103 -107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ 103

Đêm thứ ba: Âm thanh của bầy rắn

Tiếng nói vừa rồi phát ra từ con rắn kia, phản ứng của tôi ngay lúc đó là sững sờ bất động, tiếp theo thì đầu óc trở lên mơ hồ, hai tai ù đi, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện quái quỷ này sao có thể xảy ra được?
Rắn mào gà thì chắc chắn là có bàn môn tà đạo thật nhưng chúng nó có thông minh cao cấp mấy thì cũng không thể nào nói được tiếng người. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng nói mà con rắn phát ra, tôi tuyệt đối không thể nghe nhầm được.
Ngay lập tức đầu tôi gạt cái khái niệm rắn biết nói tiếng người ra khỏi đầu, hoàn toàn không thể như vậy được, chắc chắn là tôi sợ quá sinh ảo giác rồi. Thần kinh tôi lúc đó căng như dây đàn, hai mắt hoa lên như chong chóng, hàm răng va vào nhau lập cập.
Con rắn mào gà vẫn đứng nguyên nhìn chòng chọc vào tôi, mắt nó thấy tôi mỗi lúc một chìm xuống nước thì nó dùng đuôi siết một cái vào cổ ra vẻ tìm hiểu con mồi. Sau vài giây thì nó thả mình xuống ghé vào mặt tôi, cái mào của nó không ngừng rung lên phát ra một câu:” Tiểu Tam Gia?”
Lúc này thì rõ mồn một rồi, hơn nữa giọng điệu nghe như có người đang nói chuyện với tôi, mồ hôi trên trán túa ra không ngừng. Toàn thân bất động, trong lòng gào lên con mẹ nó chứ, lần này không gặp quỷ, không gặp xác chết vùng dậy mà là gặp rắn thành tinh, nó đang nói chuyện với tôi kia!
Đầu óc tôi bỗng chốc trở lên hỗn loạn vô cùng, bao nhiêu ý niệm liên tục này sinh khi mỗi giây ngắn ngủi qua đi. Đây lẽ nào là rắn thần trong truyền thuyết? Thông thạo 6 ngôn ngữ loài người, chẳng hay là nghiên cứu sinh rắn vừa tốt nghiệp? Hoặc nó có nhân tính, có tư duy như con người?
Trong nháy mắt ấy tôi liền nhớ tới Tây Vương Mẫu này là một nơi ít người biết tới, thậm chí chỉ có trong thần thoại, có lẽ đây chính là tiên cảnh…. Rắn biết nói chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Con rắn nhìn khuôn mặt đổi màu như cầu vồng của tôi, có vẻ cũng hơi bị hứng thú lại ngọ nguậy cái đấu rồi rung mào của nó lên nói:” Tiểu Tam Gia?”
Lần này tôi đã chuẩn bị tinh thần nên đã bình tĩnh lắng tai nghe xem rốt cuộc là nó đang nói chuyện hay là có tà thuật ở đây. Vừa nghe tôi liền phát hiện có chỗ không đúng, con rắn vừa thốt ra một câu bao hàm cả khẩu âm trường sa ư?
Chẳng lẽ con này nguyên quán là rắn mào gà Trường Sa, đến Tây Nương Nữ Quốc để hỗ trợ công cuộc kiến thiết tây bộ?
Trong vài giây tôi liền có một suy nghĩ hay là mình hỏi nó:” có phải mày từ tỉnh hồ nam tới không?” nhưng ngay lập tức tôi hiểu ra đang có chuyện quái gì, mồ hôi bỗng toát lạnh sống lưng.
Nếu như loài rắn này vượt ra khỏi những suy tính của con người, tức là nó có thể nói được thì chắc hẳn nó chỉ biết mỗi ngôn ngữ Tây Nương Nữ Quốc trước đây vì trong cả nghìn năm nay không có ai đặt chân vào nơi này cả. Nhưng hiện tại thì có thể thấy là nó đang nói tiếng phổ thông, hơn nữa còn nói được cả giọng trường sa, chuyện này không phải bình thường, tiếng phổ thông chỉ phát triển từ 50 năm trở lại đây, còn khẩu âm trường sa thì chỉ dùng chủ yếu ở trong khu vực địa phương. Tất cả đều là ngôn ngữ hiện đại, dù cho loài rắn này có trí tuệ siêu việt tới mức nào thì cũng không thể cập nhật nhanh như thế được.
Vậy tức là chỉ còn một khả năng, nếu rắn không biết nói thì là nó đang học nói, ví như loài vẹt nghe người phát âm rồi nhại lại giọng người ta.
Tôi lập tức liền lấy lại bình tĩnh, khẳng định là như vẩy rồi, trước giờ nghe thấy tiếng người gọi mình một câu ” Tiểu Tam Gia?” không hề có câu thứ hai, ngay cả ngữ điệu cũng giống nhau, thật sự rất bất thường. Khẩu âm trường sa trong số những người đi cùng tôi thì chỉ có Phan Tử là có thể nói được, mà Phan Tử lại luôn gọi tôi là Tiểu Tam Gia, ba chữ này trong suốt đường đi liên tục lặp đi lặp lại nhiều nhất. Lũ rắn chắc chắn luôn đi theo chúng tôi nên có thể nghe lỏm được.
Nhưng vẹt học tiếng người là do huấn luyện mà thành còn rắn học tiếng người thì chẳng biết vì nguyên nhân gì, chắc chắn không phải vì thích mà học rồi. Nhưng kiểu gì thì cũng phải có lý do thì chúng mới bắt chước tiếng người.
Nghĩ tới đây mồ hôi cứ nhỏ thành từng giọt xuống cằm, rắn phát ra âm thanh thì có nhiều vô kể, ví như rắn đuôi chuông phát ra tiếng lúc lắc ở đuôi để dụ con mồi, loài rắn mào gà này nhại giọng người nói chuyện chẳng lẽ cũng có mục đích đó?
Bố khỉ, nếu như vậy thì lão từ trước giờ vẫn cứ đâm đầu vào bẫy cũng chúng mầy ư? Con mẹ nó chứ, trong lúc ngàn câu treo sợi tóc thế này mà tôi vẫn có thể bình tĩnh mà suy xét hết mọi trường hợp, trong đầu càng nghĩ càng thấy sợ bọn rắn này.
Con rắn vẫn đứng quan sát động tĩnh của tôi, cái đầu màu tam giác đỏ rực của nó chỉ cách mũi tôi một gang tay. Thậm chí tôi có thể ngửi thấy một mùi cay độc toát ra từ trên người nó, bao nhiêu ý niệm vụt qua trong đầu tôi nhanh như một tia chớp. Loáng một cái tôi lại trở về mới thực tại là dù có là thần thánh gì thì trước mặt tôi đang có một con rắn kịch độc.
Tôi chậm rãi lui người về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa tôi và nó ra, ít nhất là nếu nó có tấn công thì cũng kịp né người thoát khỏi tầm công kích. Sau đó mới tính tới việc nhảy vào trong nước ẩn nấp.
Nhưng tôi chỉ động đậy một chút là con rắn lại sáp tới gần hơn, luôn luôn trừng trừng nhìn vào mắt tôi nhưng là đang đọc suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Tôi lùi nửa bước nó tiến nửa gang, nhưng tuyệt nhiên chưa tấn công tôi, chỉ duy trì khoảng cách một bán tay. Đầy rắn thòng xuống gần sát mặt khiến tôi không dám động đậy nửa thân trên, đến cả chớp mắt cũng sợ.
Tôi liền cảm thấy vô cùng kỳ quái, nó hình như đang muốn khống chế tôi, nhưng loại ngôn ngữ cơ thể như vậy khó mà có thể hiểu được. Rắn cơ bản là một loài bò sát, mọi hành vi nó thực hiện đều dựa trên phản xạ có điều kiện với nhiệt độ xung quanh. Nó làm như vậy để làm gì chứ?
Đang lúc tôi chán nản vì không nghĩ ra được cách gì thoát nạn, bỗng tôi cảm giác dưới chân mình có cái gì đó huých vào, như là trong làn nước có gì đó đang di chuyển xung quanh mình.

Chương th 105

Đêm th ba: Được cu thoát

Tôi sợ tới mức không dám cúi đầu cảm giác thấy dưới nước có nổi lên bọt khí lăn tăn. Tôi lia mắt nhìn xuống thì kinh ngạc thấy có một bóng người trắng toát đang di chuyển. Bóng dáng đó có vẻ như đang bơi qua bơi lại, tôi trong lòng hoang mang không biết là người hay là quỷ. Có điều là nhìn động tác của cái bóng trắng kia tôi thấy giống người nhiều hơn.
Vậy người đó là ai?
Bên kia Bàn Tử hẳn là vẫn mê man bất tỉnh không thể khôi phục ý thức, Phan Tử thì vẫn còn trong thần miếu, cho dù hai người bọn họ có bơi trong nước đi nữa thì cũng không thể trắng như vậy được. Tôi nghĩ mãi cũng không ra cách, đành vừa đề phòng con rắn trước mặt vừa nghe ngóng động tĩnh bên dưới. Bọt khí vòng qua chân tôi một lượt, tôi liền cảm giác người bên dưới mò được đống rễ cây, những tua rua của nó lướt vào chân khiến toàn thân tôi muốn co rúm lại. Ngay sau đó thì trên mặt nước bắt đầu gợn sóng liên miên.
Con rắn bỗng rời mắt khỏi tôi, ngẩng đầu lên nhìn quanh tứ phía, hiển nhiên là nó đang thăm dò xem chuyện gì xảy ra xung quanh. Chấn động trong nước mỗi lúc một mạnh. Con rắn quay đầu vài vòng, nhưng chắc không nhìn thấy cái gì nên vội ngỏng đầu dậy, toàn thân thẳng tắp. Cái mào trên đầu phát ra tiếng kêu cao vút như gáy. Trong nháy mắt, tôi thấy cái mào của nó đỏ rực lên như bốc lửa, còn thân người nó liên tục ngúc ngoắc không biết là đang đánh động hay là gọi đồng bọn đến. Cùng lúc đó tôi cảm thấy mắt cá chân bị chộp trúng, lực nắm rất mạnh lại tóm vào chỗ vết thương còn chưa lên da non của tôi, toàn thân đau run lên. Tiếp theo người bên dưới dùng ngón tay viết lên bắp chân tôi một từ.
Hồi còn nhỏ tôi cũng hay cùng chúng bạn chơi trò này, vừa chú ý cảm giác thì liền hiểu được người đó muốn viết từ “chuẩn bị”. Cả câu thì tôi không nhận ra là cái gì nhưng hiểu được là sắp có chuyện. Trong lòng bồn chồn bất an, nhưng cơ bản biết được bên dưới là người rồi liền giật giật chân ra vẻ đã hiểu, tập trung trí lực, thầm nghĩ chuẩn bị cái gì mới được chứ.
Con rắn kia không biết bên dưới nước có người, vẫn liên tục quay đầu gáy lên vài tiếng. Mặt nước từ từ tĩnh lặng không còn gợn sóng dồn dập như lúc trước nữa. Thấy xung quanh đã không còn nguy hiểm, con rắn cũng hạ thấp người xuống. Ngay lúc đó tôi thấy cái bóng trắng di chuyển, còn chưa ý thức được chuyện gì thì bỗng đùng một tiếng, một người trắng như tuyết nhảy ra khỏi mặt nước, với tốc độ kinh hồn chộp ngay đầu con rắn cũng đang hoảng hốt.

Tôi bị người đó dọa cho ngã nhào xuống nước, trong mắt chỉ thấy lờ mờ không rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi cũng không muốn nhìn, thuận thế liền bơi ra xa một vài thước. Dùng hết sức cật lực bơi ra giữa cái bể chứ nước ngầm rồi mới bắt đầu quay mặt nhìn về phía sau. Chỉ thấy bên kia bọt nước tung tóe, chắc chắn con rắn kia cũng không dễ dàng đối phó như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết mình nên tiếp tục bỏ chạy hay là quay lại giúp sức với người kia. Còn đang do dự thì bên kia lóe lên một ánh hồng quang, có cái gì đó theo bọt nước bay ra ngoài đập vào đống gỗ mục bên cạnh. Tôi định thần nhìn kỹ thì ra là con rắn mào gà, nó quằn quại uốn mình trên cành cây, đồng thời cái mào liên tiếp phát ra âm thanh thê thảm.
Người trắng ngay lập tức quay lại nhìn tôi hét lên: “chạy mau, nó đang cầu cứu đồng bọn, nếu còn đứng đây sẽ không thoát được!” nói xong liền lao vào trong nước. Lời còn chưa dứt, tứ phía đã vang lên âm thành khè khè lanh lảnh, xung quanh như có hàng trăm con rắn đang kéo tới bao vây.

Tôi hoảng hốt đuổi theo người kia, nhưng bơi được vài cái thì nhớ đến Bàn Tử vẫn đang ở trên bờ, không thể bỏ lại anh ấy được nên liền ngoi lên tìm. Vừa ngó lên trên phiến đá thì đã phát hiện không còn bóng dáng Bàn Tử nằm trên đó nữa. Trong giờ khắc quyết định như thế này mà lại mất người, chỉ nghe trong bóng tối xung quanh vang lên tiếng khè khè ầm ỹ, càng lúc càng tiến tới gần. Tôi quay đầu nhìn đi nhìn lại mấy vòng nhưng tuyệt nhiên không thấy Bàn Tử ở đâu cả. Người trắng đằng kia cũng ngoi lên mặt nước gọi tôi. Tôi suy nghĩ vài giây đành buông xuôi không tìm nữa, cắn răng quay người bơi đi, không dám nghĩ nhiều nữa mà chú tâm tìm đường thoát thân.
Người kia bơi cực nhanh, trong vài giây đã trèo lên trên một vách tường rồi ngay lập tức biến mất trong sương mù. Tôi cuống quýt đuổi theo, thầm nghĩ người này rốt cuộc là ai đây, tới đây cứu ta hay là tới để trêu ta không biết. Tôi bơi tới bên cạnh vách tường, lúc này đã không còn nhận ra phương hướng đâu nữa, đầu óc bị âm thanh khò khè tứ phía vây hãm khiến thần trí rối loạn. Tôi sợ tới không nghĩ được gì, làm sao mà có thể trèo lên trên vách tường cao thế này được.
Thử trèo vài lần đều cảm thấy không có khả năng, tôi thực khóc không ra nước mắt, miệng hét lên vài tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ khí lực nhảy lên trên, nhưng sau đó lại tuột xuống nước. Bốn phía tiếng động dồn dập vô cùng, nghe cảm tưởng như đã đuổi tới ngay sau lưng mình. Tôi quay quanh không biết làm thế nào, trong lòng tuyệt vọng sâu sắc. Bỗng từ trên cao có người nắm lấy tay tôi kéo lên trên, tôi lập tức huy động toàn thân đu người trèo lên trên.
Vừa lên phía trên, chỉ thấy trước mặt là một người đeo mặt nạ phòng độc, đằng sau còn có mười sáu mười bảy người mặt đồ giống hệt nhau. Vài cái đèn pin ngay lập tức bật lên, chiếu sáng bốn phía. Tôi đang định hỏi mấy người là ai, thì một người liền bỏ mặt nạ ra, tôi chợt nhận ra khuôn mặt già nua quen thuộc kia.
“Chú Ba!”

Tôi la hoảng lên, còn chưa kêu xong, chú Ba liền dùng tay đánh một cái vào gáy tôi đau điếng nhưng không khiến tôi ngất đi. Ngay lập tức có người đeo mặt nạ phòng độc lên mặt tôi. Rồi có vài người kéo tôi đứng lên, mắt thấy chú Ba đeo lại mặt nạ vào rồi vung tay ra hiệu. Ngay sau đó thủ hạ liền bắn một quả pháo sáng về phía bể nước sau lưng rồi mọi người lập tức tiến vào sâu trong đường hầm.

 Chương 105

Đêm th ba: Ca vào

Trong lúc gấp rút di chuyển, tôi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn chú Ba vài lần, chỉ muốn biết chú có làm sao không. Tâm tư ngổn ngang trong lòng nhưng thật sự không biết bắt đầu từ đâu, đành ngoan ngoãn để người ta dìu đi vào sâu trong hầm. Đường vừa xấu vừa hẹp, rất khó để cử động chân tay thoải mái. Qua mấy ngã ba ngã tư đến một cái cổng tò vò, tôi được đưa ra bên ngoài. Nơi mọi người đặt chân hoàn toàn khô ráo, lại hơn ở trong đường hầm kia là không quá chật chội, càng đi bốn phía càng mở rộng.

Xem ra khu vực bể nước này đã liên tục bị vùi lấp bởi các phiến cự thạch hoặc tường thành xung quanh đổ sụp xuống. Tôi nhìn quanh thấy rất nhiều rễ cây đã khô héo từ lâu, luồn lách qua các kẽ hở của phế tích bám vào vách tường chằng chịt, trong lòng thầm nghĩ có thể bên trên kia chính là tòa thành cổ đã vĩnh viễn biến mất trong lịch sử, cho tới nay người ta vẫn chưa tìm được ra nó. Đi hết con đường hầm, chúng tôi trèo lên trên phiến cự thạch, thấy phía trên có vài người nữa đang đợi.

Vừa trèo lên, tôi đã nhìn thấy nhiều người đang vây quanh cứu chữa cho Bàn Tử, lúc này vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Có người tiêm vào tay anh một mũi huyết thanh. Tôi nhìn mà lòng nhẹ bẫng, bao nhiêu gánh nặng trong đầu đều thả hết xuống, cứ nghĩ rằng mình đã bỏ rơi anh ấy lại bên trong bể nước ngầm kia. Coi như là thượng đế cũng phù hộ, chắc trong lúc người trắng kia cứu tôi thì vài người khác đi cứu Bàn Tử. Tên khốn này xem như là phúc lớn mệnh lớn.

Đồng thời tôi cũng nhìn thấy có cả người trắng đang ngồi ở trên một rễ cây cạnh đám người kia. Người đó đeo mặt nạ phòng độc nên tôi không nhận ra được là ai. Cái màu trắng bao trùm toàn thân anh ta mà tôi nhìn thấy khi bơi trong nước không phải màu da mà là màu của đồ lặn, nhìn qua cũng có thể thấy được nó đã được làm cách đây lâu lắm rồi.

Tôi nhìn những người khác. Trong số họ cũng có người mặc đồ lặn nhưng tất cả đều mới nguyên. Chú Ba quả là chuẩn bị rất chu đáo cho chuyến này, có đồ lặn này thì ở dưới nước thoải mái hơi nhiều.

Người trắng kia có vẻ không để ý tới tôi. Trong đầu tôi thầm nhủ nếu không có anh ta cứu mạng thì chắc tôi cũng nối gót A Ninh rồi, tính thế nào rồi chạy qua cảm ơn người ta một câu. Vừa tới gần thì người đó quay mặt lại nhìn tôi, qua lớp kính mặt nạ phòng độc tôi nhận rôi đôi mắt rất quen thuộc. Chẳng phải Hắc Nhãn Kính đây sao?

Tôi tròn mắt nhìn anh ta, đây chắc chắn là tên đeo kính đen đó rồi, còn tưởng sẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc. Hắc Nhãn Kính nhìn thấy biểu hiện bất ngờ của tôi hình như có nở nụ cười rồi gật gật đầu với tôi. Tôi cũng đáp lại, vừa định mở mồm nói cảm ơn thì chú Ba từ bên cạnh bước tới. Ngay sau đó thì chú kéo tôi đi, ra khỏi đám đông rồi mới ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó thở dài:

“Tiểu tử nhà ngươi, con mẹ nó chứ, sao chú nói mà không chịu nghe?”

Tôi thấy hơi xấu hổ, đây đâu phải là chuyện bản thân tôi muốn, chỉ là trong lúc cấp bách ra quyết định không kịp chuẩn bị, giờ chú nói thể tôi cũng không biết trả lời thế nào cho phải. Muốn gọi một câu nhưng chú Ba lại ra hiệu đừng nói gì, sau kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, cũng không trách cứ tôi câu nào, chỉ dùng khẩu âm Trường Sa nói:

“Giờ thì đừng nhiều chuyện, chú hỏi mày Phan Tử và Tiểu Ca đâu rồi?”

Tôi lập tức liền đem hết thảy mọi chuyện từ lúc tiến vào đây cho tới khi được cứu vừa rồi kể một lần cho chú nghe. Chú Ba nghe xong liền tắc lưỡi một cái nói:

“Không thể tưởng được là Bàn Tử thông minh như vậy mà cũng dính bẫy.”

“Nghĩa là sao ạ?”, tôi nghe chú nói, trong lòng cảm thấy khó hiểu nên vội hỏi lại.

“Rắn ở đây bàng môn tả đạo vô cùng, biết bắt chước tiếng người nói. Chúng dùng mào gà trên đầu để phát ra tiếng vừa nghe được, sau đó dẫn dụ mấy người như mày. Kể cả bọn ta cũng thiếu chút nữa bị chúng đùa chết.” bên kia lại có một người chen vào:  “trong cái nơi quỷ quái này cậu có nghe thấy tiếng gì cũng cấm không được đi theo.”

Tôi nhìn về phía Bàn Tử đang nằm rồi quay lại hỏi Chú Ba: “Bàn Tử thế nào rồi chú? Tình hình có nguy hiểm lắm không?”

“Bọn ta đã truyền huyết thanh cho hắn, tới đây chỉ có thể xem số trời thế nào thôi.” Chú Ba nhìn đồng hồ rồi đột nhiên quay ra nói với tôi: “mày mau cởi đồ ra nhanh.”

“Cởi quần áo ạ? Tại sao mới được chứ?”, tôi nghi hoặc.

Bọn họ không đợi tôi kịp hỏi hết câu đã lao vào động thủ. Loáng một cái quần áo trên người tôi đã bị giật phăng ra, còn bản thân thì bị đè xuống nằm úp trên vách đá. Vừa cởi xong quần áo, đằng sau tôi chợt vang lên một tiếng, “chết cmn tiệt, đúng như dự đoán rồi!” không biết là ai vừa nói nữa.

Tôi thầm than chuyện gì nữa vậy, mồ hôi bất giác chảy đầy trán. Chú Ba muốn làm gì chứ? Trên lưng tôi có con gì nữa sao? Đang tính quay đầu lại nhìn thì bị người ta đè lại không nhúc nhích được.

“Đừng! Đừng có động!” Chú Ba nhẹ giọng nói: “nằm im như vậy đi!”

Toàn thân tôi nổi da gà, không thể quay đầu nhìn tận mắt xem có cái quỷ gì trên lưng mình nên đành dùng xúc giác để cảm nhận. Nhưng tập trung tới mấy thì tôi cũng không thể tưởng tượng ra được, vì nó không mùi không vị. Đầu óc tôi trở nên hoang mang vô cùng.

“Có gì trên lưng cháu vậy?” tôi vội hỏi, lát sau mới nghe thấy tiếng chú Ba thở dài: “tiên sư nhà ngươi, đừng có tò mò lát nữa rồi sẽ biết.” tiếp theo có tiếng đánh lửa vang lên.

“Làm gì vậy???” trong lòng tôi gào lên. “Chẳng lẽ chú muốn phạt bằng cách xăm chữ lên lưng cháu sao?”

Không đợi tôi cân nhắc tình hình chú Ba đã hạ thủ, ngay lập tức là cảm giác nóng tới phát khiếp trên lưng tôi, còn tưởng là thiêu cháy da cháy thịt rồi. Tôi chưa kịp phản kháng thì cảm thấy có cái gì bắt đầu ngọ nguậy. Cùng lúc đó có một tiếng kêu quỷ dị ré lên, nghe như tiếng trẻ con khóc. Vài giây sau thì cái vật ngọ nguật đó  rơi xuống đất. Cảm giác như có một con trạch vừa bò qua lưng tôi vậy.

“Rơi rồi, tránh ra tránh ra!”

Không biết là ai vừa kêu lên. Mấy người xung quanh liền bỏ tay khỏi người tôi, nhưng vừa thả lỏng hai chân tôi bỗng bủn rủn cả người, tay phải vịn vào tưởng mới không bị ngã. Tôi loạng choạng vài bước rồi quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt đấy có một con gì màu trắng to bằng cái bút máy đang bò lên chân mình. Tôi vội rụt chân đá văng nó đi nhưng không kịp, trong chớp mắt nó động đậy rồi há miệng nhe răng chuẩn bị tợp vào bắp chân tôi.

Ngay lúc đó có người bên cạnh ra tay ném một cục đá thẳng vào chỗ con vật màu trắng đó đang bám vào, trúng đòn con vật chết tươi. Tôi lấy chân gạt cục đá ra một bên, nhìn xem nó là cái thứ gì mà hung hăng tới vậy, vừa nhìn đã nhận ra nó là một con rắn nhỏ, đầu bị đập nát như tương.

Tôi thu chân lại rùng mình, lấy tay lau hết mồ hôi trên mặt. Cái thân của con rắn trắng bóng như một khúc ruột, đầu tuy đã nát bét nhưng các cơ trên người vẫn còn hoạt động nên nó không ngừng vặn vẹo, co giật. Trong vài giây tôi cảm thấy như trên lưng mình có một chất dịch nhầy nhầy chảy xuống, chân lập tức quỵ xuống ôm bụng nôn khan.

Chú Ba lại lấy đao chặt cái thân con rắn ra làm hai khúc, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, thuận tay quăng cho tôi quần áo rồi nói: “lấy nước lau qua sau lưng đi rồi hãy mặc, xem cổ áo và ống quần còn không.”

“Đây… Đây… Đây là con gì vậy ạ?” tôi vừa lau nước nhầy sau lưng lắp bắp hỏi. Nhìn kỹ cái thi thể quằn quại trên mặt đất thì phát hiện ra đây là một con rắn mào gà nhỏ nhưng thân nó không phải màu đỏ mà là màu trắng. Kích thước của nó cũng nhỏ hơn rắn mào gà thông thường.

“Đây là rắn con, da nó còn chưa có lớp vảy cứng. Vừa rồi mày ở trong đầm lầy không để ý, bên trong nước có hàng nghìn hàng vạn rắn con như thế này, chỉ cần cho chân xuống là lập tức bị chúng bám vào. Bọn ta lúc trước ai cũng có mấy con bám trên người.”

Một thủ hại từ phía sau tiến lên tiếp lời: “chúng nó dùng răng nanh cắn chặt vào da người. Mới đầu chỉ có cảm giác nhói một chút, sau đó thì hơi tê tê đi, không hề nhận ra được gì. Sau đó nó sẽ từ từ chui vào bên trong da cậu để hút máu. Cho tới khi trường thành thì sẽ dùng nọc độc để giết chết cậu. Lúc bấy giờ nó mới chui ra khỏi người cậu, cả người hút đầy máu nên da chuyển thành màu đỏ.”

Tôi nhìn con rắn chết trên mặt đất, trong lòng chưa hết hãi hùng, nó trèo lên lưng tôi lúc nào mà tôi không hề cảm thấy gì cả. Cái thứ ghê tởm đó mà chui vào được bên trong quần áo thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy bất thường, nhưng tại sao tới một chút tôi cũng không nhận ra. Vừa nghĩ thì chợt nhớ ra lúc ngâm chân trong bùn, lúc lầy tôi tưởng bị con gì cắn liền nhấc chân lên xem, có thể là nó đã bò lên người tôi từ lúc đó. Tôi lại bất giác đưa tay chạm vào cái chất nhầy nhầy trên lưng, càng nghĩ càng ghê muốn chết.

Tôi dùng áo lau hết chất nhầy đi. Lại có một nhóm người khác từ bên đầu kia quay về, nhìn chú Ba lắc lắc đầu rồi nói: “Tam gia, phía trước cũng không có đường lên, không thể thoát ra ngoài bằng cách này được, giờ phải làm sao đây?”

Chú Ba nghe xong thì lập tức đứng lên, nghĩ ngợi vài giây rồi cũng thở dài, gật đầu nhìn người kia nói: “không có cách nào thì cũng không thể quay lại chỗ cũ được, chúng ta quay trở về đại bản doanh, chờ ngày mai tính tiếp.” nói xong quay đầu bảo với thủ hạ: “bảo huynh đệ chuẩn bị xuất phát!”

Người kia gật đầu, sau đó cùng mọi người gấp rút chuẩn bị đồ nghề. Vài giây sau tất cả đã đứng hết dậy, trang bị đeo đầy đủ trên lưng, sẵn sàng lên đường.

Tôi được một người dìu đứng dậy. Chú Ba nhìn tôi, biết tôi có nhiều điều muốn hỏi liền nói: “có gì thì đợi chúng ta trở về doanh trại đã, nơi này rất nguy hiểm, không tiện nói nhiều, hiểu không?”

Tôi hiểu được băn khoăn của chú, cũng gật đầu đồng ý, ngay lập tức tất cả liền xuất phát tiến về phía trước.

Bản thân tôi chỉ loạng choạng bước theo chân của mọi người, không biết là mình đi được bao lâu, cũng chẳng nhận ra nơi này là nơi nào nữa. Xung quanh tầm nhìn rất hạn chế, thỉnh thoảng còn nghe thấy khè khè văng vẳng vọng ra từ các vách tường lúc xa lúc gần. Có thể thấy là nơi này là địa bàn của loài rắn mào gà, xung quanh chúng tôi có tới cả nghìn con rắn sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào. Trong lòng hoang mang, nhưng ở đây không phải chỉ có một mình tôi nên nếu lũ rắn đột ngột xuất hiện thì sẽ có người thông báo. Càng đông càng an toàn, mỗi người có thể cảnh giác được một hướng. Con người rốt cuộc cũng chỉ cảm thấy an toàn nhất là khi ở cạnh nhau.

Đi được một thời gian, tính ra thì cũng hơn một tiếng lang thang trong hành lang tối tăm này, mãi cho tới khi những tiếng ồn kia lùi xa, bỗng bên tai lại vang lên một âm thanh rất quen thuộc. Càng lúc càng nghe rõ ràng nó phát ra từ phía trước kia, muốn hỏi người bên cạnh xem âm thanh gì vậy. Nhưng ai cũng im lặng, không ai nói nửa lời trong suốt đường đi nên giờ tôi hỏi thì nghe chừng có vẻ ngại. Nghĩ thế tôi đành nhịn xuống không thốt lên câu nào nữa.

Tiến sâu vào bên trong, nhiệt độ có vẻ giảm xuống rõ rệt. Lại tiết tục bước thêm một đoạn nữa, chúng tôi đi qua một nơi bị phá hủy gần như tan hoang, không còn thấy một dấu vết công trình nào. Toàn bộ bề mặt bị che phủ bởi một lớn rêu xanh và rễ cây đan xen chằng chịt. Nơi đây ẩm thấp nên rêu có thể phát triển rất tốt. Còn có những bộ rễ khổng lồ quấn từ trên vách tường tràn xuống mặt đất. Tường bị rễ cây đục nứt toác, không còn một phần nào nguyên vẹn. Xuyên qua đống rễ cây này chúng tôi có thể nhìn thấy được ánh mặt trời bên ngoài kia.

Chật vật lắm tôi mới có thể đi qua được những phế tích vùi dưới rễ cây cổ thụ đó. Bước qua một vài khe hở, tôi giật mình nhìn thấy những xác rắn đã hóa đen vắt từ trên cành cây xuống mặt đất. Ai cũng biết nơi này là khu vực sinh sống của loài rắn, nghĩ mà kinh hãi. Hệ thống thủy lợi phải nói là còn phức tạp hơn là so với đường dẫn nước ngầm của thành cổ La Mã được cổ nhân xây dựng từ ngàn năm trước, giờ biến thành sào huyệt của loài rắn mào gà này. Đây xem như là một kỹ thuật phòng ngự của lũ rắn, so với những nơi khác trên thế giới thì chỉ riêng ở Tây Vực mới có loại hình động vật cao cấp như vậy. Không biết nếu lúc ấy Tây Nương Nữ Quốc lại không tiếp tục xưng bá thiên hạ nữa, thì liệu quốc gia này có thể đối phó với sự sinh sôi nảy nở của lũ rắn này không.

Cứ tiếp tục cúi người len qua những rễ cây mọc vươn lên khỏi mặt đất, cho tới khi gáy và lưng đã mỏi nhừ, chúng tôi mới tới được doanh địa dưới lòng đất. Tôi nhìn thấy ánh lửa mơ hồ xa xa. Tiến thêm một đoạn, tôi bắt gặp trước mắt mình hiện ra rất nhiều những bậc thang xếp lên trên, vây quanh một vùng trũng nhìn như một cái hồ. Có tới sáu bảy nơi như vậy xung quanh đây. Bốn phía có cột trụ bằng đá hoa cương, thoạt nhìn còn tưởng là bồn tắm của La Mã cổ đại.

Sau khi bước từ trên bậc thang xuống khu lòng chảo bên dưới, qua ánh sáng đèn pin tôi nhận ra dưới mỗi bậc thang đều có vô số hang động bằng đá. Bên trong rất sâu, hình như nó thông với những bậc thang bên ngoài này, tất cả tạo thành một hàng lang không biết dẫn tới nơi nào. Tôi cảm giác đây giống như một miếu thờ trong tôn giáo của dân Tây Nương Nữ Quốc, vì nếu nhìn qua thì có thể khẳng định đây không thể là một hồ nước bình thường được. Xem xét xung quanh, tôi phát hiện thấy có rất nhiều dấu hiệu cho thấy con người đã từng hoạt động tại nơi đây.
Ánh lửa là từ bên trong một hang đá chiếu ra, chúng tôi tiếp tục đi về phía đó, trèo lên một vài bậc thang, xuyên qua hang đá vào bên trong đường hầm. Đích đến là một nơi vô cùng rộng rãi, ước chừng cũng phải sáu mươi mét vuông. Bước vào tới bên trong, đập vào mắt tôi đầu tiên là những lều trại được căng thành hình vòng cung trước đống lửa, xung quanh còn có rất nhiều túi ngủ và trang thiết bị hỗn độn chồng chất. Có hai người đang ngồi cạnh đống lửa, chắc là không có việc gì làm nên ngồi nhìn ngọn lửa lên xuống bập bùng. Họ quay lưng về phía chúng tôi như là không biết chúng tôi đã trở về.

Đoàn người bước vào trong doanh địa với tâm trạng mệt mỏi, ai lấy đều sức cùng lực kiệt, hai chân hoàn toàn mất hết khí lực. Tôi bảo người bên cạnh buông mình ra. Người đó rời tay khỏi vai tôi rồi làm vài động tác vươn vai cho bớt mỏi, vừa bước về phía đống lửa vừa vung chân đá vào hai người đang ngồi kia một cước nói:

“Còn không đứng lên cho Tiểu Tam gia ngồi, ngây ra đó làm gì nữa.”
Tôi định nói là không cần khách khí như vậy thì hai người ngồi cạnh đống lửa bỗng đổ gục xuống đất. Chúng tôi giật mình tròn mắt, ai lấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn qua ánh lửa bập bùng kthấy huôn mặt bọn họ xạm đen lại, hai mắt trợn lên, chắc chắn đã chết lâu rồi.

Chương thứ 106

Đêm thứ ba: Nơi lánh nạn

Tôi đã phải di chuyển liên tục trong một thời gian ngắn nên khi nhìn thấy tình hình trước mắt, bất giác hai chân lùi lại vài bước, đầu váng mắt hoa muốn ngất đi được. Nhưng bốn phía ai nấy nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của tôi thì bật cười, tiếp theo có người nâng hai thi thể đang nằm còng queo dưới đất dậy. Tôi lúc đó mới phát hiện ra kia không phải là người thật mà chỉ là hai hình nộm. Người ta mặc lên người chúng những bộ đồ lặn rồi dùng túi bóng đen làm đầu, trên dán hai cái bã kẹo cao su làm mắt, giữa mắt là hai viên sỏi nhìn như đồng tử trợn lên. Bởi vì tôi nhìn qua mặt nạ phòng độc nên thấy không rõ, hơn nữa thần kinh vẫn còn chưa hết căng thẳng, nghĩ lại thì cũng như truyện tiếu lâm thật.
Tôi liền tự cười mình một tiếng. Người ta nâng hai con bù nhìn lên rồi đặt vào bên cạnh cửa đá, tôi liền hỏi họ làm vậy nhằm mục đích gì?
Một người nhìn tôi đáp: “đây là dụng cụ dọa lũ rắn. Rắn mào gà rất tinh, chỉ cần không thấy có người ở đây thì chúng biết đã xảy ra chuyện. Nhưng chúng nó chỉ có thể phân biệt đượccó người hay không ở trong doanh địa, còn người thật hay giả thì không biết được, cho nên mới nghĩ ra cách này để lừa chúng, buổi tối cũng có thể ngủ được ngon giấc.”
Nghe ngữ khí nói chuyện của người kia thì hiển nhiên là biết rất rõ sự nguy hiểm của loài rắn này. Sau đó có người châm một quả pháo khói, tiến tới đống lửa rồi ném nó vào trong chỗ củi cháy đượm. Lập tức xung quanh bốc khói nghi ngút, bên cạnh lại có người dùng cành cây rũ hết đồ dùng ra ngoài.
“Đây là khói lưu huỳnh dùng để trừ rắn” người kia lại nói tiếp.
Soát qua một lượt không thấy có động tĩnh gì, những người xung quanh đợi cho khói tan mới bắt đầu ngồi xuống quanh đống lửa. Có người vào bên trong trại lấy ra mấy cái hình nộm làm bằng cành cây có mặc thêm quần áo, đem đặt ở bên cửa ra vào hang động.

Sau khi làm xong tất cả mọi công tác bảo vệ, không khí xung quanh mới thoải mái hơn. Hắc Nhãn Kính cho thêm củi vào trong đống lửa, sau đó cầm lấy mấy cây đuốc cắm xung quanh doanh địa, cả hang động trong chốc lát sáng bừng lên. Mọi người lục tục bỏ mặt nạ xuống, có người thấy tôi chưa chịu tháo ra thì nói yên tâm, trong này an toàn rồi. Lũ rắn kia rất kỳ quái, chúng tuyệt đối không dám tới gần lửa, hơn nữa vừa rồi chúng ta đã kiểm tra hết xung quanh, cơ bản là không có chuyện gì nguy hiểm nữa.
Tôi lập tức tháo mặt nạ ra, đeo nó sáu bảy giờ liền mặt cảm giác như tan ra, vừa buông xuống thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Mọi thứ trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, giờ tôi mới nhìn rõ mặt mũi của thủ hạ chú Ba. Đúng là Bàn Tử nói không sai, trong số những người ở đây thì ngoài một vài người tôi từng gặp qua, còn đâu tất cả đều là người mới. Xem ra mấy ông bạn già của chú Ba thực không được nhiều cho lắm.
Chúng tôi liền qua chào hỏi nhau một vài câu, người vừa rồi giải thích cho tôi nói anh ta tên là Lân, nhóm người mới là do anh ta dẫn tới cho Chú Ba. Tôi nghe giọng điệu của Lân cảm giác như không được thoải mái cho lắm, có điều là không biết vấn đề nằm ở đâu.
Hắc Nhãn Kính vẫn giữ thái độ thản nhiên tự đắc như lúc đầu gặp, vui tươi hớn hở chạy qua nhìn tôi, trên tay còn cầm cái gì đó ăn ngon lành. Mọi người xung quanh bắt đầu cởi giày ra để hơ chân trên lửa. Chân ai cũng bị ngâm nước liên tục mấy giờ liền, vừa cởi giày ra đã bốc lên một mùi khó tả. Tôi thầm nghĩ, con mẹ nó chứ có cái mùi này rồi thì rắn có chết cũng không dám vào, cần gì tới mấy cái hình nộm kia .
Đang nghĩ linh tinh thì chú Ba tới ngồi bên cạnh tôi, đưa cho tôi ít lương thực để ăn. Hai người nhìn nhau một chút rồi cùng cười khổ, chú nói: “nhà ngươi cười cái rắm, con mẹ nó chứ, nếu mày không phải cháu ta thì lão tử chắc chắn phải củng cho vỡ đầu rồi.”
Tôi cũng không có hơi đâu mà đôi co, chỉ lẳng lặng nhìn chú Ba. Thật sự so với thái độ ủ rũ khi còn nằm trong bệnh viện thì giờ nhìn chú đã hoàn toàn trái ngược, vô cùng khí khái, thần thái sáng láng. Có vẻ như chú Ba đã khôi phục được tính cách kiêu hùng ngày trước rồi. Tôi không khỏi có chút hừng khởi nói: “chú mà củng chết cháu, cháu về làm ma theo chú tới cùng. Chú Ba, chúng ta là người trong nhà nên có gì thì chú cũng đừng để tâm. Cháu biết chuyện này có quan hệ tới cả hai ta, nếu đổi lại là chú, chú có thể quên đi được không?”
Chú Ba hẳn là đã sớm biết mục đích tôi theo tới đây là gì, chỉ lặng lẽ châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi cười khổ nói: “Chú Ba của mày xem như là người không có mắt đi, con mẹ nó chứ, mày giống tính lão bô nhà mày vô cùng, cái gì chưa biết là cố sống cố chết làm rõ cho bằng được. Chú sẽ không nói cho mày thêm điều gì, dù sao mày cũng đã ở đây rồi nên chú không thể đuổi mày về được”
Tôi cười rạng rỡ rồi hỏi chú: “đúng rồi, lúc trước khi vào đây chú đã làm gì? Chẳng phải Phan Tử nói là bọn cháu sẽ đi trước mở đường, còn chú sẽ tiến vào sau khi có tin hiệu sao?”

“Chờ không được, chú Ba nhà cậu biết Văn Cẩm đang ở bên trong chờ ông ấy. Hơn nữa chỉ còn một vài ngày nên không thể đợi phía các người phát tín hiệu được.” Hắc Nhãn Kính bên cạnh tôi vừa cười vừa nói, sau lại vỗ vai chú Ba, “Tam gia à, ngài quả thật quá nặng tình đi. Tôi nghe danh ngài ở Trường Sa là thống soái vô cùng, không ngờ ngài vẫn canh cánh chuyện như vậy trong lòng.”
Chú Ba gạt tay anh ta ra rồi trừng mắt một cái, quay đầu nhìn tôi giải thích: “chú lúc ấy nghe lão thái bà kia kể lại vài chuyện, lại nói Văn Cẩm đang chờ ở bên trong ốc đảo này, cảm giác được đây là lần cuối cùng chú có thể gặp được cô ấy. Bất luận là có chuyện gì chú cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu gặp được thì coi như một đời này cũng không uổng phí, nên chú đành mạo hiểm tiến vào bên trong. Nói, thật chú Ba này chỉ muốn trước lúc chết có thể nhìn thấy Văn Cẩm thì xem như cũng hoàn thành tâm nguyện.”
Tôi vừa nghe bỗng giật mình: “khoan, khoan đã nào, chú nghe lão thái bà nào nói vậy?” nhưng ngay lập tức tôi cũng ý thức được chú ám chỉ Định Chủ Trác Mã. Trong lòng chợt động, thầm nghĩ: “không thể nào, nói như vậy Văn Cẩm cũng truyền lời nhắn này cho chú ư?”
Nhìn thấy thái độ bất ngờ của tôi, Hắc Nhãn Kính liền bật cười khanh khách, không biết là anh ta đang cười cái gì nữa. Chú Ba gật đầu sau đó kể lại cho tôi tình hình lúc chú gặp được Hắc Nhãn Kính trên sa mạc. Nguyên là tiến độ của chú Ba so với chúng tôi thần tốc hơn rất nhiều. Phan Tử dẫn đường đưa chúng tôi tiến vào bên trong ốc đảo này chưa tới mười tiếng thì chú Ba đã tới được quỷ thành. Ngay lúc đó chú cho rằng sự việc đang tiến triển thuận lợi. Vào ban đêm, Định Chủ Trác Mã đã cho người gọi chú tới rồi truyền lại những gì Văn Cẩm căn dặn như lần nói với tôi và Muộn Du Bình.
Chú Ba không ngây thơ như chúng tôi, lập tức truy vấn Định Chủ Trác Mã để lấy thêm tin tức. Định chủ Trác Mã ban đầu vẫn ngoan cố không nói, nhưng chú Ba là người biết nắm bắt thời cơ, hơn nữa vừa nghe tới Văn Cẩm còn sống là đã cuống hết cả đầu óc, lập tức đem trói con dâu của Định chủ Trác Mã và Trát Tây lại. Cụ thể quá trình Chú Ba không nói với tôi, nhưng chắc chắn chú đã dùng họ để uy hiếp lão bà bà.
Tôi từng tự hỏi chú Ba có thể dùng những cách gì để moi thông tin, nhưng không hề nghĩ là chú lại giở chiêu này. Chuyện này bản thân tôi không dám làm, cũng không đồng ý với cách thực hiện của chú nhưng khẳng định nó có hiệu quả tức thì. Định Chủ Trác Mã đành phải kể lại tưởng tận tình huống Văn Cẩm để lại lời nhắn, hơn nữa còn nói cả chuyện tôi và Muộn Du Bình cũng được Văn Cẩm truyền lại lời nhắn.
“Bà ta nói là vào năm đó, sau khi đã chia tay với đội thám hiểm của Văn Cẩm được một tháng, bà ta gặp lại cô ấy ở Cách Nhĩ Mộc. Lúc đó Văn Cẩm đã trải qua một lần biến cố, cả người tiều tụy vô cùng, hơn nữa luôn tìm mọi cách tránh né gặp người khác. Bà ta đã đưa Văn Cẩm vào trong nhà ở qua đêm. Đêm hôm đó Văn Cẩm đã đem những cuộn băng ghi hình giao cho Định Chủ Trác Mã, bảo bà ta thay cô ấy bảo quản chúng.” Chú Ba nói, “sau mười mấy năm hai người cũng không hề liên hệ với nhau, mãi cho tới mấy tháng trước Định chủ Trác Mã bỗng nhận được thư tín của Văn Cẩm, bảo bà ta đem ba băng ghi hình đã được chia ra rõ ràng gửi tới ba địa chỉ, cũng bảo bà ấy nếu người nhận băng ghi hình có đến hỏi thì để lại lời nhắn cho bọn họ.”

Sau khi biết Văn Cẩm ở Tháp Mộc Đà, chú Ba như phát điên, lập tức lên đường tìm ốc đảo đó. Vì chúng tôi trên đường bị hỏng hóc xe cộ nên mấy ngày liền phải dừng lại. Chính trong khoảng thời gian đó bọn họ đã vượt qua chúng tôi, tiến vào trong ốc đảo. Đường bọn họ đi khác với chúng tôi nên ai cũng tưởng là bọn họ vẫn còn ở bên ngoài đợi.
Sau khi đi suốt đêm trong rừng mưa, họ hạ trại ở trước miếu thần rồi chú Ba dẫn người đi tìm Văn Cẩm. Lúc trở về những người còn lại đã mất tích hoàn toàn. Chú Ba nghĩ chắc chắn có chuyện nghiêm trọng vừa xảy ra. Trong buổi sáng hôm sau họ phát hiện ra khói tín hiệu của chúng tôi nên Chú Ba đã cho người phát ra một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, không được đến gần, còn bản thân thì dẫn người đi quanh đó tìm kiếm. Trong lúc đi thì vô tình rơi vào bẫy của lũ rắn, bị chúng dụ dỗ rồi nhìn thấy hồ nước kia. Tiếp theo bọn họ nghe thấy bên trong miệng giếng hình đầu thú kia có tiếng thét thất thanh liền lập tức lao vào cứu người, nhưng quả thực là âm thanh kia do lũ rắn tạo ra. Chuyện sau đó thì không cần kể lại nữa.

Nghe xong tôi không quá bất ngờ, những gì chú trải qua không khác là mấy so với dự đoán của chúng tôi. Lúc tôi nhìn thấy lời mở đầu trong bút ký của Văn Cẩm còn có cảm giác một trong ba người cô ấy nhắc tới là chú Ba, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng có điểm không đúng.
Nói như vậy, Định Chủ Trác Mã đối với nội tình cũng không quá liên quan. Bà ấy chỉ là bị người bên A Ninh tìm được, rồi thuê dẫn đường, hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không chúng tôi không đời nào lưu lại địa chỉ nhà của mình trên bưu phẩm.
Trong đầu tôi càng lúc càng rõ ràng, những mảnh ghép từ từ hợp lại thành một bứt tranh hoàn chỉnh: trong bút ký của Văn Cẩm có nhắc tới ba người, hiển nhiên là tôi, Muộn Du Bình và chú Ba. Trước đây tôi nghĩ người gửi băng ghi hình cho A Ninh chính là muốn gửi Muộn Du Bình. Muộn Du Bình lại hợp tác cùng Chú Ba, gửi băng ghi hình đó cho A Ninh, muốn A Ninh giúp bọn họ tìm Định Chủ Trác Mã rồi sau đó ra tay hành động. Toàn bộ sự tình đều chỉ dẫn tới mục đích những hành động của Cầu Đức Khảo. Lúc này đây, mọi người đều đã hạ ván bài, chuẩn bị lật tẩy hết tất cả âm mưu.

Nghĩ tới đó tôi liền nhớ ra một chuyện, liền hỏi chú Ba: “chú Ba, chú đã nghe qua lời nhắn của Văn Cẩm rồi, vậy có phải chú cũng nhận được một băng ghi hình đúng không?”
Chú Ba nhìn tôi một cái, gạt tàn thuốc vào trong đống lửa gật đầu nói: “đúng.”
“Quả nhiên là vậy!” tôi thầm nhủ.
“Băng ghi hình này chắc là được gửi đến khi chúng ta còn ở Hàng Châu. Chú không có nhà lúc đó, những bưu phẩm linh tinh được chất thành một đống không tiện xem qua. Chú trở về cũng không phát hiện thấy nó, mãi cho tới khi sửa sang lại cửa hàng mới nhìn ra.” Chú nhìn tôi nói, “cũng không phải chú cố tình lừa mày.”
Tôi gật đầu, cái này thì tôi tin chú, trong lòng liền xúc động lại hỏi: “chú Ba, chú có thấy chuyện này kỳ quái không? Gửi bưu kiện cho chú hay là cho Tiểu Ca thì đều là vì Văn Cẩm quen biết hai người, vậy tại sao cô ấy cũng gửi cho cháu một cuộn băng ghi hình? Lúc chú và cô ấy yêu nhau, cháu còn rất nhỏ, thật sự không nghĩ là cháu lại có liên quan tới chuyện này?”

Hơn nữa trong băng ghi hình lại có nội dung ám muội, người trong băng thật sự là tôi sao? Hay đây là trò đùa dai của người nào đó?

Chú Ba nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt tôi, liền thở dài nói: “không, thật sự thì Văn Cẩm gửi băng ghi hình cho mày là có lý do của cô ấy đấy.”

Chương 107

Đêm thứ ba: băng ghi hình

Tôi ngồi cạnh đống lửa cháy bập bùng, hơi ấm tỏa ra vừa đủ khiến cho tâm tư dần thư thái được một chút thì đồng thời bao nhiêu đau đớn trong suốt quá trình trốn chạy lại bắt đầu hành hạ thể xác tôi. Trên người chạm vào đâu cũng đau tê đi, da thịt như không còn cảm giác gì hết, chân tay mỏi mệt rã rời. Nhưng ngay khi nghe chú Ba nói tới chuyện băng ghi hình thì tôi liền dẹp hết những đau đớn của bản thân để tập trung suy nghĩ xem ý chú muốn nói ở đây là gì.
“Có lý do gì chứ?”
Dưới ánh lửa, khuôn mặt suy tư của chú Ba hằn lên những vết nhăn của năm tháng bôn ba, vài giây sau chú lại hút một hơi thuốc dài, trầm ngâm nói: “chú nói thế mày có tin không?”
Chú đưa mắt nhìn về phía tôi, bất giác tôi thấy hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ tôi đâu có thể tin tưởng chú dễ dàng như vậy. Nhớ lại lúc còn trong bện viện, bao nhiêu tin cẩn tôi đều đặt vào chú nhưng thực tế thì sao chứ, chú vẫn lừa dối tôi, hết lần này đến lần khác. Kể cả lúc này đây tôi vẫn luôn có cảm giác như chú vẫn muốn giấu mình điều gì đó, vì vậy chú có giải thích cũng chỉ là phí công.
Chú Ba cười một tiếng, giọng khàn khàn rồi nói tiếp: “nếu chú muốn lừa mày là vì chú có lý do không thể nói được, tất nhiên là chú sẽ vẫn giấu mày cho tới cùng. Thế nên giờ chú có nói gì mày cũng sẽ không nghe, mọi chuyện nên gác lại đây thôi, đợi khi nào tìm thấy Văn Cẩm hãy nghe chính miệng cô ấy nói ra.”
Tôi thở dài một hơi, cảm giác như người chú rất đỗi thân quen trước mặt tôi đã không còn như trước nữa. Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa cách. Tôi không kiềm chế được liền nói: “chú Ba, thực lòng cháu không nghĩ như vậy. Trước đây chú khác, không bao giờ nói hai lời nhưng giờ thì cháu không thể nhìn thấu chú. Có chuyện gì thì chúng ta cũng không còn ngồi lại nói chuyện thoải mái như trước đây được nữa. Chú có nghĩ cháu là cháu của chú nữa không vậy?”
Chú Ba quay lại nhìn tôi, tay châm một điếu thuốc nữa nói: “mày trước sau vẫn mãi là cháu của chú, đây sẽ là lần cuối cùng, chú cam đoan với mày điều đó. Bản thân chú cũng rất mệt mỏi nên lần này sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện.”
Hai người chúng tôi nhìn nhau một cái rồi bất chợt cười khổ, cũng không ai muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bản thân cũng không lý giải được cảm xúc của mình lúc này, như là bị nghẹn bởi một vật mà chính mình không thể hình dung nổi nó là cái gì. Bế tắc vô cùng.
Yên lặng một hồi, Chú Ba lại nỏi: “thật tình chú đã nói mày với nhiều lần rồi, chuyện này có nguyên nhân sâu xa vô cùng, bí mật bên trong rất nhiều. Bản thân chú cũng không tưởng được rốt cục nó sẽ dẫn tới đâu nữa, cho nên, chú Ba ta kỳ thật vẫn muốn giải thích cho mày nhưng phải đợi tới đúng thời điểm.”
Tôi thầm mắng chú lý giải cái rắm ấy. Chú tuy nói là biết không nhiều nhưng so với cháu chắc chắn là rõ ràng hơn cả chục lần. Hai người chúng ta nói chuyện ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau. Chú thì đang ở trung tâm của câu chuyện, còn cháu thì nói thế nào cũng vẫn chỉ là người ngoài. Ngay cả muốn tìm một cửa để bước chân vào cũng không thể. Nhưng thật sự là nhiều lời cũng vô ích, cho dù có thể nào thì tôi cũng đã tới đây, chuyện tiếp diễn ra như thế nào còn phải chờ vào số phận nữa. Tôi nhìn ra bóng tối xung quanh, không muốn tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa, dẫu sao thì tôi cũng sẽ đi theo chú tới cùng. Trừ phi chú giết tôi, nếu không thì tôi sẽ không bỏ cuộc.
Uống thêm vài ngụm trà tôi xoay người vặn xương sống cho bớt mỏi. Vừa xoa xoa mấy vết thương trên người, tôi vừa nói lảng sang truyện khác: “đúng rồi Chú Ba, Văn Cẩm có gửi cho chú băng ghi hình vậy bên trong chú xem có nội dung gì?”
Chú Ba đứng dậy rồi bảo tôi đi theo chú, tới chỗ để ba lô trang thiết bị lấy một chiếc máy tính. Chú quay ra nói với tôi: “chú không biết phải miêu tả cho mày thế nào mới được, tự mày xem đi sẽ rõ.”
Tôi tất nhiên là rất muốn xem, nhưng không ngờ là chú Ba lại chủ động như vậy. Chú đưa tay đặt máy tính lên ba lô rồi mở nó ra. Nội dung băng ghi hình đã được chú lưu vào bên trong bộ nhớ của máy rồi.
“Chú đã bảo một thủ hạ đem băng ghi hình chuyển thành một file, cũng mất tới ba trăm tệ. Chú xem không biết bao nhiêu lần nhưng không hề hiểu bên trong là cái gì, mày cũng đừng quá hi vọng” nói xong thì bật file cho tôi xem, “pin không còn nhiều, mày mau xem đi.”
Trên máy tính xuất hiện một file video, tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh thấy có cảm giác kỳ quái. Đây là đâu mà trên tay lại ôm được máy tính hiện đại như vậy, thật không có chút khí chất thám hiểm nào cả.
Chú Ba không cùng xem với tôi, mở máy tính cho tôi xong liền qua chỗ khác, hình như người của chú vừa phát hiện cái gì nên bảo chú qua xem tính hình. Lúc đó Hắc Nhãn Kính liền chạy tới ngồi sau lưng tôi, tư thế như chuẩn bị xem phim vậy. Người này xuất hiện làm tôi không được tự nhiên, tôi liếc anh ta một cái nhưng anh ấy không hề chú ý chỉ chống mắt nhìn lại tôi.
Tôi không còn cách nào khác, thầm than một tiếng người này là cái giống gì đây chứ, đành thay đổi tư thế cho thoải mái rồi mở file ra, chú tâm nhìn vào màn hình.

Đầu tiên màn hình chỉ có một màu đen, tiếp theo từ loa phát ra tiếng động vô cùng ồn ào hỗn độn. Tôi nghe mà thấy quen thuộc vô cùng nhưng lại nhất thời không nhớ ra là tiếng gì, phải mất một lúc mới phát hiện đó là tiếng nước chảy. Màn hình trước sau vẫn một màu hắc ám, không thấy một chút ánh sáng biến hóa nào, nhưng loa vẫn văng vẳng tiếng nước đổ ầm ầm. Phải nói thêm là trong thời gian hơn một phút xen giữa tiếng nước chảy thình thoảng còn nghe thấy tiếng sấm rền xa xa, có thể tưởng tượng là cuộn băng ghi hình này được quay lại trong thời điểm mưa rào mà bên cạnh lại có nước chảy xiết. Hoặc là gần đó có một thác nước nhỏ, chắc là vì mưa nên phải che hết ống kính lại vì sợ nước vào, màn hình hoàn toàn không hiện ra một cái gì cả.
Tiếng nước vẫn tiếp tục đổ xuống lúc xa lúc gần, máy quay phim chắc vẫn đang di chuyển ở giữa khu vực đó. Đại khái là mất hơn năm phút tôi mới nghe thấy có tiếng động khác ngoài tiếng nước chảy. Đó là tiếng người thở dốc và tiếng chân dẫm lên cát sỏi, bước chân rất hỗn độn, hơn nữa lại chậm, nghe như là có vài người đang tập tễnh di chuyển. Nhưng âm thanh đó chỉ xuất hiện trong vài giây rồi lập tức lại biến mất, trong loa chỉ còn nghe thấy tiếng nước ù ù.
Tôi có chút bất ngờ. Băng ghi hình thứ nhất tôi thu được ở Cát Lâm quay cảnh Hoắc Linh chải đầu trong tòa nhà quỷ dị ở Cách Nhĩ Mộc. Băng ghi hình thứ hai là của A Ninh mang tới, bên trong lại có một người tướng mạo giống tôi bò qua bò lại trong đại sảnh của cái trại an dưỡng đó. Tôi còn tưởng nội dung của băng ghi hình thứ ba này ít nhất cũng liên quan tới Cách Nhĩ Mộc, nhưng xem từ đầu tới giờ thì hình như là địa điểm ngoài trời.

Tôi nhớ lúc chúng tôi tiến vào trong khe núi trời cũng đổ mưa to, nước đổ xuống xung quanh tạo thành tiếng róc rách, nghe có vẻ cũng giống như thế này. Chẳng lẽ băng ghi hình này quay lại lúc Văn Cẩm tiến vào trong Tháp Mộc Đà? Nếu thật vậy thì tin tức này rất quan trọng.
Tiếp tục xem, tiếng nước chảy vẫn không dứt, vẫn mơ hồ khi gần khi xa. Người cầm máy quay chắc vẫn đang di chuyển. Tôi từng xem qua hai băng ghi hình đều phải đợi rất lâu nên cũng quen với cảm giác buồn tẻ đó, cũng không nóng vội làm gì. Nhưng bất thường là Hắc Nhãn Kính bên cạnh vẫn chăm chú theo dõi không rời mắt.
Lại kiên nhẫn xem khoảng hai mươi phút, tiếng nước mới dần dần nhỏ đi, chỉ còn văng vẳng, nghe như thác nước đã bỏ lại đằng sau. Đồng thời tiếng người thở hồng hộc lại xuất hiện, giờ nghe đã rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng người trong đó hình như cố gắng kiềm lại. Tôi có cảm giác như là những người này sau khi rời xa nơi có nước chảy kia lại rơi vào một không gian bị chặn kín, không khí có chút ngột ngạt.
Sau đó chúng tôi nghe thấy giọng người nói đầu tiên, đó là tiếng của một nữ nhân,cô ấy có vẻ đã sức cùng lực kiệt, vừa thở gấp vừa nói: “nơi này là chỗ quái nào vậy? Chúng ta vẫn chưa ra ngoài sao?”
Không ai đáp lời cô gái, bốn phía chỉ vang lên tiếng thở cùng tiếng bước chân dồn dập, trên màn hình vẫn chỉ có màu đen. Trong lòng tôi chán nản vô cùng, nhưng lại không thể tua đi được, đành nhịn xuống tiếp tục tập trung xem.
Cô gái kia nói xong, một lúc sau có tiếng đặt ba lô xuống đất và tiếng người ho khan. Xung quanh có người thở dài rồi có một nam nhân nói gì đó, không phải là trả lời cô gái kia mà là hỏi một người khác: “anh còn thuốc lá không?”
Tiếng nói rất mơ hồ lại đặt trong bối cảnh này, nếu không nghe cẩn thận sẽ không hiểu. Điều khiến tôi chú ý là giọng của người nam nhân kia có thể thấy đó là khẩu âm miền Nam.
Nhưng cũng không ai trả lời, chúng tôi không biết người đó có còn thuốc lá không, nhưng tiếp theo trong loa vang lên tiếng kim loại rơi xuống đất. Rồi người hỏi thuốc mắng nhỏ một câu: “cẩn thận một chút!”
Sau đó không gian lại rơi vào trầm mặc, hình như là máy quay phim xê dịch ra bên ngoài. Người cầm máy quay trở lại chỗ gần với tiếng nước chảy, âm thanh ù ù lại vọng lên, nhưng chỉ vài phút sau lại im lặng. Nam nhân xin thuốc lại hỏi: “chúng ta rốt cuộc phải đi đâu bây giờ?”
Không ai đáp lời anh ta, hết thảy đều im lặng, tiến độ cứ như vậy cho tới một lúc sau, trên màn hình đen vẫn hoàn đen. Tôi kiên nhẫn xem, thời gian từng giây từng phút trôi qua chậm rãi, bản thân lúc đó cũng cảm thấy như không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Ngay lúc tôi không nhịn được muốn tua đi một đoạn thì Hắc Nhãn Kính bên cạnh lại giữ lấy tay.
Tôi thấy kỳ quái, thầm nghĩ anh ta muốn làm gì chứ, bỗng nhiên trong loa có truyền tới một lời nói, đó là khẩu âm Tây Bắc rất nặng. Người kia nói rất vội vã, như bị hoảng sợ vậy, tiếng kêu thất thanh: “nghe kìa, có tiếng động, chúng lại tới!”
Tiếp theo là tiếng xôn xao, người nam nhân giọng miền Nam lại nhẹ giọng quát: “mọi người hãy im lặng!”
Những người này như được huấn luyện qua nên ngay lập tức không ai dám ho he một tiếng gì. Trong loa im phăng phắc, tất cả tiếng động đều biến mất chỉ trong nháy mắt. Cảm giác yên tĩnh này rất khác so với lúc trước đi cạnh thác nước, có tiếng gì xen lẫn trong không gian nhưng nghe mãi cũng không rõ.
Thần kinh của tôi căng thẳng vô cùng, lại ghé tai vào gần loa của máy tính nghe xem có nhận ra tiếng đó là gì không. Tôi cảm thấy như từng nghe qua tiếng này ở đâu trước đây rồi.
Quả nhiên, tiếng động kia từ từ tiến gần lại, càng nghe càng cảm thấy rất quen. Thêm một vài giây sau tôi chợt nhận ra đó là tiếng gì, cả người nổi da gà, hai mắt nhòe đi,  âm thanh kia chắc chắn là tôi đã nghe thấy nó một lần trước đây.
Đó là lúc Muộn Du Bình tiến vào trong cánh cửa thanh đồng ở Vân Đỉnh Thiên Cung, tôi nghe thấy tiếng kèn ở trong lòng đất vọng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro