Thật tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quần quật cả đêm hôm qua, khiến sáng ra Tô Vạn vẫn ngủ mê mệt, mặc cho đồng hồ báo thức vang lên, thân thể cũng không có sức lực, chân giống như mây, cánh tay giống như kẹo dẻo. Không thể dậy nổi.

Tiếng sốt soạt khi Hạt Tử rời giường làm cho ý thức của cậu tỉnh táo một chút, nhưng hơn một nửa vẫn còn trong giấc mơ.

Hắn ngồi xuống mép giường, cúi xuống hôn Tô Vạn một cái.

Nói vài lời.

Tô Vạn trong tiềm thức bật ra một tiếng như đáp lại hắn.

Sau đó, Hạt Tử đi ra ngoài.

Lúc Tô Vạn tỉnh lại đã gần mười giờ, đồng hồ cũ kỹ trên tường phát ra tiếng lách cách, khiến cậu hoàn hồn.

Hình như sư phụ cậu có nói cái gì đó, "...... Tôi đi đây, ............ Không mang theo điện thoại di động,...... Đừng tìm tôi."

!!!?

Chưa kịp đi dép lê, Tô Vạn xông vào phòng khách, chạy ra ngoài sân, phát hiện không có ai.

Mẹ kiếp!!!

Sư phụ anh đâu rồi!

Không đến đây sống nữa? Không thể, chưa từng nghe nói qua.

Trốn để ra đi? Cũng không thể, gần đây tình trạng của hắn rất tốt, nếu thân thể có vấn đề gì, cậu nhất định có thể phát hiện ngay.

Người rốt cuộc đi đâu rồi, cậu muốn phát điên, đầu óc cũng rối loạn.

Làm tôi xong, liền biến mất, anh còn là đàn ông không vậy.

Cậu đã nghĩ về một số tình huống tồi tệ hơn. Cậu rất lo lắng. Nóng nảy muốn tìm người, nhưng vẫn bất lực.

Cho đến khi đồng hồ phát ra một số âm thanh khó chịu. Tiếp theo là tiếng cổng được mở ra.

Sư phụ cậu mang theo một túi rau, bánh rán với sữa đậu nành.

Tô Vạn không biết nên khóc hay không, trong lòng cậu tự nhủ mình còn chưa thích khóc đến mức đó. Nhưng ngay sau khi người đàn ông xuất hiện, cậu vội vã chạy đến ôm như gấu con.

Hạt Tử đành phải đặt mớ rau xuống đất, vỗ nhẹ vào lưng tiểu đồ đệ.

Hắn nhìn cậu, Tô Vạn đã kìm được vài giọt nước mắt ở hốc mắt.

"Sao vậy, mới sáng sớm?"

Nhưng cậu rốt cuộc vẫn không nhịn được, nước mắt rơi xuống.

"Em tưởng anh không muốn em nữa."

"Sao có thể, sư phụ cậu giống như người vô tình vậy sao?"

"Đúng vậy!"

"Không phải cậu đã đồng ý khi tôi rời đi sao?"

"Đồng ý? Đó gọi là đồng ý?" Cậu tức giận muốn dậm chân nhưng cuối cùng không làm vậy, chỉ siết chặt tay nắm quần áo sư phụ cậu.

"Chỉ đi chợ thôi mà cậu đã như thế này." Hắn chạm vào người khóc như một con mèo mặt hoa.

Tô Vạn vẫn thấy không vui. Mãi đến khi bị người ta véo một ngụm trên mặt, Hạt Tử lấy tay sờ sờ đuôi mắt cậu, nơi đó còn có chút đỏ, không biết có phải vì ngày hôm qua không, an ủi cậu: "Hôm qua khóc đủ rồi, hôm nay tiết kiệm đi, đói không, ăn điểm tâm trước đi."

"Hơi hơi", cậu thầm nghĩ, Hắc Hạt Tử anh cứ ngày ngày dọa tôi như vậy, anh không tốt lên được đâu.

Hạt Tử thở dài, 'Thật tốt' hắn nói ở trong lòng.

-------------

Tác giả: Lam Hạp Tử

Nguồn: https://1720935073qqcom.lofter.com/post/1d8c9077_1cab78d3f

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro