C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tớ là Linh

Cố Thiên Chu choáng váng: "Clgt!!!Đi thật rồi kìa....."ヽ⁠(⁠(⁠◎⁠д⁠◎⁠)⁠)⁠ゝ

Từ trước đến nay người hầu của Cố gia đều hiền lành lương thiện, Cố Thiên Chu chưa bao giờ gặp qua những người hầu dám đối mặt với chủ nhân, cũng chưa bao giờ gặp người hầu nào dám ngang nhiên bỏ đi trước mặt chủ. Thế giới này quả nhiên không giống với thời đại của cậu.

Cố Thiên Chu đưa mắt về phía Thẩm Thành còn đang hôn mê, lại nhìn đống hỗn độn ở trên mặt đất, mang vẻ mặt đau khổ đi qua thu dọn.

Bên hông xuất hiện bóng dáng của một nữ hầu: "Phu nhân, để tôi làm cho!"

Cố Thiên Chu hoảng sợ, vậy mà vẫn còn một người không cùng Chu ma ma rời khỏi: "Bà là......"

Nữ hầu ấy cung kính trả lời: "Tôi họ Lý, người cứ gọi tôi là Lý tẩu là được rồi."

Lý tẩu ước chừng hơn 40 tuổi, trên mặt vì làm lụng vất vả mà lưu lại dấu vết của thời gian. Cố Thiên Chu gật đầu: "Vất vả rồi."

"Không vất vả không vất vả." Lý tẩu nhanh nhẹn dọn sạch những mảnh sứ vỡ, lau khô sàn nhà.

Cố Thiên Chu kêu bà ấy đem một thau nước lạnh tới, nhúng ướt khăn lông, vụng về lau trán và gương mặt của Thẩm Thành.

Lý tẩu thấy Cố Thiên Chu động tác có chút vụng về lại cẩn thận, thầm nghĩ những lời đồn đãi của đám người hầu quả nhiên không đáng tin, vị phu nhân trẻ tuổi này nào có độc ác như bọn họ nói. Chỉ là mệnh của cậu ấy không tốt, tuổi còn trẻ mà phải gả cho một tên tàn phế. Lý tẩu âm thầm thở dài với suy nghĩ đó.

Sau khi đổi hai thau nước lạnh, cả người Thẩm Thành vẫn nóng bỏng, môi cũng khô nứt.

Lý tẩu lo lắng nói: "Ai da, nóng như vậy có thể dẫn tới viêm phổi đấy. Nếu không thì gọi xe cứu thương đi?"

Cố Thiên Chu đưa tay lên sờ trán Thẩm Thành. Gương mặt tái nhợt nóng hổi, viêm dương chi khí trong cơ thể hỗn độn va chạm, tình huống thập phần bất ổn.

Cậu cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Lý tẩu, bà ra ngoài trước đi. Tôi ở đây chăm sóc tiên sinh là được."

Lý tẩu muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nói: "Vậy tôi đi xuống kia trước. Phu nhân, người muốn ăn gì không, tôi nấu cho người?"

Cố Thiên Chu nói: "Không cần, lát nữa tôi sẽ xuống nấu cháo cho anh ấy."

Lý tẩu bưng đồ ăn thừa đi ra ngoài.

Cố Thiên Chu khóa cửa lại, trở về mép giường, khom lưng nhìn Thẩm Thành nói: "Thiên Đạo tại thượng, tôi đây là vì cứu lấy tánh mạng của anh, cũng không phải là vì muốn song tu cùng anh nha."

Nam nhân nằm giữa đệm chăn đỏ rực, khuôn mặt như ánh trăng tái nhợt không yên. Sau khi nghe Cố Thiên Chu nói xong cũng không có nửa điểm phản ứng.

Cố Thiên Chu xốc chăn lên, giữ chặt tay của Thẩm Thành, từng ngón từng ngón đan qua tay của Thẩm Thành, mười ngón tay đan xen. Viêm dương chi khí dữ dằn trong nháy mắt hướng đến cô mà xông tới, linh khí này thật dày đặc mênh mông dũng mãnh xông vào cơ thể của Cố Thiên Chu, nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ thì chỉ sợ đã nổ tan xác mà chết. Nhưng Cố Thiên Chu lại không có bất kì phản ứng gì, cậu là thủy hệ thuần âm thể chất, là cực phẩm lô đỉnh vì viêm dương thể chất mà sinh ra.

Cố Thiên Chu nhắm mắt, linh lưu trong cơ thể mỏng manh này dẫn đường cho viêm dương chi khí đi vào vận chuyển. Cậu làm dịu đi dòng linh lưu hỗn loạn bạo liệt, sau đó lại từ từ đưa vào trong cơ thể Thẩm Thành.
Sau khi kết thúc hết thảy những chuyện đó, mồ hôi đã thấm ướt sống lưng cậu. Cố Thiên Chu từ từ mở mắt, duỗi tay sờ thử cái trán của Thẩm Thành.

Trán Thẩm Thành không còn nóng hôi hổi như khi nãy nữa, giữa mày cũng buông lỏng ra. Cố Thiên Chu nhẹ nhàng thở ra, lại ngửi thấy mùi hôi nồng nặc gay mũi trên người mình.

Cố Thiên Chu vội vàng chạy vào trong toilet, thấy trên mặt mình toàn là tro đen và mồ hôi dính nhớp. Lấy khăn lông ướt chà xát một lát, cậu nhìn thấy một mảnh da thịt trắng như tuyết.

Cố Thiên Chu ngạc nhiên tròn mắt, mở vòi nước ra tỉ mỉ rửa mặt thêm một lần. Lại ngẩng đầu, khí sắc ảm đạm đều biến thành hư không, mụn và vết thâm trên mặt cậu đều biến mất tăm không thấy đâu, lỗ chân lông cũng tinh tế hơn rất nhiều. Không biết có phải ảo giác hay không, cái mũi cao ngất như chân núi và cái cằm đều co lại đôi chút.

Ông trời đúng là có mắt, lòng tốt quả nhiên có đền đáp xứng đáng! Cố Thiên Chu một lần nữa tắm bằng nước ấm, bọt và nước bẩn đều trôi vào cống thoát nước, nước ấm rửa sạch cơ thể, chỉ còn lại mảnh da thịt trắng trẻo hồng hào của cậu.

Linh khí ở thế giới này thật loãng, thức ăn trong không khí đều là ô trọc*. Linh khí vận chuyển một vòng, bài xuất ô trọc trong thân thể cậu đi ra hơn phân nửa, cảm giác thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, tai thính mắt tinh.

*Ô trọc (污浊): dơ bẩn, xấu xa.

Cố Thiên Chu trước đây chỉ biết song tu là chuyên dâm tà đáng sợ, lại không biết song tu lại có một điểm tốt như vậy. Cậu vô cùng rạo rực vui vẻ, song tu cũng không đáng sợ như cậu nghĩ.

Thẩm Thành trầm ngâm ngủ một giấc. Trong mộng có người gắt gao nắm lấy tay hắn, còn sờ sờ trán của hắn. Cái tay kia cũng thật là ôn nhu. Phần kí ức bị phủ đầy bụi bỗng nhiên bị xé mở ra, lộ ra một lỗ hổng nho nhỏ.

"Bảo bảo lại phát sốt rồi, đầu con còn đau không?"

"Thực xin lỗi, bây giờ mẹ phải đi công tác, mẹ nhất định sẽ trở về thật nhanh để cùng con mừng sinh nhật có được không?"

"Bảo bảo?"

Tiểu nam hài trốn ở trong chăn không chịu lên tiếng, muốn mẹ của mình lại ở đây dỗ mình nhiều thêm một chút
Tiếng nói nghiêm túc của người phụ nữ lộ ra áy náy: "Con yêu, mẹ phải lập tức đi đến sân bay. Con thật sự không muốn nói hẹn gặp lại với mẹ sao?"
Bé trai nắm chặt chăn, quật cường không chịu ló đầu ra ngoài, muộn thanh muộn khí* nói: "Con ghét mẹ nhất....."

*Muộn thanh muộn khí (闷声闷气): buồn rầu, sầu muộn.

Nữ nhân bất đắc dĩ thở dài: "Con yêu, hẹn gặp lại." tiếng bước chân xa dần, bé trai nắm chặt tấm giấy khen chưa kịp khoe với mẹ thì đã ngủ mất. Chờ mẹ trở về thì khoe với mẹ sau vậy. Trẻ con ngây thơ hồn nhiên, không biết trên thế gưới này còn có một loại phân ly, một khi chia xa cũng không thể nào đoàn tụ.

Đến khi Thẩm Thành tỉnh dậy chỉ còn một cảm giác nóng bức bất kham,  dùng sức một cái, cái chăn tung ra.
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mồ hôi từ cổ chảy xuống, đầu óc thanh tỉnh hơn lúc nào hết, nếu không cũng không đến mức nhớ lại chuyện xưa.

Tâm tình của Thẩm Thành kém đến cực điểm, quơ tay về phía đầu giường ấn chuông, đụng tới cái ly, cái ly ấy liền văng ra ngoài vỡ vụn.

Cửa phòng tắm 'phanh' một tiếng bị đẩy ra, một cỗ hương thơm ẩm ướt ấm áp hoảng loạn xông ra. Tiếng nói mềm mại , trong trẻo xua tan đi khói mù trong lòng hắn: "Làm sao vậy? A, chăn làm sao lại rớt xuống đất như vậy?"

Tiếng bước chân lộc cộc chạy đến bên mép giường, ôm lên cái chăn đắp lại trên người hắn —— hai cái chăn đè lên người hắn, chẳng trách lại nóng như vậy.

Thẩm Thành giơ tay xốc chăn lên. Sức lực hắn khôi phục được một chút, cũng không đến nỗi tay không nâng dậy nổi.

Cố Thiên Chu cũng không nổi giận, vui vẻ nói: "Sức cũng lớn thật, hết sốt rồi sao?"

Bàn tay ấm áp mang theo hơi nước áp vào trán hắn, cỗ hương thơm kia càng thêm nồng đậm, là hương tường vi.
Thẩm Thành bần thần, vừa vặn bị cậu sờ soạng lung tung. Bàn tay mềm mại lạnh lạnh đáp trên trán hắn, dừng lại ở đó một lát.

Thật lâu trước đây, cũng từng có một bàn tay ôn nhu phủ trên trán của hắn.
Nghĩ đến sự việc ở trong mộng. Giữa mày Thẩm Thành nhảy dựng, sắc mặt trầm xuống: "Ban ngày ban mặt cậu tắm cái gì!"

Không thể hiểu nổi làm sao hắn lại tức giận. Nhưng tâm tình của Cố Thiên Chu bây giờ cực kì tốt, không so đo cùng với người bệnh: "Hạ sốt rồi này! Đúng rồi, ban nãy anh rung chuông làm cái gì?"

Thẩm Thành nói: "Tôi gọi người hầu."

Cố Thiên Chu ngồi bên mép giường, cặp chân trắng nõn giương lên, một bên thoa kem dưỡng da lên chân mình, nói: "Tôi đuổi đi cả rồi."

Giọng nói Thẩm Thành khẽ nâng: "Đuổi cả rồi? Sao lại đuổi"

Cố Thiên Chu đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy, mấy người đó toàn là thủ đoạn giả dối, không đuổi đi còn giữ để làm gì? À, còn dư lại một người, gọi là Lý tẩu, bà ấy là người quét dọn phòng khách đấy."

Thẩm Thành không có khen thủ đoạn của Cố Thiên Chu, mà gương mặt lạnh lùng như sương giá, hỏi: "Đuổi hết người hầu, cậu lấy gì ăn?"

Cố Thiên Chu kiêu ngạo hất cằm: "Tôi làm chứ sao !"

"Cậu?" Thẩm Thành phun ra một chữ, giọng điệu mỉa mai chê cười.

Cố Thiên Chu không nghe ra giọng điệu mỉa mai kia, ngữ khí sung sướng nói: "Đúng rồi, anh còn chưa nói, anh rung chuông để làm gì? Muốn đi toilet sao? Vừa rồi Lý tẩu nói, phòng của anh có một cái bô, anh có thể dùng nó...."

Thẩm Thành nghiến răng gằn từng chữ một: "Đỡ tôi dậy."

Thật là xấu tính. Cố Thiên Chu đành phải buông kem dưỡng da xuống, 'nghênh kiệu khởi giá', đưa Thẩm Thành đi vào trong toilet. Trên tay cậu trơn trượt, lại tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Thẩm Thành lấy một tay sờ soạng, nhíu mày: "Trên tay cậu bôi cái gì thế này?"

Cố Thiên Chu hào phóng trả lời, còn nhiệt liệt đề cử cho hắn: "Là kem dưỡng da đó. Cái này có hương thơm lại dễ ngửi, tôi thấy làn da của anh cũng tốt lắm, tắm xong tôi bôi kem cho anh nha, chúng ta cùng nhau dưỡng da."

Thẩm Thành thể hiện vẻ mặt  'xin miễn thứ cho kẻ bất tài', rút khăn giấy ướt mạnh mẽ lau tay, dường như dính một chút sẽ làm cho Tiểu Thẩm của hắn mất đi dương cương chi khí*, làm mất đi vẻ nam tính của hắn.

Cố Thiên Chu đen mặt. Ủa , nói vậy khác gì kêu cậu không phải đàn ông. Cậu đẹp do trời sinh 9 phần ,1 phần còn lại phải dưỡng da chứ. Bộ đàn ông không được dưỡng da cho trắng mịn sao ??????

*Cả câu đại ý cũng là làm mất đi sự nam tính, mạnh mẽ của người nam.

Cố Thiên Chu mếu máo, không thể không thừa nhân làn da Thẩm Thành mặc dù làn da tái nhợt nhưng vẫn rất tinh tế, trong lòng âm thầm than thở Thiên Đạo bất công.

Chờ Thẩm Thành rửa sạch tay, lau mặt, Cố Thiên Chu lại chậm rì rì, hự hự cõng hắn về giường.

Tiếng thở dốc của cậu ngọt ngào lại mềm mại, Thẩm Thành nhíu mày, một khi nằm xuống liền qua cầu rút ván: "Tôi muốn đi ngủ, cậu đi ra ngoài đi."

Giờ phút này tâm tình Cố Thiên Chu vô cùng tốt: "Được thôi, tôi đi nấu cháo cho anh. Có việc gì thì cứ gọi tôi."

Lại làm như thật, muốn đi vào bếp nấu nướng, chỉ sợ tâm tư muốn làm quả phu của cậu vẫn còn kiên cường bùng cháy, nấu cho hắn một bữa cơm tiễn hắn lên đường.

Cố Thiên Chu không nghe những lời thầm chửi của nam nhân, bước chân nhẹ nhàng mà chạy xuống lầu.

Ban ngày, toàn cảnh căn biệt như này phô ra trước mắt, trước nay Cố Thiên Chu chưa từng thấy qua căn biệt thự trang nhã như thế này, nhưng cũng lộ ra sự quạnh mẽ tĩnh mịch.

Nhìn xuyên qua cửa kính của căn biệt thự, cây thường xuân được tưới nước, lá cây đọng giọt nước lấp lánh, nhìn như vô số viên kim cương lập lòe. Một cánh cửa sắt ngăn cách thế giới bên ngoài, ở ngoài kia, chính là tự do vô vàn.

Nhưng Thiên Chu biết, ngoài cửa có rất nhiều cảnh vệ. Nguyên chủ trong tối ngoài sáng nhiều lần muốn bỏ trốn, nhưng một lần thành công cũng chưa từng. Thẩm gia như một con hắc mã lăn lộn trong giới thương nhân, gia sản khổng lồ, sẽ không để một xung hỉ tân nương dễ dàng bỏ trốn, mất cả chì lẫn chài.
___________________
Trong phòng bếp, Lý tẩu đang cầm bao nilon đóng gói những đồ ăn thừa vừa rồi. Này đều là những thứ ngon vật lạ, mang về cho con bà ăn thử.
Ai ngờ Cố Thiên Chu đi đến.

Lý tẩu lần đầu tiên làm loại chuyện xấu xa này đã bị chủ nhân bắt được, hoảng loạng nói: "Phu nhân, tôi......tôi nghĩ những đồ ăn này đổ đi cũng thật lãng phí, cho nên....."

Cố Thiên Chu cười: "Không sao, những thứ này tôi không động vào, còn rất sạch sẽ."

Mặt mày của cậu vốn xinh đẹp, lại lộ ra dấu vết chỉnh dung quá rõ ràng, gợi cho người ta cảm giác không dễ đối phó. Nhưng khi cậu cười, lại lộ ra ngây thơ thuần khiết, không khỏi làm người ta đắm chìm trong đôi mắt ngập nước của cậu.

Sự bối rối của Lý tẩu dần dần mất đi: "Cảm ơn phu nhân."

Cố Thiên Chu sợ làm Lý tẩu xấu hổ, không nói nhiều lời, tự mình tham quan phòng bếp. Là một bếp tu, Cố Thiên Chu đối với phòng bếp có một lòng nhiệt tình hiếu kì lạ lùng.

Phòng bếp của Thẩm gia sáng bóng tinh khiết, các loại đồ làm bếp mới lạ lập lòe ánh sáng của kim loại. Mở tủ lạnh, bên trong có rau thịt đồ ăn của trời nam biển bắc, lại có trái cây tươi mới.

Cố Thiên Chu mở rộng tầm mắt: "Đây là loại cá gì? Con cua này thật lớn nha. Tiết trời như thế này còn có anh đào! Còn có dưa Hami nữa này!"

Dưa Hami vào mùa đông ở Tu chân giới thế nhưng có giá trị đến mười khối linh thạch thượng phẩm!

Lý tẩu không khỏi ghé mắt. Nghe nói vị phu nhân này xuất thân bình dân, nhưng cũng không đến nỗi chưa ăn qua quả cherry và dưa Hami mà.

Lý tẩu trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn ân cần mà giải đáp từng thắc mắc của Cố Thiên Chu. Còn rửa sạch một mâm cherry đưa đến trước mặt Cố Thiên Chu.

Cherry đỏ thắm như máu được vận chuyển qua đường hàng không từ Chi Lê, cuống tinh tế xanh biếc, dính bọt nước trong suốt. Đưa vào trong miệng cắn nhẹ một cái, thịt quả giòn nứt bắn ra nước chua chua ngọt ngọt. Mắt hạnh của Cố Thiên Chu trợn to, quả anh đào này cũng thật sự rất rất là ngon nha.

Cố Thiên Chu ngồi ở trên ghế cao cao, cẳng chân tinh tế lắc lư, một quả lại một quả cherry đưa vào trong miệng, một bên nói chuyện cùng Lý tẩu, cũng biết được một chút tin tức.

Thẩm gia là một đại gia tộc. Lão gia tử Thẩm Hoài Sơn thân thể không tốt, về quê ở Giang Nam dưỡng lão. Gia chủ đương nhiên là Thẩm Hoành Tài cưới hai người vợ. Người vợ đầu tiên đã chết, sinh hạ đại thiếu gia Thẩm Thành, người vợ thứ hai là Chúc Bình sinh hạ nhị thiếu gia Thẩm Đình Sâm.
Lý tẩu học ngữ khí của những người hầu khác, cảm thán nói: "Đại thiếu gia thật là một nhân tài, TV tạp chí thường đưa tin về ngài ấy, bao nhiêu người giẫm đạp lên nhau muốn kết thân cùng ngày ấy. Có một kì, trên bìa tạp chí đăng ảnh chụp của ngài ấy, thiên kim của Hoàng Phủ gia trực tiếp phái người mua về tất cả tạp chí trên thị trường. Chỉ tiếc sau đó lại....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro