Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hạ An thân ái, ngươi, vì cái gì còn không chịu tỉnh lại?" - Hạ An nghe được âm thanh gọi hắn, nhưng âm thanh này rất xa lạ, ngữ điệu ngả ngớn, làm cho hắn có điểm sợ hãi.

"Hạ An thân ái, ngươi không muốn tỉnh lại, có phải hay không, ngươi vĩnh viễn đều không cần tỉnh lại?"

"Không!" Hạ An hốt hoảng, mở hai mắt, nhưng trước mắt y vẫn là một mảnh hắc ám vĩnh hằng, mở hay nhắm lại, cũng chẳng có gì khác biệt.

Y nâng tay sờ sơ hai má, liền cảm nhận được sự ẩm ướt, hiển nhiên kinh sợ vẫn còn chưa hết. 

Âm thanh bốn phía dần truyền vào trong tai, Tạp Tạp liếm ngón tay y "Meow Meow" kêu to, khiến y dần tìm lại được chút cảm giác an ủi quen thuộc. 

Y sờ soạng xung quanh một phen, chính mình dường như là đang nằm trên giường, nhưng trên đệm hầu như đều là cát sỏi thô ráp, ký ức chỉ còn dừng lại ở một địa phương kì quái nào đó.

Địa phương kì quái đó đến Hạ An cũng không rõ tung tích, thế nên y chậm rì rì bước xuống giường, vừa mới ổn định được bước chân, đã bị những vật vụn vặt trên mặt đất cản lại.

Thiếu niên tóc vàng chợt ngẩn người, kí ức xa xăm cứ như vậy dần trở về, đã nhiều năm rồi y không có trải qua việc như vậy.

Bình thường khó khăn thế nào cũng không khiến y cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay không biết vì cái gì, trong lòng lại dâng lên từng cỗ u oán cùng không cam lòng.

Cảm giác kháng cự này cũng chẳng tốt đẹp gì, Hạ An thật nhanh khống chế được, nhưng thời điểm y đứng dậy lại cảm thấy từng đợt choáng váng, sau đó lại mất đi quyền tiếp quản thân thể.

Tuy vẫn có thể cảm giác động tác của cơ thể, nhưng y lại mất đi quyền khống chế.

"Hạ An," thanh âm ngả ngớn đầy tà tính lại lần nữa vang lên, "Ngươi muốn biết rõ bộ mặt thật của thế giới không?"

Hạ An không rõ nguyên nhân không thể khống chế thân mình khiến hắn cảm thấy kinh hoảng không biết nghe theo ai.

Mà thanh âm kia vẫn không chịu buông tha y, "Ngươi không phải vẫn luôn cho rằng thế giới này tốt đẹp sao, chẳng lẽ ngươi đã quên những khuất nhục khi còn bé ư?"

Hạ An muốn cho kẻ kia câm miệng, nhưng y không thể nói ra tiếng cũng không thể nhìn được, y chỉ có thể nghe những âm thanh cùng ngôn ngữ đang chậm rãi đem y lăng trì, tầm nhìn không tồn tại, thính lực sẽ trở nên mẫn cảm hơn gấp ngàn lần.

"Có nghĩ muốn xem nhân tính đáng ghê tởm như thế nào không?"

"Có muốn biết thế giới này đối mặt với tai nạn như thế nào không?"

"Có nghĩ muốn tránh thoát hoàn cảnh ghê tởm như vậy không?"

Một lần lại một lần, ma âm ẩn ẩn hiện hiện như xuyên vào não.

Nó phát ra liên tục, căn bản không cho y có cơ hội chọn lựa, Hạ An cảm thấy bản thân y bị động hướng về một phương hướng nào đó mà đi tới, mắt y vốn không thể nhìn thấy nhưng cảm giác nhạy cảm khiến cho cảnh vật chung quanh in rõ vào trong đầu, có một cỗ lực lượng cường đại dường như đang rất kích động tại bên trong thân thể y.

Đó là sức mạnh ma pháp.

Hạ An "nhìn" đường phố hiu quạnh, những đứa trẻ gầy trơ cả xương, nơi nơi đều đổ nát hoang tàn, tai nạn đi qua để lại vết thương cho người dân Diệp Táp Thành.

"Hạ An, ngươi biết bản thân vì cái gì phải ở lại Diệp Táp Thành không?"

Hạ An nỗ lực hồi tưởng, nhưng lại cảm thấy trống rỗng, phảng phất như bản thân mình không biết từ đâu mà xuất hiện.

"Nơi này là nơi an táng ta vì ngươi mà chọn lựa."

Hạ An lòng xẹt qua một tia hàn ý khiến y rùng mình.

"Hạ An" một đường, không nghiêng không lệch cứ thế mà đi về phía thành Bắc, y một thân đơn bạc, như không hề sợ cái lạnh, hai tay trống trơn cứ như vậy mà đi lên Tuyết sơn, biến mất tại nơi núi cao hoang vắng, trong không trung xanh thẳm, chỉ còn lại dư âm rất nhỏ của tiếng mèo kêu quanh quẩn một hồi rồi rất nhanh mà tiêu tán.

Từ ngày ấy, Hiệp Hội Dong Binh Đoàn bắt đầu không còn nhận được một nhiệm vụ nào của cố chủ Hạ An ủy thác tắm rửa cho mèo của y nữa.

Thẳng đến ba năm sau.

Kỳ Nặc ôm một chồng tài liêu che mặt lại, chỉ để lộ ra một cái đầu trọc nhỏ, trái nghiêng phải ngã mà hướng chỗ quầy đi tới, Na Mỹ đem tài liệu ở trong lồng ngực hắn lấy ra: "Tiểu Kỳ Nặc, ngươi thật sự rất được việc nha, vị kia nhà ngươi đâu rồi?"

"Na Mỹ tỷ tỷ, ba ba đi thành Tây giao cá nướng rồi."

Na Mỹ vui vẻ một hồi, "Nói thật nhiều, ngươi nên gọi ta là dì Na Mỹ ." 

Khải Lợi vừa lúc tới nhận nhiệm vụ được phân chia, nghe thấy lời này liền ồn ào nói, " Nàng ta đã có tuổi vậy mà còn không biết xấu hổ bảo ngươi kêu tỷ tỷ."

"Ba" một tiếng, Na Mỹ đem tập tài liệu bắt đầu công kích, đỉnh đầu Khải Lợi bị tập tài liệu tàn nhẫn đập cho một phát thật đau.

Khải Lợi ôm đầu kêu thảm, trong miệng còn không quên cằn nhằn, "Ngươi nha, Na Mỹ yêu quý, trình độ đánh người của ngươi có phải lại đột phá hay không?"

Na Mỹ trừng hắn một cái, thời điểm xoay người đối diện với Kỳ Nặc lại là vẻ mặt ôn nhu, "Tiểu Kỳ Nặc, ngày mai là mồng một tết, nhờ ngươi nói một tiếng với ba ba ngươi, ta sẽ chỉ đạo dạy võ kỹ cho hắn."

Kỳ Nặc ánh mắt sáng ngời liên tục gật đầu, phàm là có cơ hội gia tăng vũ lực cho vai chính, hắn đều không bỏ qua.

Lúc này, mọi người trong công hội đều cảm thấy chợt lạnh, thế nên tất cả đều nhất trí mà đồng thời nhìn chằm chằm về phía cổng lớn, phải hiểu rằng cánh cửa sắt của Hiệp Hội Dong Binh Đoàn đã được gia cố không ít ma pháp trận, hàng năm hạ mát đông ấm, thế nên cảm giác lạnh lẽo này thật không bình thường.

Bên ngoài tuyết bay, một thiếu niên tóc vàng áo đen cứ như vậy mà bước vào trong đại sảnh.

Na Mỹ biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, thiếu niên trên người đều là vô tận băng hàn cùng hắc ám.

Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, mà là trên vai thiếu niên có một con bạch miêu vĩnh viễn không thể lớn nằm bò ra.

Na Mỹ hít sâu một hơi, kiềm chế bất an trong lòng, tiến lên tiếp đãi, "Hạ An tiên sinh, ngài có yêu cầu ủy thác gì sao?"

Hạ An khóe môi vĩnh viễn hàm chứa ý vị không rõ mỉm cười, nghe thấy Na Mỹ hỏi chuyện, nghiêng nghiêng đầu, "Xem ra ngươi còn nhớ rõ ta, vậy nhiệm vụ này hẳn sẽ không khó khăn gì đâu, ta cần thuê một đội ngũ đến thám hiểm Tuyết sơn."

Na Mỹ kinh ngạc nói, "Hạ An tiên sinh còn muốn đi tìm tầm bảo sao, ba năm này, đội ngũ phải chôn thây tại Tuyết sơn nhiều không đếm xuể, ngài không nghĩ cần suy xét thêm một chút...sao?" 

Câu nói kế tiếp lại đón chịu ánh mắt áp lực tột độ, Na Mỹ cuối cùng vẫn chưa thể nói ra khỏi miệng.

Kỳ Nặc đem bản thân rụt lại, giảm thấp cảm giác tồn tại, nghe thấy câu nói này không khỏi yên lặng phun tào, "Thật là kẻ giàu có, hắn quả thật nhìn không có lầm a."

Kỳ Nặc một chút cũng không muốn làm chúa cứu thế, người hắn muốn cứu vớt chỉ có một mình Hi Duy mà thôi, Boss muốn dằn vặt người như thế nào đều không can hệ tới hắn, huống chi lần tầm bảo trước đây cũng không có ai thiếu đi cánh tay hay thiếu chân, Boss cho dù biến thái cũng không thể vì thèm muốn bảo vật mà hủy diệt đi toàn bộ đại lục, nếu là như thế, nữ thần Quang Minh nhất định sẽ không đáp ứng.

Trời sập thì có liên quan gì đâu.

Hạ An hiển nhiên lại rơi vào trạng thái Boss, Kỳ Nặc tuy nắm rõ được tình tiết công lược của truyện trong lòng bàn tay, nhưng chính bản thân hắn cũng không nắm chắc được mười phần, ai biết biện pháp kia có hay không bị thiên thời địa lợi nhân hoà hạn chế, tình tiết không tốt nhất có thể chính là cả đoàn toàn diệt.

Vốn dĩ tình huống đã thập phần hỗn loạn, ánh hào quang của vai chính nhà hắn hẳn sẽ không có tác dụng, mặc cho bầu không khí quỷ dị, Hi Duy liền đạp cánh cửa cứ như vậy mà vào, Kỳ Nặc không nỡ nhìn thẳng mà nhìn đến Boss bên cạnh, vai chính nhà hắn cứ vậy bước qua, còn dùng ngữ điệu lạnh như băng nói "Nhường một chút".

Hạ An vậy mà tính tình tốt làm theo lời hắn, cũng không nói gì, tiếp tục cùng Na Mỹ thảo luận chuyện thuê công việc.

Kỳ Nặc lon ton nhảy nhót đến trước mặt Hi Duy, Hi Duy theo thói quen giữ chặt tay hắn, sờ tới đầu ngón tay lạnh lẽo không có độ ấm, mày khó phát hiện mà nhăn lại, "Làm cái gì?"

Kỳ Nặc nào có tâm tình giải thích với vai chính, chạy thật nhanh đem người kéo đến một bên, lặng lẽ chỉ chỉ Boss siêu cường vẫn cứ đứng ở cửa.

Hi Duy đương nhiên thấy được, nhưng đã ba năm Hạ An không có xuất hiện, cùng với bọn họ dù gì cũng không liên quan đến nhau, nếu sắp tới Hiệp Hội Dong Binh Đoàn thông báo nhiệm vụ, y nhiều nhất là cùng Hi Duy một lần lại nữa thành lập khế ước quan hệ mà thôi, trước mắt Hạ An thoạt nhìn không giống người tốt, thế nhưng trước nay cũng không vì nhân cách cố chủ có vấn đề mà cự tuyệt làm buôn bán. 

Rốt cuộc Hạ An không làm chuyện gì xấu.

Đứng, có lẽ chỉ là tạm thời mà thôi.

Hạ An cùng Na Mỹ sau khi nói chuyện ổn thoả, thời điểm Na Mỹ xoay người, vẻ mặt khó xử mà nhìn Hi Duy, một cái chớp mắt do dự vẫn dò hỏi, "Hi Duy, vị này là Hạ An tiên sinh, y muốn một lần nữa lại tổ chức chuyến thám hiểm trên Tuyết sơn, chỉ hy vọng ngươi sẽ đi, ngươi có đồng ý chứ?"

Hi Duy không đáp mà nhìn thoáng qua gương mặt tràn đầy tà khí của Hạ An rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, rũ đầu nói, "Có thể lựa chọn sao?"

Hạ An nhàn nhạt nói tiếp, "Đương nhiên...không thể."

Hi Duy liếc mắt nhìn thiếu niên quen thuộc lại xa lạ này, trong ánh mắt ẩn hàm một tia trào phúng, "Đây cần gì phải hỏi lại ta."

Nói xong một câu như vậy, Hi Duy đem Kỳ Nặc xoay lại lần nữa rồi dắt đi.

Kỳ Nặc hãy còn còn khiếp sợ, mỗi khi hắn cho rằng bản thân đã hiểu rõ tính tình vai chính không sai biệt lắm, thì nam chính sẽ luôn cho hắn một kinh hỉ thật lớn, nếu nói chuyện lạnh lùng đối với Boss như vậy, thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?

Kỳ Nặc đang suy nghĩ một đứa trẻ năm tuổi thì nên có những suy nghĩ gì, hắn cũng chưa từng nuôi qua trẻ con nên một chút hắn cũng không biết, hắn mỗi ngày đều thật cẩn thận bán manh*, để người khác không nhìn ra có thể nói hắn đã phải rất nhọc tâm, đối với vai chính, hắn càng thêm không dám làm càn, đối với tâm cảnh giác của Hi Duy, nếu nổi lên hoài nghi với Kì Nặc, có khi từ đây kết quả sẽ đều là không tốt cùng ngược càng thêm ngược.

(*)Bán manh: cách nói của giới trẻ Trung Quốc, chỉ việc tỏ ra dễ dương.

Chiếc thuyền nhỏ nơi bọn họ cư trú qua tám năm càng thêm rách nát, đỉnh che bụi bặm, lỗ hổng cũng càng nhiều, Hoa Ly mỗi lần đều từ những lỗ hổng này bay ra bay vào thật tiện lợi.

Tinh Linh Nữ Vương tỏ vẻ rất vừa lòng.

Hoa Ly từ khi lấy lại được một phần sức mạnh liền không còn bị trói buộc về khoảng cách, mười ngày nửa tháng biến cũng là chuyện thường, nếu xuất hiện còn có thể khiến họ ngạc nhiên.

Thời điểm Hi Duy luồn tay qua nách Kỳ Nặc đem hắn bế lên thuyền, Kỳ Nặc cực kỳ kinh ngạc, Hoa Ly ngồi ở trên mạn thuyền, duyên dáng lắc lư hai cẳng chân tinh tế hướng về phía Kỳ Nặc cười ngọt ngào.

Lúc trước nàng bị Hi Duy một đao tước đi đoạn tóc dài xanh biếc, giờ cũng đã dài trở lại, hai lỗ tai nhọn nhọn thường run lên, vẫn như cũ rất đáng yêu.

Kỳ Nặc còn rất cảm kích Hoa Ly vì Tinh Linh Nữ Vương hiện tại vẫn kêu hắn là Kỳ Nặc, đôi khi còn thuận miệng kể với những Tinh linh thụ bạn của nàng kêu là Kỳ Nặc, ý nghĩa chính là vĩnh viễn cũng không phản bội.

Thế nên tên của hắn gọi là Kỳ Nặc liền được Hi Duy tiếp thu.

Hoa Ly đập cánh bay lên không trung, xoay hai vòng xung quanh Kỳ Nặc, bất mãn nói, "Như thế nào, không biết ta?"

Kỳ Nặc lấy lại tinh thần, mở ra lòng bàn tay cho Hoa Ly đứng lên, "Hoa Ly tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy?"

Nghe đến đây, Hoa Ly lập tức trở nên hưng phấn, "Nhóc con, các ngươi cùng ta đi tới chỗ này đi, ta phát hiện có đồ vật tốt."

Hi Duy hoàn toàn không phản ứng với hành vi kì lạ của nàng, hắn đang cẩn thận suy nghĩ về đồ vật nên mang theo lên Tuyết sơn, kỳ thật cũng không có gì để mang vì hiện tại nhà của bọn hắn cũng chỉ có bốn bức tường.

Kỳ Nặc thật ra rất coi trọng lời nói của vị đệ nhất nữ chủ này: "Muốn đi đâu?"

Hoa Ly hướng về phía Hi Duy ném ánh mắt phẫn hận, "Nice Tuyết sơn."

Vậy mà lại cùng với mục tiêu của Boss không mưu mà hợp, Hoa Ly thân là Tinh Linh Nữ Vương, bảo nàng nhường cho một con người tầm thường là điều không thể, nếu nàng nói phát hiện đồ vật tốt , chẳng lẽ là bảo tàng trong truyền thuyết kia?

Dù thế nào, tuy đã có cùng mục tiêu, nhưng bọn họ lại không mang theo nguồn trợ lực như Tinh Linh nữ vương, quả thật không thể nào hiểu nổi.

Nice tuyết sơn trước sau như một đều rét lạnh, Kỳ Nặc xoa xoa cánh tay, răng nanh nhỏ run lên, u oán nhìn chằm chằm vào Hạ An, đi theo Boss đương nhiên sẽ kém hơn khi đi theo Hi Nhĩ vì thân thể hắn lúc nào cũng ấm áp như điều hoà, Boss dù thế nào cũng không nên ngược đãi một đứa nhỏ gầy yếu chứ.

Hạ An không hổ là Boss, không ngừng cưỡng bách Hi Duy đi theo hành động của y, còn đem Kỳ Nặc mang theo trên người, nói theo cách mỹ miều là "Chiếu cố".

Gặp quỷ chứ chiếu cố, căn bản là uy hiếp chứ gì!

Kể ra thế giới này tàn khốc như vậy, người giàu có nắm trong tay đạo lý, Hạ An không chỉ có tiền mà còn có sức mạnh, cho nên có thể tùy ý chi phối sống chết của bọn họ.

Lên núi lúc này, Hạ An tựa hồ đã xác định được mục tiêu, mang theo đội ngũ lập tức hướng về phía núi đi đến.

Đi càng xa, bất an trong lòng Kỳ Nặc càng thêm mãnh liệt, vốn dĩ Tuyết sơn có chút lạnh lẽo nhưng vẫn có cây cối sinh trưởng cùng với sinh vật sống trên Tuyết sơn thường lui tới, Hạ An dẫn đường đi trước, cây cối xung quanh đều là một loại trạng thái suy tàn, bốn phía âm u cùng yên tĩnh không nghe thấy bất luận thanh âm nào.

Kỳ Nặc bị Hạ An cưỡng chế ôm vào trong ngực, hắn chỉ cảm thấy cả người đều cứng ngắc lạnh lẽo đến phát run, Hạ An hơi thở trên người càng dày đặc hắc ám lạnh như băng dè ép hắn tới không thở nổi.

Rốt cuộc, Hạ An cũng dừng lại, các dong binh đi theo phía sau đều đứng lại đợi chỉ thị, đã nhận tiền của người ta thì phải giao mạng sống cho họ, các dong binh này tuy đã từng vô số lần liếm máu trên lưỡi đao nhưng một chút nghề nghiệp ấy ắt hẳn đều phải có, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ kia, sinh mệnh này đã không còn là của chính bọn họ nữa.

Na Mỹ mang theo Phong Lang dong binh đoàn ở bốn phía dò xét một phen, xác nhận nơi này ắt hẳn có một ma pháp trận, nàng chỉ không biết là đây là phong ấn pháp trận hay là truyền tống pháp trận, Diệp Táp Thành hoàn cảnh loạn lạc, mọi người đều chỉ thuê dong binh nên không đến một Ma pháp sư.

Hạ An nói, "Không cần phiền toái như vậy, ma pháp trận này ta đã từng thấy qua, phương pháp phá giải cũng biết."

Các dong binh một trận xôn xao, để nghiên cứu ma pháp trận trừ bỏ ma pháp sư ra những người khác đều không có khả năng làm được, Hạ An tuyệt đối là một ma pháp sư cao quý.

Hạ An vẫn như cũ, hai mắt trông vô thần, y tựa như đều hiểu rõ được hết thảy xung quanh, tất cả mọi người đối với y đều nhiều hoặc ít lộ ra ánh mắt kinh sợ khi y đưa ra cách thức giải trừ ma pháp trận.

"Nơi này tổng cộng có chín người," Hạ An cười nói, "Hình dáng ma pháp trận này là một ngôi sao sáu cánh, chỉ cần có sáu người đem sức mạnh của chính mình xen lẫn trong máu tươi phân biệt đứng ở sáu góc ma pháp trận, Truyền Tống Trận có thể khởi động."

Trừ bỏ Hi Duy yếu đuối, Kỳ Nặc cùng với cố chủ Hạ An ra, khởi động ma pháp trận yêu cầu sáu người tới làm không cần nói cũng biết.

Sáu lính đánh thuê bao gồm Na Mỹ đều nhanh chóng vào chỗ, Hi Duy trầm mặc cảnh giác mà nhìn theo Hạ An đang đứng ở giữa ma pháp trận.

Máu tươi chậm rãi nhỏ giọt, ma pháp trận tinh tế cổ xưa phát ra tiếng vù vù, hơn nữa còn tản ra một loại vầng sáng màu đen, dần dần đem người trong trận nuốt hết, Hạ An, Hi Duy cùng với Kỳ Nặc biến mất.

Tại chỗ chỉ còn lại sáu lính đánh thuê hoảng sợ, bọn họ phát hiện chính mình không thể nhúc nhích, ma pháp trận tựa như sinh ra xúc tua gắt gao trói buộc bọn họ, hơn nữa máu tươi cũng không chịu khống chế bị ma pháp trận hút, duy trì vận chuyển trận pháp.

Na Mỹ sắc mặt tuyệt vọng, trong miệng lẩm bẩm niệm "Ma pháp hắc ám".

Hết thảy bên ngoài đều cùng bọn Hi Duy không quan hệ, một trận hắc ám quay cuồng trời đất qua đi, ba người bọn họ xuất hiện ở đầu một cái thông đạo bị phong bế, hai bên đường đi đều đốt một loại ma thạch đăng cổ xưa hướng về lối đi sâu hun hút không biết tận cùng.

Kỳ Nặc sởn tóc gáy, Hạ An khóe miệng cười tà ác thật sự quá khủng bố.

Nhưng bọn họ không có cách nào để phản kháng, Hạ An hiển nhiên nắm giữ sức mạnh ma pháp cường đại, tuyệt nhiên không phải là thời điểm vai chính có thể chống lại.

Hạ An dọc theo con đường nhàn nhã chậm rãi đi tới, phía trong thỉnh thoảng truyền đến từng trận gào rống trầm thấp, nghe như dã thú bị nhốt.

Trước mắt rốt cuộc cũng rộng mở, đường đi liên thông chính là một gian thạch thất, thạch thất cũng có nhiều ma thạch đăng, phát ra ánh nhạt nhẽo chiếu vào gian thạch thất chính giữa mặt đất.

Dưới ánh sáng tập trung lại, một nam nhân toàn thân trần trụi bị rất nhiều xiềng xích to rộng trói buộc, quần áo cơ hồ bởi vì thời gian trôi qua quá lâu mà bị bóc ra chỉ dư lại mùi hôi thối, đồ vật che đậy thân thể đều không có, từ cổ họng hắn thi thoảng phát ra thanh âm trầm thấp cùng thở dốc, từ đường đi nghe được âm thanh gào rống có thể là của hắn vọng lại.

Hạ An lơ đi sự giãy giụa của Kỳ Nặc, chậm rãi đi đến trước mặt nam nhân có tròng mắt màu đỏ tươi, ngồi xổm xuống cùng hắn "Nhìn thẳng", "Ôn dịch ác ma kỷ nguyên thứ nhất vì gieo rắc tai ương mà bị phong ấn, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Ôn dịch ác ma thanh âm khàn khàn, "Nhân loại, ngươi muốn phóng thích ta?"

"Ta tin tưởng rằng ngươi bị phong ấn tại nơi này năm ngàn năm, hẳn là không có trở nên ngu xuẩn như vậy."

Ôn dịch ác ma con ngươi đỏ tươi nhìn chăm chú vào "Người mù" này, theo phán đoán, lời nói của y tuy khá đáng tin, nhưng hắn bị phong ấn đã lâu, lâu đến mức hắn có thể nguyện ý tin tưởng nhân loại duy nhất trong năm ngàn năm qua, "Nếu ngươi có thể thả ta ra, ta, ôn dịch ác ma, ta, Phất Lợi Hưu Tư nguyện ý cùng ngươi ký kết khế ước, tặng ngươi sức mạnh của ta."

"Không, ngươi hiểu lầm rồi" Hạ An không chấp nhận đề nghị này, "Ta chỉ cần ngươi ký kết khế ước vĩnh viễn không thương tổn ta, hơn nữa đáp ứng hai điều kiện này là có thể."

Phất Lợi Hưu Tư thở hổn hển, những cái xiềng xích to rộng khảm trong xương cốt của hắn, không lúc nào là không tra tấn hắn, hắn bỏ qua chút ít do dự mà hành động, đáp ứng những điều kiện đó để có thể một lần nữa được trả lại tự do.

Hoàn thành khế ước, Hạ An đem một bàn tay của Kỳ Nặc nắm lấy, lấy ra một chủy thủ sáng như tuyết rất nhanh cắt ở cổ tay hắn vẽ ra một đường máu, máu tươi dọc theo xiềng xích chảy xuống, rất nhanh bị hấp thu, xiềng xích bắt đầu chuyển động, từng xiềng xích một bắt đầu rời khỏi thân thể Phất Lợi Hưu Tư.

"Nhân loại, ngươi muốn ta làm gì?"

"Thứ nhất, làm cho thiếu niên phía sau ta bị nhiễm bệnh của ngươi, thứ hai làm ngọn núi này cùng thành thị bên cạnh đều bị nhiễm bệnh nữa."

Hạ An dứt khoát lưu loát mà đưa ra yêu cầu của y, yêu cầu này hiển nhiên hợp với ý nguyện của ôn dịch ác ma, hắn chỉ nâng tay, liền biến mất, gian thạch thất liền trống trải.

Hi Duy và Kỳ Nặc đều không nghe hiểu cuộc đối thoại này, mười phần mờ mịt, bất quá vẫn có thể nghe hiểu một chút, trên núi này cái gọi là bảo tàng khẳng định không tồn tại, Hạ An nhiều lần muốn lên núi là để tìm cách mở khóa cho nam nhân này, hơn nữa không biết vì cái gì, điều kiện cần thiết lại là máu của Kỳ Nặc.

Chờ nam nhân kia biến mất, Hạ An mới đối mặt Kỳ Nặc nói, "Nhóc con, ba ba ngươi sinh bệnh, ngươi sẽ cứu hắn sao?"

Kỳ Nặc cảm thấy không hiểu, vai chính nhà hắn rất tốt, như thế nào lại sinh bệnh, nhưng xuất phát từ lòng kính sợ đối với Boss, hắn vẫn cẩn thận nhìn sắc mặt Hi Duy, phát hiện trên khuôn mặt Hi Duy xác thật bao phủ một tầng hắc khí.

Hạ An lại xoay người đối diện Hi Duy nói, "Nam nhân kia là tại kỷ nguyên thứ nhất bởi vì truyền đi dịch bệnh qua lớn mà bị phong ấn lại, thật đáng tiếc khi không nói cho ngươi, ngươi cũng bất hạnh nhiễm phải, tuy nhiên ngươi cũng may mắn, máu của đứa nhỏ này là thuốc loại trừ dịch bệnh tốt nhất, ngươi chỉ cần mỗi ngày đều uống một chén nhỏ, sẽ không phải chết."

Uống xong máu của đứa nhỏ này sẽ không phải chết, đây là phương án dụ hoặc mãnh liệt cỡ nào.

Hạ An giơ cánh tay Kỳ Nặc đem miệng vết thương chưa khép kín kia đưa tới trước mặt Hi Duy, mê hoặc nói, "Uống đi, một vết nhỏ mà thôi, hắn cũng không chết, ngươi cũng không chết."

Kỳ Nặc bị y siết lại sinh đau, lòng tràn ngập mâu thuẫn, nếu có thể cứu Hi Duy, Kỳ Nặc cũng không cảm thấy tiếc chút máu này, chỉ là nếu như vậy, quan hệ của bọn họ liền không còn là quan hệ nuôi dưỡng bình thường nữa, Kỳ Nặc sẽ biến thành giải dược Hi Duy tùy thân mang theo.

Tương lai như vậy hắn quả thật không muốn nhìn tới.

Hi Duy trầm mặc, dần dần, đầu của hắn chậm rãi đến gần rồi kia nói phiếm màu đỏ miệng vết thương, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm quá, Kỳ Nặc chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến một cảm giác tê dại, hắn có thể cảm giác được đầu lưỡi Hi Duy mềm mại ấm áp, nhưng Hi Duy chỉ có liếm qua, cũng không có hút vào.

Trên mặt Hạ An lần nữa lộ ra nụ cười vô tình tàn khốc, đúng lúc này, Hi Duy ngẩng đầu, khóe miệng hắn còn có một vật máu, thình lình hỏi, "Ngươi là ai?"

Hạ An sửng sốt, sắc mặt biến đổi có trở nên có điểm dữ tợn, "Ngươi nói gì?"

Hi Duy mặt vô biểu tình tiếp tục hỏi: "Ngươi không phải Hạ An, ngươi là ai?"

Ai ngờ Hạ An như bị chọc trúng tim đen, phát cuồng mà đem Kỳ Nặc trong lòng vứt đi, Hi Duy miễn cưỡng tiếp được, hai người cùng nhau té ngã trên đất, hoảng sợ mà nhìn Boss đang trở nên điên cuồng.

Hạ An gào rống, "Ngươi biết cái gì? Ngươi thì biết cái gì! Ta mới là Hạ An, ta mới là Hạ An! Cái kẻ mềm yếu vô năng kia mới không phải Hạ An, dựa vào cái gì mà hắn có thể sống an bình như vậy, ta muốn cho hắn nhìn xem, thế giới này xấu xí và ghê tởm tới nhường nào, các ngươi cũng là một lũ ích kỷ ngu xuẩn, hắn tồn tại là do ảo tưởng của ta tạo nên, hiện tại ta không cần hắn, hắn nên vĩnh viễn biến mất!"

Âm lượng lời nói quá lớn, Kỳ Nặc choáng đầu suy nghĩ một hồi mới tiêu hóa xong, liên tưởng về trước đây mà suy đoán, nghe ngữ khí này của "Hạ An", vậy ra Boss đây mới là Hạ An chân chính, thiếu niên tốt đẹp thẹn thùng đó chỉ là một nhân cách phân liệt, Boss làm hết thảy chỉ để có thể tiêu diệt phần nhân cách thứ hai kia.

Hạ An đã phát điên, đột nhiên an tĩnh lại, "Hạ An, ta sẽ không biến mất, ngươi muốn lợi dụng Hi Duy cùng Kỳ Nặc khiến cho ta tuyệt vọng, nhưng hiệu quả lại ngược rồi, ta nhận thấy trên người bọn họ điểm mà ta muốn, ta sẽ luôn tồn tại, trói buộc ngươi, cùng ngươi đấu tranh."

Tạp Tạp vẫn luôn an tĩnh nằm bò ra, nhìn thấy chủ nhân biểu hiện kỳ quái, chỉ biết kêu "Meow Meow" mà xem náo nhiệt, mặc kệ chủ nhân như thế nào thì đều đối tốt với Tạp Tạp, Tạp Tạp mới không để bụng.

Hạ An theo cảm giác hướng về phía Kỳ Nặc cùng Hi Duy cười cười, "Các ngươi sẽ không có việc gì, chỉ cần uống máu ba lần là có thể hoàn toàn giải trừ bệnh dịch."

Trước mặt hiển nhiên là nhân cách tốt bụng "Hạ An".

Đây là lần cuối cùng Hi Duy và Kỳ Nặc nhìn thấy Hạ An, gian thạch thất liền đong đưa nghiêm trọng rồi sụp đổ, bọn họ dần hôn mê bất tỉnh.

Hồng Nguyệt đại lục đệ tứ kỉ nguyên năm 1746, Ôn dịch Ác ma sau mấy ngàn năm phong ấn bị trục xuất khỏi Diệp Táp Thành, bị tập kích như vậy cả thành gần như toàn diệt , số ít người sống sót thoát rời khỏi Diệp Táp Thành, từ đây thành thị này liền biến mất khỏi bản đồ đại lục.

Diệp Táp thành chuyện cũ.

Kết thúc quyển một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro