Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Evan - Julia, Tam hoàng tử đế quốc Mễ Á, người thừa kế hợp vị thứ hai.

Jonah - Julia, Nhị công chúa đế quốc Mễ Á, nhân xưng công chúa Hoa Hồng.

Đêm, im ắng, với Hi Duy và Kỳ Nặc mà nói, lửa trại ấm áp, canh nóng dễ chịu, là sự hưởng thụ xa vời mà trước giờ không dám hy vọng, nhưng bầu không khí bên lửa trại lại có chút quỷ dị.

Evan một tay cầm cái túi lớn chừng nắm tay chứa đầy tuyết xoa nắn sườn mặt, ý đồ xóa tan vết sưng trên mặt, Hi Duy lại tương đối đáng thương, hốc mắt của cậu bầm đen, có chút giống gấu trúc quốc bảo.

Bốn người cứ thế ngồi vây quanh đống lửa trong khu rừng rậm yên tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Kỳ Nặc nhìn như cũng đang ngẩn người, kỳ thật trong đầu đã bắt đầu nhớ lại cốt truyện, tuy rằng thời gian đã qua 5 năm, có vài chi tiết không còn nhớ rõ nữa, nhưng phát triển của chủ tuyến vẫn sẽ không nhớ sai, theo lý mà nói, nhân vật chính sau khi may mắn giết chết Boss thứ nhất lúc đang trên đường chạy nạn thì bị Dong Binh đoàn nào đó nhặt được, đi theo Dong Binh đoàn khắp nơi rèn luyện một năm rưỡi, sau đó mới dưới cơ duyên nào đó được đề cử vào Học viện Phổ La.

Mà bây giờ bởi vì quen biết Boss dị biến sớm, vì thế Hạ An không có chết, bọn họ cũng bị Truyền Tống Trận quỷ dị đưa đến phụ cận Học viện Phổ La đủ xa xôi.

Có điều như vậy cũng tốt, nếu có thể tỉnh lược đoạn cốt truyện làm lính đánh thuê kia, trực tiếp tiến vào học viện Phổ La, như vậy với nhân vật chính mà nói là tuyệt đối lợi nhiều hơn hại.

Bởi vì học viện Phổ La có thể nói là một đoạn cốt truyện có lương tâm nhất trong suốt《 Nguyền Rủa 》, trong truyện gốc Hi Duy ở trong học viện vượt qua quãng thời gian 5 năm bình an mà ngắn ngủi nhất trong cuộc đời cậu, cho đến khi tốt nghiệp mới một lần nữa bắt đầu mở ngược.

Đây là một thời cơ biến chuyển cực tốt, trên thực tế sau khi Hi Duy được Dong Binh đoàn nhặt được đã vượt qua một năm rưỡi vô cùng thê thảm, một đoạn trải nghiệm này trực tiếp dẫn đến hậu quả chính là nhân duyên ở học viện của cậu vô cùng thê thảm, cho nên tuy yên ả hoà bình, nhưng kỳ thật cũng tương đương với lãng phí rất nhiều tài nguyên.

Nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả Kỳ Nặc hạ quyết tâm nhất định phải kéo Hi Duy đi Học viện Phổ La ngay bây giờ.

Hi Duy vẫn luôn âm thầm cảnh giới, đối với cảnh vật không quen thuộc xung quanh làm cậu càng thêm phòng bị, hai chị em trước mặt nhìn như vô hại mà hữu hảo, nhưng một khắc trước cậu mới nâng đao áp chế bọn họ xong, giờ đâu có chắc bọn họ sẽ không so đo hiềm khích lúc trước?

Lớn lên trong một hoàn cảnh vặn vẹo, nên Hi Duy cũng không hiểu được trên thế gian này kỳ thật cũng có những người thiện lương bình thường.

Hiểu rõ thân phận của hai người, trong lòng Kỳ Nặc cũng thả lỏng hơn nhiều, dù sao Hoàng tử và Công chúa một nước thật đúng là không việc gì phải so đo với hai kẻ lưu lạc cái gì cũng không có cả.

Một thứ lạnh buốt áp vào hốc mắt Hi Duy, Hi Duy nhíu nhíu mày, nhưng vẫn mặc kệ Kỳ Nặc đem tuyết trắng lạnh như băng đắp lên những chỗ bị bầm đen.

Kỳ Nặc làm rất nghiêm túc, cậu nhớ mang máng dùng khối băng chườm lạnh rất có lợi với mấy vết máu bầm này, lúc này không có khối băng cũng chỉ có thể lấy nắm tuyết đắp đỡ, hy vọng có thể hữu hiệu.

Evan một bên xoa mặt một bên nhìn động tác kỳ quái của "Tiểu nữ hài" đầu trọc này, càng nhìn càng cảm thấy thú vị, không khỏi xen mồm hỏi, "Em gái nhỏ, là đang học ta sao, hiểu chuyện như vậy, anh trai em cũng thật may mắn."

Kỳ Nặc và Hi Duy có một phần giống nhau, theo tuổi tác mà nói, suy đoán của Evan là rất hợp lý.

Có điều Kỳ Nặc liếc nhìn Jonah vẫn có chút biệt nữu ( trong ngoài bất nhất ), âm thầm hạ một quyết định, Hoa Hồng công chúa tuyệt đối không thể có quan hệ gì với nhân vật chính, rời xa thần triển khai, liền bắt đầu làm từ chỗ này đi.

Khác với Tiểu Vũ, Jonah là công chúa cao quý của một quốc gia, mới đầu tựa như tất cả các công chúa trong tiểu thuyết x điểm, bị hào quang không giống người thường của nhân vật chính hấp dẫn, vừa nghĩ người này thế mà không giống nam nhân khác làm như vậy như vậy rồi như vậy với ta, một bên âm thầm gây chú ý với Hi Duy nhiều hơn, không đánh thì không quen, lâu ngày sinh tình.

Nói đến chỗ hố cha nhất của Báo Xã Vô Tội chính là ở chỗ này, mỗi một hậu cung hư hư thực thực xuất hiện trong văn của hắn ( Báo Xã ) đều giống với tất cả tiểu thuyết ngựa giống x điểm, cũng không có chỗ nào đặc sắc, tất cả đều là loại hình mỹ nhân đại chúng rất được hoan nghênh, tự nhiên cũng khá phù hợp với ảo tưởng của trạch nam bình thường, nhưng mấu chốt chính là ở chỗ, không thể ác tục lại bắt đầu ác tục, ngẩn ra một cái thôi là có thể làm hắn viết thành báo xã sơ lược luôn.

Jonah và Evan chính là ví dụ điển hình, vốn dĩ nhân vật chính khuyết thiếu ấm áp sau khi ở chung với hai chị em lâu dài đã có chỗ mềm hoá, mắt thấy chính là tiết tấu mối tình đầu ngọt ngào HE ( mặc kệ cái mối tình đầu này rốt cuộc là ai ), ai ngờ một sớm thay đổi bất ngờ, mẫu hậu của hai chị em chết bởi đấu đá cung đình, Evan vì đoạt quyền báo thù, buộc Jonah gả cho con trai của công tước Đế quốc.

Mới đầu Jonah kiên quyết không chịu, Evan liền dùng kế lừa Hi Duy đi vào Long Huyệt, cùng nhau tiến vào miệng rồng không một ai may mắn thoát khỏi tất cả đều phải chết, chờ Hi Duy thật vất vả sống sót trở về, món hoàng hoa cũng đã lạnh *, Jonah cũng di tình biệt luyến yêu con trai công tước.

(黄花菜都凉了 Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ.)

Mọi người thảo luận có thể nói là khí thế ngất trời về mối tình đầu ngay cả cặn bã cũng không chừa này, từ đây Evan và nhân vật chính đi lên con đường đối địch không thể quay đầu lại, Jonah đã làm vợ người, tự nhiên cũng không còn bất luận liên quan gì nữa.

Có một chút bệnh tinh thần thích sạch sẽ nho nhỏ Kỳ Nặc cảm thấy, nếu Hoa Hồng công chúa có thể yêu người khác sau khi cho rằng nhân vật chính đã chết, có lẽ cũng không phải nhân tuyển mới thích hợp trở thành hệ chữa trị, mà nếu như nhân vật chính và Jonah không có cảm tình ràng buộc, Evan đương nhiên cũng sẽ không trở mặt đối đầu với nhân vật chính.

Chải vuốt đến chỗ này, Kỳ Nặc cảm giác trước mắt sáng ngời, tựa như tìm được vấn đề mấu chốt, rộng mở thông suốt.

Bên này lâm vào suy tư, động tác trong tay liền chậm lại, Hi Duy kéo móng vuốt của cậu xuống, sờ đến ngón tay lạnh buốt bị đông lạnh đến đỏ ửng thoáng tạm dừng một chút, sau đó rất tự nhiên mà áp vào trên cổ mình.

Ngón tay bị cóng đến mất đi tri giác chậm rãi ấm lại, trên đầu ngón tay thậm chí còn có thể sờ đến nhịp đập đều đều của động mạch cổ của nhân vật chính nhà mình, từng nhịp từng nhịp hữu lực mà nhảy lên.

Evan bất mãn nói, " Em gái nhỏ sao em lại không nói lời nào?"

Kỳ Nặc sâu kín mà quay đầu nhìn hắn, "Bởi vì tôi không phải em gái nhỏ."

Những lời này cậu muốn nói lâu lắm rồi, bây giờ nói ra, cảm giác trong ngực hộc ra một cỗ ác khí, một đại nam nhân cả ngày bị người khác coi là cô bé, ai mà chịu cho nổi, nếu là con nít bình thường không hiểu thì cũng thôi, nhưng cố tình cậu lại không phải, đôi khi vô tri mới là hạnh phúc đấy.

Evan bị nghẹn một chút, bán tín bán nghi quan sát, Jonah thì trực tiếp kinh ngạc nói, "Không phải bé gái vậy sao lại mặc váy?"

Nhưng lời vừa thốt ra bản thân Jonah cũng ý thức được không đúng, mặc kệ nói thế nào, thì đây đều là chuyện nhà người ta, nàng một người ngoài mới quen chưa được mấy giờ xen mồm vào rất không thích hợp.

Kỳ Nặc cũng không để ý cái này, ngược lại cảm thấy Jonah hỏi câu này vừa khéo, vì thế dùng một ánh mắt giả vờ mơ màng nhìn Hi Duy, giả mù sa mưa hỏi, "Ba ba, con không thể mặc váy sao?"

Hi Duy vẫn trầm mặc, phỏng chừng đối mặt với ánh mắt "Ngây thơ vô số tội" như vậy, ai cũng không biết nên giải thích với cậu như thế nào, thế là sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, Hi Duy cứng rắn phun ra mấy chữ, "Không mặc thì ở trần."

Hai chị em lần nữa há hốc mồm, đầu tiên là bị một tiếng "Ba ba" của Kỳ Nặc kinh hãi, rồi sau đó lại bị câu trả lời mạnh mẽ của Hi Duy đánh bại.

Evan giật giật khóe miệng, nhìn lại mặt Hi Duy thấy thế nào cũng không vượt qua mười tám tuổi, bất kể thế nào cũng không thể tiếp thu được sự thật đây đã là cha của đứa trẻ bốn năm tuổi.

Trong đầu Jonah xẹt qua vài chữ "Ba ba", "Trưởng thành sớm", "Cặn bã", "Lừa bán" vân vân không hài hòa, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, "Ha hả."

Kỳ Nặc trong lòng đắc ý, cứ như vậy, có thiếu nữ nào sẽ động tâm với một nam nhân đã có hài tử sao, phải ngăn chặn khả năng này ngay từ đầu mới là chính xác.

Khen ngợi cho sự cơ trí của chính mình .

Bởi vì sự biến chuyển như thần này, bên đống lửa lần nữa lâm vào yên tĩnh, trong cái nồi đơn sơ trên giá lửa nổi bọt ùng ục, thịt thỏ quỷ mắt đỏ bắt được cũng nấu chín, từ trong nồi tỏa ra mùi thơm càng lúc càng nồng, con thỏ quỷ mắt đỏ không may chết vì bị Evan cùng Hi Duy đánh trúng, bị một chân đá bay đập vào thân cây hôn mê bất tỉnh, vì thế liền thành cơm tối của bốn người.

Jonah không biết từ chỗ nào tìm ra bốn cái bát bằng bạc, đưa hai cái trong đó tới trước mặt Hi Duy, ý bảo cậu tự múc.

Hi Duy đầu tiên là múc một muỗng canh nhỏ nuốt xuống, đợi một hồi có vẻ như không có phát hiện khác thường mới múc cho Kỳ Nặc một chén.

Kỳ Nặc ăn ngấu nghiến, bị bỏng đến le lưỡi cũng bất chấp, tuy rằng mấy người ở đây không một người tinh thông trù nghệ, nhưng đây vẫn cứ là món ăn ngon nhất mà cậu được ăn trong mấy năm gần đây, Kỳ Nặc quả thực hạnh phúc muốn rơi lệ.

Xuất phát từ tư tưởng nước giếng không phạm nước sông, hơn nữa hôm nay mọi người đều đã mệt mỏi, ăn xong bữa tối, bọn họ liền mỗi người dựa vào một thân cây đi ngủ.

Vốn dĩ theo kế hoạch, hai chị em có thể tới thành Phổ La trước khi trời tối, bởi vì gặp ngoài ý muốn như vậy nên chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời ở trong rừng rậm, có điều bọn họ dù sao cũng là quý tộc trong quý tộc, muốn làm ra một trận pháp thông khí phòng lạnh đơn giản ở gần đống lửa thật đúng là không có gì khó khăn.

Kỳ Nặc nằm một hồi, cảm giác được mọi người hẳn là đều đã ngủ say, mới nương ánh lửa xem xét sắc mặt Hi Duy, lời Hạ An nói cậu một khắc cũng không dám quên.

Hi Duy hẳn là ngủ rồi, chỉ là trên mặt vẫn lượn lờ một tầng khí xanh như có như không, nhân cách phụ Hạ An nói phải uống máu ba lần, hy vọng không phải đang gạt người.

Kỳ Nặc thở dài, sao có thể nhiều nạn đến nước này cơ chứ.

Sau đó cậu cau mày vụng trộm lấy dao của Hi Duy, lại cắt một đường trên miệng vết thương đã khép lại trên cổ tay, cố gắng nâng đến bên môi Hi Duy.

Có điều cậu rất nhanh liền phát hiện cách làm của mình là rất ngu ngốc, Hi Duy ngủ rồi, sao có thể chủ động uống được, muốn đánh thức cậu rồi chủ động nói, uống máu đi, ngẫm lại thật giống đùa.

Kỳ Nặc che lại cổ tay nghĩ nghĩ, quyết định tiền trảm hậu tấu, dù sao việc này cũng không phải chưa từng làm, vì thế cúi đầu mút cổ tay mình một hồi, chờ trong miệng tràn ngập mùi vị rỉ sắt, liền tiến đến bên môi Hi Duy đút cho cậu.

Vào lúc cậu sắp đói chết, Hi Duy đã cứu cậu, lần này đổi thành cậu tới cứu Hi Duy đi.


_________________________________

Mạn phép xin lỗi mọi người thời gian qua mk không đăng được truyện, vì chúng mình thời gian cũng có hạn nên không thể ra truyện thường xuyên được. ^.,^ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Chương kế tiếp không biết là bao giờ mới đăng được nhưng chúng mình sẽ cố gắng nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro