91 - 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ 91

Như đã từng quen biết

“Hả?” tôi sửng sốt nhìn Muộn Du Bình, trong đầu nghĩ anh biết người ta, vậy chẳng lẽ đó là anh trai anh?
Muộn Du Bình sau đó nói thêm một câu thì tôi mới biết là minh nghĩ lung tung quá rồi, anh nói:” người ngồi xe bát mã này chỉ có thể là Chu Mục Vương,”
“Chu Mục Vương? Là người được nhắc tới trong truyền thuyết “mục thiên tử” ư?”
Truyền thuyết mục thiên tử tôi biết rất rõ, trên đường đi tới đây tôi thường nghe mọi người kể về nó nhiều lần. Trong đó ghi lại chuyện chu mục vương dùng tám tuấn mã là: đạo li, bạch nghĩa, du luân, giả sơn, cừ hoàng, hoa lưu, lục nhĩ chờ tuấn. (không hiểu gì luôn ) xa giá sơn son thếp vàng, còn có Từ Đạo Phụ đánh xe, lấy Bá Yêu chỉ đường, theo Tông Chu xuất phát, lướt qua dãy Chương Thủy, đi xuống sông Hà Tông, trèo hết núi Dương Du, tới chờ bên đàn Ngọc Sơn, nằm ở phía tây của thành Tây Nương Nữ Quốc, cùng Tây Vương Mẫu uống rượu ngắm trăng.
Nói thẳng ra thì là ông ta ngồi xe bát mã du lịch qua thành Tây Nương Nữ Quốc lại được Tây Vương Mẫu thịnh tình khoảng đãi.
Nhưng nếu nhìn như trên phù điêu thì đây chẳng có điểm nào giống du lịch dài ngày cả. Chẳng lẽ là truyền thuyết đó sai sự thật, thực ra mục đích của chu mục vương năm đó tới Tây Nương Nữ Quốc là để xâm lược?
Tôi liền tiếp tục chăm chú ngắm bức phù điêu tiếp theo, những hình ảnh trên đó khiến tôi giật mình bất giác hít một ngụm khí lạnh. Cảnh tượng diễn ra như sau, Chu Mục Vương lúc này tiến sát tới một tẩm cung, sau đó có rất nhiều nữ nhân đầu rắn thân người xuất hiện, những nữ nhân đó đã đẩy đội quân của Chu Mục Vương vào bên trong một cửa vòm, tiếp theo là có vô số rắn mào gà từ trong tháp chui ra, cuối cùng là cảnh đội quân của ông ta bị cắn xé tan tành.
Nhìn tới đó, tôi liền hiểu được những thạch tháp trong đầm lầy kia dùng để làm gì, ” xem ra năm xưa Chu Mục Vương quả thật có tới nơi này, nhưng bị bè lũ rắn độc xơi tái hết cả. Vì muốn che dấu thất bại của mình nên ông ta đã bịa ra cái truyền thuyết du lịch đó. Lũ rắn này luôn bảo hộ cho Tây Nương Nữ Quốc, khó trách bọn họ tôn thờ nó như thần thánh, còn thường xuyên cho ăn như vật nuôi nữa. Giống như người mãn thanh không giết quạ đen vậy.”
Nghĩ kỹ thì thấy chuyện không chỉ có vậy, xem ra bên dưới những thạch tháp này khẳng định thông tới một nơi nào đó. Rắn được nuôi nhốt dưới thông đạo vòng quanh thành cổ này, lấy đầu người làm thức ăn, nếu quốc gia lâm nguy thì chỉ cần đem chúng ra nghênh tiếp quân địch. Đây cũng được xem như một cách phòng ngự rất tốt, loài rắn này vừa độc vừa nhanh, khó lòng mà thắng được chúng.
Nói cách khác thì người sống trong thành, rắn nuôi dưới thành, giờ toàn bộ người trong khu vực này đều đã chết, rắn không có ai nuôi sẽ tự bò ra ngoài kiếm ăn. Nghĩ tưởng lại thấy nền văn minh của Tây Nương Nữ Quốc và của người Amazon có vẻ không khác nhau là mấy, ở bên kia thổ dân dùng cá ăn thịt người để chống lại kẻ thù và mãnh thú, bọn cũng cúng tế cho cá ăn thịt bằng người sống và động vật, còn ở đây thì dùng đầu người làm vật hiến tế.
Sau khi nhìn đi nhìn lại tôi thấy lập luận của mình rất hợp lý, có thể hình dung được đôi chút rõ ràng lịch sử của cổ thành này trong đầu.
Nhìn tới chỗ giữa thần miếu, ánh mắt Muộn Du Bình bỗng dừng lại, phía trước là một khối thạch bích vô cùng đồ sộ. Phù điêu ở trong thần miếu này được khắc nguyên hình thành một bức rất lớn, hiển nhiên có thể thấy là tất cả các hình ảnh ở đây đều miêu tả tập trung vào một sự kiện. Tôi nheo mắt nhìn lên bề mặt thạch bích chỉ thấy có một con rắn khổng lồ bị rất nhiều con rắn mào gà nhỏ xây kín xung quanh, cảnh tượng thật hỗn độn. Trong khi đó con rắn to kia lại quấn quanh một cái cây, nhìn những con rắn mào gà tua dua bốn phía thật giống với hoa văn trang sức trên quần áo thổ dân.
“Đây chắc là trận tử chiến giữa con đại mãng xà và rắn mào gà, xem ra thời kỳ này ở trong Tây Nương Nữ Quốc không phải chỉ có một loài rắn duy nhất, có lẽ con đại mãng xà kia là thiên địch của lũ rắn mào gà này.” tôi đưa ra nhận định.
Muộn Du Bình sờ sờ bề mặt phiến đá rồi lắc đầu nói:” không phải, chúng đang giao phối.” (đoạn này phải gọi là rất ngại)
“Giao phối?” tôi trợn mắt sững sờ, trong đầu như nghe thấy có tiếng gãy của lý trí, nghĩ mãi mới hiểu anh ta đang định nói gì liền hỏi lại:” anh nói là con rắn mào gà này và con đại mãng xà kia đang mây mưa với nhau? Nhưng đây không phải cùng một loại rắn chưa kể hình dạng của chúng khác xa nhau thế này, chuyện đó diễn ra thế nào được?”
“Cậu có biết tới tú bà không?” Muộn Du Bình đột nhiên nhìn tôi hỏi.
“Tú bà?” tôi sửng sốt tập hai, sao tự nhiên anh ta lại hỏi những cái này, ” tú bà là người mở kỹ viện chứ còn ai nữa.”
” Đó chỉ là dân gian gọi thế, tú bà thật ra là một loài chim, thời trước có người đã phát hiện ra chúng, loài chim ấy chỉ có chim cái không có chim trống. Chúng duy trì nòi giống bằng cách giao phối với những loài chim khác, vì làm dâu trăm họ nên người ta mới dùng tên của loài chim này để đặt cho những ai làm nghề kỹ nữ.” Muộn Du Bình thảnh nhiên nói, “Nhưng trên thực tế thì cổ nhân đã nhận định sai về loài chim tú bà này, chúng thật ra cũng có chim trống, nhưng so về kích thước thì chim trống lớn hơn chim mái rất nhiều, cho nên người ta đã nghĩ là chúng là hai loài chim khác nhau.”
Tôi nghe cũng hiểu được hầu hết ý nghĩa của những gì anh ấy nói, “nói như vậy thì anh cho rằng kia thực chất chỉ là một loài rắn, chỉ là chúng có kích thước khác nhau mà thôi, theo anh thì đâu là rắn trống, đâu là rắn mái?”
“Dựa theo phân tích về mặt số lượng thì con nhỏ hơn sẽ là rắn đực, còn lớn hơn sẽ là rắn cái, nhưng cũng không chắc lắm vì vẫn có khả năng ngược lại.” Muộn Du Bình vừa nói vừa đưa tay vuốt mặt thạch bích, bỗng nhiên vươn hai ngón tay dài ra chạm vào con đại mãng xà quấn quanh thân cây kia. Bất chợt thốt lên:” kỳ lạ thật.”
” Chuyện gì vậy?” tôi cũng sờ thử nhưng không tưởng được là cái gì. Quay lại nhìn Muộn Du Bình thấy hai chân mày anh nhíu lại, rồi ngay sau đó lui về lấy một khúc củi lại tiếp tục bôi lên phần tường không được điêu khắc bên cạnh.
Chỉnh thể toàn bộ bức phù điêu giờ mới hoàn toàn hiện ra, tôi cũng đừng lui lại phí sau ngắm xem nó ra hình gì. Ngay khi thấy được hết bức bích họa thì tôi bỗng bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa.
Trên bức phù điêu không phải là con đại mãng xà quấn quanh thân cây, càng lúc cái cây kia càng trở lên khác thường. Phần dưới quấn thành một vòng còn phần trên thì lộ ra một cái đầu rắn rất khủng bố. Khi bôi đen hoàn chỉnh thì từ cái cây ban đầu giờ đã hiện ra hình hài một con rắn, nhưng vì nó quá to, nếu đem ra so với con cự xà kia thì thấy con đại cự xà chỉ bằng cái đũa, còn lũ rắn mào gà thì còn lại bằng que tăm. Thảo nào lúc trước không nhìn ra nó là rắn, vẫn tưởng là một thân cây đại thụ.
“Đây… Đây là cái giống gì vậy? Rồng à?” tôi lắp bắp nói. Nếu nói là con cự xà và rắn mào gà kia là một đôi đã rất mất cân đối rồi thì với một con rắn lớn như thế này biết phải nói thế nào. Nhìn nó mà tôi nghĩ tới phải to bằng đường kính một chiếc xe tải giải phóng, làm gì có con rắn nào to tới vậy?
Muộn Du Bình cũng kinh ngạc, không thốt lên được lời nào, chỉ từ từ miết tay trên bức phù điêu, sờ qua hoa văn điêu khắc rắn mào gà một lúc mới nói:” cậu xem, mấy con rắn nhỏ này quay quanh đây không phải là để mây mưa với con cự xà kia, mà chúng nó đang hỗ trợ cho con cự xà, khả năng là một mình nó không thể hoàn thành việc giao phối đó, con cự xà này và con rắn chúa kia….” (mợ ơi, khó viết nhất đoạn này, có xem nhiều thế giới động vật đâu mà biết)
Tôi lập tức nhìn theo chỉ dẫn của Muộn Du Bình, cũng đưa tay sờ xem chuyện là như thế nào, quả nhiên phát hiện ra mấy con rắn nhỏ quấn chặt lấy nhau, chúng lại không quấn trên người con rắn chúa kia. Mà con cự xà lại quấn lấy thân con rắn chúa, tôi kinh ngạc hiểu được dụng ý của bức thạch điêu này, vừa hít một ngụm khí lạnh vừa nói:” OMG, Bàn Tử nói đúng!”

Rắn mẫu

” Đàn rắn này có tổ chức xã hội.”
Trong đầu tôi chợt lóe lên câu nói lúc trước của Bàn Tử, anh ta nói rằng lũ rắn này có hành vi rất giống bầy kiến, có thể nơi này vẫn còn một con rắn chúa nữa.
Tôi lúc đó không nghĩ rằng có chuyện đó trên đời, chưa bao giờ tôi thấy rắn hợp tác săn mồi với nhau, chúng kiếm ăn đơn lẻ, thường thì mỗi khi chạm mặt là có thể nổ ra chiến tranh xâu xé lẫn nhau. Không tưởng là trong bức phù điêu này lại miêu tả một loài rắn có tập tính xã hội như vậy.
Trong bức bích họa có thể xác định được rắn nhỏ màu đỏ là rắn mào gà, chúng đại diện cho thành phần rắn thợ, số lượng tương đối lớn. Con rắn chúa này là rắn cái, hình dạng tương đối vĩ đại, chỉ có duy nhất một con trong đàn, mà thật sự nhìn nó giống rồng hơn là rắn, nó chính là con rắn chúa mà Bàn Tử nói tới. Theo như nhìn trên phù điêu thì kích thước con rắn mẫu này thật sự rất khổng lồ, thế cho nên khó mà có thể giao phối được như các loài vật bình thường khác, để thành công nó cần có sự hỗ trợ của những con rắn mào gà nhỏ này. Hơn nữa theo quy luật tự nhiên thì một con rắn mẫu lớn như thế không thể vận động tự nhiên được vì thế mọi việc trong phân đoạn mây mưa đều được thực hiện bởi con rắn đực và lũ rắn hộ tá kia. Nghe thì có vẻ giống như người nông dân nuôi heo cái vỗ béo cho nó bụ sữa vậy. ( quả thật không còn gì để nói, quá ngại cho hai anh cứ thao thao bất tuyệt )
Chẳng lẽ trong cánh rừng mưa này có thể nuôi dưỡng một con rắn khủng như thế thật sao?
Tôi cũng có chút hiểu biết về loài rắn, trước đây từng đọc qua một quyển sách nói về những con rắn lớn nhất thế giới, trong đó có nhắc tới ở rừng mưa Nam Mỹ có một người từng phát hiện một con cự xà lâu năm dài 50 thước. Rắn không giống con người, chúng không có hạn định về tuổi thọ, rắn bình thường nếu có hình thể quá khổ thì thường không dễ kiếm được thức ăn nên sẽ chết sớm, còn nếu ở những nơi thực vật nhiều như trong rừng mưa thì chúng có thể sống rất lâu. Nhiều người còn coi nó như thần rừng vậy.
Nhưng dù có sống no đủ thể nào thì chúng cũng chỉ có thể tồn tại được dưới một trăm năm, bức phù điêu này được tạc cách đây tới ba bốn nghìn năm, nếu có con rắn mẫu này thật thì chắc cũng thành hóa thạch rồi.
Hơn nữa với thân hình lớn như thế nếu nó có thật trên đời này thì chắc chắc chỉ định cư được trong nước, những đầm lầy này không đủ sức chứa nổi nó.
Tôi nghĩ mà chột dạ, nếu nhìn thấy bức phù điêu này trong viện bảo tàng thì có người sẽ cho là cổ nhân đã phóng đại hoặc nghĩ rằng đây chỉ là chuyện thần thoại. Nhưng chúng tôi đã bắt gặp rắn mào gà cực độc như trong hình, hơn nữa còn được phục kích những hành vi quỷ dị của chúng, bức phù điêu này khả năng miêu tả chính xác những chuyện đã từng diễn ra trong quá khứ. Đây có thể là phát hiện vô cùng lớn của ngành sinh vật học, lịch sử học, khảo cổ học thậm chí là cả ngành xã hội học nữa.
Nhìn vào bức phù điêu này thật sự chúng tôi bị bàng hoàng, đầu óc cứ tập trung vào câu hỏi loài rắn quỷ dị này rốt cuộc tiến hóa như thế nào? Vì sao chúng lại có thể khác những loài rắn bình thường tới vậy? Tôi cảm thấy khả năng còn một nguyên nhân sâu xa nào đó ẩn tàng bên trong. Mà rất có thể nó cũng có liên quan tới lịch sử Tây Nương Nữ Quốc này.
Đi qua bức phù điêu đó là những cảnh cúng bái liên miên, trong một thần miếu, có rất nhiều người vái lạy loài rắn độc này. Nhìn hình dáng thần miếu trong phù điêu thì có thể nhận ra đó là nơi chúng tôi đang đứng. Đưa mắt xuống phía dưới còn thấy chỗ mà giờ đây bị bao phủ bởi bùn lầy và nước đọng chính là ba tầng thần điện nữa, tất nhiên ba tầng này giờ không thể biết chính xác hùng vĩ như thế nào. Trên đài của thần miếu ngoại trừ cảnh con rắn đứng hiên ngang sừng sững trước mặt bàn dân thiên hạ thì có thể thấy đây giống với bất cứ một nghi lễ hiến tế nào khác. Trong bức phù điêu còn miêu tả cánh cổng của thần miếu ở phía trước điện thờ chính nhưng khi chúng tôi nhìn thấy chỉ còn là một đống phế tích hoang tàn đổ nát, không còn một chút dấu vết nguyên vẹn nào nữa.
Sau khi quan sát toàn bộ bức phù điêu thì chúng tôi có thể rút ra một kết luận, ở trung tâm bích họa là cảnh rắn sinh sản, bốn phía là người dân đang thực hiện nghi lễ hiến tế đối với chúng, rồi cảnh cho rắn ăn đầu người, cảnh chiến đấu với kẻ thù, cùng với đó là rất nhiều hoạt cảnh khác nữa. Như Muộn Du Bình nói thì đây quả thật là một bức phù điêu lý giải sinh động cho sự hình thành và phát triển của cộng đồng loài rắn mào gà ở đây.
Tôi còn muốn tìm thêm xem quanh đó còn có manh mối gì nữa không nhưng có nhìn mỏi mắt cũng không thấy thêm chi tiết bổ ích nào, mọi sự kiện tiêu biểu chỉ có như vậy. Ngoài bức thạch bích này ra thì không còn thêm một bức phù điêu nào nữa.
Hai người đứng nhìn thêm một lát thì nghe Bàn Tử gọi từ phía xa xa:” các cậu đang hị hụi gì trong đấy mà tôi gọi mấy lần không được vậy? Rốt cuộc là có muốn ăn cơm nữa không?”
Tuy là vẫn còn lưu luyến với bức phù điêu này nhưng tạm thời là chưa nghĩ được ra thêm vấn đề gì nữa mà bụng cũng đang réo đòi ăn, bao nhiêu tò mò cũng đàng gác lại. Lật đật đi xuống sân xem Bàn Tử nấu món gì.
Bàn Tử thấy chúng tôi đi xuống thì hỏi vừa làm cái gì vậy, bắt anh ta một mình cặm cụi nấu nướng mà không thèm xuống phụ một tay.
Tôi lúc đó mới kể lại cho Bàn Tử những phát hiện về bức phù điêu trong vách tường thần miếu, anh ta giật mình tròn mắt, sau đó liền cao hứng mở miệng oang oang:” người có phát kiến vĩ đại thì thường quyết định chính xác, các cậu thấy những gì tôi nói có đúng không nào, từ giờ cứ liệu mà nghe theo chỉ dạy của tôi, như vậy mới không bị lỗi thời được…. Mà nếu con rắn mẫu kia đã chết thì sao lũ rắn con lại vẫn lấy thi thể A Ninh làm gì, chúng định mang cho con gì ăn chứ?”
” Có thể trong đầm lầy này vẫn còn một con rắn chúa, anh có nhớ cái đêm chúng ta nhìn thấy thi thể A Ninh không, có thể thấy xung quanh con rắn chúa đó có vô khối con rắn con. Chúng ở đó tất nhiên là để bảo vệ con rắn chúa, đối với lũ rắn con thì con rắn chúa kia là giai cấp quý tộc luôn rồi. Nó được đàn rắn nuôi ăn nuôi uống, có thể trong tương lai thì con rắn chúa này chắc chắn còn có thể to hơn nữa. Nhưng rắn mẫu thì không thể dự trữ thức ăn được, mà không có nhiều thứ có thể dùng làm mồi cho nó, một con rắn to như con bàn long nếu còn hoạt động thì ít nhất chúng ta cũng có thể nhìn thấy một ít dấu vết quanh đây, nhưng thực tế thì không có gì cả. Có thể thấy là con rắn này đã chết từ ngàn năm trước rồi.” tôi nói.
Nghe thế Bàn Tử mới gật đầu, tôi nói với anh ta hiện giờ ta chỉ biết là loài rắn này không thể phán đóan được hành vi của chúng. Nhưng cơ bản thì rắn vẫn hoạt động theo bản năng sinh tồn nên có thể tạm thời yên tâm được.
Bàn Tử thở dài nói:” cũng chỉ yên tâm được một ít thôi, nơi này chuyện quái dị còn rất nhiều, buổi tối hôm nay vẫn chưa biết có thể qua khỏi không, ăn nhanh nên nào, ăn no thì mới có sức đánh giặc.”
Bụng tôi cũng đồng tình reo vang, đầu óc cũng không chịu làm việc nữa, lại ngó Bàn Tử hoi anh nấu món gì vậy?
” Tôi đêm tất cả những thứ tìm được cho vào nấu, nguyên liệu cũng không còn nhiều, cơm thịt độn bánh báo còn có thêm cá sacdin nữa, thập cẩm ngũ vị, nhưng ăn cũng không tệ.” Bàn Tử nói, ” đừng nói tới rắn nữa, nghe là đã không nuối được rồi, thôi hai cậu tới xem tay nghề của bàn gia tôi thế nào, đảm bảo không ngon không lấy tiền.”
“Nấu thứ này thì cần gì tay với nghề, không phải cứ đổ nước vào là được sao?” tôi vừa cười vừa hỏi.
“Chậc chậc, thế tôi mới nói cậu muôn đời không đấu lại được với Chú Ba nhà cậu đâu, chỉ có thể làm thằng cháu ngoan thôi.” Bàn Tử nói, tôi cũng không buồn để ý tới anh ấy, lập tứ múc một bát đưa lên miệng. Ăn một miếng thật to, canh nóng bỏng cả mồm khiến hai mắt khóc ròng, nhưng nói thật thì cũng ngon. Mùi vị còn khá giống bánh mật, ít nhất thì đây cũng giống bữa cơm hơn là ăn lương khô.
Tôi vừa nuốt vừa thổi phù phù, Bàn Tử thấy tôi lờ đi thì cũng không nói thêm câu nào, giờ có đôi co cũng không có tác dụng gì. Ba người vừa hóng gió vừa sì sụp húp hết nồi canh. ( thế Phan Tử ăn bằng gì???????)
Tới khi chỉ còn nồi không thì mới dừng lại thở, cả người đổ mồ hôi. Bây giờ tôi mới thấy một bữa ăn no nó thú thế nào, cả người sảng khoái, đầu gối cũng không còn run nữa.
“Thế nào, tôi nói là nó rất ngon mà, các cậu có biết là con người ta sống trong trời đất này bảy mươi năm cũng chỉ có thể tìm thú vui trong ăn uống không, chính xác thì ăn mới là cách hưởng thụ thống khoái nhất. Giờ chúng ta rơi vào hoàn cảnh này, nếu có thể hưởng thụ thì nên hưởng thụ ngay, kẻo không chừng đây là lần cuối cùng được ăn sướng thế này đấy.”
“tôi nhổ vào ấy!” nghe Bàn Tử nói mà tôi không kiềm chế được lập tức đùng đùng nổi giận:” cái gì mà thú vui ăn uống chứ, có nhà anh mới coi đấy là thống khoái thôi, đừng kéo chúng tôi vào một lũ với nhà anh.”
Thực sự là quá gở mồm đi, trong lòng tôi lúc đó cũng đã nghĩ quả có thể đây là lần cuối cùng được ăn thanh thản như vậy, nhưng kiểu gì thì tôi vẫn không muốn chấp nhận nó.
” Đấy rồi cậu xem, cái suy nghĩ của cậu thiển cận quá đi mà.” Bàn Tử ra vẻ nhăn nhó rồi lại nói:” còn có sức mà nói tới mấy thứ này chi bằng giờ đi ngủ một ít, đêm qua mắt ai cũng bị sương mù làm cho choáng váng rồi, nghỉ một chút để hồi sức không thì lại vác bệnh vào thân.”
Tôi nhớ tới trận sương mù tối quá liền kỳ quái hỏi:” anh nhắc tôi mới nhớ, chúng ta ở trong rừng mưa cũng có gặp sương mù mà vẫn vô sự, tại sao ở đây hai mắt lại thành mù?”
Bàn Tử nói:” tôi thấy chắc là do nước ở đây có vấn đề, sương mù cơ bản là do nước ngưng tụ mà thành, nước trong rừng thì liên tục chảy còn nước ở đây lại là nước đọng, tình huống cụ thể thế nào thì chúng ta cũng không chắc được.”
Tôi gật đầu, lại nhớ ra trong lúc đang hồi phục thị giác có nhìn thấy một bóng người vào trong lều, hỏi hai người đó xem có phải là do mắt đang có vấn đề nên mới sinh ra hiện tượng đó hay không, vừa nói Bàn Tử liền lắc đầu:” tình huống mà chúng tôi trải qua phức tạp hơn của cậu nhiều, làm gì có chú ý được những cái đó, cậu nghe ai nói chuyện ấy vậy?”
“Trong phim truyền hình nói thế,”
” Cái gì cậu cũng tin như thế à?” Bàn Tử lắc đầu, bỗng nhiên anh nhìn thấy Muộn Du Bình ngẩng đầu lên, nhíu mày quay lại phía tôi.
Muộn Du Bình vốn tưởng là không hề nghe chúng tôi nói chuyện, tôi còn đoán là anh ấy vẫn đang nghĩ về bức phù điêu trong thần miếu, thấy anh ấy đột nhiên quay ra nhìn mình liền nói:” anh cũng không cần quan tâm tới chuyện đó nữa, chuyện tới đâu hay tới đó, lát nữa chúng ta xem kỹ lại một lần nữa rồi biết đâu lại có manh mối mới, giờ anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Tôi còn chưa dứt câu thì Muộn Du Bình đột nhiên hỏi:” cậu thấy một bóng đen mở ba lô ra?”
Tôi bị vẻ mặt nghiêm túc của Muộn Du Bình dọa cho sợ, lập tức gật gật đầu nói:” tuy rất mơ hồ, cũng không biết là mình lúc đó có rơi vào ảo giác hay không nhưng chắc chắn người đó không phải là hai người các anh”
Muộn Du Bình đứng phắt dậy, nhìn tôi nói:” đó là Văn Cẩm.”

Chương thứ 93

Đêm thứ ba: Đi săn

” Gì chứ? Anh bảo sao?” tôi bị bất ngờ nhẹ.
Muộn Du Bình không trả lời tôi mà hai mắt hướng vào lùm cây xa xăm, một lát mới quay ra nói:” theo tôi!” dứt lời lập tức mặc áo khoác vào.
Tôi nhìn mặt trời mỗi lúc một chìm xuống, thầm nghĩ chắc sớm muộn không chết vì rắn rết thì cũng bị anh ta đùa chết, hai chân vội vã chạy theo. Muộn Du Bình đi tới chỗ doanh địa rồi chui vào một căn lều tìm ra cái túi chống nước. Đứng ngẩn nghĩ ngợi gì đó một lát rồi lại chạy đi, thuận tay cầm thêm vài cái cốc đánh răng để trên phiến đá. Sau đó bật đèn pin lên lao vào trong rừng.
Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy theo phía sau, chỉ thấy anh ta bỏ chạy tới một cái cây ngay cạnh đầm lầy thì dừng lại, cúi xuống múc lấy vài cốc bùn đổ vào túi chống nước rồi lại lấy bùn đổ lên người mình. Tôi cứ ngây ra nhìn không biết làm gì, mãi tới lúc Muộn Du Bình quay lại vẫy tôi một cái thì mới vỡ ra vấn đề, lập tức gật đầu nhảy xuống vũng bùn, còn chưa đứng vững đã bị một cốc bùn tấp vào mặt. Sau vài giây hai người đã toàn thân vấy bùn, nhìn giống như lúc lần đầu gặp Văn Cẩm.
Tôi vốn định để tới khi sương mù giăng mới tắm bùn, vì để bùn dính lên người thật sự rất khó chịu, hiện tại là đã cảm thấy hơi bị bất tiện liền quay ra hỏi Muộn Du Bình tính làm gì vậy. Anh ta nói:” bẫy Văn Cẩm!”
“Bẫy Văn Cẩm?”
” Cô ấy tới tìm thức ăn, chắc lương thực của cô ấy đã hết, nên tối nay cô ấy sẽ lại tới, chúng ta sẽ mai phục chờ cô ấy.”
“Buổi tối? Mai phục?” tôi lập tức lắc đầu:” tôi mặc kệ, giờ mà không nghỉ thì tôi không còn sức để đi nữa.”
Muộn Du Bình nhìn tôi, bỗng lên tiếng:” vì sao cậu muốn tới đây?”
Tôi ngây ra một lúc, anh ta lạnh lùng liếc mắt một cái, bước ra khỏi đầm lầy rồi đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Tôi vẫn chôn chân trong vũng bùn, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu, thầm gào lên anh lừm gì tôi? Tôi tới đây không phải vì mấy người cái gì cũng lừa dối tôi sao, hỏi tôi vì sao muốn tới nơi này ư? Con mẹ nó chứ, là vì tôi….
Nghĩ tới đó chợt thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình đi càng lúc càng xa mới chột dạ, không đuổi theo e là không kịp mất. Tôi mắng một tiếng rồi leo lên khỏi đầm lầy.
Trở về nói với Bàn Tử chuyện vừa rồi, Bàn Tử cũng hơi do dự. Tình hình tối hôm qua quả thật rất khốn đốn, anh ấy cảm thấy không nên mạo hiểm nữa. Tôi đành nói khéo với Bàn Tử thì anh mới miễn cưỡng đồng ý.
Nói thật thì chuyện mà Muộn Du Bình muốn làm bây giờ khiến cho mọi dư liệu của chúng tôi đều xoay chuyển, đáng ra là tối nay chúng tôi sẽ làm mọi cách để có thể sống sót được, giờ thì thành ra là sẽ cố gắng đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng Bàn Tử nói không tới nỗi ấy, Văn Cẩm không phải người ngốc. Cô ấy chỉ xuất hiện khi nào sương bắt đầu giăng thậm chí là cả khi chúng ta không ở trong doanh địa đó thì phải tới tối mịt mới chịu ló mặt ra. Nếu đúng như Tiểu Ca phỏng đoán cô ấy tới tìm đồ ăn thì khả năng tới lúc này cũng đói lắm rồi.
Muộn Du Bình bảo Bàn Tử nổi lửa đun nồi canh lên, làm thế nào để giống như là vẫn còn ăn dở vậy. Bàn Tử lập tức động thủ, thổi cho lửa đốt càng to, vài giây sau thì cho thêm rau củ quả linh tinh vào thành một nồi lẩu, mùi thơm bay tỏa ra tứ phía. Muộn Du Bình lấy túi bùn ra để bên cạnh Phan Tử, đổ một lượt lên người anh ấy để đề phòng tối nay có nguy hiểm. Sau đó là tới Bàn Tử.
Chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đó mọi chuyện, Muộn Du Bình bê nồi lẩu rau bảo chúng tôi đi theo, tôi hỏi còn Phan Tử tính sao? Anh ấy nói: trước khi sương lên chúng ta sẽ về, cả ba người đi thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Ngay sau đó chúng tôi trở về chỗ doanh địa, Muộn Du Bình đem nồi canh để lên trên đống lửa đêm qua chúng tôi đốt.
Lúc này trời vẫn còn sáng, ba người chạy đi tìm một lùm cây nấp, vừa ngồi trong đó vừa nhìn ra bên ngoài. Tôi đã cố gắng nhịn không để mình bật cười, chuyện này nghĩ thật cũng hơi bị vô nghĩa, lấy một nồi nước câu dẫn văn cầm, mà Văn Cẩm có phải là mèo đâu.
Chúng tôi ngồi trong bụi cây, mắt liên tục nhìn lên trời, nắng cứ tắt dần cho tới khi bốn phía cây cối tối om đi, vẫn chưa thấy có ma nào mò tới, ngay cả nồi canh kia cũng đã nguội từ lâu rồi. Bàn Tử nhịn không được muốn hỏi Muộn Du Bình nhưng bị anh ta xua tay ngăn lại, sau đó chỉ chỉ lỗ tai bảo chúng tôi nghe xem có tiếng động.
Chúng tôi ngưng thần tĩnh khí nghe ngóng âm thanh xung quanh, cả người đầy bùn vừa hôi lại vừa dính, thực sự khó chịu muốn chết đi được. Đặc biệt là trên mặt và ở phần bung, vì cường độ hoạt động rất nhiều nên da dẻ ở đó như bị giằng ra, ngứa vô cùng. Tôi không có cách nào gãi được, mà để thế thì càng lúc càng ngứa hơn.
Đành phải cắn răng ngồi chờ, mãi tới tới khi trên trời chỉ còn lại vài vệt sáng và trong rừng đã âm u như vào đêm rồi. Tôi bắt đầu có cảm giác hoang mang, đang nghĩ linh tinh thì bỗng có người đẩy tôi một cái, tôi lập tức bừng tỉnh, nửa ngồi nửa đứng bắt đầu lần mò theo hai người kia đi tới chỗ sau phiến đá nhòm qua. Dưới ánh sáng tương đối ảm đạm kia chợt thấy có một người bùn từ trong rừng chầm chậm bước ra, nhìn qua dáng người thì có thể đoán đó là một nữ nhân.
“Thật sự là Văn Cẩm!” yết hầu tôi run run, thầm nghĩ cách này mà cũng có thể dùng được sao. Còn chưa cân nhắc được xem chân tướng người đó thế nào thì tay Muộn Du Bình đã động vào vai tôi rồi kéo tôi lại.
Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, anh ta liền ra hiệu với tôi và Bàn Tử, ý là chỉ cần anh ấy tấn công thì chúng tôi cũng phải chạy làm hai hướng bao vây lấy cô ấy, nhất định lần này phải bắt cho bằng được.
Lúc này tôi cũng không đoán được Muộn Du Bình đang làm cái quỷ gì, chỉ biết gật đầu lia lịa. Quay lại kiên nhẫn đợi, cảm giác mai phục này lần đầu tiên tôi được trải qua, kích thích vô cùng, trong lòng hồi hộp. Chờ mãi cho tới khi phía nồi canh kia nghe thấy một vài tiếng động rất nhỏ.
Bàn Tử lúc đó đã tính lao ra, nhưng Muộn Du Bình vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đợi thêm mười phút nữa, Muộn Du Bình thấy thời cơ đã chín muồi, đột nhiên từ sau phiến đá xoay người phi ra ngoài. Đồng thời ngay lập tức tôi nghe thấy một tiếng thét lên kinh ngạc, rồi tiếp tới là tiếng người bỏ chạy.
Tôi cùng Bàn Tử cũng nhanh chân lao ra chặn đường, hai người hai bên trái phái vòng qua doanh địa vây không để cô ấy có cơ hội chạy thoát. Loanh quanh một lúc thì chúng tôi cũng thu hẹp được vòng vây lại, ép cô ấy vào trung tâm.
Văn Cẩm vô cùng hoảng sợ, bản thân cứ liên tục chuyển hướng nhưng chúng tôi đã khép kín các đường thoát rồi nên chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh.
Tiếp theo có người lại đốt lửa lên, giờ tôi mới thấy rõ ràng mặt Văn Cẩm. Tuy vậy nhưng dưới một lớp bùn đất như này thì không thể nhìn rõ được hoàn toàn ngũ quan của cô ấy, nhưng tôi có thể khẳng định là cô vẫn còn cực kỳ trẻ. Thoạt nhìn còn tưởng là một tiểu cô nương 18 19 tuổi. Cho dù bị bùn vấy đầy người thì vẫn có thể nhận ra cô ấy cực kỳ thanh tú, xem ra còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh kia nhiều.
Tình huống chạm mặt này vô cùng đặc biệt, nếu như bình thường tôi còn tưởng là cô ấy là từ trong bức ảnh kia bước ra. Nhưng hiện giờ không có tâm tạng đâu mà nghĩ tới chuyện như thế. Văn Cẩm hiển nhiên là bị chúng tôi dọa cho sợ không biết làm gì, vừa nhìn ba người vừa tìm một khe hở để chạy trốn.
“đừng sợ, Trần…. ừm, dì.” tôi muốn trấn an cô ấy nên thốt lên một câu, nhưng vừa nói thì đã thấy không biết gọi sao cho phải.
Văn Cẩm đột nhiên đưa mắt nhìn tôi, rồi từ từ tiến tới lại gần, tôi vươn hai tay ra tính ôm lấy cô ấy không cho chạy. Nhưng không tưởng là cô ấy thấy tôi lao đến thì cúi người, dùng hai tay tóm chặt một tay tôi rồi bẻ ra đằng sau. Tôi đau kêu ầm lên, cô ấy liền luồn ra sau lưng rồi đẩy tôi ngã úp lên tấm bạt căng lều, tưởng còn đem cả lều đổ sụp xuống. Hai chân loạng chọang lao vào trong đám sương mù giăng dày đặc trước mắt.
Tôi vội đứng lên quay mặt lại đã thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình đã lao theo Văn Cẩm, trong lòng thầm mắng mình quá vô dụng, ngay lập tức cũng quay người đuổi theo bọn họ.

Chương thứ 94

Đêm thứ ba: Ám chiến

Tôi chỉ còn biết đuổi theo mà không nhìn thấy bóng Văn Cẩm đâu, phía trước loáng thoáng nhận ra dáng người như hộ pháp thoắt ẩn thoát hiện của Bàn Tử. Dưới thứ ánh sáng u ám của rừng cây thì tới cả bước chân mình đặt vào đâu cũng không thể xác định được, hai mắt chỉ biết dán vào người phía trước, chỉ cần nhìn đi chỗ khác là có thể mất dấu nhau ngay. Lúc này suy nghĩ duy nhất là chúng ta không được phép để cô ấy thoát, tôi thầm nhủ, còn có bao nhiêu nghi vấn trong lòng cần hỏi cô ấy nữa.

Chạy ra khỏi doanh địa nhưng chưa phải tiến vào khu vực rừng cây rậm rạp, tốc độ của Muộn Du Bình tại địa thế này vô cùng nhanh. Chỉ vài phút đã thấy anh ấy chạy vọt lên áp sát được Văn Cẩm. Ba người chúng tôi một lần nữa lại vây quanh cô ấy, không còn đường thoát cô ấy đành lui mình tựa lưng lên một phiến đá lớn, vừa đứng nhìn chúng tôi đang tiến tới gần vừa thở hổn hển.

“Đại tỷ à, cô rốt cuộc thì đang sợ cái gì chứ?” Bàn Tử nhẹ nhàng nói, ” chúng tôi đều là người tốt cả, đừng chạy trốn nữa, cứ làm như chúng tôi là quân Nhật đuổi một cô nương người Hoa vậy.”

Văn Cẩm đột nhiên kêu lên một tiếng, tôi không nghe rõ được là cô ấy vừa hét cái gì chỉ thấy Văn Cẩm xoay người bò lên trên phiến đá, động tác vô cùng nhanh nhẹn uyển chuyển. Chắc chắn cô ấy đã từng được luyện võ nhiều năm, tay chân linh động thoăn thoắt không một chút do dự.

Trong chúng tôi chỉ có Muộn Du Bình là theo kịp cô ấy, anh ta lập tức leo lên theo, vươn tay chộp trúng người Văn Cẩm. Bị tóm cô ấy quằn quại, hai người trượt tay lăn xuống đằng sau phiến cự thạch. Sau đó tôi nghe thấy tiếng nước lõm bõm, có vẻ cả hai vừa rơi xuống đầm lầy.

Tôi và Bàn Tử lật đật chạy ra sau nhìn thì thấy mực nước ở trong đầm này khá cao, bên dưới có nhiều chỗ trũng sâu, nhìn xuống còn không thấy đáy. Bên dưới hình như là những hành lang uốn lượn thông với bên trong khu phế tích thành cổ. Sau khi Muộn Du Bình ngã xuống nước, anh vẫn không từ bỏ, nhưng để không làm mất dấu cô ấy thì vừa đáp xuống đã ngay lập tức phải ngoi lên mặt nước luôn. Tôi nghĩ chắc chắn lần này sẽ bắt được Văn Cẩm, tôi cùng Bàn Tử trực sẵn ở trên bờ mỗi người một góc, chỉ cần cô ấy ngoi lên là vồ lấy không cho chạy thoát.

Nhưng ba người hai trên bờ một dưới nước đợi cho tới khi mặt nước không còn một gợn sóng nào mà vẫn không thấy bóng Văn Cẩm ngoi lên.

Trong giây lát tôi chợt thấy nóng lòng, chẳng lữ cô ấy không bơi được nên chìm rồi, nếu thế thì chúng ta đã hại chết cô ấy rồi. Muộn Du Bình tức khắc lặn xuống nước tìm xem cô ấy đang ngất ở chỗ nào.

Lặn được gần một phút anh ấy mới ngoi lên vừa thở vừa nói:” dưới nước có một đường hầm thông tới nơi khác, cô ấy đã bơi vào đó rồi.”

” Thế làm sao được? Bơi vào đó thì chết chắc chứ còn gì nữa? Mau mau cứu cô ấy ra đi!” tôi cuống lên

Kiểu phế tích này có kiến trúc vô cùng phức tạp, hàng lang uốn lượn vô cùng sâu, xung quanh lại còn bị ngâm nước rất dễ đổ sụp, cho dù có cả bình dưỡng khí thì cũng quá mạo hiểm.

” Không đâu, đường hầm này thông với cái hồ ở giữa rừng!” vừa dứt lời, sau lưng chúng tôi truyền đến tiếng thở gấp gáp rồi tiếng người bì bõm lội trong nước.

Cả ba vội vã xoay người lao tới nơi đó, mới chạy được vài bước thì nhìn thấy có một cái hồ nhỏ, xung quanh nền đất thấy có rất nhiều dấu chân hướng vào trong rừng. Chắc chắn là của Văn Cẩm, cô ấy phải vô cùng thông thuộc đường lối trong này mới dám liều lĩnh như vậy.

Chúng tôi đuổi theo dấu chân trên mặt đất, chạy được vài phút thì nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng bước chân sàn sạt, mọi người không ai nói gì tự động tăng hết tốc độ. Đúng lúc đó hai mắt tôi tối sầm lại, trên đầu không còn thấy gì ngoài màu đen thẫm của tàng cây chen chúc. Tôi hốt hoảng nhận ra mình đã lao vào trong rừng mưa từ lúc nào không biết.

Tôi dừng lại một chút, thầm nghĩ thế này không ổn, nếu cứ đuổi bắt như vậy thì lạc đường biết phải làm sao? Chỉ trong một vài khắc thôi mà tôi đã bị Muộn Du Bình và Bàn Tử bỏ lại một quãng xa. Tôi mắng ầm lên, hai chân lại lập tức đuổi theo, hiện giờ chỉ có thể hi vọng Muộn Du Bình nhanh tay nhanh chân bắt được Văn Cẩm, nếu không tình hình sẽ trở lên vô cùng tồi tệ.

Tuy Bàn Tử phân tích là sương mù trong rừng mưa thì không độc, nhưng ai biết là dự đoán đó có chính xác hay không được. Nếu đột nhiên bị mất đi thị giác trong rừng này thì coi như xong đời.

Văn Cẩm chạy trong rừng giống như lươn trạch dưới bùn vậy, cứ phăm phăm xuyên qua bao nhiêu cây cối, chạy như chỗ không người. Càng chạy trời càng tối, hai mắt không còn thấy được cái gì xung quanh nữa, tôi vẫn cố chạy tới mức đầu va phải một cành cây, ngã úp mặt xuống mới thôi. Vừa bật dậy đã không còn thấy bóng dáng của Bàn Tử và Muộn Du Bình đâu nữa. Xa xa chỉ còn truyền đến tiếng lá cây xào xạc, cũng không thể nào xác định được phương hướng nó phát ra từ phía nào.

Nhưng lúc này làm gì còn đầu óc đâu mà nghĩ tới hai người đó chạy tới chỗ nào, hai chân tôi bủn rủn hết cả, cổ họng như bị gió sấy tới khô không thở nổi, vừa đứng lên đã phải ngồi thụp xuống ngay, hai mắt hoa lên như chóng chóng. Tôi ho rũ rượi như người bị viêm phổi cấp, bao nhiêu lục phủ ngũ tạng cứ như muốn chui ra ngoài hết, cả người mệt lả ra. Ngồi nghỉ được một lúc thì mới định thần được, đưa mắt nhìn quanh tứ phía, lúc này thì hoàn toàn không nhận ra mình đang ngồi đâu nữa, trong lòng chợt hoảng hốt vô cùng.

Tôi nhẩm tính có thể là bọn họ đã chạy xa lắm rồi, giờ có đuổi theo cũng chỉ thêm lạc, mà tiến sâu vào trong rừng mưa lúc này thì cực độ nguy hiểm. Tôi đứng dậy vừa đi vừa gọi lớn lên mong là họ nghe thấy thì dừng lại, cứ tiếp tục chạy như vậy sẽ hỏng mất.

Gọi một hồi thì nghe thấy lá cây xa xa có tiếng rì rào nhè nhẹ, có vẻ là bọn họ đang quay trở về. Tôi lập tức tăng tốc chạy tới nơi phát ra âm thanh phía trước.

Nhưng cứ chạy tới gần thì âm thanh đó lại biến mất, như là mèo vờn chuột vậy, hai chân cứ loạng choạng lao theo âm thanh thoắt ẩn thoắt hiện trong những lùm cây.

Trong lúc đang dồn hết thính lực để nghe xem âm thanh kia rốt cuộc phát ra từ nơi nào thì trong tai tôi vang lên một tiếng người gọi khẽ:” Tiểu Tam Gia.”

Âm thanh kia như là có ai đó bịt mũi phát ra, nghe rất mơ hồ, văng vẳng xa xôi không biết từ cõi nào vọng tới. Nghe thêm một lúc thì nhận ra là giọng nữ nhân, lòng tôi bỗng lạnh ngắt đi. Tôi hốt hoảng nhìn quanh, lấy đèn pin để bên hông soi qua soi lại tứ phía, thầm nghĩ ” là Văn Cẩm ư?”

Xung quanh tôi đã sớm bị vây chặt trong sương mù, không thấy rõ cái gì hết, nhưng tiếng nói thì thào kia chắc chắn là có thật, tôi tin tưởng vào bản thân mình không nghe nhầm, lập tức đáp lại:” là ai vậy?”

Sâu bên trong tầng sương mù dày đặc lại có người gọi vọng lên:” Tiểu Tam Gia?”

Tôi lập tức quay đèn pin tới chỗ vừa phát ra âm thanh, tiến thêm một hai bước nhưng vẫn chẳng thấy có ai quanh đó cả. Trong lòng tôi cảm thấy quái dị vô cùng, âm thanh kia nghe rất rõ ràng vậy hẳn là chỉ ở quanh chỗ tôi đang đứng đây thôi. Không có chuyện đèn pin không thể soi tới được, nhưng sao không thấy có ai cả, chẳng lẽ người đó lại đang ẩn nấp?

” Cô là ai vậy?” tôi hỏi một tiếng.

Không có tiếng hồi đáp, cảm giác hình như có gì đó không đúng. Vừa bước vừa cầm đèn pin soi qua soi lại xem có chỗ nào mà người có thể nấp được không. Nhưng tuyệt nhiên sương mù và bóng tối che hết mắt mũi, trong vòng hai thước trở ra không còn thấy cái gì hết cả.

“Có phải người của Chú Ba tôi không?” tôi lại hỏi tiếp.

” Tiểu Tam Gia?” tiếng nói thỏ thẻ lại vang lên, nhưng lần này đã chuyển sang bên trái của tôi. Lòng thảng thốt, tôi vội lia đèn pin qua xem nhưng trong mắt vẫn chỉ thấy sương mù giăng kín không nhìn tới một hình dáng khả nghi nào.

Chắc chắn người này đang trốn đâu đó quanh đây, da gà tôi nổi hết lên, nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng không hẳn như thế. Nếu có gì chắc chắn ở đây thì chỉ có thể khẳng định âm thanh vừa rồi là tiếng người, hơn nữa lại gọi Tiểu Tam Gia vậy chắc chắn biết tôi. Có thể là tay chân của Chú Ba, nghe thì có vẻ là người đó đang ở một nơi rất gần, ngay quanh chỗ tôi đứng thôi. Hoặc có thể là do sương mù dày quá nên hắn không thấy được tôi đang đứng đây nên không dám tùy tiện xuất hiện?

Tôi nghĩ một chút liền nói:” tôi chính là Tiểu Tam Gia, có phải người của Chú Ba đấy không?”

Bên kia lại im bặt, lòng tôi nghi hoặc không rõ là hắn còn kiêng kị cái gì nữa mà không chịu xuất đầu lộ diện đi. Tay vội lia đèn pin tới chỗ vừa xuất hiện âm thanh, vừa đi vừa nói:” ra mặt đi, lão tử là người không phải là quỷ mà phải sợ.”

Đi tiếp sáu bảy thước trước mặt xuất hiện một gốc cây đại thụ, mặc nhiên xung quanh vẫn không thấy bóng ai cả. Lúc này thì tôi đã cáu lắm rồi, do dự một lúc thì lại nghe thấy đằng sau cây đại thụ có tiếng người vọng tới:” Tiểu Tam Gia.”

Ngươi có bị điếc không vậy chứ, máu dồn lên tận đầu tôi mắng một tiếng:” lão tử ở đây!”

Vừa nói xong thì bụi cây trước mặt lay động nhè nhẹ, tôi tức mình nghĩ ta đâu có rảnh mà đi chơi trốn tìm với nhà người chứ rồi nhanh chân bước tới đằng sau cây đại thụ. Vung tay lầy đèn pin soi xem là người nào mà gan lì tới vậy thì bỗng bị giật mình đánh thót, đập vào mắt tôi là một hồ nước, một cước bước hụt cả người lảo đảo lao về phía trước. ( khổ thân, đã bị ma dắt lại còn nhọ :))) )

 Chương thứ 95

Đêm thứ ba: Vũng bùn

Cú trượt chân hoàn toàn bất ngờ, tôi không hề có chút phòng bị nào trước khi cảm giác được người mình thụt xuống dưới. Khác với những lần trượt ngã trong rừng cây, lúc này chỉ thấy bản thân chới với rồi cứ thế cắm đầu xuống chưa kịp làm bất cứ một hành động tự vệ nào. Cả người lăn như con quay vào trong hồ, lòng hồ trũng sâu, hai tay quơ loạn trong không trung mong bám được vào vật nào đó để giữ mình không trôi xuống tiếp. Nhưng cơ bản là xung quanh chỉ có rong và rêu, đã dốc lại càng trơn trượt, tay liên tục tóm được mấy nắm dương xỉ bật gốc lung tung. Lăn một lúc thì hai tay chạm vào một phiến đá, tưởng dừng lại được nhưng với sức nặng toàn thân đổ xuống thì tôi không thể giữ được thăng bằng ngay lập tức tới đầu gối cũng bị đập xuống đau điếng người. Mặt đá nhẵn thín rêu, va vào xong cả người bị hất văng vào trong hồ nước.
Tưởng là mực nước cao nên vừa ngã xuống tôi lập tức vùng vẫy ngoi lên, nhưng thực tình nước chỉ dập dềnh đến quá đùi, may mắn là bên dưới cũng còn một lớp bùn dày nên ngoài va đập do ngã từ trên bờ xuống thì không có thêm một vết tích nào nữa. Đứng lên được vài giây tôi thấy chân mình liên tục bị cuốn đi, dòng nước tuy thấp nhưng lại rất siết, đứng trong bùn chân tôi không thể đảm bảo thăng bằng lên đành loạng choạng trôi theo dòng chảy phía dưới. Nhấc chân được vài cái thì lại va vào tạp vật gồ ghề chìm bên trong lớp bùn, muốn nhìn xem là cái gì lắm nhưng không được vì tôi lỡ làm rơi đèn pin ở trên bờ hồ lúc lao xuống đây rồi. Nheo mắt lại cũng không thấy gì ngoài bóng mình lay động trên mặt nước.
Sau khi định thần được bản thân không bị gãy cái xương nào tôi mới có thể ngẩng đầu nhìn xung quanh tứ phía xem mình vừa rơi vào chỗ quỷ nào. Trời thì tối mà mắt thì kém nên căng ra ngó nghiêng cũng chỉ biết đây là một cái hồ nước cạn, đúng hơn giờ đã biến thành đầm lấy. Chân bị chôn trong lớp bùn không tiện di chuyển, hai mắt chỉ thấy ánh sáng mờ đục của đèn pin bị bao vây bởi sương mù trên bờ hồ, trong luồng sáng tương đối ổn định tôi nhận ra đây cũng là một bộ phận của tòa di tích cổ đại này.
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, tại sao đằng sau này lại có một cái hồ nước mà người kia lại có thể nấp ở đây gọi vọng ra, chẳng lẽ người đó giống như con thằn lằn leo cây để rình rập. Nghĩ thế tôi liền gọi to một tiếng, nhưng giờ lại chẳng nghe thấy ai đáp lời nữa. Cảm giác như là người đó muốn bẫy tôi ngã xuống dưới đầm nước này vậy. Trong lòng chợt nghĩ tới âm thanh vừa rồi, hay là mình nghe nhầm, như là Phan Tử nói, cây cối trong này cũng có ý thức làm nhiễu loạn thần kinh người khác.
Vừa nghĩ vừa loạng choạng đứng dậy, nhưng dòng nước thực siết nên tôi liên tục bị đẩy ngã, đành cố sức bơi vào bên dưới bờ hồ rồi bám vào phiến đá để cố định tư thế. Nhưng phiến đá này không thể dùng được, bề mặt của nó phủ kín rêu nên cứ bám là tuột, cố gắng mãi cũng không thể đứng im được một lúc.
Tôi thấy tình hình cứ thế này thì không ổn hiện tại nơi duy nhất tôi có thể tìm được đường leo lên là đi quanh bờ hồ, có thể bên kia sẽ có một bậc đá hoặc rễ cây linh tinh để tôi có thể bám vào. Nhưng dòng nước cứ thể chảy cuồn cuộn dưới chân, đoán chắc quanh đây có thể có một cái miệng giếng rất lớn, nếu bước nhầm xuống đó có thể bị hút vào trong hoặc là rơi xuống một con thác, không chết thì cũng thành tàn phế.
Do dự một lát tôi liền cảm thấy như mình đang bị nhốt dưới hồ nước này, có thể cứ đứng như thế này cho tới khi trời sáng hoặc là có người tới cứu thì tôi mới thoát được. Nhưng tôi tuyệt đối không đợi cho tới khi hửng đông vì thế đành rướn cổ gào lên kêu cứu.
Bọn họ có lẽ cũng không ở xa nơi này lắm, mà không gian thì im lặng vô cùng nên gào to thì may mắn sẽ có người nghe thấy.
Nhưng trời không chiều lòng người bao giờ, gào tới khản cả cổ mà không thấy có một tiếng hồi âm. Bốn phía mờ mịt âm u, tĩnh tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng nước cuốn, gió thổi và tiếng thở mỗi lúc một dồn dập của mình. Trong bóng tối không hề có một tiếng động nào có thể khiến con người ta nhận ra mình còn tồn tại.
Gọi mãi tới lúc không còn sức để mở mồm, trong lòng bực tức không có chỗ phát tiết, sao bao nhiêu chuyện đen đủi lại cứ ập vào đầu tôi như vậy chứ. Giờ phải thật bình tĩnh mới có thể nghĩ được cách thoát khỏi đây, tôi liền hít sâu một hơi, nhìn vào đồng hồ xem tới khi nào thì sương mù mới tan. Sau khi sương mù tan thì tầm nhìn sẽ rộng hơn, ánh sáng đèn pin cũng không còn mờ mịt như thế này. Vậy có thể tìm ra cách trèo lên trên hoặc là nhìn thấy vài thứ thú vị trong đầm nước, ít nhất thì cũng có thể lấy đèn pin soi xem tình hình phía dưới được.
Tôi nhìn đồng hồ rồi nhẩm tính, dựa vào kinh nghiệm hôm qua thì sương mù chỉ duy trì trong vài giờ, thời gian đó tôi có thể tạm thời chịu đựng được. Tôi dựa vào một táng đá nổi lên trên mặt nước để bản thân có thể thả lỏng một chút. Nhìn quanh bốn phía mà không thấy cái gì bắt mắt, trong mấy canh giờ chôn chân ở đây biết lấy cái gì mà giải khuây chứ.
Hai chân lại bị ngâm trong nước khiến tôi khó chịu vô cùng, hơn nữa nó làm tôi cảm giác không ổn chút nào. Phan Tử từng kể cho tôi chuyện anh rơi vào đầm lầy, tôi vẫn còn nhớ những chi tiết kinh dị trong đó. Hiện tại thì thình thoảng lại cảm thấy mình lún xuống một chút vội vàng nhấc chân lên sờ thì nhận ra là mình chỉ gặp ảo giác mà thôi.
Nhưng dù là ảo giác thì tôi cũng không cảm thấy yên tâm, tôi cố gắng dựa kiễng chân để đẩy người lên cao hơn mặt nước, làm thế nào để chân không bị ngập trong bùn thì càng tốt. Cơ bản là không thể làm được, cứ leo lên được một ít là lại bị tuột xuống. Tôi lấy hết dũng khí vừa bám vào phiến đá vừa từ từ lần qua bên cạnh xem có vớ được mảnh đá chìm nào có thể đạp lên, không thì có thể may mắn vớ được một cành cây đủ dài để với lấy cái đèn pin.
Chân di chuyển một chút quả nhiên có chạm đến một cái gì đó, nhưng hình như không phải cành cây hay tảng đá, một dự cảm rất xấu dâng lên trong đầu tôi.
Có một lớp lông phiêu động trong nước, cảm giác như là tóc người.
Tôi nổi da gà toàn thân, trong trí nhớ của tôi thì mỗi lần gặp phải tình huống này là một lần tôi gặp đại nạn thừa sống thiếu chết thành ra từ sâu trong tiềm thức đã luôn tồn tại nỗi sợ hãi vô cùng với nó. Từ lần ở Tây Sa trở về thâm chí tôi chạm vào tóc mình cũng có cảm giác buồn nôn khó tả.
Ngay tức khắc rụt chân về, bản thân không dám nghĩ tới những chuyện linh tinh nữa, càng không dám đưa chân qua thêm lần nào. Nhưng vừa thu chân về thì tôi lại đá vào một thứ khác, lần này thì vật đó mềm mềm, trong đầu tôi ý thức được trong lớp bùn này có ẩn chưa một bí mật rất kinh khủng.
Tôi bật cái đèn con của đồng hồ soi xuống mặt nước xem thứ vừa đụng phải là cái gì. Cái đèn led này được thiết kế để người ta có thể nhìn được trị số đông hồ điện tử trong đêm. Ánh sáng màu lam nhòe nhoẹt không soi được bên trong làn nước, tôi đành ngồi hẳn xuống dìm đồng hồ vào trong mước để thỏa trí tò mò.
Vừa nhìn ra thì cả người tôi kinh hoàng bất động, dưới ánh đèn màu xanh leo lét tôi thấy có một xác người bị trầm dưới lớp bùn. Dưới áp lực của dòng chảy tóc của người đó phiêu động qua lại như một đám rong lớn.
Cả người tôi run lên, tay di chuyển ra xa hơn một chút liền phát hiện đây là một thi thể mới chết, tuy bị dìm trong nước nhưng vẫn còn nhìn thấy quân phục hắn mang, giống như đồ Bàn Tử mặc trên người.
Tiếp theo tôi liền thấy có chỗ không hợp lý, chuyển đồng hồ qua chỗ khác, tôi bước từng bước nặng nề tìm kiếm chợt phát hiện ra phía trước trong lớp bùn còn vô số những người khác nữa. Tất cả đều là xác chết, bị dìm xuống dưới lớp bùn, tứ chi cuộn vào một chỗ, có thể nói đây giống như một nghĩa địa vậy. Hơn nữa tất cả mọi người đều chỉ mới chết cách đây không lâu.
Tôi vớt thi thể chìm trước mặt mình lên liền thấy bên dưới vẫn còn nguyên vẹn đồ nghề, như là đồ được chôn theo người chết. Tất cả đồ người đó đeo bên hông đều cùng một loại với trang bị Phan Tử và Bàn Tử.
Trong đầu tôi đã đoán được chắc chắn tất cả những người bị dìm trong đầm lấy này đều là người trong đội Chú Ba!

Chương 96

Đêm thứ ba: Tàng thi

Nhìn lại thi thể kia tôi nhận thấy trên bề mặt đã bị lắng một tầng bùn mỏng, nhưng không hề phát hiện có dấu hiệu hư thối nghiêm trọng. Chắc cũng chỉ mới chết cách đây không lâu, thi thể dìm trong bùn không bị trương lên mà lại toát ra màu xanh rất bất thường.

Nơi này có rất nhiều người chết mà đều là chết cách đây chưa tới một tuần, hiển nhiên chỉ có thể là người của Chú Ba. Tôi nghĩ tới cái doanh địa không người kia, trong lòng không rét mà run, những người này chắc đều bị rắn mào gà vận chuyển tới đầm nước này.

Đây là những người không may gặp chuyện trước hay là toàn bộ đội của Chú Ba? Chú Ba có nằm trong số bọn họ ở đây không?

Tôi nhớ tới vừa rồi nghe văng vẳng tiếng gọi Tiểu Tam Gia, chẳng lẽ là người bị chết oan trong này gọi tôi tới. Hồn của họ muốn tôi phát hiện nơi này nên đã chỉ tôi cho thấy?

Da đầu tôi chợt tê rân rân, đèn led của đồng hồ lại tắt một lần nữa, ngay lập tức xung quanh chìm vào bóng tối mờ mịt…

Tôi lại bật đồng hồ lên, đưa tay sờ vào túi của người kia lấy ra một chiếc ví da, bề mặt ví đã bị bong ra do ngâm nước, cũng không dùng để làm gì được nên tôi ném lên trên bờ hồ. Tiếp theo lại rút thắt lưng da của người đó ra, nghĩ có thể dùng để quăn lên bờ lấy cái đèn pin xuống được. Nhưng nhọ thế nào mà quăng một cái lại hất đèn lăn ra xa hơn, giờ thì không có cơ hội với tới được nữa. Tôi thật muốn tát vào mặt mình một cái, đèn pin lăn được vài vòng thì rơi tõm xuống nước.

Tôi một tay bám vào phiến đá một tay cố gắng vươn ra phía trước may mà tay cũng đủ dài để có thể mò được đèn pin. Cơ bản là vì đèn pin nhẹ vừa rơi xuống nước đã bị cuốn đi, nhưng tôi cũng nhanh tay nên có thể vớt được nó trước khi nó kịp ra khỏi tầm mắt.

Có được đèn pin thì mọi thứ càng trở lên rõ ràng, tôi cầm đèn soi tứ phía thì chợt hiểu ra đây vẫn là một phần của đầm lầy. Nước chảy từ một cái khe vào bên trong hồ, toàn bộ hồ được bao quanh bằng một bờ đá cao hình vòng cung. Đèn soi tới nơi hạ du của dòng nước nơi mà hiện lên một cái tảng đá tạc hình đầu thú, dòng nước chảy về phía đầu thú đó. Miệng thú mở rộng nước từ từ chảy vào bên trong. Vậy là tôi đã đoán đúng, tôi nghĩ quanh đây có một cái miệng giếng, nếu đi lung tung sẽ rất nguy hiểm.

Tôi bắt đầu ngược dòng mà đi, dắt đèn pin vào thắt lưng, vừa bám vào phiến đá bên rìa vừa đi vào trong đầm lầy. Dọc ngang dưới lớp bùn là rất nhiều xác người, phần lớn đều có tư thế quái dị, hai tay quàng trên thân cứng nhắc. Toàn bộ đầm nước chỗ nào cũng thấy những thi thể lúc ẩn lúc hiện.

Vừa đưa chân chầm chậm vừa cố gắng lé va vào những thi thể, nhưng có quá nhiều người chết trong này nên dù đã rất khéo nhưng tôi vẫn để chân mình chạm vào người họ. Nhiều cái xác bùn phủ bên trên đã bị tôi khuấy cho đục ngầu. Lúc này tôi mới nhìn thấy trên cổ họ đầu có hai vết cắn màu đen nhỏ, toàn bộ cổ đều bị thâm đen lại, còn thân thể thì có màu xanh xám nhợt nhạt.

Bọn họ đều bị rắn cắn chết, thảo nào mà xung quanh doanh địa không hề có dấu vết đấu đá. Có khả năng trong lúc ngủ bị cắn chết, hoặc cúng có thể là đang di chuyển thì bị công kích đột ngột.

Tôi điều chỉnh hướng đèn pin, thật sự rất sợ nhưng vẫn cố gắng đi qua một vòng để nhìn mặt từng người một, muốn biết trong số những người nằm đây có Chú Ba không…

Tôi thực không muốn chấp nhận điều đó, nhưng lý trí đã nói cho tôi biết đây là một thực tế mà tôi phải đối mặt. Cảm giác như là một người con muốn nhận mặt cha mẹ mình khi nổ ra chiến tranh, thực sự rất đau đớn nhưng vẫn cố gắng phải chấp nhận nó. Nhưng hiện tại tôi đang lần mò bên trong một vùng bao trùm bởi bùn và nước, để phân biệt rõ ràng thì không phải là chuyện dễ dàng. Mỗi xác người hiện ra là tôi lại quan sát chăm chú, không thấy ai quen mặt là người của Chú Ba trước đây, đồng thời cũng không thấy ai như Chú Ba bị dìm trong đầm nước này.

Ngay khi tôi định buông xuôi thì đèn pin chợt soi đến một khuôn mặt, ngũ quan không bị bùn nước bao phủ. Theo bản năng tôi dừng bước, vừa nhìn vài giây chợt ngây người ra, khuôn mặt này quen thuộc vô cùng, tôi vốn biết rất rõ người đó.

Chính là A Ninh!

Hai mắt nhắm nghiền, tư thế nằm rất quái dị như đang đứng trên bốn chân, cả người gần như ngoi ra khỏi mặt hồ, chỉ có một tầng nước bàng bạc phủ lên trên. Khuôn mặt đã bị trương lên tương đối rõ ràng.

Tôi tưởng như mình không thể thở được, cổ họng nghẹn ngào, nhìn quanh tứ phía, hóa ra lũ rắn kia cũng đem thi thể của cô ấy lôi tới nơi này!

Dù đèn pin soi thoạt nhìn thì thấy vẫn là một thi thể bình thường, không có dị biến gì cả. Vậy cái bóng đen thường thập thò rình rập phát ra tiếng bộ đàm quanh chúng tôi hôm trước không phải là cô ấy, nó thực chất là cái gì chư?

Tôi hít sâu một hơi rồi tiến tới gần, cảm giác trong lòng lúc đó rất khó hình dung. Liều mình đưa tay vào sờ qua quần áo của cô ấy không thấy có cái bộ dàm nào cả. Tôi chợt muốn ôm cô ấy lên, nhưng vừa vận sức đã thấy hoàn toàn không thể. Mặt của cô ấy bị tôi phủi trôi hết bùn nước, tóc rủ xuống sau gáy, nét mặt không hề có chút thay đổi gì với lúc trước đây, trong một khắc ngắn ngủi tôi còn tưởng cô ấy vẫn còn sống.

Sau đó tôi đành buông tay thả cô ấy lại vào trong đầm nước, vẩn bùn đục ngầu bao phủ lấy thân xác A Ninh, bao nhiêu ảo giác nhất thời tan biến trong mắt tôi.

Trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, nhìn cảnh tượng tứ phía trái tim như đông cứng lại, cảm giác nghẹn ngào khó tả.

Cái vũng lầy này là nơi nào, chẳng lẽ là nơi lũ rắn dùng để chứa lương thực. Có thể nào ở đây lại xuất hiện một con đại mãng xà tới dùng bữa không?

Tôi cảm giác vô cùng bất an, nơi này tuyệt đối không an toàn chút nào, phải ngay lập tức rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy tôi vội cầm đèn pin lên xem xung quanh có chỗ nào có thể bám vào leo lên trên bờ hồ được không, cuối cùng trong vài phút ngó ngang ngó dọc thì cũng nhìn thấy có chỗ hợp lý để thoát thân. Có một cây đằng mạn rủ tán xuống mặt nước, có thể bám vào nó mà bò lên cảnh rồi trèo ra thân cây tụt xuống đất được. Tôi ngậm lấy đèn pin, bơi về bên phía cây đằng mạn, sau đó vươn tay với lên trên tán cây, may mắn là nó chắc đủ để trèo lên được.

Sương mù rốt cuộc cũng tan ra một chút, tôi cắn răng leo lên trên cành, lại nhớ tới lời Muộn Du Bình có nói, bùn có khả năng phòng rắn rất tốt lên lập tức tụt xuống vục lấy mấy vốc bùn đổ lên người. Sau khi chuẩn bị xong đâu đấy rồi mới lại trèo lên cành tiếp, tán cây có nhiều rễ phụ mọc sâu vào trong đầm lầy nên tương đối chắc chắn. Thoát khỏi mặt nước rồi tôi mới thở phào một hơi.

Từ trên chạc cây, tôi đi tới trung tâm của tán cây đằng mạn, tính tụt xuống mặt đất thì nghe thấy xa xa trong đầm nước có tiếng rì rào vang lên, rồi tiếp theo là tiếng có vật gì đó rơi xuống bì bõm.

Tôi lấy đèn pin soi về phía phát ra âm thanh liền nhìn thấy mặt nước cuồn cuộn sóng, có gì đó vừa được thả lăn từ trên bờ xuống. Đen pin soi vào trong nước, tôi choáng váng phát hiện một đống ruột màu đỏ như máu, định thần thì kia chính xác là rắn mào gà đang cuốn lấy nhau lao vào trong đầm nước. Bên trong đàn rắn hình như là còn bọc một cái gì đó rất lớn.

Tôi nhìn kỹ thì thấy có một bàn tay thò ra khỏi đám rắn đang rầm rộ phóng đi, tiếp theo là một cái đầu người nhô ra, vừa nhìn đã sững sờ không tin nổi, kia chẳng phải là Bàn Tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro