Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Tạp Tạp, tia may mắn cuối cùng trong lòng Kỳ Nặc cũng đã không còn, trừ Hạ An ra, hắn chưa bao giờ thấy Tạp Tạp đối với ai ngoan ngoãn nghe lời như vậy, không đúng, phải nói ngay cả "Hạ An" trước kia đều không có ngoan như vậy.

Kỳ Nặc theo bản năng sờ sờ vết thương của bản thân, nơi đó còn vết sẹo hồng hồng nhợt nhạt, chẳng là mấy ngày hôm trước thơi điểm cho Tạp Tạp tắm rửa, hắn bị cào, tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng vết sẹo nhất thời khó có thể xóa bỏ.

Hiện tại, Hạ An cùng Tạp Tạp trở nên thật xa lạ, khiến hắn nhất thời không tiếp thu nổi.

Kỳ Nặc ngừng thở, hắn mơ hồ cảm thấy, nhất định thứ mà Tạp Tạp tìm được không phải đồ vật đáng yêu gì, Boss Hạ An trong《 nguyền rủa 》 là kẻ phát rồ không hề có nhân tính mà!

Thế nhưng Hạ An cùng Tạp Tạp lại không tuần hoàn theo định luật của người bình thường lập tức liền đi tìm thứ "Đồ vật" kia, mà là theo đường cũ quay trở về.

Kỳ Nặc cùng Hi Nhĩ như trước treo ngược trên cành cây cao sau đó không hề được dự báo trước mà bị ngã lăn ra mặt đất, lòng tràn ngập tò mò mà lại không chiếm được thỏa mãn, khiến cậu bị nghẹn đến buồn bực.

Thân là một dong binh đủ tư cách thì cần phải đối vớicố chủ tuyệt đối trung thành và hoàn thành nhiệm vụ, về phần cố chủ mang về một con tuyết sơn thượng miêu Độc Giác Thú, đây đều không phải việc họ cần quan tâm.

Hạ An trở lại bản doanh, lập tức đi đến trước mặt Hi Duy, y tuy rằng không cường tráng, nhưng toàn thân lại toả ra cảm giác áp bách tuyệt đối, chỉ có ở cường giả, Hi Duy vẫn cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt chủy thủ tất cả đều ròng ròng mồ hôi lạnh, cả người đều cực kì khẩn trương.

Hạ An bỗng nhiên cười, cho dù nhìn không thấy cũng làm theo bộ dáng tà mị cuồng quyến, ngả ngớn đầy tà tính, "Ta nhớ rõ nhiệm vụ của ngươi là mỗi tuần đều phải cho Tạp Tạp tắm rửa, thế nhưng thời gian lần này đã qua," nói tới đây, y bỗng nhiên tạm dừng một chút, chuyển hướng về phía Na Mỹ, "Nếu như lính đánh thuê không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta có phải hay không có quyền đơn phương giải trừ khế ước?"

Na Mỹ rơi vào thế khó xử, nói thế nào thì, hai đứa trẻ kia đến nơi cố định sinh hoạt còn không có,lạixảy ra chuyện này, bảo nàng phải nói sao với Tây Luân tiên sinh, nàngđành phải khôngngừng nháy mắt rahiệu cho Hi Duy, ngóng trông đứa nhỏ kia có thể mở miệng.

Hi Duy không có cô phụ kỳ vọng của nàng, hắn cõng ba lô trang trọng chứa ma hạp thong thả đứng lên, đem bàn tay duỗi đến trước mặt Hạ An, "Mèo."

Hạ An hạ quyết tâm phải làm khó bằng được hắn, "Nơi này là tuyết sơn, không có nước ấm hay công cụ gì, điều kiện tắm rửa cho Tạp Tạp kém như vậy, nếu nó có bất trắc gì, ngươi tính toán lấy cái gì tới bồi thường ta đây?"

Kỳ Nặc không nhịn được thiếu chút nữa lao ra túm lấy Hi Duy, nói cho y biết, ta không cần, ta mặc kệ.

Hi Duy bị gây khó dễ ngược lại không có phản ứng gì, cây ở tuyết sơn tuy không nhiều, tuy nhiên có khả năng tồn tại ở nơi này đều không phải vật phàm, mỗi gốc cây đều rất rắn chắc, chặt bỏ để đốt củi lửa đều không phải là chút vấn đề.

Mỗi dong binh đều mang theo vũ khí, nhưng sẽ không có người nào lại nguyện ý đem đồ kiếm cơm cho một đứa trẻ xa lạ không hề có chút giao tình gì, vũ khí của Na Mỹ là một đôi thiết chùy với bề ngoài diễm lệ thật không hợp nhau, nàng cũng thương mà không giúp được.

Nhiều người trưởng thành cứ như vậy nhìn thiếu niên mười ba tuổi đơn bạc cầm một chủy thủ hơi rỉ sắt, tạinơi Tuyết sơn - băngthiên tuyết địa; từng chútmột cắt nhữngnhánh cây nhỏ gần gốc, lại đem chúng gom lại một chỗ, chuẩn bị nhóm lửa. 

Hạ An vẫn luôn đứng ở một bên, cũng chẳng lên tiếng, y dường như rất thỏa mãn dục vọng biến thái của mình, thấy Hi Duy đã đem cành cây thu thập không sai biệt lắm, mới mở miệng nói, "Tạp Tạp không thói quen tắm rửa ở bên ngoài, ngày mai chúng ta trở về, sau đó còn đi La Phù phố."

Lính đánh thuê đều lắp bắp kinh hãi,ghé đầu, khe khẽ nói nhỏ vào tai nhau, Na Mỹ làm người dẫn đầu đứng ra, "Hạ An tiên sinh, chúng ta còn không tìm được manh mối của bảo tàng."

Nhưng nàng thật nhanh phải im tiếng, bị Hạ An không có đôi mắt "Nhìn chăm chú", Na Mỹ chỉ cảm thấy toàn thân máu đang đông lại, cả người cứng đờ khó có thể nhúc nhích, lúc này nàng mới giật mình nhận ra Hi Duy đã phải chịu áp lực nhiều tới dường nào.

May mắn thay, Kỳ Nặc không có tóc, bằng không hắn nhất định sẽ sầu lo đến mức tóc bạc đầy đầu mất, Hạ Anra chiêu không như lẽ thường, làm cho người có cảm giác như đánh vào bông, cólực mà không thể sử dụng. 

Nói trắng ra thì Tạp Tạp tìm được đồ vật ở đâu? Bảo vật Tuyết sơn kia ở đâu? Khởi đầu hoành tráng như vậy bây giờ không làm đến nơiđến chốn, nói bỏ là bỏ vậy sao? 

Khi đi Phong Lang dong binh đoàn hùng tâm tráng khí, giờ lại chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi không thu hoạch được gì, tất cả mọi người đều một bụng bất mãn khó có thể phát tiết, thế nhưng điều đó chỉ có thể để trong bụng.

Hiện tại xảy ra tuyết lở, Tuyết sơn- Nice dần dần hiện ra, ngọn núi cao cùng với bảo tàng bí mật trong truyền thuyết dần được hé lộ, Diệp Táp Thành cơ hồ bị khuynh động đến loạn, mỗi người đều mơ tưởng có thể một bước lên trời, chỉ uổng có dã tâm nhưng không có thực lực, người bị lâm vào giấc ngủ dài trên Tuyết sơn cũng không hề ít. 

Hi Nhĩ thoải mái vui vẻ mà ôm Kỳ Nặc không nhanh cũng không chậm đi theo đội ngũ Hạ An xuống núi, nhưng không một người nào phát hiện ra.

Mắt thấy đội ngũ dần giải tán, Hi Duy cũng muốn rời đi, Kỳ Nặc chợt cảm thấy một cỗ ủ rũ đánh úp lại, mí mắt trên mí mắt dưới như đánh nhau, hắn nỗ lực muốn trợn to hai mắt, thế nhưng một chút hiệu quả đều không có, cuối cùng vẫn không thể kháng cự mà lâm vào giấc ngủ thâm trầm.

Hi Nhĩ mang theo chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, "Hạ Tá, hà tất gì phải đối xử với một đứa trẻ như vậy, hắn cái gì cũng không biết."

Theo một tiếng than nhẹ, một võ sĩ tóc nâu với bộ dáng thanh niên trống rỗng xuất hiện ở trước mặt, trong tay hắn nghiêng nghiêng cầm theo một cây trường thương kim sắc, mở miệng nói, "Á Tuyền, ngươi đi đủ lâu rồi, còn hài tử của Vĩ Linh, ngươi cũng không có khả năng đem hắn nhốt ở tơ vàng lung mà nuôi lớn, nam nhân hẳn phải tự mình đối mặt với bão tuyết."

"Á Tuyền" xoa xoa cái trán, "Ta biết ngươi sẽ nói như vậy cho nên mới trốn tránh ngươi, làm thế nào tìm được ta vậy?"

Thanh niên bị gọi là Hạ Tá không chút dao động, "Ngươi ở nơi nào ta đều có thể tìm được, kẽ nứt ở phương Tây lại xuất hiện, ta muốn đi tu bổ."

"Á Tuyền" hừ lạnh, "Vậy ngươi liền đi nhanh đi, muốn ta hỗ trợ, nghĩcũng đừng nghĩ, đềukhông có!" 

Hạ Tá không nói gì thêm, hắn chỉ là hướng "Á Tuyền" vươn ra bàn tay không có cầm trường thương, "Á Tuyền" thấp giọng mắng một câu, vẫn là tâm bất cam tình bất nguyện mà nắm lấy, thân ảnh hai người chậm rãi ở nơi bao phủ tuyết này... tiêu tán, thậm chí còn không lưu lại một dấu chân.

Hi Duy dần dần đến gần, hắn đã có thể nhìn thấy hình dáng của chiếc thuyền nhỏ kia, thuyền nhỏ đơn sơ cái gì đều không có, có lẽ ở bên trong chờ đợi chỉ có một nhóc con bị trói buộc cùng một nam nhân xa lạ cường đại kỳ quái mà thôi, không biết vì gì, Hi Duy nội tâm luôn luôn lạnh băng dâng lên một loại cảm xúc xa lạ, thúc giục hắn nhanh bước chân hơn.

Trong khoang thuyền mà Hi Nhĩ dùng để nướng thịt, bếp lò vẫn còn đang cháy âm ĩ, trên chiếc thảm trong boong thuyền cũ lại có một thân ảnh nhỏ đang cuộn tròn ngủ say, ập vào trước mắt đều là một loại cảm giác mang tên ấm áp.

Nam nhân tự xưng tên Hi Nhĩ kia lại không biết tung tích đâu.

Kỳ Nặc ngủ thật sự say, hắn bị mùi hương đói mà tỉnh, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ánh vào mi mắt chính là thân ảnh an tĩnh trầm mặc của Hi Duy, hắn ngồi ở bên bếp lò, cuốn cuốn mặt bánh trong tay, sườn mặt non nớt, gầy ốm ánh lên đốm sáng lửa. 

Xuất phát quán tính theo thói quen, Kỳ Nặc vẫn cứ ngủ đến có chút mơ hồ sờ tới cánh tay vai chính nhà mình ôm lấy, trong miệng lẩm bẩm, "Ba ba ngươi đã trở lại."

Hi Duy nhàn nhạt "Ân" một tiếng nói trả, bếp lò ấm áp tản ra, hương thơm mặt bánh, hai đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau cũng là một hạnh phúc giản đơn.

Hi Nhĩ rốt cuộc vẫn theo lẽ thường của cao nhân, thần không biết quỷ không hay mà biến mất, Kỳ Nặc lại lần nữa lệ rơi đầy mặt, bàn tay vàng cứ như thế mà chạy, còn Boss chưa được giải quyết, điều này thật phiền toái.

Càng khiến Kỳ Nặc cảm thấy không xong chính là, bởi vì Hạ An trên tuyết sơn trở mặt uy hiếp, bọn họ hiện tại không thể không tiếp tục đi hoàn thành nhiệm vụ tắm rửa cho Tạp Tạp.

La Phù phố quen thuộc, quen thuộc 72 hào, tuy vậy người bên trong kia vẫn là người quen thuộc hay sao?

Hắn cứ do dự, Hi Duy đã giơ tay gõ cửa, tốc độ mở cửa trước sau như một đều rất chậm, cánh cửa mở ra, một thiếu niên tóc vàng mặc y phục trắng thẹn thùng đứng ở cửa hướng bọn họ lo lắng nói, "Như thế nào đã muộn mấy ngày? Ta thiếu chút nữa còn tính đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tìm Na Mỹ tiểu thư đó."

Tạp Tạp lười biếng ghé vào đỉnh đầu Hạ An, "Meow" một tiếng đón ý hùa theo lời chủ nhân nhà mình nói.

Thiếu niên tóc vàng vì nhìn không thấy ngoài cửa nên không thấy biểu cảm khuôn mặt của Kỳ Nặc cùng Hi Duy lúc này đang vô cùng kinh ngạc cùng cảnh giác, hắn mờ mịt hỏi, "Vì cái gì mà không nói lời nào?"

Tựa hồ như không có bất luận gì dị thường xảy ra, Hạ An vẫn cứ là Hạ An trước đây, giống như cái người trên tuyết sơn kia hết thảy chỉ là ảo giác, y vẫn thẹn thùng, an tĩnh lại ấm áp, sẽ mang theo sủng nịch oán giận Tạp Tạp bướng bỉnh.

Kỳ Nặc nhìn nửa ngày, cũng không có phát hiện y có cái gì không được tự nhiên, một ý niệm kinh khủng bỗng nhiên vụt ra, Boss chẳng nhẽ đa nhân cách sao?

Đây là bệnh, là bệnh thì phải trị nha thiếu niên!

Tạp Tạp làm một con mèo, tuy nó nghe hiểu được tiếng con người, nhưng vẫn không cần trông cậy vào nó có thể nói tiếng người, muốn biết chân tướng sự việc, tốt nhất đến từ trên người Hạ An xuống tay.

Thừa dịp thời gian Hi Duy đi đổ nước, Kỳ Nặc cọ tới cọ lui tiến đến bên người Hạ An, thử nói, "Ca ca, ngươi có ca ca sao?"

Hạ An sửng sốt một chút, hoang mang nói, "Không có a."

Kỳ Nặc chẳng dám hỏi lại, thứ nhất không phù hợp với tuổi tác của hắn, thứ hai hắn cảm thấy Boss Hạ An thật sự quá mức quỷ súc, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ trêu chọc người phiền toái.

Nhìn Hạ An trước mắt, nghĩ lại Boss hai ngày trước đây, Kỳ Nặc xác nhận vẫn thích con người thẹn thùng này hơn, nếu y thật sự có nhân cách phân liệt, như vậy có phải hay không ý nghĩa, nếu không quản sự, Hạ An thật sự sẽ biến thành cái người trong sách kia giết phanh thây không chớp mắt biến thái đâu, từ đây Hạ An thật sự sẽ biến mất, trên thế giới dư lại một cái quỷ súc Boss ư?

Kỳ Nặc còn không có lý ra cái manh mối, hắn chỉ cảm thấy mặt đất có chút chấn động, rất nhanh đứng thẳng lên lại không xong mà ngã ở bên cạnh bàn, mũi khái ở bàn trên đùi ê ẩm, kích thích phân bố đến tuyến lệ.

Sau đó mặt đất càng trở nên chấn động mãnh liệt hơn.

Kỳ Nặc che mũi, lẽ nào đây là động đất sao, tuyết lở đã muốn vùi lấp Diệp Táp Thành?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro