Chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hắc Hạt Tử nhận một công việc nhỏ, đi nơi khác vài ngày, hứa hôm nay trở về, nhưng Tô Vạn tan làm về lại Tứ Hợp viện, đối mặt vẫn là căn nhà tối như mực, lạnh như băng.

"Không phải nói hôm nay về sao..."

Trái tim vốn hưng phấn của Tô Vạn lập tức trở nên trống rỗng, quần áo còn chưa thay liền ngồi trên sofa gọi điện thoại cho Hắc Hạt Tử: "Sư phụ, khi nào anh mới về?"

Bên kia dường như tín hiệu không tốt, âm thanh nền cũng rất ồn ào, đầu bên kia nói gì cũng đứt quãng: "Chắc... là... về, có lẽ... đến nửa đêm, đừng chờ... tôi, ngủ... sớm đi, ngoan~" Tô Vạn đáp lại một tiếng, đầu kia đột nhiên im lặng, sau đó điện thoại cúp máy.

Tô Vạn thở dài, dựa vào lưng ghế sofa, lướt qua lịch sử tin nhắn của cậu và Hắc Hạt Tử, sau đó mới dậy ăn cơm tối, ăn xong thì nằm trên sofa đọc sách y học, còn nghiêm túc ghi chép lại, rồi xử lý một ít chuyện công việc, xem giờ đã hơn mười giờ, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Vì thế cậu đi tắm, sau đó cầm lấy điện thoại di động bắt đầu hẹn người chơi game, đánh vài ván liền cảm thấy nhàm chán, quyết định thoát khỏi trò chơi, lại tùy tiện tìm một bộ phim để xem. Thật ra Tô Vạn vốn đã thấy hơi mệt, nhưng cậu vẫn muốn chờ Hắc Hạt Tử trở về.

Bộ phim mới phát một nửa, Tô Vạn đã ngủ gật, sau lần thứ ba bị điện thoại đập vào trán, cậu quyết định đứng dậy pha một tách cà phê uống, lấy lại tinh thần một chút. Lúc này, đã hơn một giờ đêm.

Cậu thật sự không có việc gì để làm, cũng có thể là bởi vì trong lòng nhớ người, làm cái gì cũng cảm thấy nhàm chán. Sau đó cậu tắt đèn phòng khách, trực tiếp chui vào chăn, tìm video chơi game kinh dị trực tiếp bắt đầu xem, như vậy chắc chắn sẽ không buồn ngủ.






Lúc Hắc Hạt Tử trở về, đã là hơn ba giờ đêm.

Thấy phòng khách và phòng ngủ đều không có đèn, liền cho rằng Tô Vạn đã ngủ, vì vậy hắn rón rén đặt trang bị xuống, cởi áo khoác bẩn thỉu, đi vào nhà tắm, dùng động tĩnh nhỏ nhất có thể để tắm rửa, rồi mới lặng lẽ vào phòng ngủ, lên giường.

Kết quả còn chưa xốc chăn lên, Tô Vạn đột nhiên hô to "Sư phụ anh về rồi" từ trong chăn nhảy ra, Hắc Hạt Tử bị cậu làm cho giật mình, suýt nữa ngã xuống dưới gầm giường. Hắn bật đèn bàn, che ngực nhìn cậu: "... Tổ tông, cậu thật đúng là tổ tông tôi! "

"Sư phụ, anh sợ hả?"

Hắc Hạt Tử xoa đầu Tô Vạn trả thù: "Hơn nửa đêm không ngủ, còn làm cú đêm?"

"Oái! Rối hết tóc lên rồi! "Tô Vạn đè tóc mình lại, "Còn không phải là vì chờ anh về..."

"Cậu ngủ kiểu gì mà có quả đầu này vậy? Cậu trốn dưới chăn chờ tôi à?" Hắc Hạt Tử lại tắt đèn bàn, dùng chăn quấn Tô Vạn lại, đè trở lại xuống giường, Tô Vạn lập tức nhích đến bên cạnh hắn, ôm eo hắn, lại cọ cọ vào cổ hắn: "Sưởi ấm giường cho sư phụ đó. Thế nào? Có ấm không?"

Hắc Hạt Tử xoay người ôm cả người Tô Vạn vào trong ngực: "Ừm, đặc —— biệt —— ấm áp."

Ôm một lúc, sợ Tô Vạn ngủ không thoải mái, hắn vừa định cúi đầu nói chuyện với cậu, đã thấy đối phương đã tựa vào trong ngực hắn mơ mơ màng màng ngủ, hắn chỉ có thể biến lời nói thành nụ hôn, kết quả bị Tô Vạn nhíu mày ghét bỏ đẩy hắn, nhắm mắt lẩm bẩm: "Đừng quấy nữa, buồn ngủ muốn chết..."

Ngủ đi, tiểu tổ tông.

Hắc Hạt Tử không động đến cậu nữa, cứ ôm người như vậy tiến vào giấc ngủ.

--------------

Tác giả: Ôn Mộ Mộ

Nguồn: https://wmm2015817.lofter.com/post/1d561bea_2b487f5c9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro