Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Như vậy mau đem nhiệm vụ biểu giao cho ta đi."

Na Mỹ cười diễm lệ động lòng người, tay nàng cũng không non mịn như vậy, thế nhưng nhìn rất có lực. Trước mặt là Hi Duy cùng Kỳ Nặc, thúc giục, làm bọn họ giao nhiệm vụ ra.

Hi Duy sờ sờ nhiệm vụ được phân bên ngoài có thừa một đường phơi nắng, nó mới tinh, thời điểm từ trong tay Na Mỹ tiếp nhận giống nhau như đúc.

Vai chính tuổi nhỏ không biết chữ đối diện với Na Mỹ. Nàng chỉ có thể thất bại mà thở dài, "Tiểu soái ca, đừng xem ta như vậy, nhiệm vụ mỗi người đều phải giao, bằng không sẽ vô pháp tính toán vào điểm cống hiến cùng lĩnh tiếp theo cái nhiệm vụ a."

Hi Duy không có bị nàng dọa, "Muốn làm như thế nào?"

Na Mỹ cảm thấy có điểm câu thông bất lương cùng với tiểu thiếu niên này, không biết nên làm thế nào để biểu đạt.

Kỳ Nặc yên lặng phun tào một chút vào vai chính nhà mình, hắn không thể biểu đạt được thuộc tính. Kỳ Nặc quyết định tự mình ra trận, hắn tiếp tục đem tiết tháo đoàn ném đến trong một góc, hướng về phía Na Mỹ khoe mẽ nói, "Tỷ tỷ giúp ba ba viết, ba ba sẽ không sao."

Không biết có phải ảo giác hay không, Kỳ Nặc cảm thấy Hi Duy sau khi nghe câu nói này dùng ánh mắt tán thưởng cho hắn. Quả nhiên vai chính căn bản không để bụng cái gọi là mặt trong mặt ngoài, mục tiêu đạt tới chính là biện pháp tốt nhất!

Na Mỹ cười khổ nói, "Vốn dĩ chính mình giống nhau sẽ không viết nhiệm vụ biểu gia hỏa đều là làm cố chủ điền, tình huống của các ngươi lại đặc thù, vị cố chủ kia là người mù, đối với loại tình huống đặc thù này, công hội đích xác có giúp đỡ thi thố."

Na Mỹ hiển nhiên muốn nói lại thôi.

Hi Duy cũng không hỏi lại, hắn biết nữ nhân này sẽ tự mình nói ra.

Na Mỹ thấy hắn một chút phản ứng hiển nhiên đều không có, thất vọng "Sách" một tiếng lắc lắc đầu nói tiếp, "Công hội sẽ không cung cấp trợ giúp, mỗi một nhiệm vụ mà giá cả công hội biểu ấn lấy ra tiền thuê 5%."

Giá cả này kỳ thật rất sang quý, ấn theo tỉ lệ phần trăm thu phí dụng mà không phải cố định tiền tệ, người định ra cái quy củ này thật gian thương.

Nhiệm vụ của lính đánh thuê có tính đặc thù, nhiệm vụ càng lớn tiền thuê càng nhiều, tính bảo mật càng tốt. Người bình thường vô pháp hoàn thành nhiệm vụ, đều sẽ tình nguyện giao cho công hội phát phái nhiệm vụ chuyên gia tới viết.

Hi Duy nắm chặt túi giấy trong tay, là Hạ An cho bọn hắn trang cá bài.

Na Mỹ thấy hắn chậm chạp không có động tác gì, bất đắc dĩ lần thứ n thúc giục nói, "Tiểu soái ca, rốt cuộc có muốn mướn ta giúp ngươi viết nhiệm vụ hay không?"

Kỳ Nặc không dám nhìn thẳng, yên lặng quay đầu. Hắn đang nghĩ nếu Na Mỹ thấy tiền thuê là một túi cá thì sẽ có phản ứng gì.

Hi Duy đem túi giấy đưa cho Na Mỹ, "Tiền thuê."

Na Mỹ tiếp nhận túi giấy nhuộm dần có chút váng dầu, ẩn ẩn có loại dự cảm xấu. Tây Luân tiên sinh dặn dò muốn nàng đặc thù đón tiếp tiểu khất cái, ngoài ý muốn lại cho nàng quá nhiều kinh ngạc, thế nên Na Mỹ có ba cấp võ sĩ thực lực nhưng nhất thời không dám mở ra.

Quả nhiên dự cảm ứng nghiệm, túi giấy chỉ có mười cái cá bài kim hoàng sáng sủa, dù cho có lạnh đi chăng nữa vẫn như cũ hương thơm nức mũi. Na Mỹ không ăn cơm chiều nhưng tự chủ không được nuốt nuốt nước miếng.

Nàng thực mau nhớ tới tình trạng trước mắt, dở khóc dở cười, "Tiểu soái ca, tiền thuê chính là cá bài sao?"

Hi Duy không hề áp lực gật gật đầu.

Na Mỹ hơi nghẹn, phun không ra lại nuốt xuống. Quy củ của hiệp Hội Lính Đánh Thuê là thu tiền thuê 5%, cũng chẳng có quy định nhất định phải tiền tài, nàng tìm không được lí do để bác bỏ.

Ít Nhiều thì cũng mười cái cá bài? Nửa khối cá bài sao?

Na Mỹ cuối cùng lại ở một bên vê khối cá bài ngậm ở trong miệng, một bên lẩm bẩm lầm bầm điền nhiệm vụ, cuối cùng đem túi giấy với một tiền đồng đưa cho Hi Duy.

Thị trường giới cá bài là hai tiền đồng, Na Mỹ cảm thấy chính mình đã mệt chết.

Làm xong hết thảy, khung cảnh chiều hôm sớm đã buông xuống. Hi Duy đút cá bài vào trong lồng ngực, tay phải nắm Kỳ Nặc, trên đường trở "Về nhà", lần đầu tiên, trong cuộc đời tựa hồ có một loại gọi là đồ vật hy vọng.

Kỳ Nặc nắm chặt ngón tay Hi Duy, không dấu vết ở một bên xoa xoa dạ dày chính mình.

Một khối cá bài để đến bên môi Kỳ Nặc, Hi Duy thanh âm khô cằn không có cảm xúc dao động vang lên, "Ăn."

Kỳ Nặc nghiêng đầu, bĩu môi ý muốn bảo Hi Duy ăn trước. Trong bóng đêm, mày Hi Duy tựa hồ nhăn lại, âm thanh lạnh lùng nói, "Không phải muốn ăn sao?"

Thời điểm Hạ An nói cá bài, nhóc con nhìn chằm chằm Hạ An rất lâu mà không động tròng mắt.

Kỳ Nặc rõ ràng nên cao hứng lại xoa xoa hai mắt của mình, cái mũi cũng ê ẩm.

Hắn a ô cắn một ngụm cá bài, nhấm nuốt mà che dấu tư vị trong lòng nói không nên lời.

Hi Duy cứ như vậy ở lại Hiệp Hội Lính Đánh Thuê. Hắn tuổi tác còn nhỏ, công việc phù hợp cũng không nhiều, đại đa số đều là đánh tạp hay chạy chân.

Đường xá có xa, Hi Duy sẽ dùng những mảnh vải đem Kỳ Nặc cột chặt trên lưng, vừa không ảnh hưởng tới việc làm, cũng không làm Kỳ Nặc đi lạc gặp nguy hiểm.

Kỳ Nặc nắm chặt một khối khăn lông, ôm trong lòng một chiếc ấm cổ xưa, lau mồ hôi cho Hi Duy uy miếng nước.

Nơi ở của Hạ An như cũ sẽ đi mỗi tuần một lần. Mỗi tuần đều phải trình diễn một hồi người cùng mèo đại chiến với nhau, chiến đấu rất nhiều. Kỳ Nặc liền ỷ vào ưu thế tiểu hài tử cùng Hạ An nói chuyện phiếm, với ý đồ tìm ra khả năng thiếu niên hắc hóa, nhưng không thu hoạch được gì.

Tinh Linh Nữ Vương luôn chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi. Tiểu Vũ vẫn cứ ngẫu nhiên tới làm Kỳ Nặc đến không được sự tình. Bọn họ cuối cùng cũng thoát ly sinh hoạt bữa đói bữa no, tựa hồ đều càng ngày càng tốt.

Nháy mắt, Kỳ Nặc đã đi vào thế giới này năm thứ hai, đông tuyết lại một lần bay xuống. Kỳ Nặc mới hoảng hốt ý thức được, thời gian hai năm lại qua nhanh như vậy.

Hi Duy mười ba tuổi, rốt cuộc có dinh dưỡng có thể đuổi kịp với tuổi. Thân hình bắt đầu đầy đặn, Kỳ Nặc trước đây có thể nhẹ nhàng bắt được ngón tay hắn, hiện tại Hi Duy phải hơi hơi khom lưng mới có thể bắt được.

Kỳ Nặc cũng hai tuổi rưỡi, hắn lớn lên càng ngày càng giống Hi Duy. Lúc nhỏ đường cong nhu hòa trên mặt cũng trở nên ngạnh lãng chút, thô sơ giản lược, luôn có năm phần tương tự giống Hi Duy.

Tiểu Vũ vì thế mà thương tiếc không ngừng, cảm thấy nữ hài lớn lên nam tính hóa là không tốt. Đối với lời này Kỳ Nặc chỉ có thể đánh rớt hàm răng nuốt huyết xuống, lén lút chờ bản thân tuổi tác "Hiểu chuyện" sẽ cho nàng một "Kinh hỉ" cực lớn.

Hắn chung quy không có chờ được đến lúc ấy. Trận đông tuyết đầu hạ phi thường lớn, trời liền bao phủ toàn bộ Diệp Táp Thành thành một mảnh trắng xoá. Hi Duy một lần nữa giúp Kaka tắm xong, từ biệt Hạ An rời đi.

Rất xa bọn họ có thể nhìn thấy vòm cầu tiểu phá thuyền nhưng trên cầu lại có thân ảnh hồng nhạt của ai đó. Tiểu Vũ đã đứng thật lâu, hướng trên tay không ngừng hà hơi cùng dậm chân sưởi ấm.

Kỳ Nặc buông ngón tay Hi Duy ra chạy tới trước mặt Tiểu Vũ. Tiểu Vũ bộ dáng thiếu nữ, chỉnh lại cổ áo cho Kỳ Nặc, theo thói quen hướng về phía miệng hắn tắc một viên kẹo mềm.

Tuy ngày thường không có bất đồng quá lớn, Kỳ Nặc nhạy bén được cảm xúc của nàng không cao, quan tâm bằng hữu cùng tâm tính tương lai của đóa hoa, Kỳ Nặc hỏi, "Tiểu Vũ tỷ không vui?"

Tiểu Vũ sửng sốt, cười có điểm gượng ép, "Nhóc con thật cẩn thận."

Tuyết bay bên ngoài, thời tiết thật lạnh lẽo. Kỳ Nặc lôi kéo cổ tay áo Tiểu Vũ hướng về phía khoang thuyền, Tiểu Vũ lại ngăn cản hắn, "Không cần vào, ta tới muốn cùng ngươi nói hai lời."

Kỳ Nặc ẩn ẩn trong lòng có điểm dự cảm xấu.

"Nhóc con, tỷ tỷ phải đi, ba ba nguyện ý với ta sẽ không làm những chuyện xấu nữa, cho nên đem tất cả sản nghiệp sở hữu ở Diệp Táp Thành đều bán lấy tiền mặt. Hắn nguyện ý mang ta đi học tập võ kỹ, ta sẽ nghiêm túc học tập, tương lai sẽ trở thành một Hạ Tá đại nhân giống như dũng sĩ vang danh đại lục."

Thật đúng với 《 nguyền rủa 》, vài năm sau Tây Luân cùng Tiểu Vũ không ở tại Diệp Táp Thành nữa, nhớ trước đây nam nhân nói bọn họ sẽ khỏi nơi này quả nhiên không giả.

Tiểu Vũ tựa hồ không trông cậy vào Kỳ Nặc có thể lý lời nói giải nàng, cong lưng thật sâu cho nhóc con một cái ôm, ở bên tai hắn lẩm bẩm nói, "Nhóc con nhanh lên lớn lên, tương lai muốn đi tìm tỷ tỷ, ngàn vạn không được quên ta, không để bị nam nhân hư kia lừa."

Một bên nói một bên như có như không mà nhìn thoáng qua Hi Duy, nàng vẫn luôn cảm thấy nhóc con không biết ở nơi nào mụ mụ chính là bị Hi Duy cấp lừa.

Kỳ Nặc vừa muốn cười lại vừa điểm muốn khóc, nhẫn nhịn, đến cuối cùng vẫn không khiếu nại giới tính bản thân, có lẽ đây là một mặt cuối cùng, hắn so sánh giới tính cũng không quan trọng tới vậy.

Khiến Tiểu Vũ giữ hồi ức tốt đẹp đi.

Thời điểm Tiểu Vũ cùng Hi Duy đi ngang qua nhau. Hi Duy phá lệ mà nói một câu nói, "Nếu ta muốn giết người, cũng không để ý là dùng đao hay hạ độc."

Hắn nói xong một câu không đầu không đuôi sởn tóc gáy như vậy. Hi Duy một lần nữa đem Kỳ Nặc bế lên chui vào trong khoang thuyền càng thêm cũ nát.

Tiểu Vũ đầu tiên thì sửng sốt, sau đó thở phì phì mắng, "Ai sẽ giống hồn đạm nhà ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến giết người a! Biến thái! Tên điên!"

Sau đó tựa như gió mà chạy đi.

Kỳ Nặc đỡ trán, vai chính ngươi nhất định phải nói như vậy để làm người khác hiểu lầm, rõ ràng muốn nói, nếu muốn làm một chính nghĩa, hà tất để ý học tập võ kỹ vẫn làm ma pháp được.

Tiểu Vũ vẫn luôn hướng về thần tượng Hạ Tá mà học tập, luôn kiên trì muốn học võ kỹ. Nhưng võ kỹ của nàng không thiên phú bằng ma pháp. Tây Luân rất không tán thành, nhưng Tiểu Vũ đơn thuần nói chuyện tốt, thực tế tính tình quật cường, chuẩn sự nhận mười đầu ngưu đều kéo không trở lại.

Không hiểu được việc này đã khóc bao nhiêu lần.

Kỳ Nặc không khỏi nhớ về kiếp trước những hài tử đều ý kiến bất đồng cùng gia trưởng, bản thân vẫn luôn muốn yêu cầu cùng cha mẹ luôn bất đồng, hắn có thể lý giải nỗi khổ của Tiểu Vũ.

Hi Duy nói tốt, Tiểu Vũ có thể hay không cân nhắc ra ý tứ.

Tiểu Vũ phải rời đi, hai năm ở chung, đều có cảm tình, Kỳ Nặc khó được có chút thương cảm.

Hi Duy bộ dáng thờ ơ, hỉ nộ không hiện lên khuôn mặt than, theo thói quen vẫn không dao động.

Kỳ Nặc nghĩ Tiểu Vũ rời đi, hắn còn có vai chính, nếu có một ngày phải rời xa Hi Duy, không biết sẽ có bao nhiêu khó chịu, thế giới to lớn này, không muốn hắn đi địa phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro