Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trận đông tuyết đầu mùa không có dấu hiệu đình chỉ, thời điểm ngày thứ ba, ngay cả thành thị Diệp Táp Thành quanh năm trầm trầm nguyệt tử khí đều bắt đầu có một chút sinh khí.

Hôm nay là tân mồng một tết, nhật tử kỷ nguyên mới ra đời. Kỷ nguyên trước đây, Ma tộc tàn sát bừa bãi khắp đại lục, đệ nhất dũng sĩ đại lục Hạ Tá ― Julia cùng với vợ công chúa Asil nắm tay chống cự, tuy đầu kỷ nguyên người không thể đối kháng hủy diệt, nhưng cũng mang đến một kỷ nguyên mới tương đối hoà bình ổn định.

Trở về sau cứ đầu đông tuyết mỗi năm qua đi ngày thứ ba sẽ trở thành tân mồng một tết. Nhật tử đối với mọi người tại Hồng Nguyệt đại lục mà nói rất quan trọng tựa như Thiên triều tân niên.

Năm nay cũng không ngoại lệ, thủy đạo đan xen ngang dọc đầu con thuyền càng thêm dày đặc. Đặc thù của con thuyền sinh ý so với dĩ vãng càng tốt hơn, mỗi người lui tới trên khuôn mặt đều lộ ra ít hoặc nhiều một chút vui mừng, tâm tình hay áp lực của một năm tại đây đều có thể phóng thích.

Ẩn ẩn vui mừng lại hàm chứa một hơi thở điên cuồng cùng tinh thần đi xuống.

Kỳ Nặc rất sợ hãi cảm giác này, về công về tư, hắn không nguyện ý ở cái này chốn thành thị này. Một tòa thành thị bệnh trạng hư cũ mục nát như không có nền văn minh lâu đời, khả năng chỉ cần chạm vào liền đổ. Mọi người nơi đây phảng phất hiểu được đạo lý này, hết thảy những cái đáng ghê tởm đều khoa trương phóng đại, phóng đãng tự do, không trói buộc lại.

Nhưng Kỳ Nặc không dám hành động thiếu suy nghĩ, đôi khi thị giác không thấy cũng là một chuyện tốt. Hắn minh bạch khắc sâu, chẳng quá ba năm thôi, Hi Duy sẽ rời khỏi nơi này, hắn bắt đầu truyền kỳ mạo hiểm chịu tra tấn của kiếp sống.

Rời đi cũng chỉ là sự việc sớm muộn thôi.

Bông tuyết thuần trắng trong suốt bay xuống, trận tuyết hạ này so với năm ngoái đều lớn. Tân mồng một tết tới, độ dày tuyết đọng chồng chất đến bụng cẳng chân Hi Duy. Nhưng bọn họ may mắn, vì bọn họ còn có cái thuyền nhỏ tuy đơn sơ nhưng không tới mức bị tuyết lớn vùi lấp nơi nương náu. Hi Duy mỗi ngày trên đường đều lui tới với Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, nhìn đến gương mặt mới ngã trên nền tuyết rốt cuộc có thể đứng lên.

Nhưng năng lượng của hắn không dư thừa cùng tâm tình bố thí cho người khác. Thế giới này mỗi người đều phải vì sinh mệnh của bản thân mà có trách nhiệm, không có năng lực sống sót thì thật đáng buồn và bất hạnh.

Tình huống của bọn họ cũng không hoàn toàn lạc quan là mấy. Mấy trận đại tuyết gần nhất, Hiệp Hội Lính Đánh Thuê có thể cung cấp nhiệm vụ cho Hi Duy làm càng thêm thưa thớt, vì vậy mỗi ngày đều sớm trở về, bụng đói mà đi ngủ.

Hi Duy theo thói quen ôm Kỳ Nặc cúi đầu đi vội vàng trên phố. Thời điểm qua đầu phố có thứ gì đó túm chặt mắt cá chân hắn. Hi Duy hướng phía mắt cá chân liếc mắt một cái, bàn tay khô khốc gầy yếu, gắt gao lải nhải với Hi Duy. Tay của chủ nhân này tựa hồ chỉ còn lại một hơi, thanh âm suy yếu nhìn phía Hi Duy khẩn cầu nói, "Cho ta thức ăn, xin ngươi cho ta thức ăn."

Hi Duy mặt không chút thay đổi.

Hắn kéo chân ra, có thể nói tố chất thân thể hiện tại của Hi Duy một chút cũng không có, người này sức lực rất lớn, trông giống như một người sắp chết.

Kỳ Nặc xem sắc mặt vai chính biến lãnh, hiểu ra hắn không cao hứng. Người này cũng thật là, cải trang cũng không cải trang giống một chút, nằm ở trên tuyết lại còn nằm ở mặt trên, bông tuyết trên người hiển nhiên là vừa rồi rơi xuống, một chút đều không giống như bộ dáng đói chết. Hi Duy ở bên ngoài cùng Kỳ Nặc đứng không quá năm phút đồng hồ trên người rơi đầy tuyết so với hắn nhiều hơn.

Người nọ thấy Hi Duy vẻ mặt thờ ơ, không biết chính mình đã bại lộ, tê thanh cầu xin, "Cho ta thức ăn đi."

Hi Duy càng thêm dùng sức kéo chân ra bên ngoài, nhưng trong lồng ngực hắn còn ôm một bé con, biên độ động tác làm không được lớn, nhất thời với người này không có biện pháp.

Người nọ ánh mắt hung mang chợt lóe, lấy sét đánh không kịp bưng tai chạy trốn, một vật thể bén nhọn để ở bên hông Hi Duy, "Tiểu tử, mau đem tiền cùng đồ ăn của ngươi đều giao ra đây, nếu không ngươi cùng thằng nhóc này mạng để lại chỗ này đi."

Hi Duy trong mắt lóe quang hàn băng, không chút dao động.

Kỳ Nặc thấy hắn đột nhiên bạo khởi mà hoảng sợ, vốn tưởng rằng đây là cải trang đáng thương để gạt người, thế nhưng lại sói đội lốt cừu! Người ngã xuống đất đứng lên, Kỳ Nặc thấy rất rõ bộ dáng hắn, là lão George.

Hán tử say Bob năm đó trói mang Kỳ Nặc đi, ấn tượng này thật sự khắc sâu. Sau khi Kỳ Nặc ngất, tỉnh lại đã an toàn, liền đem hai bọn bắt cóc ném ra sau đầu, vô tình quên đi Bob tự mình đâm tường chính là cảnh tượng huyết tinh.

Nghĩ không ra lão George không cùng Bob đi chung đường, thế nhưng đánh bậy đánh bạ cũng tránh được một kiếp.

Lão tuy đánh không lại Bob, nhưng tự mình cảm giác đối phó với hai thằng nhóc vẫn dư dả. Lão quan sát Hi Duy, ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đánh tạp hẳn là nước luộc không ít, phải biết rằng có thể tiến vào Hiệp Hội Lính Đánh Thuê muốn trước tiên phó một đồng vàng tiền thuê. Còn bọn họ là dân du cư tới nói, quả thực một con số thiên văn!

Nghĩ đến đây, ánh mắt lão tia hung quang càng sâu, mũi đao hướng phía phần bụng. Hi Duy hít một hơi thu bụng, hắn thậm chí có thể cảm giác được mũi đao găm vào thịt độn đầy đau đớn, nhưng trên mặt hắn rất bình tĩnh, tựa như người bị chọc không phải bản thân hắn, đôi tay ôm Kỳ Nặc cũng hữu lực trầm ổn.

Lão mí mắt giật giật, đối diện ánh mắt một phân cùng Hi Duy, lòng nhiều một tia hàn ý. Hắn cảm thấy mình giống như xem nhẹ tiểu khất cái này nhìn vô dụng này.

Hiệp Hội Lính Đánh Thuê có chút thô lỗ, phân công nhiệm vụ đều quát mắng. Hi Duy trước nay đều không phản kháng, luôn yên lặng hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, mặc kệ người khác áp bức hắn thế nào, một câu oán hận và bất mãn đều không có.

Bọn họ không biết, đối với tiểu khất cái, hắn có thể có sinh hoạt tốt nhất rồi. Hi Duy rất quý trọng.

Chiến đấu giằng co tâm lý một hồi, thời điểm cướp bóc kỳ thật bị kẻ cướp không ngừng làm cho khẩn trương, tên cướp cũng như bọn hắn đều khẩn trương. Nếu người bị cướp bóc một chút kinh hoảng cũng không có, sẽ khiến kẻ cướp khẩn trương đến mức tận cùng.

Lão George là như thế, hắn bị ánh mắt lãnh đạm của Hi Duy nhìn chằm chằm đến phát hoảng, có điểm hoài nghi mình rốt cuộc vừa mới có hay không thất thủ chọc tiến, hay chỉ là do khẩn trương mà xuất hiện ảo giác?

Kỳ Nặc một cử động nhỏ cũng không dám, nếu không phải còn có hắn, vai chính muốn lược đảo lão già đó là một giây sự tình, trong lồng ngực đã chịu chế ước rất lớn. 

Hi Duy nhắm mắt, đem tầm mắt từ lão George trên người dời đi nơi khác, "Tiền cùng đồ ăn không ở trên người."

Lão George không đối tầm mắt với Hi Duy nhẹ nhàng thở ra, lần thứ hai thúc giục nói, "Mau mang ta đi."

Hi Duy gật gật đầu, không rên lấy một tiếng mà bị lão bắt hướng về phía thuyền nhỏ đi đến.

Lão một bên không thả lỏng mà dùng mũi đao chống ở eo Hi Duy, một bên nhìn đông nhìn tây, thời tiết rơi xuống trận tuyết lớn liền không có mấy người. Bọn họ dị thường không có bất cứ kẻ nào phát hiện, thành thị nơi này lạnh nhạt đến mức tận cùng, dù cho có người nhìn thấy, cũng sẽ giả bộ như không thấy gì.

Có ai sẽ để ý đến sống chết của hai đứa trẻ cơ chứ.

Mắt thấy tiểu phá thuyền càng ngày càng gần, Kỳ Nặc bắt đầu sốt ruột. Bọn họ nào có tiền cùng đồ ăn, tiền thuê kiếm được ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê để lấp đầy bụng đều rất miễn cưỡng. Mùa đông còn rách nát đơn bạc như vậy, trông giống như người sẽ tích cóp tiền sao?

Lão George có lẽ bị truyền thuyết lính đánh thuê cùng đồng vàng tiền thuê làm mê mắt, nhưng không hề có hoài nghi.

Bờ sông càng ngày càng gần, lão khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn khốc vừa lòng, con sông từ trước đến nay đều là chỗ để giết người bỏ thi thể.

Bọn họ đi tới đầu đỉnh thuyền hình vòm cầu, Hi Duy liền dừng bước.

George uy hiếp nói, "Tiểu tử, số mệnh của các ngươi đều ở trong tay ta, không cần chơi hoa chiêu làm gì!"

Hi Duy nhẹ nhàng run bả vai, thanh âm sợ hãi, "Đồ vật treo ở kiều mặt phía dưới."

Lão George liếc nhìn tiểu khất cái kia rốt cuộc cũng có biểu hiện "Sợ hãi" bình thường, lòng bất an mới dần dần tiêu tán. Hắn dĩ nhiên sẽ tự mình đi lấy thế nên nói, "Ngươi đem thằng nhóc trong tay cho ta, sau đó xuống dưới đem đồ mang lên đẫy."

Hi Duy tựa hồ không chút dị nghị, hắn trong ánh mắt cảnh giác lão George xách cổ áo Kỳ Nặc buông hắn ra. Trên cầu người đi đường thưa thớt tuyết đọng rất dày, cơ hồ không tới Kỳ Nặc đầu gối cong.

Kỳ Nặc khuôn mặt nhỏ nhất thời nghiêm túc. Lão duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay hắn, hắn bỗng nhiên mở miệng hô một câu, "Lão George."

Lão đang làm mỗ chuyện xấu tinh thần rất độ cao chợt khẩn trương, bị người vốn không quen biết kêu gọi tên, phút ngắn ngủi ngây người. Đương nhiên kẻ không có tu luyện trình độ to gan lớn mật như lão George cũng như thế.

Một phút ngắn ngủi chỉnh lại tinh thần, tay không có tay nải, Hi Duy nâng chân dùng một cái đá không tiêu chuẩn nhưng tàn nhẫn đá rớt đao nhọn của lão.

George bị đá trên mặt đất vượt quá lực đạo so với tưởng tượng, che lại cánh tay kêu thảm thiết.

Hi Duy không hề làm bộ dáng sợ hãi run rẩy, hắn trầm mặc hướng phía kẻ đang run rẩy dưới đất. Thiếu niên thân hình không tính là to rộng nhưng trên đỉnh đầu lão lại có theo từng tầng bóng ma.

Bông tuyết bay xuống, thiếu niên trong tay giơ lên đao, lão George ánh mắt tràn ngập sợ hãi trong lòng chứa đầy hình ảnh.

Hi Duy mắt đều một mảnh lạnh nhạt, giết người, hắn cũng không phải chưa từng làm. Khách làng chơi đem mẫu thân hắn bóp chết ở trên giường rất nhanh mà chết trong tay Hi Duy. Bắt đầu tám tuổi tay hắn sớm đã nhiễm máu tươi.

Thời điểm không có năng lực để phản kháng, Hi Duy sẽ lựa chọn yên lặng mà thừa nhận, nhưng nếu cơ hội vĩnh tuyệt hậu hoạn ở trước mặt hắn, hắn sẽ không chần chờ cơ hội này.

Kỳ Nặc ở trên nền tuyết chạy hai tới bước, tuyết đọng quá dày liền trực tiếp té ngã, mặt cọ với tuyết, loại lạnh lẽo này khiến hắn run run.

Hắn nhấc đầu đã nhìn thấy Hi Duy trong tay giơ đao không chút do dự để trên cổ lão George, chỉ một chút nữa,lão George đầy người tội ác sẽ vĩnh biệt thế gian này.

Kỳ Nặc đầu trống rỗng, hắn há miệng thở dốc, một chữ nói không nên lời. Lý trí nói cho hắn Hi Duy đúng, trừ khi bọn họ vĩnh viễn rời khỏi thành thị này, nếu thả cho lão ta chạy thật chẳng khác gì thả cọp về núi.

Cướp bóc, báo thù là chuyện bình thường ở Diệp Táp Thành, căn bản sẽ không có người quản. Sống sót là vận khí của ngươi, chết cũng không trách được bất luận kẻ nào.

Kỳ Nặc buộc bản thân mở to hai mắt xem, Hi Duy vĩnh viễn là Hi Duy, vĩnh viễn là vai chính của hắn. Hắn thích không chỉ có mặt lạnh hay ôn nhu của Hi Duy, còn có cả tính cách lãnh khốc cùng cường đại ấy nữa.

Bão tuyết càng thêm mãnh liệt, Hi Duy tay dần ổn định rơi xuống không chút do dự. Thế nhưng mà một quả bóng tuyết lại nện ở cổ tay của hắn, đem mũi đao lệch vài phần khỏi quỹ đạo.

Đao đâm vào ngực nhưng không phải thương thế trí mạng.

Lão George một tiếng gào thảm, huyết chảy thực mau ở nhiệt độ cực thấp không khí hạ ngưng kết, thật ra thoạt nhìn cũng không đáng sợ như vậy.

Hi Duy lui hai bước về phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, "Ai?"

"Khó có được tân mồng một tết, thấy huyết không tốt, một năm mới lấy mạng người, chẳng lẽ không phải là một loại tiếc nuối sao?"

Thanh âm vang lên,người trẻ tuổi áo ngắn tay quần dài chậm rãi đến gần, hắn mặc ít như vậy, biểu tình trên mặt lại nhẹ nhàng thích ý, hắn nhìn như chân đạp lên tuyết, một chút dấu chân không lưu lại.

Hi Duy nội tâm sợ hãi cùng lão George trên đất giả vờ run rẩy, đối mặt với người thanh niên này, hắn không tự chủ được mà cảm thấy run rẩy.

Hi Duy lại không tự chủ được lui lại mấy bước.

Kỳ Nặc bất chấp vỗ vỗ tuyết trên người,nghiêng ngả lảo đảo một chân thâm một chân thiển chạy đến bên Hi Duy, ôm chân hắn dùng sức lực nhỏ bé của mình duy trì.

Lão George mắt thấy có người xa lạ tới, tuy không biết vì cái gì mà muốn ngăn cản, nhưng vất vả nhặt về một cái mạng hắn che lại chỗ bị thương bò dậy chạy.

Hi Duy muốn chạy theo, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão tachạy xa.

Người trẻ tuổi đôi tay nhàn nhã cắm ở túi quần, tốc độ nhìn thong thả nhưng nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ.

Hắn đi đến gần thấy rõ diện mạo của hai tiểu hài tử, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, "Các ngươi không cùng quan hệ huyết thống nhưng lớn lên thật giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro