(Đã Beta) Chương 5 : Bảng số tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên Thành Ba Của Nam Chính

Nghe thấy tên Quan Khê, Tu Đình Vân, người vốn đang tập trung làm câu hỏi, dừng lại hỏi: " Cậu đang nói về ai cơ ? "

"Quan Khê, Đình Vân các cậu quen nhau sao? " Dư Châu cùng Hứa Chấn Lâm đều có chút kinh ngạc. Không ngờ có một ngày Tu Đình Vân, người chưa từng tham gia thảo luận về omega, lại chủ động đặt câu hỏi.

Tu Đình Vân nghĩ đến nhiệm vụ của 187, có thể nhân cơ hội này gặp được Quan Khê : " Dư Châu, theo lời mời mang tớ theo đi, tớ cũng đi ! "

Giọng hai người lập tức trở nên dâm đãng: " Ồ~~ "

" Quả nhiên anh Tu không ra tay thì thôi, một khi ra tay toàn tìm người đẹp nhất ! "

Tu Đình Vân ném hai cuốn sách giáo khoa về phía họ, ép hai người bọn họ im lặng: " Nhàn rỗi quá, vậy thì chúng ta cùng nhau làm bài nhé ! "

" Đừng, đừng mà anh ơi, anh tha cho tụi em đi "

Sau khi Tu Đình Vân trở về nhà, 187 gấp không đợi được, mở máy: Ký chủ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra nhiệm vụ của chúng ta ! Chúng ta đi gặp Quan Khê đi !

"Nếu như mi chuẩn bị cho tao một ít thuốc để học, thì tao liền có thời gian ngồi xổm trước cổng học viện Nghệ Thuật ! "

187: mỉm cười.jpg Kí chủ, cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa ! Khê Khê không thích những kẻ Alpha đầu cơ trục lợi !

Tu Đình Vân nghĩ về cốt truyện mà phàn nàn: Là do hắn ta có mắt như mù !

187: mài dàoi-ing

Ngày tổ chức tiệc liên hoan.

Một người và một hệ thống đang vật lộn trước tủ quần áo : Ký chủ mặc áo hoodie nhìn có vẻ trẻ trung, sinh động hơn nè

"Hội nữ sinh hiện đang có mặt tại sảnh tiệc của khách sạn, áo hoodie không phù hợp cho buổi tiệc ! "

187: Nếu không thì mặc âu phục, rất có tinh thần

" Nó quá trang trọng không phải sao?" Cuối cùng anh đã chọn lễ phục do học viện quân đội cấp cho.

Sau khi nhanh chóng thay lễ phục, Tu Đình Vân đứng trước gương sắp xếp lại các chi tiết.

187: Ôi ký chủ, hôm nay cậu đẹp trai quá!

"Tao không thấy mình đủ trưởng thành và đáng tin cậy" mặc dù có vẻ ngoài ưa nhìn, anh cảm thấy không thể chấp nhận làn da mịn màng của bản thân chút nào.

187: Đây là chọn bạn đời chứ không phải chọn con rể.

Tu Đình Vân thắc mắc, có gì khác nhau sao?

Dư Châu gõ cửa thúc giục: "Thời gian đã đến rồi, hai vị ơi! Tớ có thể thông cảm cho sự chậm trễ trong việc thay trang phục của Hứa Chấn Lâm, nhưng thật không ngờ Đình Vân, cậu cũng mất nhiều thời gian như vậy"

Hứa Chấn Lâm nghe xong lập tức phản đối : "Tớ đây là đang tôn trọng các Omega, Dư Châu, cậu nhìn tớ thử đi, tớ nên đi đôi giày màu này hay đôi giày màu nâu kia ?"

Hứa Chấn Lâm cùng với Dư Châu diện trang phục lễ hội trang trọng, làm cho sự trẻ trung của họ ở độ tuổi mười tám, mười chín trở nên ít hơn, vì vậy mà họ trông có vẻ trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều.

" Cái màu nâu hợp với trang phục của cậu "

Hứa Chấn Lâm lập tức xỏ giày vào, ngẩng đầu tán dương : " Không ngờ chúng ta ăn mặc nhìn như minh tinh của Mộng Võng vậy "

Dư Châu ném cái gối ôm về phía cậu, nhìn thấy Tu Đình Vân đã đứng đợi ở trước cửa, liền thúc giục: " Đừng có mãi ngắm mình nữa, nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi đi thôi. Thời gian không còn nhiều nữa! "

" Tới liền ! ! "

Trước cửa khách sạn Tinh Hoa, những chàng trai,cô gái ăn mặc thời trang lần lượt đi vào. Những người đi ngang qua không biết gì thường nghĩ rằng khách sạn đang tổ chức một bữa tiệc tối dưới bầu trời ánh sao.

Khi vào phòng tiệc cùng Dư Châu, Tu Đình Vân đã đề xuất muốn đi một mình.

Dư Châu cho rằng Alpha không nhất cần phải đi cùng nhau, vì vậy đã dẫn Hứa Chấn Lâm đến khu vực nghỉ ngơi

Tu Đình Vân khởi động quang não, bật chế độ riêng tư để người qua đường không thể nhìn thấy bảng hiển thị.

187 : Ký chủ, cậu muốn tin tức về Quan Khê không? "

Tu Đình Vân chậm rãi đi dọc theo cầu thang, hiện tại, mọi người đang tập trung tại khu vực tiếp khách ở sảnh để giao lưu trò chuyện, trong khi đó, tầng hai thì khá yên ắng.

"Không cần, 187, mi đã từng nghe về định luật này chưa?"

187 : hỏi chấm ?

"Trong một buổi tiệc, nam nữ chính, à không, là hai nam chính, chắc chắn sẽ gặp nhau"

Tu Đình Vân rất tự tin, và theo lời của Tiểu Phán, nam chính và nữ chính sẽ luôn có cơ hội gặp nhau dù có nỗ lực đến đâu. Dựa vào mối quan hệ giữa anh và Quan Khê trong sách, thế giới này sẽ luôn tạo ra những yếu tố thuận lợi cho họ gặp gỡ.

Quả nhiên, cánh cửa phòng nghỉ VIP trên tầng hai đang mở.

"Khê Khê, em có nghe thấy lời anh nói không?"

Cuộc trò chuyện diễn ra một cách rõ ràng.

Nghe thấy cái tên đó, Tu Đình Vân đoán rằng người trong phòng khách có thể là Quan Khê.

Anh tiến lại gần cửa một cách thận trọng, dựa lưng vào tường và thi thoảng nghe lén.

Quan Khê trong phòng đang cầm ống hút, nhấp từng ngụm nước, trả lời một cách mơ hồ: "Tôi đang nghe đây!"

Tiêu Vu ngồi phía bên kia sofa, dịch người lại gần Quan Khê, nói: "Thứ sáu tuần sau anh đã đặt chỗ ở biệt thự Ôn Nguyên, mời vài người bạn đến chơi, Khê Khê có thể đi cùng tụi anh không?"

" Không đi ! "

"Khê Khê, em có bận không? Tôi muốn hỏi liệu khách sạn có cho phép thay đổi ngày đặt không?"

Quan Khê nhận thấy đối phương không hiểu ý mình, liền nói với vẻ nghiêm túc: "Tiêu Vu, tôi lúc nào cũng có thời gian, nhưng tôi sẽ không đồng ý. Mọi người đều hiểu rõ suy nghĩ của cậu"

Tiêu Vu thay đổi biểu cảm : "Khê Khê, tôi đã theo đuổi em một thời gian dài, tình cảm của tôi dành cho em rất nghiêm túc."

"Cho nên, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy điều đó, tôi không hề có hứng thú với cậu ! " Quan Khê vừa nói xong đã nhẹ tay đánh lên tay trái của hắn.

Tiêu Vu cảm thấy tức giận, gia đình đã nhiều lần thúc ép hắn, gần đây cha hắn cũng bị chú ý nhiều. Nếu hắn có thể thiết lập mối quan hệ, thì vấn đề của cha hắn sẽ được giải quyết.

Hắn nghĩ rằng mình đã nghĩ nhiều, chỉ cần có dấu hiệu, omega dù muốn hay không cũng phải nghe theo hắn. Khi đó, mặc dù chỉ huy đoàn trưởng có ghét hắn, ông vẫn sẽ để hắn đi vì omega sẽ dựa dẫm vào hắn.

Tiêu Vu phát ra pheromone, mùi trái cây ngọt ngào lan tỏa mạnh mẽ.

Cảm nhận được pheromone, Quan Khê ngay lập tức đứng dậy và rời đi, tay trái ấn vào quang não, lạnh lùng nói: "Tiêu Vu, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại. Quang não của tôi đang kết nối với cha và anh trai tôi. Hiện tại họ có thể đang xem phát sóng trực tiếp để chứng kiến hành vi xấu xa của cậu và thông báo cho cảnh sát "

Tiêu Vu ngạc nhiên trong một khoảnh khắc, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào quang não đang bật ánh sáng xanh. Do quá hoảng loạn, pheromone ban đầu mạnh mẽ đã bị phân tán hỗn loạn.

Mùi hương của quả mọng có phần giảm đi, Quan Khê đi vòng qua ghế sofa và tiến đến cửa, chế nhạo: "Ngoài ra, đừng nghĩ rằng cậu đã hoàn toàn chiếm được tôi sau này và cha tôi sẽ vì cậu ỷ lại pheromone mà thả cho cậu đi. Ông ấy sẽ xem xét việc hút hết pheromone của cậu, không thể chấp nhận việc cậu sống bên tôi"

Sắc mặt của Tiêu Vu lúc này trở nên nhợt nhạt, môi run rẩy khi đứng bên cạnh ghế sofa.

Sau khi nhận ra rằng Tiêu Vu đã từ bỏ, Quan Khê vẫy tay về phía khung chat và nói: "Con sẽ trở về ngay, ba, tạm biệt ! " Omega cần phải tự bảo vệ mình khi ra ngoài!

Cậu quay lưng và bước ra ngoài.

Tại cửa, Tu Đình Vân không kịp phòng bị đã va phải Quan Khê.

Đôi mắt sáng như ngọc, đầy mong chờ, vào lúc đó từ để miêu tả vẻ đẹp của anh được phát huy tác dụng.

Quan Khê bị bất ngờ bởi bóng người ở cửa, đôi mắt đen mở lớn, có phần tức giận hỏi: "Anh là ai? Anh không phải đến để bày tỏ tình cảm chứ?"

Tu Đình Vân lắc đầu rồi lại gật đầu, "Một giây trước thì không phải, nhưng giờ thì đúng vậy"

Khi vừa nhìn thấy người, anh lập tức đồng ý nhận nhiệm vụ này, Alpha có vẻ rất hời hợt, anh thầm nghĩ: "Nếu tỏ tình, liệu có thể lấy số ngay tại chỗ không?"

Quan Khê bị lời nói như kịch bản làm cho ngỡ ngàng, sau khi kiềm chế trong một thời gian dài, cậu mắng: " Đồ thần kinh !"

Tu Đình Vân đứng ở đó, nhìn Quan Khê vội vàng quay lưng đi xuống cầu thang, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười bất lực.

Chiến hữu nói rất đúng, việc tán tỉnh thực sự khó hơn lý thuyết chiến đấu.

Trên quang não, 187 đã gửi ba dòng liên tiếp cười nhạo: "Ký chủ, ha ha ha cậu thật là sến. Còn chờ đợi lấy số nữa sao? ha ha ha Đó có phải là số tình yêu của cậu không? Ha ha ha"

Tu Đình Vân cảm thấy bị chế giễu, rất muốn đóng cửa sổ lại: "187, đừng quên, chúng ta cùng một đội."

187 Chưa kịp trả lời, Tiêu Vu đã bước ra khỏi phòng khách và nhìn Tu Đình Vân với ánh mắt thù địch: "Một người không có giá trị như mày không xứng để Quan Khê nghĩ đến"

Nghe những lời này, tinh thần chiến đấu của Tu Đình Vân bùng nổ, khó khăn giao tiếp với Omega, vậy Alpha làm sao có thể giữ được hắn?

Anh nhìn xuống Alpha đang chật vật trước mặt và khẽ cười: "Tao chưa biết có cơ hội hay không, nhưng chắc chắn rằng mày không có cơ hội nào "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro