Chương 5: Nghe Trộm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Diệu Thần thật lâu vẫn chưa đáp lời Châu Lạc Lạc, không khí giữa hai người lâm vào yên lặng, không khí trong căn phòng nhỏ cũng theo đó đột nhiên dính dấp lạ thường. Chỉ nghe bên ngoài cửa sổ, tiếng gió đêm cùng với tán cây ngô đồng xào xạc.

Châu Lạc Lạc lại như không hề nhận ra, lặng lẽ miết ngón tay lên vết thương mặt Cố Diệu Thần. Hành động này làm hắn giật thót, nhưng ngoài dự đoán chỉ thấy động tác kia lặp đi lặp lại thêm mấy lần, lực đạo ấn trên trán cùng với khóe miệng hắn không nặng không nhẹ, mang theo hương sáp mát mẻ, hoàn toàn nhìn không ra chút bất thường.

Năm đó Cố Diệu Thần sát nghiệp nặng nề, quanh năm thân mang huyết tinh, bởi vì hiếu chiến lại có thực lực, chiến tích hắn vang dội tứ phương, uy phong một cõi. Người muốn núp dưới cánh đại bàng của hắn nhiều không đếm xuể, hàng năm vô số yêu tu từ bốn phương tám hướng như trăm sông đổ về một biển tìm đến lãnh địa của hắn chỉ cầu một phen thu lưu. Tuy rằng hắn hạ nhân nhiều không đếm xuể, nhưng thân cận hắn lại chẳng có mấy ai, thậm chí thuộc hạ thân tín cũng chỉ có duy nhất hai người.

Nay đã không bằng xưa danh chấn oai hùng, thời điểm Cố Diệu Thần chật vật nhất gặp lại người nọ, người vốn dĩ nên nằm dưới ba tấc đất hiện tại cư nhiên bằng xương bằng thịt ngồi trước mặt hắn ung dung giúp hắn bôi thuốc, thực sự là kỳ quặc. Kết hợp thêm với việc hắn không ngừng chết đi sống lại lúc trước, một chuyện thêm một chuyện càng thêm quỷ dị khó lường.

Châu Lạc Lạc giúp Cố Diệu Thần bôi thuốc xong, phát hiện đồ đệ đang nhìn mình đến thất thần. Đôi con ngươi lúng liếng thẳng tắp đối mắt với cậu, Châu Lạc Lạc nhan khống vô cùng vui lòng, nhấc tay xoa cái đầu nhỏ: “Nghỉ ngơi thôi.”

Lúc này lực chú ý của Cố Diệu Thần mới một lần nữa đặt lên người Châu Lạc Lạc. Hắn đánh giá người trước mắt mấy lần, thật lâu vẫn không nhìn thấy có gì không đúng mới thu về tầm mắt.

Không thể phủ nhận động tác bôi thuốc của Châu Lạc Lạc quá mức dịu dàng khiến hắn mơ màng, thì ra đây là cảm giác được người khác nhẹ nhàng bôi thuốc, tỉ mỉ chăm sóc. Lúc nhỏ bị ngược đãi không người để ý, đến khi lớn lên lại vì thân phận quá mức cường đại, càng không người dám thân mật tiếp xúc hắn, những cảm xúc mềm yếu kia sớm đã bị mai một.

Châu Lạc Lạc cởi áo ngoài vắt lên ghế, quay đầu đã thấy Cố Diệu Thần dịu ngoan vén chăn nằm xuống giường, hai mắt tròn như bi ve nhìn về phía mình như chờ mong. Cậu thổi tắt nến, đi tới bên cạnh cũng vén chăn nằm xuống. Nghĩ tới người bên gối sau này sẽ là yêu tu danh chấn thiên hạ, không khỏi tò mò hỏi hắn, “Chẳng hay ngươi đã có dự tính gì về sau?”

Trong mấy ngày này cậu đã xem xong quyển sách lậu kia, tuy rằng không đáng tin, nhưng nhìn tình huống hiện tại kết hợp với nội dung kịch bản, phản diện nhỏ này dường như thật sự bị người ta bắt nạt, so với tưởng tượng của cậu chỉ có hơn không có kém. Đột nhiên bị phế mất tu vi mà hắn khắc khổ tu luyện ngần nấy năm, chính là hiện tại một lần nữa tu được duy trì dáng vẻ của nhân loại quả thực có cố gắng, tư chất cũng tốt đến không lời để chê.

Cố Diệu Thần con ngươi trong đêm đen biến hóa vi diệu. Hắn khép mắt, thốt ra lời thẹn với lòng: “Con đã tìm thấy sư phụ, tự nhiên đi theo người.”

Đi tìm sư phụ chỉ là lời nói dối nhất thời, không nghĩ tới về sau còn phải vì nó tìm kiếm thêm càng nhiều lời nói dối khác.

Mà đáp án này hiển nhiên khiến Châu Lạc Lạc không hài lòng. Cậu nhớ đến nguyên tác, khoảng thời gian này vốn dĩ chính là thời điểm Cố Diệu Thần một đường bắc tiến, nhưng với tính cách của hắn nếu đã gặp lại sư phụ mình, chỉ sợ dù không thích nhưng vẫn sẽ là người đi đâu ta theo nấy. Nghĩ đến thân phận hiện tại của chính mình, cậu đột nhiên ảo não vô cùng.

Giống như cảm nhận được phiền muộn của Châu Lạc Lạc, Cố Diệu Thần hỏi, “Ngài có điều gì phiền lòng?”

“Diệu Thần.” Châu Lạc Lạc gọi một tiếng, vừa ngẫm nghĩ vừa sắp xếp ngôn ngữ, “Ta hiện tại chỉ là một phàm nhân, có lẽ sắp tới sẽ không truyền cho ngươi được cái gì.”

Cố Diệu Thần mở bừng mắt, đột nhiên ý thức được Châu Lạc Lạc đây là muốn ngả bài. Hắn trầm mặc, chỉ nghe Châu Lạc Lạc nói: “Diệu Thần, chúng ta chấm dứt quan hệ thầy trò, từ nay về sau đường ai nấy đi, thế nào?”

Cậu còn muốn ở lại chờ đợi tin tức của lão tiên gia, hành trình về sau của Cố Diệu Thần hoàn toàn không thể tham dự.

Thật lòng mà nói chính là có chút không nỡ, nhưng Châu Lạc Lạc biết đây là biện pháp tốt nhất hiện tại, trong hai người bọn họ không ai không có mục đích của riêng mình. Thân thể Chu Tư Lạc hiện tại biến về phàm nhân, thân phận đặc thù. Châu Lạc Lạc đến đây mới bao lâu, tình huống mới mẻ, còn không biết nguyên chủ bên ngoài có kẻ thù hay không? Nếu không có việc gấp rút, cậu cũng sẽ không ra ngoài mạo hiểm tính mạng.

“Sư phụ, tuyệt đối không thể!”

Muốn phủ sạch quan hệ? Ta càng không để ngươi dễ như vậy đã chạy thoát! Người này lai lịch bất minh, tác phong kì quặc, lại cố tình lớn lên giống hệt sư phụ của hắn. Cố Diệu Thần nhưng muốn lưu lại người này bên người, từ từ tìm hiểu.

Châu Lạc Lạc bị cự tuyệt cũng không ngạc nhiên, lại muốn nghĩ biện pháp thuyết phục Cố Diệu Thần. Chỉ là không nghĩ tới Cố Diệu Thần sẽ đột nhiên sáp lại gần, bàn tay nhỏ bé hòng ôm lấy mình, chỉ tiếc quá sức đành đặt trên ngực cậu. Nếu như là Chu Tư Lạc lúc này ở đây, nhất định sẽ giận tím mặt, vung tay ném nhóc con ra xa mấy trượng. Nhưng mà người trên giường hiện tại đã sớm bị tráo đổi, vì vậy Châu Lạc Lạc nằm im mặc móng vuốt nhỏ của Cố Diệu Thần náo loạn trước người mình.

Chỉ nghe Cố Diệu Thần nói, “Sư phụ, người đừng tiếp tục rời xa ta.”

Một lời này khiến nội tâm Châu Lạc Lạc chấn động, quyết định sắt thép cơ hồ hóa thành đống nước bùn. Cậu bắt đầu hoài nghi, không lẽ nguyên chủ thật sự không giống nguyên tác ghét bỏ đồ đệ, ngược lại rất yêu quý hắn sao? Khó trách đứa nhỏ sẽ bám người như vậy, xem ra quyển sách kia thực sự là không thể tin được. Lại nghĩ tới Chu Tư Lạc còn sẽ trở lại, chính mình đột nhiên đẩy đứa nhỏ đi xa, nguyên chủ trở về không thấy đồ đệ ngoan nữa, có phải sẽ oán khí đầy trời hay không?

Lại nói Chu Tư Lạc từ nhỏ thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người, sau khi biết thủ phạm là cậu, cậu mà chạy không kịp, có phải ngay cả chút tàn hồn đối phương cũng không tha hay không?

Vừa nghĩ vậy liền rùng mình, Châu Lạc Lạc lật người ôm đồ đệ bé nhỏ vào lòng, thở dài một tiếng nói: “Được, sẽ không bỏ ngươi lại.”

“Sư phụ, nhất ngôn cửu đỉnh!” Cố Diệu Thần giọng trẻ con trong trẻo nói.

Châu Lạc Lạc trực giác có cảm giác mình đã bị lừa bán, nhưng ý nghĩ này quá mức kỳ quái, cậu tự giễu không thể nào, nghiêm túc đáp: “Ừm, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Cố Diệu Thần nằm trong lòng Châu Lạc Lạc, nghe tiếng nhịp đập đều đều vang bên tai, không rõ vì sao tâm tình hòa hoãn đi nhiều, bản năng nắm chặt vạt áo người nọ. Trước khi rơi vào ngủ sâu, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ nhàn nhạt.

— — “Là chính miệng ngươi nói sẽ không rời bỏ ta.”

:.:.: Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 :.:.:

Nửa đêm, cửa phòng bị ngoại lực khẽ đẩy ra, tia sáng nhàn nhạt tràn vào trong phòng.

Mà ngay khi tia sáng kia tiến vào phòng một khắc, hai người trên giường đang ngủ đến trầm lại đồng thời tỉnh lại.

Châu Lạc Lạc tỉnh lại vì có cảm ứng, còn Cố Diệu Thần là vì cảnh giác. Nửa đêm đột nhiên có kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của hắn, hổ tinh tự nhiên phát giác.

Châu Lạc Lạc nhẹ nhàng rút lại cánh tay đang bị Cố Diệu Thần gối lên, cẩn thận dém chăn rồi ngồi xuống giường.

Tia sáng mỏng manh trong không trung nhanh chóng hóa thành thân ảnh một người, chính là lão nhân kia.

Châu Lạc Lạc lúc này đã đứng trước bàn, nhẹ tay nhẹ chân rót một chén trà kính ông ta, “Lâu ngày như vậy mới ghé tới một lần, lần này có tin tức tốt sao?”

Lão nhân sử dụng thuật phân thân, có lẽ vì khoảng cách xa nên dáng vẻ ông mờ nhạt. Lão nhân lắc đầu: “Chúng ta nguyên bản có thể tìm được nó, tới nơi lại phát hiện vị trí của Cấm Ngọc đài đã thay đổi.”

Cố Diệu Thần giật mình, chỉ nghe Châu Lạc Lạc vừa hay thay hắn hỏi lời mình muốn nói: “Có người âm thầm mang nó đi sao?”

“Vốn dĩ luôn ở trên người kẻ đó. Có lẽ phát giác chính mình đã bị truy lùng, gã trốn rồi.” Lão nhân tiếp nhận chén trà nhấm một ngụm.

Châu Lạc Lạc trầm mặc, xem ra vụ này khó giải quyết hơn cậu nghĩ, cũng thuyết minh thời gian cậu ở lại đây sẽ càng kéo dài hơn.

“Trong ổ chăn ngươi có cái gì?” Lão nhân chợt hỏi.

“Là Cố Diệu Thần.” Châu Lạc Lạc ủ rũ ngồi trên ghế, ôm đầu đáp.

Lão nhân thấy vậy cũng thở dài, “Đừng buồn.” Ông không biết an ủi người trẻ tuổi thế nào, nghĩ nghĩ rồi nói, “Khó có thể tới nơi này một lần, không bằng tranh thủ đi thăm thú nhân gian đi.”

Dừng một chút lại nói thêm: “Cố Diệu Thần chẳng phải là hổ tinh sao? Ngươi theo nó đi phương Bắc, nơi đó tuy hẻo lánh lại lạnh lẽo, nhưng so với chỗ này an ổn hơn nhiều, có thể thành gia lập nghiệp.”

“Lập nghiệp là đủ rồi, còn thành cái gì gia!” Châu Lạc Lạc bĩu môi nói. Lão già kia hẳn đã đọc xong cuốn sách lậu kia, biết được hướng đi của Cố Diệu Thần, nhất định là đang cố ý muốn buộc chung bọn họ lại với nhau.

“Ta hiểu ngươi lo sợ không bảo vệ được chính mình.” Lão nhân chọc đúng tâm sự của Châu Lạc Lạc, lại nói thêm: “Nhưng cứ mãi ở đây cũng không phải biện pháp. Chỗ này là dưới chân núi Trường Thanh, đệ tử nơi đó thường tới lai vãng. Ngươi cứ mãi ở đây, vạn nhất một ngày gặp phải người quen, này không phải sẽ bị ám sát một lần nữa hay sao?”

“Có đạo lý.”

Việc này Châu Lạc Lạc cũng phải không có nghĩ qua, còn việc đi phương Bắc cùng Cố Diệu Thần, nếu lão nhân đã nói có thể đi thì hoàn toàn có thể tin tưởng. Cậu thử hỏi ông ta, “Xin hỏi, ông có món pháp bảo hộ thân nào hay không?”

Tiên nhân trong sách nói rất nhiều, pháp bảo hẳn là nhiều như muối biển Đông.

Nhưng Châu Lạc Lạc hoàn toàn không ngờ được chính là lão nhân này cư nhiên còn là con quỷ nghèo! Ngoại trừ pháp thuật đầy mình, một miếng pháp bảo đều không có!

Lão nhân ngại ngùng, bởi vì linh khí không đủ nên miễn miễn cưỡng cưỡng vẽ một tấm phù cho cậu, nói là truyền tống trận, nếu gặp phải nguy nan liền bóp nát nó, lập tức có thể đến được nơi an toàn.

Trước khi rời đi, lão nhân hứa với Châu Lạc Lạc sẽ tìm phụ thân của Chu Tư Lạc mang đồ tốt đến cho cậu phòng thân.

Cố Diệu Thần mặt nhắm chặt, nằm ở trên giường qui qui củ củ. Thấy Châu Lạc Lạc trở về giường ngủ say rồi mới mở choàng mắt ra ngồi dậy, dựa vào ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ, đôi mắt thú có thể nhìn được đồ vật trong bóng đêm lặng lẽ quan sát thụy nhan của cậu.

Thật không nghĩ tới Chu Tư Lạc sẽ có quan hệ cùng với tiên nhân. Vì vậy năm đó sự thật chính là sau khi người này bị ám toán, không có chết đi, ngược lại đã mất đi trí nhớ mà lang bạt nhân gian sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro