Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vũ cũng không phải là một cô gái đặc biệt xinh đẹp, nhưng khi cười rộ lên lại có hương vị như ánh mặt trời, tính cách cũng chính trực, sảng khoái, chính là loại hình em gái nhà bên, luôn đồng tình với kẻ yếu, dù nhìn ở góc độ nào cũng không khiến người khác quá chán ghét.

So với những mỹ nhân muôn hình vạn trạng trong sách, nàng có thể nói là không thu hút mấy, nhưng Kỳ Nặc cảm thấy đơn thuần như nàng mới là người có thể ở bên Hi Duy, mang đến ấm áp cho hắn.

Nghĩ vậy, Kỳ Nặc liền cứ thế cố gắng biểu hiện thật tốt, đối với sự trêu đùa của Tiểu Vũ thập phần phối hợp, thế nhưng thân thể hiện tại của hắn lại quá yếu, đùa giỡn một hồi khuôn mặt liền hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Tiểu Vũ phát hiện tinh thần nhóc con đi xuống, có điểm ngượng ngùng hỏi Hi Duy: "Đây là như thế nào?"

Hi Duy vẫn không nhìn vào mắt nàng, luôn bảo trì một loại tư thế kính cẩn, dùng ngữ khí hèn mọn mà trả lời, "Không có gì, chỉ là đứa nhỏ đang phát sốt, qua một lúc rồi sẽ tốt, tiểu thư không cần để ý."

Hắn nói như không có việc gì, hoàn toàn không đem việc phát sốt ở thế giới này đặt trong lòng, quả thực như đang nói, có thể sống thì sống, không thì liền chết đi.

Tiểu Vũ vốn đang cùng Kỳ Nặc chơi vui vẻ bỗng nghe thấy lời nói không có trách nhiệm như vậy, không khỏi nổi giận: "Này, đây là con của ngươi, hiện tại hắn phát sốt, ngươi đã không mua thuốc cho hắn thì thôi, đến nửa điểm lo lắng ngươi cũng không có."

Hi Duy như thể bị doạ sợ, hắn ôm Kỳ Nặc lảo đảo lùi về sau hai bước, thân thể cũng theo đó mà rung lên.

Tiểu Vũ thấy hắn thật không có tiền đồ, bị hai câu nói của mình doạ đến như vậy, cùng các anh hùng mà nàng sùng bái một điểm cũng không giống thì càng tức giận, vươn tay liền muốn cướp Kỳ Nặc trở lại.

Ai biết tiểu khất cái vẫn luôn khúm núm kia lại như được uống thuốc tăng lực, nàng dù cho có dùng hết sức vẫn không thể đem người đoạt về.

Kỳ Nặc vừa thấy vai chính nhà mình chơi quá trớn, chỉ có thể liều mạng đem khuôn mặt nhỏ hướng lồng ngực Hi Duy cọ cọ, tay nhỏ nắm chặt cổ áo vai chính, trong miệng thì gào khan, , nước mắt cứ như đê vỡ mà tràn ra, dùng hành động biểu đạt chính mình không muốn đổi người bế. 

Một nam hài cùng một nữ hài cứ thế kéo qua kéo lại, em bé thì ở giữa mà gào khóc, động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động các võ sĩ cơ bắp ngoài cửa, rất nhanh liền có ba gã võ sĩ vọt vào trong, khẩn trương mà ở trong phòng khách nhìn khắp nơi xung quanh.

Chờ đến khi thấy được tình trạng trước mắt liền cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng tuyệt nhiên sẽ không để tiểu thư nhà mình chịu khi dễ, nên liền hung tợn hướng tới Hi Duy xách đi.

Tiểu Vũ trở nên có chút nóng nảy, nàng vẫn còn nhớ rõ nguyên tắc của chính mình, không thể lấy nhiều khi ít, phất tay ngăn lại ý muốn bạo lực của các võ sĩ, lại thấy tiểu nhóc con nhất quyết chôn ở trước ngực cái tên máu lạnh kia mà khóc đến thương tâm, chỉ có thể dậm chân một cái cắn răng thầm hận.

Kỳ Nặc cố gắng nửa ngày, thầm mong Tiểu Vũ có thể thích mình, sau này sẽ không ngại thân phận "Mẹ kế" mà cùng nhân vật chính ở một chỗ, kết quả chỉ thành công một nửa.

Bởi vì một câu của Hi Duy, Tiểu Vũ liền ghét hắn, Kỳ Nặc khóc không ra nước mắt, nàng thích hắn thì có ích gì cơ chứ, nàng chán ghét Hi Duy nha!

Thật không hổ là vai chính nhà hắn, chỉ dùng một câu liền kéo cừu hận tới cực điểm.

Tiểu Vũ đem các võ sĩ đuổi ra sau, nhìn mặt Kỳ Nặc đỏ ửng không bình thường, lại tức đến ngứa răng, cảm thấy nhóc con cư nhiên cùng cái tên máu lạnh kia thân thiết cũng không cùng nàng tốt thật sự là thiện ác không phân rõ ràng, nhưng tinh thần trọng nghĩa lại khiến nàng không cho phép bản thân mình thấy chết mà không cứu. Không biết thì cũng thôi, đã biết liền sẽ không chỉ đứng nhìn.

Tiểu cô nương bĩu môi, lộc cộc chạy tới lò sưởi bên tường loay hoay trong ngăn tủ một lúc lâu, thỉnh thoảng lẩm bẩm hai câu, "Ta nhớ rõ là ở đây mà, như thế nào lại không thấy?"

Hi Duy vẫn luôn cúi đầu, tóc rối trên trán che khuất đôi mắt, nhưng lực đạo lớn của tay hắn lại như tiết lộ điểm gì đó, có lẽ là tự hỏi tại sao cái gì cũng đều không hiểu đứa nhỏ trước mặt, cảm thấy vì tiểu nhóc con tuổi còn nhỏ liền ăn đủ đau khổ, hắn mới có thể thoáng thả lỏng chút cảnh giác.

Vai chính cùng Tiểu Vũ phản ứng như thế nào hết thảy đều được Kỳ Nặc đặt trong mắt, là linh hồn của một người trưởng thành, hắn tự nhiên rõ ràng Hi Duy chính là lấy lui làm tiến, hắn chỉ thông qua lời nói của nam nhân mặt sẹo, trong khoảng thời gian ngắn quan sát cùng tiếp xúc liền hiểu rõ tính cách của Tiểu Vũ , biết tiểu cô nương sẽ không thấy chết mà không cứu, cố ý thể hiện sự thờ ơ để chọc giận nàng, làm cho chính nàng chủ động đưa dược.

Đối với một tiểu hài tử mười một tuổi, có thể nghĩ đến như vậy thật sự rất đáng sợ, Kỳ Nặc suy xét nhiều hơn, nam nhân mặt sẹo đau sủng nữ nhi của hắn như vậy, tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu Vũ bị lừa, nam chính tuy rằng có ánh sáng nhân vật chính* hẳn là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một ít đau đớn thân thể sẽ không thể thiếu, hiện tại muốn chạy, thế nhưng Diệp Táp Thành băng thiên tuyết địa ngăn cách với thế giới bên ngoài, liệu có thể chạy đi nơi đâu.

Đã được Tinh linh trị liệu qua, Kỳ Nặc tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ của ma pháp chữa bệnh, cũng không phải loại người thường muốn là được, chịu đựng một lúc có lẽ sẽ qua.

Kỳ Nặc làm bộ làm tịch mà giương miệng rầm rì, tính toán tỷ lệ sống sót của chính mình được bao nhiêu, biểu tình trên mặt liền có điểm ngốc cùng khôi hài, hơn nữa trên má còn có dấu vết của bùn, hình ảnh liền càng trở nên buồn cười.

Tiểu Vũ loay hoay nửa ngày, rốt cuộc kích động mà hô một tiếng, "Tìm được rồi!"

Hi Duy trong lòng biết rõ nàng tìm được gì, nhịn không được mà đi về phía lò sưởi bên tường, rồi lại dừng bước chân, ở trong lòng không ngừng niệm mấy lần... phải bình tĩnh.

Tiểu Vũ nhảy nhót mà trở lại chỗ cũ, trong tay cầm một đồ vật trong suốt, nhìn thoáng qua hình dáng, thì đúng là "Tuyết nữ".

Hết thảy tựa hồ đều được nắm giữ, Tiểu Vũ nhìn đến hình dạng khôi hài của Kỳ Nặc, phụt cười, cũng không so đo việc nhóc con này thân cận "Người xấu".

Tuyết nữ thành niên ước chừng bằng ngón cái người lớn, phải dùng nước sạch khuấy tan để uống, mới có tác dụng chữa bệnh, Tiểu Vũ từ nhỏ thể chất đã tương đối ốm yếu, trong nhà hàng năm dùng Tuyết nữ làm dược, nên cách dùng cũng nắm rõ ràng, nàng đem tuyết nữ mang đến phía trước bỏ vào trong chén nhỏ để đựng bánh qui, dặn võ sĩ mang nước tới, liền dứt khoát cầm chén Tuyết nữ để bên môi Kỳ Nặc muốn cho hắn ăn.

Tiểu Vũ kì thật chỉ đơn thuần cũng muốn thử cho đứa bé ăn. Việc này đối với nàng như một điều mới lạ.

Trong thời gian ngắn cân nhắc lại, Kỳ Nặc cảm thấy quyết không thể vì uống chén dược này mà làm cho chính mình cùng vai chính dây dưa vào nam nhân mặt sẹo, rồi vì thế mà bị đuổi giết, nên sống chết nhất quyết không chịu há mồm uống thuốc, đầu nhỏ lắc như cái trống bỏi, Tiểu Vũ cầm chén trong tay di chuyển theo miệng hắn, chốc lát thuốc liền bị rơi vãi ra một ít.

Tiểu Vũ buồn bực muốn chết, vừa mới nãy được tên lãnh huyết kia đút cho bánh quy khô, nhóc con này liền ngoan ngoãn, tuyết nữ hương vị ngọt ngào, nếu so với bánh quy khô thì ăn còn ngon hơn gấp mấy lần, thế nhưng nhóc con này như thế nào cũng không chịu há mồm!

Bên này hai người đều đang phân cao thấp, lôi lôi kéo kéo một hồi tưởng chừng dược đều đổ hết ra ngoài, Tiểu Vũ từ trên xuống dưới đều có hơi chút rối loạn, bỗng nhiên cổ tay nàng bị nắm lấy, Tiểu Vũ chỉ cảm thấy có phần đau xót, không tự chủ được mà buông lỏng ra, chén trong tay liền thay đổi chủ nhân.

Trong khi nàng còn đang ngây ngẩn, Hi Duy đã cầm chén dược đoạt được, kề bên môi Kỳ Nặc, hắn cũng không giống Tiểu Vũ dụ dỗ đứa nhỏ uống dược mà nâng chén hướng Kỳ Nặc, dứt khoát lưu loát nói một chữ: "Uống."

Kỳ Nặc vốn dĩ sống chết không chịu uống, nhìn đến vai chính không có biểu tình gì trên mặt, quyết tâm kiên định bắt đầu dao động.

Uống đi, uống xong rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả, nếu không uống, vai chính nhà hắn phải hao hết tâm tư mới tìm được dược, cô phụ tâm ý của hắn thật là không đành lòng, fan não tàn tỏ vẻ áp lực này thật lớn.

Tiểu Vũ nhìn động tác ôn nhu cùng lời nói không mấy ăn nhập của Hi Duy , xoa xoa tay chờ chế giễu hắn, nàng cũng không tin, chính mình dỗ dành như vậy đứa bé này cũng không chịu uống, tên mặt than này một chút thành ý cũng không có thì làm sao có thể thành công cơ chứ.

Đáng tiếc không như mong muốn, Kỳ Nặc chung quy vẫn thua dưới ánh mắt của vai chính, không có biện pháp, hắn sợ vai chính phải chịu khổ, càng sợ Hi Duy chán ghét hắn không chịu nghe lời mà đem vứt bỏ, không thể không ủy khuất lại có điểm hạnh phúc kì lạ mà thỏa hiệp.

Một lát chén nước thuốc liền chậm rãi thấy đáy, Hi Duy cơ mặt buộc chặt cũng thả lỏng không ít.

Tiểu Vũ bị tức tới nội thương, ngồi xổm một bên không phản ứng gì.

Tây Luân thật vất vả mới đem sự việc giải quyết xong, vừa trở về liền nhìn thấy nữ nhi nhỏ bé của mình không mấy hứng thú, ở một bên bĩu môi khẩy lò sưởi cạnh tường, không khỏi ngạc nhiên nói, "Tiểu Vũ bảo bối, làm sao vậy?"

Tiểu Vũ rầu rĩ nói, "Không có gì, ba ba ngươi mua thêm Tuyết nữ mang về đi, đứa nhỏ này bị bệnh, vừa mới mới ăn qua một miếng, nhưng vẫn không đủ, trong nhà cũng không còn."

Tây Luân nghe được lời này có chút kinh ngạc, hắn thật ra không nghĩ tới Hi Duy động tác lại nhanh tới vậy, chính mình ra ngoài một hồi, liền đem tuyết nữ cho nhóc con ăn luôn.

Kỳ Nặc lại thấy trong lòng lộp bộp, nghĩ thầm xong rồi xong rồi, giờ chạy đều không cần chạy, trực tiếp ở trong hang ổ của người ta, không biết xã hội đen ở thế giới này sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với người như hắn.

Theo bản năng mà nhìn Hi Duy, kết quả Hi Duy thật tỏ ra lại mười phần trấn định, còn hướng tới lò sưởi trong tường bước qua, đem tã lót có chút ướt của Kỳ Nặc hong khô.

Nam nhân mặt sẹo sờ sờ cằm mình, thần sắc khó lường, lần thứ hai đem Hi Duy từ đầu đến chân đánh giá lại một lần, thái độ của hắn làm cho Kỳ Nặc phát hoảng, không hiểu được hắn sẽ ra chiêu như thế nào.

Tây Luân rốt cuộc nhìn đủ, cười một tiếng,: "Tiểu tử, ngươi nhưng thật ra rất có năng lực, tuy nhiên ta ghét nhất người phá hư ước định, ngươi không có hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho lại còn phá vỡ quy tắc trò chơi mà trước cầm khen thưởng, ngươi cảm thấy ta liền như vậy mà buông tha ngươi ư?"

Hi Duy rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng Tây Luân, "Ta chỉ là cầm tiền đặt cọc."

Tây Luân phát hiện, đứa con trai này của Mạt Lị luôn có thể khiến cho bản thân hắn kinh hỉ, không khỏi cũng nghiêm mặt nói, "Ý của ngươi là ngươi tin tưởng có thể hoàn thành nhiệm vụ? Nếu không thể, ta tin ngươi biết thủ đoạn của ta, xem ra ngươi rất có niềm tin?"

Tiểu Vũ nhìn sự thay đổi của Hi Duy, nàng là người đơn thuần nên khuôn mặt có chút mê hoặc cùng không hiểu: "Ba ba các ngươi nói cái gì thế, ngươi muốn hắn giúp ngươi làm chuyện xấu sao?"

Tây Luân trong nháy mắt có chút vặn vẹo, khi Tiểu Vũ bắt đầu nhìn hắn xử lý những cái nhưng kẻ phản bội náo loạn, hắn đã bị dán nhãn người xấu, không có biện pháp giải thích, chỉ có thể lắc lắc khuôn mặt cứng ngắc bày ra vẻ mặt đầy đáng thương, "Tiểu Vũ bảo bối, ba ba thật sự không làm chuyện xấu, ngươi phải tin tưởng ba ba."

Tiểu Vũ căn bản không thèm để ý tới hắn, vẫn một mực truy vấn bọn họ rốt cuộc là đang nói chuyện gì, Tây Luân đương nhiên sẽ không nói, hắn không thể đối với Tiểu Vũ suy nghĩ đơn giản nói ra chuyện này, nên vẫn cố ý nói một cách qua loa.

Nhưng Hi Duy đang trầm mặc lại bỗng nhiên mở miệng nói, "Tiểu thư thật sự quá ngu ngốc, Tây Luân tiên sinh nói thế để cho ta tới khiến cho tiểu thư trở nên thông minh."

Tiểu Vũ tính tình nóng nảy đã bị hắn làm cho tức giận, "Người của chính nghĩa sẽ không như vậy, tất cả mọi người đều nói Tiểu Vũ là cô gái thông minh nhất, tương lai nhất định có thể giống như Hạ Tá đại nhân trở thành một dũng sĩ chân chính, tiêu diệt hết thảy lực lượng tà ác!"

Hi Duy không nhìn nàng bác bỏ, thản nhiên nói, "Tiểu thư đến mấy thứ đơn giản cũng không làm được, thật sự không quá thông minh."

Lời này quả thực chọc thẳng vào tâm tư nhỏ bé của Tiểu Vũ, nàng còn chưa kịp thoát ra khỏi đã kích lúc nãy, lại bị chọc trúng giữa hồng tâm, lại không thể phản bác, ủy khuất đến muốn rơi nước mắt, thế nhưng quật cường mà cắn miệng không khóc ra.

Kỳ Nặc bị hành động liên tiếp công kích này làm cho hoa cả mắt, hắn chưa bao giờ biết rằng vai chính nhà mình cũng có thể độc miệng tới vậy!

Cuối cùng Tiểu Vũ oán hận đóng sầm cửa, để lại bọn họ mà chạy đi, nàng một lời nói cũng không để lại, Hi Duy nói toàn bộ đều đúng sự thật! Tuy rằng ý định ban đầu thật sự có chút khác, quả thực chính là đổi trắng thay đen, nhưng Tiểu Vũ đơn thuần hiển nhiên sẽ không thể nghĩ được sâu xa tới vậy.

Tây Luân thấy nữ nhi bảo bối bị khi dễ, đau lòng muốn chết, lại thấy Tiểu Vũ lần đầu tiên đối một người lộ ra ánh mắt căm thù cùng chán ghét, hắn lại không có ý nghĩ ngăn cản.

Con người luôn mâu thuẫn như vậy.

Trong phòng chỉ còn lại có ba người, Tiểu Vũ chạy được một lúc sau, Hi Duy lại biến trở về bộ dáng trầm mặc ít lời, tựa như sức chiến đấu độc miệng vừa mới kia không phải do hắn gây nên.

Tây Luân mở miệng vài lần nhưng đều không biết nên nói cái gì cho phải, nhịn không được nhanh chóng tìm lời giải hận cho nữ nhi của hắn, "Đây là biện pháp của ngươi?"

Hi Duy không chút áp lực gật đầu.

Tây Luân lắc đầu, "Tiểu Vũ cũng không có tinh thần trọng nghĩa nhiều tới vậy."

Hi Duy nói, "Nàng hiện tại chán ghét ta."

Lời ngầm chính là, ngươi cũng không có nói muốn nàng chán ghét tất cả mọi người, như vậy cũng coi như thành công.

Kỳ Nặc lệ rơi đầy mặt, vai chính cùng Tiểu Vũ hiện tại hoàn toàn không có khả năng đến với nhau, em gái Tiểu Vũ đương nhiên không có hoàn toàn trở thành người xấu, nàng chỉ xem vai chính là một người xấu xa, có thể tưởng tượng đến, Tiểu Vũ về sau tuyệt đối thấy nam chính một lần thì liền muốn đánh một lần!

Trừ phi Báo Xã Vô Tội đột nhiên vui mừng xóa bỏ hiềm khích oan gia, đánh qua đánh lại liền từ địch nhân biến tình nhân, nếu không Tiểu Vũ thiện lương hiện tại đã cùng vai chính vô duyên, không thể trở thành người sẽ mang lại ấm áp cho Hi Duy nữa.

Thật là hoài niệm về chuyện xưa mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro