gia lại, không cho hắn nói thêm. Anh ta cảnh giác liếc nhìn Tú Đình Vân.

Tu Đình Vân thầm nghĩ thật đáng tiếc. Nếu như tên thiếu gia ngu ngốc này tiết lộ về lệnh điều động trấn vệ quân, anh có thể lợi dụng điều đó để uy hiếp người phía sau. Nhưng giờ đây, việc để cảnh sát tiếp quản có thể khiến gia đình hắn che đậy mọi thứ. Dù vậy, không thể không gọi cảnh sát, nếu không tình hình sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát, dẫn đến hậu quả như trong tiểu thuyết với nhiều người thương vong.

Cảnh sát trực tiếp đưa họ đi, khiến những người thợ mỏ vẫn còn bức xúc.

Có lẽ vì nhận thấy sự khác biệt ở Tu Đình Vân, một người lãnh đạo mỏ đã tiến lại gần anh. Hai người đi tới một góc khuất, người đàn ông thử thăm dò: "Cảm ơn cậu vì những gì đã làm hôm nay. Nếu không, những thanh niên này có thể đã mất kiểm soát và gây ra ẩu đả"

Tu Đình Vân không vòng vo, nói thẳng với người lãnh đạo mỏ: "Sử dụng bạo lực chỉ tạo cơ hội cho những kẻ có thế lực ở Tinh Thành, gán cho các người cái mác bạo loạn. Cách tốt nhất là tìm đến phương tiện truyền thông mà mọi người có thể tin tưởng. Đừng nhắm vào thế gia quý tộc, chỉ nên nhắm đến những cá nhân và công ty đang muốn ép mua mỏ của các người lần này!"

Sắc mặt người lãnh đạo trở nên nghiêm trọng: "Không nhắm vào gia đình quý tộc? Nhưng tên thiếu gia kia là người của thế gia, tố cáo hắn chẳng phải là đối đầu với cả thế gia sao?"

"Còn tệ hơn nhiều! Hắn chỉ là một công cụ dùng một lần. Nếu ông trực tiếp nhắm vào thế gia Tinh Thành, sự phản kháng của họ sẽ khiến ông khó lòng lên tiếng."

Người lãnh đạo gật đầu: "May mà tôi có vài người bạn, sẽ hỏi họ cách thức đẩy mạnh chuyện này"

"Anh Phùng! Ông Hứa mất rồi!" Một người bỗng nhiên la lên trong đau khổ.

Không khí hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn. Lãnh đạo Phùng choáng váng một lúc, sau đó anh nhanh chóng lên tiếng để xoa dịu tình hình.

Sau khi Tu Đình Vân xác nhận rằng lãnh đạo Phùng có thể kiểm soát được tình hình, anh quyết định quay lại điều tra về thân phận của cậu thiếu gia kiêu ngạo kia là ai mà dám trắng trợn lãnh đạo lực lượng bảo vệ thành phố để ép thợ mỏ phải bán mỏ của họ.

Tu Đình Vân bắt xe về khách sạn ngay lập tức, nhưng khi đến nơi, anh phát hiện Thầy Hùng vẫn chưa về. Nghĩ đến Liên Oái Thành - người biết mọi chuyện về các thế gia, anh liền đi tới gõ cửa phòng.

Liên Oái Thành, đang nằm thư giãn trong phòng, so với sự kích thích của Tu Đình Vân vào buổi chiều, hắn đã có một giấc ngủ yên bình và tinh thần sảng khoái: "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Tu Đình Vân bật thiết bị quang não cho anh ta xem đoạn video: "Anh có biết người này không?"

Liên Oái Thành kinh ngạc mở to mắt: "Cậu thật sự quá táo bạo đấy!" Một số người chỉ chợp mắt ngủ trưa, trong khi một số người lại bận rộn đi làm đại sự.

"Anh có biết hắn không?"

Liên Oái Thành trở nên nghiêm túc: "Người này rất lợi hại. Lại đây, cậu có biết về nhà họ Phó không?"

Tu Đình Vân sốc: "Phó? Trong tiểu thuyết là boss đầy quyền lực ẩn giấu sau lưng!"

"Người này là cháu trai của Phó Thời Sương, thành viên Hội đồng Tinh Thành. Mọi người đều nói anh ta sẽ là người kế vị! Vợ anh ta cũng thuộc một gia tộc lớn, nhà họ Điền, một tài phiệt lớn. Đáng tiếc, ông cụ Điền bệnh tật quanh năm, không nắm quyền lực được lâu. Con trưởng nhà họ Điền thì lại là một tay ăn chơi, sinh ra một đám con ngoài giá thú, gây ra mâu thuẫn nội bộ gay gắt. Đây chính là cuộc sống của người được sủng ái nhất trong số con cháu nhà họ Điền, Điền Tu!"

Tu Đình Vân nhíu mày: "Có vẻ như anh rất xem thường nhà họ Điền!"

"Không dám đâu! Anh đây rất kiêng nể những người giàu có và quyền lực. Ngược lại, cậu em ạ, thái độ của cậu lại giống như đang muốn khiêu khích. Anh thực sự ngưỡng mộ cậu, với nhiều lựa chọn như Lưu Thương, Tôn Hoài Sơn, Điền Tu, cậu quả là lợi hại!" Liên Oái Thành ngước mắt nhìn Tu Đình Vân với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Nhưng rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với Điền Tu? Nói nhanh cho anh biết!"

Tu Đình Vân tắt video: "Nhà họ Điền để mắt đến mỏ của Hối Xuyên Tinh và muốn mua lại. Tuy nhiên, họ không đạt được thỏa thuận và thậm chí đã đẩy một ông lão của mỏ vào chỗ chết!"

Tu Đình Vân nheo mắt lại, thân thiện khoác vai Liên Oái Thành: "Tiền bối, em có một câu hỏi nhỏ muốn hỏi anh"

"Đừng làm thế, anh cứ có cảm giác như mình đang bị lừa!"

"Ai có thể ra lệnh cho nhà họ Điền điều động quân cảnh vệ thành? Hoặc ai có mối quan hệ thân thiết đến mức có thể nhờ cậy quân đội giúp họ chiêu mộ người?"

Liên Oái Thành cau mày: "Mặc dù nhà họ Phó có tiếng nói mạnh mẽ trong quốc hội, nhưng lại không có ai làm việc trong quân đội?"

- - - - - - -

Chương này nhiều thế gia, nhiều họ tên quá, ngồi ngõ mà lộn họ này sang họ kia....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro