97 - 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ 97

Đêm thứ ba: Một người nữa

Bàn Tử không có dấu hiệu phản kháng, tôi thậm chí còn không thấy anh ấy động đậy. Trong lòng tôi chợt lạnh băng, chẳng lẽ Bàn Tử đã chết?

Đàn rắn cuồn cuộn bọc lấy người Bàn Tử, tôi từng tưởng tượng ra rất nhiều cách chúng có thể dùng để vận chuyển những thi thể xuống dưới đầm nước này. Nhưng không bao giờ nghĩ tới điều này, vô số những con rắn mào gà có lớn có nhỏ vây quanh một chỗ, thi thể được đặt vào chính giữa đàn, sau đó chúng trườn đi với vận tốc rất lớn đem theo xác người chết nằm gọn bên trong. Bàn Tử thể trọng rất nặng nhưng lũ rắn dường như không bị ảnh hưởng bởi vấn đề đó, chúng cứ thế kéo nhau rầm rộ trườn vào trong đầm lầy.

Sau khi Bàn Tử chìm vào trong mặt nước, đàn rắn từ từ rời đi, ban đầu là bò lên trên bờ rồi tiến thẳng qua phiến đá dưới chân tôi trong gần một phút đã rút đi hết nhanh như lúc chúng xuất hiện vậy. Tôi lẳng lặng nhìn Bàn Tử lập lờ trong nàn nước, không biết làm gì cho phải lúc này nữa. Anh ta chết hay sống cũng không rõ, nếu đã chết thì quả thật tôi sẽ chẳng có lấy một tia hi vọng mà bước ra khỏi nơi quỷ quái này được, vì dẫu sao Bàn Tử cũng mạnh hơn tôi rất nhiều. Còn nếu như anh ấy còn sống, tôi phải lập tức lao xuống cứu cùng lắm là tôi cũng chết trong này, kiểu gì cũng chết, thôi thì chết chùm còn hơn chết lẻ.

Nghĩ thế rồi mặc kệ phía dưới có còn nguy hiểm gì rình rập, tôi nhìn về phía Bàn Tử, người này cùng tôi vào sinh ra tử bao lần, không thể để Bàn Tử vùi xác trong này, bằng mọi cách phải mang anh ấy ra khỏi đây.

Tôi cảnh giác xung quanh, tới lúc này thì đàn rắn đã rời đi không còn nghe thấy động tĩnh gì, nhìn lại mình thì thấy bùn trên người cũng đủ an toàn, tôi từ từ tụt xuống khỏi tán cây. Chân vừa chạm vào trong nước tôi lập tức khom người thấp xuống rồi tiến tới chỗ Bàn Tử nằm.

Bàn Tử hoàn toàn bất động, một nửa đầu chìm xuống nước, tuy đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ lưỡng nhưng quả thật nhìn cảnh này tôi không khỏi đau lòng, tâm trí rối bời khó tả.

Vẫn phải gắt gao quan sát tứ phía xem có biến gì bất ngờ phát sinh hay không, tới khi không nghe thấy có âm thanh bất thường nào tôi mới vực Bàn Tử từ trong nước lên, kéo gần về phía mình để nửa người dưới của anh ấy chìm trong nước. Đưa tay chạm vào động mạch trên cổ, trong lòng reo lên một tiếng, vẫn còn thấy mạch đập nhè nhẹ, cạnh đó còn nhìn thấy có hai vết răng rất nhỏ, chắc chắn Bàn Tử cũng đã bị rắn cắn.

Rắn trong thành cổ quả thực là âm độc vô cùng, Bàn Tử bị nó tợp trúng cổ mà vẫn còn sống được trừ khi anh ta có khả năng miễn dịch với lọc độc này nếu không hoàn toàn không thể cứu chữa được, sớm muộn cũng chỉ có đường chết. Tôi không thể đoán được Bàn Tử và Muộn Du Bình có chuyện gì xảy ra, tại sao bùn trên người họ lại bị trôi hết như thế này.

Muộn Du Bình thoát chết được là nhờ ứng biến mau lẹ, lọc độc chảy vào người ít nên không nguy hiểm tới tính mạng, Bàn Tử chắc chắn không thể may mắn được như thế. Không biết là vì sao mà anh ấy có thể sống được nữa. Nhưng cho dù Bàn Tử có bất tử thì trong tình hình này khả năng sống cũng không cao, tôi nhìn quanh một lượt, thầm nhủ trước hết phải đem anh ta ra khỏi đầm lầy này trước đã. Sau đó thì áp dụng cấp cứu, nếu không tới đây lũ rắn phát hiện mồi vẫn chưa chết liền quay lại ngoạm thêm một phát nữa thì hết cách.

Việc này tương đối khó nhưng may là đây cũng là hạ du, tôi có thể giữ cho Bàn Tử nổi trên mặt nước rồi từ từ mượn lực đẩy của dòng nước để đưa anh ấy tới gần cành cây hơn. Nhưng đấy chỉ là tôi nghĩ thế, thực tế phũ phàng hơn rất nhiều, tôi vừa nâng Bàn Tử dậy thì chân mình lại không thể đứng vững, tay lập tức tuột khỏi người Bàn Tử, trong lúc cuống cuồng tôi vội xoay người vươn tay với tới một chùm rễ cây để khống chế thân thể mình.

Để có thể đưa Bàn Tử lên trên tán cây quả thực là một việc phi thường bất khả thi, thậm chí tôi phải vận tới 10 thành công lực mới chỉ có thể vắt ngang thân hình như hộ pháp của anh ta lên trên một chùm rễ được. Lấy vài rễ cây tua dua buộc quanh người Bàn Tử để giữ cho anh ấy không bị tuột xuống nước, sau đó mới tự mình trèo lên trên một chùm rễ bên cạnh, dùng sức kéo cả thân người bên dưới lên trên. Nhưng thật sự không thể được, tôi kéo tới gù cả lưng mà vẫn không ăn thua, tuy rễ cây đủ chắc nhưng xem ra trọng lượng của Bàn Tử nặng hơn tôi tưởng, với cái sức lực hèn mọn của mình thì không thể nào vác được anh ta lên cây. Tôi nhìn bốn phía xem có gì hữu dụng trong lúc này, đập vào mắt là một chạc cây khá lớn có thể làm ròng rọc kết hợp với trọng lượng cơ thể tôi may ra lôi được Bàn Tử lên trên cành kia.

Vừa đưa vào áp dụng thì đã thấy rất không ổn, cành cây to như vậy mà mới chỉ bẩy nhẹ một chút đã bị uốn cong, tiếng răng rắc sắp gãy phát ra khiến tôi rợn hết da gà, vội vàng thả tay không dám tiếp tục làm liều. Tôi có cảm giác là Bàn Tử quá nặng, so với trước đây thì có thể nói là trọng lượng đã tăng lên rất nhiều, lần trước khi dìu thì anh ta nhẹ hơn nói thật nếu tôi có thể gắng hết sức thì vẫn cõng được. Còn hiện giờ hoàn toàn không thể nào làm như vậy, chẳng lẽ người này tăng cân với tốc độ không tưởng thế sao.

Nếu có thể sống sót trở về thì nhất định tôi phải ép anh ta giảm cân cho bằng được, vừa nghĩ linh tinh vừa tận lực kéo cái tảng thịt nặng gấp đôi người mình lên. Phải mất tới nửa tiếng đồng hồ tôi mới hoàn thành được nhiệm vụ đưa Bàn Tử từ dưới nước lên cành cây. Vừa xong việc thì tay tôi cũng nhão ra như bún, cảm thấy toàn thân mất hết khí lực, tới đứng lên còn khó nữa là phải vác theo một người nữa đi xuống dưới mặt đất kia. Cành cây bị trọng lượng khủng bố của Bàn Tử đè trĩu xuống, tán lá đã sà xuống gần mặt nước.

Tôi không có đầu óc đâu mà nghĩ tới chuyện này, ngồi thở thêm một chút nữa rồi tính xem giờ phải xử lý thế nào với chất độc của Bàn Tử đây. Hút ra cũng đã quá muộn rồi, xem ra là phải trở về chỗ doanh địa kia, mà nếu trở về thì phải cõng anh ấy qua một quãng đường rừng, tôi nghĩ sức mình không làm được. Nhưng có bất khả thi mấy cũng phải làm, nếu Bàn Tử mà chết thì mạng tôi cũng coi như chỉ còn lại một nửa.

Sau khi lấy lại được sức lực, tôi lập tức tụt xuống mặt nước, vục lấy một vài gáo bùn đổ lên người Bàn Tử rồi cắt lấy thật nhiều rễ cây bện lại thành một vài cái dây thừng, sau đó quấn chúng lại thành một cái giá để đặt Bàn Tử vào cho tiện hạ xuống đất. Chuẩn bị đâu vào đấy rồi quay ra buộc lên người Bàn Tử.

Lúc này tôi mới cảm thấy có điểm bất hợp lý vô cùng, Bàn Tử lúc này nhìn béo tới mức kỳ dị. Khó lòng mà cố định lại được trong cái giá bé tẹo, đành phải buộc trước vài điểm để nhỡ có tuột tay thì cũng không rơi xuống được. Dây thừng bện rất thô mà tay tôi lại không đủ khí lực tôi liền dùng chân hỗ trợ, buộc vội buộc vàng vài cái cả tay cả chân hoạt động hết công suất nên trong lúc cuống chẳng may đạp mạnh vào bụng Bàn Tử. Ngay lúc đó anh ta lập tức mở miệng rồi oằn người nôn thốc nôn tháo ra một thứ nước màu xanh thẫm.

Cái thứ nước vừa phun ra từ miệng Bàn Tử có mùi tanh hôi khủng khiếp, tôi vội bưng kín miệng mình lại, thầm nhủ anh ta đã nuốt cái quái gì lúc trước vậy. Nhìn lại cái đống bầy nhầy ghê rợn đó chợt thấy có cái gì đó ngọ nguậy màu đo đỏ.

Tôi phát hiện chuyện này rất bất thường liền cởi áo của Bàn Tử ra, bụng của anh ta căng như cái trống, tôi thử lấy tay ấn ấn vài cái thì thấy bụng cứng như bị nhồi một quả cân vào bên trong vậy.

Chương thứ 98

Vật chủ

Không xong rồi, chuyện này là sao chứ? Chẳng lẽ có rắn chui vào trong bụng anh ta?
Tôi vội để Bàn Tử nằm thẳng dậy, dùng đầu gối kê lên trên bụng Bàn Tử rồi nhấn một cái thật mạnh xuống. Ngay lập tức Bàn Tử nghiêng người nôn ồng ộc ra rất nhiều nước, màu xanh thẫm sền sệt bên trong còn lẩn nhẩn rất nhiều sợi trắng trắng li ti như sợi bông phun đầy cành cây, sau đó trượt xuống mặt nước.
Tôi cố gắng đẩy thêm vài cái cho tới khi Bàn Tử không còn gì để ói ra nữa mới thôi, sau đó Bàn Tử bắt đầu có dấu hiệu thở được bình thường. Xem ra cái thứ ghê tởm này đã chặn hết cả đường hô hấp của anh ấy, khiến cho tình trạng không tới mức nguy kịch cũng thành nguy kịch.
Nhìn cái đống bầy nhầy Bàn Tử phun ra mà tôi cũng cảm thấy nghẹn ở họng, không phải nhiều mà là rất nhiều, nôn như tháo cống vậy. Cũng may là Bàn Tử cổ họng khá to, nếu không người bình thường bị cái thứ này nèn đầy bụng chắc đã sớm về chầu tổ tiên.
Tôi đợi cho Bàn Tử nôn hết rồi mới che miệng cúi nhìn xem cái thứ kinh dị mà anh ta vừa cho ra ngoài là cái gì, không cần ghé sát mặt xuống mà tôi đã cảm thấy một thứ mùi rất lợm giọng xộc vào tận óc. Nhìn qua phát hiện trong đống nước xanh xanh này có chứa những gợn trắng chỉ bé như nhụy hoa thôi. Tôi bẻ một cành cây khuấy vài cái, thì thấy chúng giống với trứng của một loài động vật nào đó. ( voãi cả anh, ghê muốn chết )
Vừa nghĩ tới đó thôi mà tôi đã muốn ói hết cả ruột gan mình ra rồi, nhìn cái đám vảy nhỏ li ti trong mớ hỗn tạp đó chẳng lẽ chúng là trứng của lũ rắn này? Thế quái nào, chuyện càng lúc càn ghê tởm, thật không ngờ là loài rắn mào gà lại còn có thú vui tao nhã là đẻ trứng vào bụng người, quả thực rất giống với quái vật trong phim điện ảnh Hollywood. Tôi lập tức gạt hết số bầy nhầy còn sót lại xuống bên dưới.
Nói như vậy thì những thi thể bị ngâm trong đầm nước này đều chứa một bụng trứng rắn, con mẹ nó chứ, tôi không dám tưởng tượng tới cái cảnh lũ rắn con bên trong lại ấp trứng theo kiểu ấy.
Cố gắng đè hết bao nhiêu ghê tởm trong lòng lại, tôi nhìn vũng bùn bên dưới rồi lại nhìn cái đám trứng vừa rơi xuống mặt nước, trong đầu đã lờ mờ hiểu được đây là nơi quái quỷ nào.
Có thể coi đầm nước này là một cái “phòng ấp trứng”, lũ rắn sống trong này lấy nhiệt độ từ những thi thể bị phân hủy để làm nhiệt lượng ấp trứng, cho nên chúng mới không ngừng vận chuyển thi thể tới đây. Dìm vào trong hồ nước này để đẩy nhanh quá trình phân hủy của những cái xác, để cùng với bùn đất bao quanh tạo ra sức nóng đủ để trứng có thể phát triển.
Tôi nghe nói có rất nhiều loài kiến có thể dựa vào sự lên men và phân hủy của thực vật để điều chỉnh nhiệt độ trong tổ của chúng. Rắn mào gà không thể làm như vậy nhưng chúng lại dùng phương pháp tương tự để ấp trứng.
Một điều lạ là ánh mặt trời trong này cũng rất ổn định tại sao chúng không dùng nhiệt độ từ đó để ấp trứng tự nhiên mà lại dùng xác người? Chẳng lẽ muốn trứng có thể nở được thì cần phải có một nhiệt độ vô cùng chính xác?
Nghĩ kỹ thì cũng không đúng, tôi vừa nghĩ tới một khả năng là nếu không có mấy trận mưa to vừa qua, hồ này khẳng định sẽ không có nước, hay có thì mực nước rất thấp. Vậy thì Bàn Tử có bị hất vào trong hồ cũng cần một thời gian mới có thể chết được, nhiệt độ trong cơ thể của anh ấy sẽ được duy trì cho tới khi hoàn toàn tử vong, đó mới chính là nguyên nhân mà Bàn Tử chưa bị giết. Âm mưu của lũ rắn này là làm chậm quá trình chết của chúng ta để có thể dùng nhiệt độ cơ thể người để ấp cho tới khi trứng nở.
Tôi có nghe nói tới một loại rắn đã tiến hóa rất cao, chúng giữ trứng ở bên trong cơ thể mình cho tới khi gần nở rồi mới đẻ ra, chỉ khoảng hai ngày sau trứng có thể tự nứt vỏ để rắn con chui ra ngoài, có lẽ nào rắn mào gà cũng là loại như vậy không? May mắn thay là trước khi rơi vào trong hồ nước này trời đã mưa vài ba trận nên không bị ngập trong bầy rắn con mới mở mắt.
Điều khiến tôi sợ hãi nhất lúc này chính là lũ rắn con được ấp trong hồ này vậy chắc chắn quanh đây phải có con rắn mẫu. Nhớ tới bức phù điêu trong thần miếu mà tôi lạnh cả người, nhưng chắc chẳng có chuyện quái dị như vậy đâu. Một con rắn mẫu khổng lồ như vậy là trái với quy luật của tự nhiên, những bọc trứng này chắc là do một con rắn mẫu khác tồn tại gần đây đẻ ra thôi.
Bụng Bàn Tử vẫn còn hơi phình, không biết bên trong có còn nữa không, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên ép cho anh ấy nôn ra hết. Một tay liền nâng đầu của Bàn Tử dậy, tay còn lại đặt lên yết hầu làm sao cho anh ấy tiếp tục ói ra nhưng sau đó thì chỉ thấy toàn nước xám ngắt, cuối cùng thì thành nôn khan.
Tôi nghĩ chắc là đã không còn gì nữa mới đặt Bàn Tử nằm xuống để anh ấy có thể điều hòa hô hấp.
Lúc này sương mù đã tan gần hết, tầm nhìn cũng dần dần khôi phục, tôi lại tiếp tục công việc còn dang dở của mình, đầu tiên là đặt người Bàn Tử vào trong cái giá rồi chuẩn bị hạ xuống mặt đất. Nghĩ thế nào thì chuyện này cũng rất khó khăn, nếu tôi không giữ chặt tay thì Bàn Tử có thể ngã từ trên cây xuống, hiện tại anh ta đã bất tỉnh không còn biết gì nên không thể hoạt động chân tay để bảo vệ chính mình. Nếu ngã xuống chắc chắn sẽ chết, cho nên tôi phải giữ cho thật chặt đầu dây còn lại để không cho chuyện xấu đó xảy ra.
Tôi chuẩn bị lại một lần cuối sau đó dùng đèn pin chiếu xuống dưới tàng cây, thân đại thụ mọc tử bên bờ hồ nhoài xuống mặt nước, nếu làm không xong thì còn khiến cho Bàn Tử rơi lại vào vũng bùn bên dưới. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhất định phải tìm được một chỗ thật hợp lý để hạ Bàn Tử xuống.
Đèn pin vừa chiếu xuống dưới tàng cây, tôi liền giật mình kinh hãi. Bên trong lớp sương mù vẫn đang bao phủ dưới mặt nước chợt hiện ra lờ mờ một cái bóng đen kỳ dị. Đèn pin lia qua như thấy được một đống cuồn cuộn không rõ là thứ gì.
Thật sự có quỷ! Vừa rồi tôi soi qua sương mù đâu thấy cái gì mà giờ chỉ lia qua một chút đã nhìn thấy một bóng đen mơ hồ? Chẳng lẽ sương mù không tan đi mà lại trở lên dày đặc, nhưng vì sao mặt đất xung quanh không hề có hiện tượng này?
Tôi cẩn thận nhìn lại một lần nữa, hóa ra không phải là trong hồ nước phát sinh ra mà từ trên mặt hồ không biết từ lúc nào xuất hiện một lớp hắc khí bay lên. Toàn bộ mặt nước đã nhanh chóng chìm vào trong nàn âm khí mờ mịt, những thi thể bên trong lúc ẩn lúc hiện thậm chí còn có cảm giác như đang di động vậy.

Chương thứ 99

Đêm thứ ba: Đầm lấy quái ảnh

Quan sát thêm một chút thì không phải là xác người trong hồ di động là từ sâu bên trong lớp bùn có thứ gì đó đang chuyển mình, khuấy lên một tầng hắc khí tràn lên mặt hồ. Toàn bộ đáy hồ đều bắt đầu biến động, từ trong lòng hồ sinh ra một cơn lốc xoáy bất quy tắc hút hết những thi thể vào trong đó.
Càng lúc mặt nước càng bị giao động mạnh, hắc khí bốc lên ngùn ngụt, tôi không còn sức mà sợ nữa hai hàm răng bất giác va vào nhau, cả người run lên cầm cập, hai chân nhũn ra không thể di chuyển một bước. Đầu óc xoay chuyển liên miên vừa phải cân nhắc xem giờ phải làm thế nào, vừa phải để ý cảnh giác tình huống phía dưới.
Hắc khí này có thể là do vô số lá cây trong rừng mưa trút xuống phân hủy tạo thành rất có thể bên trong có chưa độc tốc có hại. Loại khí này thường tồn tại dưới lớp bùn lầy của những cánh rừng rậm nhiệt đới, chỉ có khi nào khí hậu biến hóa mới phun ra.
Rất nhiều rừng nhiệt đới mà con người chưa có khả năng khai phá được là vì gặp phải loại khí độc này xuất hiện tràn lan khắp bề mặt khu rừng. Khí độc này còn đặc biết là vì có một lượng tương đối lớn khoáng vật thường tồn tại trong núi lửa còn hoạt động hoặc là hòa vào trong sương mù. Độc tính của nó thì khỏi bàn, tính tới nay trên thế giới vẫn còn rất nhiều nơi gọi là “thung lũng chết” chình là vì lý do này.
Nếu đúng như vậy thì cái thứ đang bốc lên dưới mặt hồ kia tuyệt đối không nên chạm vào. Không biết chừng nó còn nguy hiểm hơn cả thứ sương mù đêm qua gặp phải ở doanh địa trong rừng mưa.
Nghĩ thế này thì phải lập tức tụt xuống càng nhanh càng tốt để kịp quay lại chỗ di tích thần miếu, nhưng trong khoảng thời gian suy nghĩ miên man vừa rồi thì hắc khí đã bay lên tới tán cây ngay bên dưới, giờ có nhảy thẳng xuống cũng không kịp nữa rồi. Hơn nữa sương mù trong thần miếu kia nếu vẫn còn chưa tan thì có thể tôi sẽ trúng độc mù mắt, đến lúc đó mà gặp phải đàn rắn đi tuần qua thì chắc tôi cũng sẽ giống với Bàn Tử bây giờ, thế thì thà rằng tự sát còn hơn.
Tôi thầm cầu trời khấn phật cho cái thứ hắc khí này chỉ luẩn quẩn trong tàng cây phía dưới chứ không tràn lên cành cây trên này. Nhưng điều đó hoàn toàn không thể, hắc khí từ từ leo lên trên cây như sinh vật sống vậy, trong gần một phút ngắn ngủi đã tràn ngập không gian.
Trong lòng tôi thầm mắng khí độc ở đây chắc chắn sẽ không chỉ ảnh hưởng tới thị lực có thể nó ảnh hưởng tới toàn bộ cơ thể, trong lúc cấp bách tôi lập tức xé vạt áo có dính bùn ấp lên mũi. Sau đó cũng lấy một miếng vải để che lên mũi Bàn Tử.
Chợt nhớ ra là mình đang ở trên cây cao, liền tìm một cái rễ cây để buộc chặt thân mình với cành cây nhỡ may có trúng độc thần trí trở lên mơ hồ cũng không bị ngã xuống bên dưới.
Vừa hoàn tất giai đoạn cuối cùng thì hắc khí cũng chạm tới chân tôi, thực chất tốc độ bốc hơi của nó không hề chậm, chỉ một loáng đã bay lên ngang người rồi bóng đen trong nháy mắt bao trùm lấy chúng tôi trên cành cây. Tôi thầm chí còn cảm thấy nó tràn qua người mình, trong không gian chợt vang lên một tiếng rì rì rồi tiếp đến là hai mắt bị ngập trong bóng tối.
Hắc khí tản ra che kín tứ phía, nhìn hắc khí dâng lên từ từ mà tôi cảm thấy như mình đang ngồi trong một căn phòng bốc cháy bùng bùng, khói đen mù mịt che hết mặt mũi. Nhưng cùng lúc tôi lập tức ngửi thấy một mùi rất quái dị, vài giây sau thì yết hầu bỗng ngứa ngáy khó chịu.
Yếu hầu tự nhiên bị ngứa thì hoàn toàn không phải là chuyện bình thường, bản năng của tôi mách bảo phải ngừng thở, nín hơi lấy vài giây nghe ngóng tình hình.
Sau khi nín thở thì tôi không cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa, liền mới nhẹ nhàng thở ra, có lẽ hắc khí này độc tính chưa hẳn là mạnh. Vậy thì chúng tôi sẽ không thể bị hun chết ở đây, nhưng nếu hít vào quá nhiều thì chuyện gì xảy ra cũng không đoán được.
Tôi vừa cầu cho hắc khí này giống với sương mù sẽ tự mình tan biến, vừa tính nhìn quanh xem có thể trèo lên cao hơn đến chỗ không khí loãng hơn được không, nhưng vừa ngẩn đầu nhìn thì toàn bộ hắc khí đã tràn lên rất cao rồi. Mà vừa lấy đèn pin soi trong ánh sáng của đèn có thấy hắc khí có chứa những hạt vật chất nhỏ li ti li ti, hình như đây không phải là khí mà là khói, bất giác đưa tay lên sờ nhưng không được.
Đây là cái quái gì vậy?Tôi bỗng cảm giác từng thấy qua ở đâu đó loại khói đen thế này rồi, nhưng ở chỗ nào mới được chứ? Tôi nghĩ một lúc trong lòng không dưng lại có cảm giác bất an khó tả, một dự cảm rất xấu bỗng lan tràn trong đầu tôi.
Trong lúc cấp bách như thế mà đầu tôi lại nghĩ đến Muộn Du Bình, cảm giác thật sự rất hận tính cố chấp của anh ta. Nếu lúc nãy nghe tôi không làm cái trò mèo ấy thì đâu đến nỗi chật vật thế này. Nếu như bản thân không thể duy trì được cho tới khi đám khói này tan đi thì tôi chết biết tìm ai mà báo oán đấy. ( yên tâm mà, nghĩ cái gì không nghĩ, miệng qua đen quá đê :v )
Có thể là trước giờ tôi vẫn rất tính nhiệm anh ta, nhưng gần gây những quyết định của anh rất bất thường, trong lòng chợt muốn tát vào mặt mình một cái, sao lúc đó ngu ngốc lại chạy theo anh ta làm gì.
Nhưng cho dù không có chuyện này xảy ra thì cũng không biết đêm nay chúng tôi ở trong thần miếu kia có thể tai qua nạn khỏi được không. Lúc lao đi lại không mang theo mặt nạ phòng độc thật sự là điều xuẩn ngốc nhất của tôi. Nhưng trang bị của A Ninh thì khá lớn, còn đồ của Bàn Tử và Phan Tử thì đều là đồ quân dụng cũ, vừa cứng vừa nặng, mang theo cũng cồng kềnh bất tiện.
Nghĩ thế nào cũng không đúng, ngẫm ra thì trước sau gì cũng vẫn phải trải qua một kiếp nạn, sống chết có số cả rồi.
Hai mắt tiếp tục dán vào hồ nước, chợt nghe từ bên dưới đầm lấy truyền lên một tiếng nước quấy vừa trầm vừa nặng. Không biết là do lỗ tai tôi lại có vấn đề hay là thực sự có chuyện phát sinh mà trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh một con quái vật khổng lồ từ bên dưới ngoi lên.
Trong đầm lấy chắc chắn đang có dị biến, nếu không thì chắc chắn không thể phát ra tiếng động như vậy được, tôi nghĩ có phải trứng rắn trong bụng thi thể nở ra hay là có đại mãng xà tới dùng bữa thật?
Chỉ nghe tiếng nước chảy bên dưới càng lúc càng vang, giống như ngay tại bên dưới tàng cây của tôi không bằng. Liều mình cầm đèn pin soi xem là thứ gì, thấy từ bên trong mờ mịt khói đen có ẩn chứa một hình hài như là một con nghé con, nó không ngừng di chuyển, hình thể soi với con đại mãng xà lần trước gặp trong khe núi còn to gấp đôi. Nhưng rốt cuộc thì có phải là rắn hay không thì không đoán được.
Khói đen tràn ngập ảnh hưởng tầm nhìn vô cùng, đốm đen khổng lồ kia nhìn thế nào cũng không rõ, tôi cảm giác giờ chỉ có thể phó mặc cho số phận. Tự trấn an bản thân, ngưng thần tĩnh khí nhìn theo di chuyển của đốm đen bên dưới.
Dưới lớp sương mù này là một đầm lầy, đốm đen từ trong đầm lấy ngoi lên, vậy tất nhiên không phải là động vật sống trên mặt đất, nhìn hình dạng thì không phải là con cự xà còn lại trong lần gặp trong khe núi. Tôi thầm than nếu hình thể của nó trong sương mù đã to như vậy thì có phải là một con đại kình ngư hay không?
Nhưng trong đầm lấy làm gì có con cá nào to bằng con nghé được, chẳng lẽ là cái sấu sao? Nghĩ kỹ thì không thể nào đi, nếu là cá sấu thì vừa rồi tôi hẳn đã thành mồi cho nó. Trong một đầm lấy sâu như này mà có một con cá sấu to bằng con nghé tôi chắc chắn sẽ đánh động nó, mà cá sấu thì đâu có bỏ qua con mồi nào không may rơi vào địa phận của nó.
Trong lúc đang suy tư, đống đen kia bỗng nhiên dừng lại hướng về phía tôi, hình như nó bị ánh sáng phát ra từ đèn pin của tôi thu hút. Thấy có vẻ không ổn nên tôi đem ánh sáng chuyển qua một hướng khác, soi tới chỗ Bàn Tử đang nằm.
Vừa soi qua tôi liền giật nảy mình. Đầu Bàn Tử không biết từ lúc nào đã gục xuống, trong khóe mắt có một dòng máu đen chảy ra, tôi hoảng hốt lấy tay sờ qua, đầu chợt tê rân rân. Cả người Bàn Tử giờ đã lạnh băng, chỉ còn thỉnh thoảng cảm thấy một chút khí ra vào ở cánh mũi.
Tôi thầm than một tiếng không xong rồi, có phải là độc rắn phát tác hay là khí độc ảnh hường mà trong vài phút đã ra nông nỗi này. Tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vội làm hô hấp nhân tạo cho anh ấy, tuy trong lòng cảm thấy rất ghê nhưng trước cái danh giới sống chết thì không còn quan tâm nữa.
Tư thế của Bàn Tử không hề tự nhiên, sau lưng không có cái gì để dựa vào nên tôi phải dùng tay đỡ lấy đầu của anh ấy. Nhưng trọng lượng của Bàn Tử rất nặng, tôi dẫm phải một vài nhành cây gẫy ra răng rắc, vài lần thay đổi vị trí đều không được. Với tình hình này thì dùng một tay thì không có khả năng đỡ được nửa người trên của Bàn Tử.
Cuối cùng tôi xoay xở đặt anh ta dựa vào một chạc cây bên cạnh, vừa đặt người Bàn Tử xuống thì bên tai bỗng nghe thấy một tiếng “rắc”. Trong một khắc tôi nghe thấy có tiếng gãy giòn tan, cành cây Bàn Tử tựa vào lập tức bị gãy rời ra. Tôi đột nhiên cảm thấy hai chân lơ lửng trong không trung, còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì vội ôm lấy Bàn Tử lao xuống dưới tàng cây, một lần nữa rơi vào trong đầm nước bên dưới.

Chương 100

Đêm thứ ba: Quỷ thanh xuất hiện

Tôi sợ chết điếng người còn chưa kịp xuất chiêu phòng vệ thì bao nhiêu dây dợ trên người liên tiếp đứt phừn phựt. Cả hai người đánh đu trong không trung vài giây rồi đập mặt xuống hồ nước đánh ùm.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được nỗi sợ hãi của mình rõ rệt như thế, lại còn bị nước vả cho sa sẩm mặt mày. Ví như là bị người ta dùng một túi chườm nóng đập vào mặt vậy, nhưng may là nước trong hồ cũng lạnh nếu không chắc tôi chết vì ngột thở mất.
Nhấp nhô vài cái xong cuối cùng tôi cũng ngoi được lên khỏi mặt nước, vội quay quanh tìm Bàn Tử, thầm than lần này thì khốn rồi. Trong vũng nước hắc khí dày tới phát khiếp, Bàn Tử đã bị trọng thương như vậy lại bị rơi từ trên cành cây xuống, giờ chỉ cần uống thêm vài ngụm nước nữa thì chắc chết. Hơn nữa cái đốm đen kia chưa xác định được là cái gì, nếu nó là quái vật đầm lầy thì tới cả mạng tôi cũng khó giữ.
Trên người tôi vẫn buộc vài cái rễ cây nên rất khó hoạt động, cho dù Bàn Tử không sao thì tôi cũng không có cách để đưa anh ấy trở lại trên cành kia. Tuy rằng tôi không biết hắc khí này có ảnh hưởng nghiêm trọng gì nhưng trong một nơi có mật độ khí dày đặc như thế này thì bản thân có trụ được hay không cũng là một vấn đề.
Trong lúc tôi đang tìm cách ra khỏi hồ nước thì bỗng cảm thấy xung quanh có chuyện bất thường. Trên mặt nước bỗng nổi lên rất nhiều bọt khí, hơn nữa hắc khí bao vây bốn phía khiến tầm nhìn hạn chế còn hơn là đi trong sương mù. Không biết từ lúc nào mà toàn bộ lớp bùn bên dưới đáy hồ bị khuấy cho đục ngầu lên, không còn nhìn thấy chân mình đặt vào chỗ nào bên dưới. Kể cả Bàn Tử tôi cũng không thấy đâu hết.
Tôi vội nín thở lắng tai nghe, tứ phía đều vang lên tiếng bọt nước sôi ùng ục, nghe rất rõ ràng như là từ bên dưới có một núi lửa hoạt động chuẩn bị trào ra dung nham nóng bỏng, nhưng chỉ khác là nước vẫn hoàn toàn lạnh băng. Trong lòng bất an, tôi lặng người đi quan sát, vừa nhìn qua chợt thấy không phải chỉ dòng nước có vấn đề mà ngay cả đống rễ cây quấn trên người tôi cũng đang sinh biến. Lúc trước tôi buộc thân mình với chạc cây để không bị rơi xuống nhưng không may cành cây bị gãy nên cả người cả cành đều rơi xuống nước, giờ thì cành cây bị nước giằng đi nên người tôi cũng bị kéo đi. Chỉ hơn một phút sau khi rơi xuống nước tôi cảm thấy dòng nước ngày một siết, cành cây bị cuốn đi mạnh tới mức thân hình tôi không thể trụ vững được nữa, chỉ một nháy mắt sau khi hai chân chới với trong nước cả người lập tức bị lôi tuột đi.
Nếu ai đó chưa từng bơi ngược nước thì sẽ không hiểu được cảm giác tôi đang phải trải qua lúc này, nước là một thứ rất khó đoán biết được, cho dù là một dòng chảy từ từ chậm rãi đi chăng nữa thì người rơi vào trong đó cũng khó lòng mà trụ vững được bản thân. Huống chi trong tình huống mà có cả một đống dây dợ lùm xùm quấn quanh người, dù có vận tới gấp đôi công lực thường ngày thì cũng hoàn toàn bất lực, tôi đảo điên giữa dòng nước xoáy lại còn bị sặc thêm vài ngụm, cảm giác như sắp chết đên nơi vậy.
Đầu óc quay cuồng, tôi cuống quýt tìm cách thoát khỏi tình huống hung hiểm nhưng hai mắt không nhìn thấy gì xung quanh, chỉ có thể đoán được phí trước kia chắc chắn có một cái miệng giếng, lớn nhỏ không biết thế nào nhưng nếu như cành cây bị cuốn vào bên trong thì tôi cũng đành chịu chết. Hơn nữa lúc trước nhìn thấy cái di tích đầu thú kia nằm ở cách chỗ tôi rơi xuống không xa, thời gian từ giờ tới lúc bị cuốn vào trong miệng giếng đó chỉ còn tính bằng giây, chưa nó tới tìm Bàn Tử mà ngay cả cảnh giác con quái thú đầm lấy kia cũng không còn quan trọng nữa, cốt là giữ được toàn thây mình trước đã!
Nghĩ tới đó tôi lập tức hít sâu một hơi, chìm vào trong nước, hai tay vận động hết tốc lực để tháo đám rễ cây này ra, có lẽ do cẩn thận nên có buộc hơi nhiều, tháo mãi cũng chưa hết mà sức kéo của cành cây thì rất nhanh. Không thể trong vài tích tắc có thể cơi bỏ hết được mà tôi lại chỉ có hai tay không, chủy thủ cũng không có.
Tôi thầm gào lên xong một đời hoa, nhưng lại nhớ ra là Bàn Tử luôn mang theo vũ khí trên người, nếu tìm được Bàn Tử thì khả năng sẽ có thể vớ được đao hoặc chủy thủ. Liền lao mình về phía trước tìm, tôi cũng buộc Bàn Tử vào cành cây nên giờ phải lần theo đám rễ cây này để tìm anh ấy.
Dưới nước toàn bùn là bùn, sờ tới sờ lui chỉ thấy xác người chết ngang dọc, hoàn toàn chưa tìm thấy được cái gì, cơ bản là Bàn Tử rất nặng nên chưa bị cuốn đi xa, tôi kiệt lực bơi ngược lại dòng nước để lần tìm dây buộc của Bàn Tử. Sờ soạng mãi cuối cùng cũng chạm được vào một cái rễ cây rất căng, tôi vội tóm lấy bơi qua đầu bên kia. Bỗng nhìn thấy phía trước hai ba thước có một bóng đen đong đưa trên mặt nước, mơ mơ hồ hồ, không phát hiện được là cái gì.
Lòng thầm kinh hãi, nhìn cái hình dáng của thứ đang di động kia hình như chính là quái ảnh tôi thấy dưới đầm lầy lúc còn trên cành cây. Một dự cảm rất xấu chợt nảy sinh trong đầu tôi, cuối đầu dây này chính là cái bóng đen đó, chột dạ nghĩ chẳng lẽ Bàn Tử đã bị nó ăn mất.
Nước sâu chỉ hơn hai thước, bóng đen ngoi lên khỏi mặt nước một đoạn rất cao, chắc chắn nó không phải là cá, vậy có thể là con quái gì được? Tôi khẽ động dây, đang do dự không biết phải làm sao bây giờ thì chợt thấy bóng đen kia di chuyển thân hình, loáng một cái đã mất dạng. Hình như nó ngụp xuống nước, sợi rễ cây trong tay tôi đột nhiên trùng xuống.
Thôi nguy rồi, nó đã phát hiện ra tôi, vừa định xoay người thì có một làn sóng lớn từ bên dưới tràn lên bắn đầy mặt mũi. Trong nháy mắt tôi chợt thấy có hai tia chớp lóe lên trong bóng tối đang nhằm vào cổ tôi mà tấn công.
” Chết cnm con rồi ông nội ơi!” tôi mắng to một tiếng, trong lòng gào lên con quỷ này là cái giống gì, nhưng nó chỉ cách tôi một đoạn rất gần nên tôi không thể tránh được. Trong mắt chỉ thấy con quái thú lao tới cổ mình mà người ngây ra không biết chạy đằng nào. Đang khốn đốn vô cùng thì đột nhiên thân tôi bị một lực hút rất lớn lôi đi, trong nửa giây tôi may mắn tránh được nanh vuốt thần chết, còn định chắp tay lạy tạ thượng đế phù hộ thì chợt thấy lực hút này mạnh tới mức bất thường. Vừa kịp quay đầu nhìn thì thấy mình đã bị cuốn tới bên cạnh phế tích kia, cái đầu thú đá đã há ngoác cái miệng khổng lồ ngay đằng sau lưng mình. Bên trong tối om chỉ nghe thấy tiếng nước gào rít từng hồi liên miên.
Trong đầu tôi hiểu ra là cành cây kia đã bị cuốn vào bên trong miệng giếng đó rồi, thầm than ông trời ơi chẳng lẽ ông còn muốn đùa giỡn cái mạng nhỏ bé của tôi tới lúc nào nữa đây. Một tay lập tức với lấy miệng thạch điêu, hét lớn một tiếng giữ chặt thân thể lại, cảm giác lúc đó người như bị giằng ra làm đôi. Nhưng nhớ tới trong làn nước vẫn còn một con quái thú nữa, nếu không bị cuối vào trong miệng giếng thì cũng sẽ bị cuốn vào trong bụng nó, thôi thì thế nào cũng chết, chọn cách nào nguyên vẹn cho nó lành. Vừa nghĩ tới đó tôi cũng buông hai tay ra khỏi miệng thạch điêu, cả người bị cuốn phăng vào trong bóng tối.
Ngay sau đó tiếng động xung quanh đột nhiên biến mất, ánh sáng của đèn pin đeo bên hông tôi bị nước cuối liên tục chuyển động lên xuống, soi vào trong bóng tối hắc ám của cái giếng khổng lồ. Tôi lăn không biết bao nhiêu vòng từ lúc bị rơi vào đây, người va đập vào thành vách lúc tỉnh lúc mê, hai bên vách giếng bùn lầy và rong rêu bám nhẵn thín nên có bị quật vào cũng không đến mức đau. Mất rất nhiều thời gian bản thân cứ quay cuồng trong dòng nước thì lưng đâm sầm vào một vật rất rắn, đau tới mức hộc máu. Không đợi cho tôi kịp xem mình có bị gãy cái xương nào không thì áp lực nước lại cuốn tôi lăn đi vài vòng, rồi lại tới vai bị chấn động. Trong giếng không hề có góc nào vuông tất cả chỉ là những đường cong uốn lượn dốc xuống bên dưới, thành đáy của giếng còn có những bậc thang trồi lên là thứ mà người tôi liên tục bị đập vào.
Vài phút sau tôi rơi vào tình trạng hôn mê, cả người vẫn đang đảo điên trong nước bỗng bị hất cho văng đi, cuối cùng toàn thân lại chìm xuống nước. Tới khi tôi bị sặc nước mới có thể bừng tỉnh cơn mê vội vàng giãy giụa tìm đường sống. Giờ mới để ý là mình đang trong một nơi rất chật chội, dòng nước chảy dồn dập vô cùng, tốc độ lưu chuyển nhanh như sắp đổ xuống một con thác.
Bốn phía một khoảng tối đen, tôi biết được nơi này rất hẹp là vì tiếng nước réo ù ù bên tai, tay còn có thể chạm vào vách tường tứ phía, nhưng không thể nắm lấy cái gì. Cũng may là tôi có đeo đèn pin bên hông, giữa dòng nước dữ như thế này thì chỉ cần một hành động sai lầm cũng có thể khiến người chao đảo, va đập lung tung khó lòng mà sống được. Vì thế nên tôi không dám làm gì, chỉ giữ nguyên tư thế mặc cho dòng nước cuốn đi.
Không biết bao nhiêu lâu tôi chợt nghe thấy tiếng nước phía trước đổ ầm ầm, quả thực nghe như có con rồng nước ở cuối nguồn đang gào thét giận dữ. Trong đầu như hiểu ra phía trước chắc chắn có một con thác nhưng vừa nghĩ tới đó thì chân đã không chạm tới đáy nữa, người lập tức bị quăng vào không trung rồi lộn nhào xuống nước, xung quanh dốc thẳng đứng, dòng nước xối xả lao xuống đầu mình.
Lúc này dòng nước đã không còn dữ dội, bản thân cũng có thể từ từ không chế được tư thế, tôi lấy cái đèn pin bên hông lên soi xem tôi vừa rơi vào chỗ quỷ nào. Đây có lẽ là một cái hồ nước ngầm, bốn phía đều có các miệng cống đổ nước xuống, cảm giác như mình đang đứng ở trong một con đập thủy điện lớn. Tứ phía bọt nước bắn tung lên, tiếng ồn đinh tai, giờ lại thấy như mình là một con gián không may rơi vào trong bồn cầu vệ sinh, rồi bị xả nước trôi vào sọt rác.
Tôi thử di chuyển trong nước liền thấy hình như nước vẫn đang lưu động tới hướng nào đó, tôi theo dòng nước bơi qua tay cầm đèn pin chiếu chợt thấy được trên vách đá có một cái đầu thú lớn, dòng nước đang chảy vào trong miệng thú đó. Nhưng cái đầu thú này và cái đầu mà tôi bị hút vào không hề giống nhau, có thể thấy nơi này cũng chỉ là một phân đoạn của hệ thống thủy lợi dưới thành đô này. Trước đây người ta dùng nó để trữ nước lũ phòng hạn hán, vách tường xung quanh đã bị nước bào mòn đi ít nhiều. Cái khốn bây giờ là thoát khỏi nơi này, mà miệng thú kia lại bị một đống cành cây chất cao như núi chắn ngang không còn đường ra. Từng ấy cây mục tích vào phải tới hàng nghìn năm qua mới có khả năng cao được như vậy.
Cành cây cuốn tôi vào đây cũng đã bị giữ lại ở trong đống gỗ mục kia, bên cạnh bỗng có thứ gì đó hiện ra khác thường. Tôi lấy đèn pin soi qua thì phát hiện đó là Bàn Tử, anh ấy cũng bị trôi theo vào tới đây.
Sau khi trở về từ hải nam tôi đã trau dồi kỹ năng bơi lội của mình nên hiện giờ cũng có thể tạm thời xoay xở. Tuy dòng nước du đẩy rất khó khăn nhưng tôi vẫn có thể di chuyển cơ thể theo ý mình được. Tôi bơi qua chỗ Bàn Tử, thấy anh ta may mắn có thể nổi được là nhà có một cành cây giữ lấy quần áo không có thân người chìm vào trong nước. Từ đây đã không còn nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm nữa, bên tai chỉ nghe thấy ù ù như lúc vẫn còn quay cuồng trong cống nước.
Tôi tiến tới gần Bàn Tử, mặt anh ta đã xanh mét, hơi thở lúc có lúc không vô cùng suy yếu, mạch đập rất nhẹ. Tôi vội nâng người Bàn Tử lên, đặt xuống trạc cây rồi dùng vai huých vào ngực anh ta. Huých vài cái mới thấy Bàn Tử oằn người hộc ra một miệng nước bùn. Sau đó tôi dùng khửu tay xoa từ từ quanh lồng ngực điều hòa hô hấp. Bàn Tử đúng là được thần mỡ chín đời phù hộ, sau vài giây đã bắt đầu có phản ứng, cổ họng khục khặc ho.
Tôi thầm mừng rỡ, có phản ứng là có thể cứu được, lập tức lại dùng tay ép tim ngoài lồng ngực, nhưng vừa động tay vài cái đã thấy người mệt lả ra đành phải dừng lại mà dựa vào một bên cành cây thờ hổn hển. Tôi thầm nhủ thế này không được, nếu không làm hô hấp nhân tạo cho Bàn Tử thì chắc anh ta không thể qua khỏi. Trước hết tôi phải kéo anh ấy lên khỏi mặt nước đã, sau đó đặt anh nằm thẳng trên cành cây thì mới sơ cứu được.
Nhưng muốn đưa Bàn Tử lên trên thì bản thân phải trèo được lên trước, nghĩ tới đó tôi bắt đầu dựa vào thân cây bên cạnh chuẩn bị dùng sức. Vừa vắt được nửa người qua thân cây thì cơ thể không giữ được thăng bằng mà thân cây tròn lại đang ở trong dòng nước dập dềnh, ngay lập tức bị sức nặng của tôi làm lật nghiêng đi. Thật sự làm thế rất nguy hiểm, nếu Bàn Tử được đặt lên trên thân cây như vừa rồi, lúc nó lật thì người sẽ bị úp xuống nước, thân cây đè lên trên, làm thế chẳng khác nào hại chết anh ta. Mà quanh đây có rất nhiều cành gai đâm tua tủa, không cẩn thận là có thể bị đâm vào như chơi. Tôi bị chọc cho vài cái vài tay đau phát khóc, mà trong thân cây này thì đã bị mục rỗng, không thể chịu được ngoại lực tác động vào.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được nỗi tuyệt vọng sâu sắc như vậy, nếu trước mặt tôi là một cái miệng cống thì quá tốt rồi, nhưng đây lại là một núi những cành cây lớn nhỏ chồng chất lên nhau, cảm giác thật như là ông trời đang cố đùa giỡn số phận tôi vậy.
Không thể nào nghịch lưu về đầu nguồn được nữa, tôi đàn dùng sức kéo theo bản tử đi về một bên vách tường. Đang vô cùng chật vật thì bỗng nhiên tôi thấy trước mặt có một phiến đá ngoi ra khỏi mặt nước, bề mặt không bị nước bao phủ nên tương đối khô ráo. Vị trí của nó tương đối cao nên trong một khoảng thời gian tới nước sẽ không ngập được tới mặt phiến đa, tôi có thể bám vào vách tường để leo lên được.
Trong lòng mừng quýnh lên, tôi lập tức bơi về phía trước, đầu tiên đặt Bàn Tử vào bên cạnh rồi mới bắt tay bám vào những khe hở xung quanh trèo lên trên. Mới đi tới nửa đường đã thấy hoàn toàn khả thi nên không kìm được bất cười một tiếng, tinh thần hăng hái hẳn lên tay chân hoạt động năng suất hơn hẳn.
Bỗng ngay sau đó có một tiếng người nói vang lên ngay dưới chỗ Bàn Tử ngồi, tôi giật mình quay đầu nhìn lại, tai nghe thấy một câu:” không còn thời gian!”
Tôi hốt hoảng nhìn về phía Bàn Tử thấy anh ta vẫn đang bất động, mặt mũi cũng không hề có biểu cảm nào cả, trong lòng có chút bất ngờ. Vội lắc lắc đầu vài cái rồi cho tay lên xoa xoa huyệt thái dương, trong thời điểm như thế này mà còn bị ảo giác được. Bỗng phía sau lại vang lên tiếng người thì thào, không phải là từ Bàn Tử mà là đằng sau anh ấy. “không còn thời gian!”

Chương 101

Đêm thứ ba: Người trong sương

Từ lúc tôi rơi vào đây ngoại trừ tiếng nước chảy ù ù ra thì không hề nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác. Lúc này bên tai bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện vô cùng đột ngột, tôi không hề chuẩn bị bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ tới người đó có phải là thủ hạ của Chú Ba hay không, chẳng lẽ nơi này vẫn còn người sống?
Âm thanh vừa rồi khẳng định là có người thốt ra. Tôi tin tưởng bản thân mình không nghe nhầm, trước đây tôi không hi vọng sẽ có thể gặp được người sống trong này, nghe thấy tiếng nói vừa rồi khiến lòng tôi yên tâm một chút, hai tay dừng lại không trèo lên trên nữa, sau đó từ từ tụt xuống bên dưới mặt nước đi qua chỗ Bàn Tử ngồi xem đằng sau có gì. Phía sau lưng anh ấy là một đống gỗ mục xếp chồng lên nhau, không thấy gì bên trong hoặc là do ánh sáng rất kém lên khó mà thấy được tình hình.
Chắc chắn đó là người của Chú Ba , trong đầu tôi chợt này sinh ra ý niệm này, tại nơi hoang tàn đổ nát không người sinh sống mà có thể gặp được một ai khác thì khả năng chỉ có thể là người của Chú Ba . Có lẽ chính là người vừa rồi gọi tôi, sau khi tôi rơi vào trong hồ nước thì người đó cũng bị cuốn vào bên trong miệng cống nên không kịp nhìn thấy. Nghe âm điệu vừa rồi thì hẳn là còn nói chuyện với một người nữa, khả năng bên trong này không chỉ có một người sống sót.
“Anh là ai? Đang trốn ở đâu vậy?” tôi gọi khẽ một tiếng, nheo nheo mắt nhòm vào bên trong, nếu thật sự là người của Chú Ba thì coi như trong cái rủi có cái may, ông trời còn thương cho cái phận hèn mọn này, tôi có thể hỏi xem Chú Ba lúc trước tình hình thế nào.
Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có ai đáp lời. Bên trong đống gỗ mục im lìm không có một động tĩnh nào.
Tôi lập tức trở lên cảnh giác, có một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu tôi. Ngay lúc đó chân vấp phải một cành cây chĩa ra trong nước cả người lảo đảo suýt ngã, tôi vội với tay bám lấy đống gỗ đồng thời tiến sát người vào nhìn vào bên trong. Vừa đi được vài bước bỗng có tiếng nói thỏ thẻ vọng ra :” Tiểu Tam Gia?”
Thanh âm vô cùng quái dị, nói rất nhanh, nhưng chắc chắn là tiếng người nói, hơn nữa người đó gọi ngoại hiệu của tôi nên hẳn là biết tôi. Vậy đây khẳng định là người của Chú Ba .
Tôi liền nhẹ nhàng thở phào một cái đáp:” là tôi đây!” sau đó liền đi tới đầy những cành cây đâm tua tủa trước mặt ra, vừa đi vừa hỏi:” ai ở bên trong vây? Có phải bị nhốt lại không? Đưng lo tôi sẽ cứu anh ra ngay!”
” Tiểu Tam Gia?” lại có tiếng gọi từ sâu bên trong vọng ra
” Tôi đây, tôi đây!!” trong lúc cuống quýt tôi gắt lên một câu, hai tay vẫn dùng hết tốc lục gạt đống cành mục ra, dần dần cũng tạo thành một khe hở có thể lách người vào bên trong.
Tiến vào một đoạn rồi mà tôi vẫn chưa nhìn thấy ai cả, bên trong hết lớp cành mục này đến lớp cành mục khác, người bên trong cũng không thấy gọi ra nữa. Tôi cảm thấy hơi lạ liền dùng khẩu âm trưởng sa mắng một tiếng:” con bà nó chứ, rốt cuộc là ai bên trong vậy, làm cái quỷ gì thì cũng phải nói cho tôi biết vị trí của anh chứ!”
Gọi vài tiếng vẫn không ai thưa, tôi chợt thấy có gì đó không ổn. Nghe giọng người bên trong thì không giống như là bị thương hoặc là mất khả năng di chuyển, tại sao nghe tôi gọi mấy lần mà vẫn thờ ơ không thèm trả lời? Hoặc có lẽ nào anh ta không nghe thấy tôi nói gì không? Hay là đầu óc đã sớm không còn tỉnh táo rồi?
Nghĩ thế tôi liền hiểu ra, tuy bản thân chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng nào nhưng vừa rồi bị rơi vào trong đầm lầy dảy đặc hắc khí, tại bể chứa nước này hắc khí vẫn còn không nhiều nhưng cũng làm cho tầm nhìn bị hạn chế. Nếu người này bị rắn cắn khẳng định là thần chí sẽ bị ảnh hường, mê man nói sảng. Còn nếu không bị rắn cắn thì trong lúc bị dòng nước cuốn đi có thể do va đập lung tung với thành cống mà đầu óc có vấn đề, nên không nghe rõ những gì tôi nói.
Nghĩ vậy tôi liền không gọi nữa, dồn hết sức vào hai tay gạt bớt những cành cây vướng víu xung quanh ra, đợi đến khi tìm được người rồi hỏi vẫn chưa muộn. Bất đắc dĩ nhất là người kia không may bị rắn cắn thật, tôi lại không thể chiếu cố cho hai người cùng lúc, tới khi đó đành phải coi như không nghe không thấy bỏ mặc anh ta vậy.
Trước mặt xuất hiện một thân cây dài khoảng sau bảy thước, đường kính không lớn lắm, nhưng đử để đè lên mà không bị lật. Tôi cắn răng chịu đau nằm úp nên trên thân cây rồi liên tục dùng tay đào vào nơi phát ra âm thanh kia.
Tôi tưởng là sẽ nhìn thấy một người ngồi thu lu trong đó nhưng khiến tôi bàng hoàng là trong đống gỗ mục này hoàn toàn không có gì cả, khe hở phía trước là miệng cống hình đầu thú đá thông ra bên ngoài.
“Sao lại thế này?” tôi thầm mắng một tiếng, lời nói còn chưa dứt thì từ bên cạnh chỗ tôi đang đứng lại vang lên tiếng người, nghe vô cùng quỷ dị.
“Tiểu Tam Gia?”
Âm thanh đó nghe như ngay bên cạnh tai khiến tôi giật mình đánh thót, cả người đang nằm vắt trên cành cây liền ngã úp xuống nước. Vội quay đầu nhìn liền phát hiện ngay bên cạnh chỗ tôi đang ngồi, nơi mà có vài cành cây giao nhau chắn ngang trước mặt, có một bóng người nằm úp, bên trong tối như mực nên chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt đỏ quạch đang nhìn về phía tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro