10 - Hỉ Tang (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tìm tôi có việc gì?"

Trưởng tôn tỏ vẻ không kiên nhẫn, hắn vừa bị vợ trưởng tôn gọi ra, lấy cớ 'bụng không thoải mái'.

NPC vừa nói 'tình cảm hai vợ chồng thật tốt', vừa híp mắt nhìn họ. Nếu có số liệu nhắc nhớ, chắc chắn độ thân thiện của NPC với hắn lại giảm mất năm điểm.

"Tôi không tin anh nhìn không ra sự uy hiếp của người thêm dầu." Vợ trưởng tôn nhìn chằm chằm vào hắn.

"Thì?" Trưởng tôn khoanh tay trước ngực, lùi ra sau một bước.

Vợ trưởng tôn thấy động tác đề phòng này của hắn, cười: "Tôi đã bị lộ, quỷ muốn giết người, sẽ chọn tôi đầu tiên, đối với anh không có sự uy hiếp. Hoặc là, không đủ uy hiếp. Nhưng anh thì không giống vậy."

Trưởng tôn không nói gì.

Vợ trưởng tôn biết hắn đã dao động, tiếp tục cố gắng: "Nếu dùng cách nói khác, thì tôi thứ ba, anh thứ tư, hắn thứ năm, bên cạnh còn có một người chơi khác. Nếu chúng ta đơn đả độc đấu, sợ là chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta trở thành người thắng cuối cùng. Nhưng, dù ba hay bốn, cũng có thể thắng một cây ngũ gia bì."

"Vậy cô muốn làm thế nào?" Trưởng tôn cười như không cười, mắt híp lại.

Vợ trưởng tôn nhìn chằm chằm trưởng tôn, ý đồ muốn dùng cách này để tăng sức thuyết phục của mình: "Đêm nay, nhân lúc hắn ta chưa chuẩn bị, giết."

"Số lượng NPC không nhiều lắm, hai người cũng có thể kiểm tra xong, tác dụng của hắn ta không nhiều."

Tốc độ nói chuyện của cô rất nhanh, giọng nói lại thấp, làm người khác nhớ đến gió lạnh thổi xen qua cửa sổ.

Trên cây phát ra tiếng xào xạc, gió đêm xen qua cành lá, tạo ra âm thanh, sau đó thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Cảm giác như đã qua rất lâu, thật ra cũng chỉ mới một phút, trưởng tôn mở miệng: "Tôi không tin cô."

"Nhưng chúng ta cần phải hợp tác, không hợp tác, chỉ có con đường thất bại." Giọng vợ trưởng tôn rất nhỏ, "Cô muốn thẻ quỷ đúng không? Tôi có thể từ bỏ."

"Vậy thì có lợi gì cho cô?" Trưởng tôn không tin vợ trưởng tôn làm tất cả vì người mà quên mình, trong từ điển của họ không tồn tại từ này.

Trên thế giới này có lẽ có thánh nhân, nhưng nhất định không tồn tại trong thế giới của họ.

Vợ trưởng tôn cười rộ lên: "Tôi muốn đạo cụ trên người anh ta."

Đạo cụ có thể làm một người từ bỏ một tấm thẻ quỷ ngàn năm, sẽ là... trưởng tôn nghĩ tới gì đó, trên mặt vẫn không có biểu hiện: "Là cái gì?"

"Một đạo cụ không hữu dụng như thẻ quỷ ngàn năm, nhưng đối với tôi lại rất đặc biệt." Vợ trưởng tôn nhìn chằm chằm hắn, "Hợp tác sao?"

"Được." Trưởng tôn cười rộ lên, "Hợp tác."

Vợ trưởng tôn nhìn hắn, thẳng cho đến cái bắt tay ngắn ngủi của hai người.

"Chúng ta làm theo kế hoạch." Trưởng tôn nói.

Vợ trưởng tôn thả lỏng, chỉ cần có thể hợp tác, phó bản này cũng không tính quá khó khăn: "Hợp tác vui vẻ."

Hợp tác thành lập, vợ trưởng tôn đưa tay vỗ về bụng mình, xoay người quay về.

Chỉ là cô vừa đi được hai bước, liền bị một vật nặng đập thẳng vào đầu. Đỉnh đầu đau nhức, sau đó trước mắt tối sầm, cả người mềm oặt ngã xuống, phát ra tiếng rên rỉ.

Trưởng tôn đứng sau lưng, tay cầm một cục đá, không giống như người, mà càng giống con linh cẩu dính máu, sát ý chậm rãi xoay động trong mắt.

"Thẻ quỷ ngàn năm tao muốn, đạo cụ, tao cũng muốn."

Một cái lại một cái, hắn nâng cục đá lại đập mạnh xuống, cho đến khi người dưới mặt đất không còn hơi thở.

Ném cục đá dính máu vào góc tường, lại kéo người phụ nữ lớn bụng tới phòng chất củi, thi thể cháy đen kia đã biến mất, nhưng trên mặt đất vẫn còn dấu vết bị thiêu rụi, trưởng tôn nhìn trái nhìn phải, ném người vào trong.

Hắn tìm trên người cô một chốc, tìm được một tấm thẻ bài và một thứ giống như chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn là chính là đạo cụ có thể cách âm mà cô mang theo.

"Là cô ta?" Vừa nhìn thấy ký hiệu trên đạo cụ, sắc mặt trưởng tôn trắng bệch, hắn nhận ra chủ nhân của thứ này.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại: "Niên Thiên Hỉ sớm đã bỏ cô ta rồi, chắc không có gì đâu. Chỉ cần mình không nói, ai biết mình làm? Thứ này coi như đền bù những tổn thất lần này."

Trưởng tôn cất nhẫn đi, vứt thẻ bài, đóng cửa lại: "Có cái này, mình lại nắm chắc được vài phần. Ha... cảm ơn cô đã thẳng thắng."

Trưởng tôn dùng chân xóa đi dấu vết kéo lê trên mặt đất, sau đó hắn đi đến bên cạnh thùng nước rửa sạch tay mới rời đi nơi này.

Ước chừng năm phút sau, Nhậm Dật Phi cong người từ gốc chuối đi ra, trong tay còn cầm cái xẻng.

Đây là thế giới của người chơi sao?

Trái tim của Nhậm Dật Phi đập nhanh hơn bao giờ hết, cậu hít sâu mấy hơi mới đè nén được cảm giác này.

Thế giới này vừa thần bí lại tràn đầy nguy hiểm, mà cậu chỉ mới biết được một góc tối. Người trong thế giới này, tuy có tên, nhưng chắc chắn không phải đồng loại của cậu, cũng không phải người lương thiện.

Giờ tý tối nay, làm sao để tránh?

Sợi dây tơ hồng trên cổ tay sáng lên, một giọng nói như vang bên tai: "Gỡ bỏ phong ấn đi, tất cả sẽ được giải quyết rất dễ dàng."

Nhậm Dật Phi nhìn nó cười lạnh: "Không cần làm phiền đến cậu."

Tơ hồng hơi nháy lên, sau đó tắt ngúm.

Cửa phòng chất củi chỉ khép hờ, Nhậm Dật Phi cẩn thận đến gần, dùng xẻng sắt đẩy ra, cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy thân thể vợ trưởng tôn đang dần tan biến.

Nhìn qua cô rất yên tĩnh, hai mắt nhắm lại như người đẹp đang ngủ, có lẽ lúc sắp chết cũng không biết vì sao mình chết. Rốt cuộc vợ trưởng tôn cũng rất cẩn thận, cô lựa chọn cách thẳng thắn, người bình thường sẽ không từ chối.

Nhậm Dật Phi không đánh giá cách làm của trưởng tôn là đúng hay sai, hắn chắc chắn có lý do của mình.

Chỉ là hắn kiêng kỵ nhiều hơn.

Nhóm người chơi này nói rằng tối đêm thứ ba muốn tìm ra người thứ chín, mà cậu chính là người thứ chín.

Vợ trưởng tôn biến mất, nhưng thông tin trên thẻ bài không thay đổi, không biết do thời gian chưa đến, hay là vì bị người chơi giết chết?

Nơi cô biến mất để lại một tấm thẻ bài, Nhậm Dật Phi đi qua, nhặt lên xem.

Giống hệt với tấm thẻ bài trong tay cậu, chỉ là mặt chính trống rỗng.

Cậu đem tấm thẻ bài giấu ra sau gốc cây chuối tây, sau đó tiếp tục đào đất.

Thời gian càng gấp càng không thể hoảng loạn, càng hoảng loạn thì càng dễ mắc sai lầm. Cậu cần phải có được nhiều tin tức hơn, cho dù là vì mình hay vì chân tướng sự thật.

Rút cành nguyệt quý kia ra, run cho rớt sạch đất đặt sang bên, cậu nắm lấy một góc của vật kia, kéo lên.

Là một cái bao bố, lắc cho sạch đất, có mấy con giun đất rơi ra. Theo dây cột, để lộ một cái áo ngắn kiểu nữ bị xé rách và bị đốt cùng một số quấn áo hoàn chỉnh khác."

"Gì đây?"

Đây là quần áo của người chết? Vì sao trên áo bị xé rách? Đã vậy còn phải chôn đi?

Một vấn đề khác tuôn ra.

Nhậm Dật Phi thử kết nối manh mối: Đầu tiên là trong nhà có trộm, trộm leo tường, bà Xuân Chi mắng to, sau đó không lâu, bà Xuân Chi bị siết cổ chết giả thành treo cổ...

Những chi tiết nhỏ tập trung lại với nhau, dẫn đường cho Nhậm Dật Phi đến một hướng mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì quá khiếp sợ mà mất đi biểu tình.

"Vớ vẩn..." Cậu lẩm bẩm, "Trên thế giới sẽ có chuyện như vậy thật sao???"

Nhậm Dật Phi lại kiểm tra quần áo trong tay, cậu đã quay rất nhiều phim ở thời đại này, biết cả bộ quần áo hoàn chỉnh có bao nhiêu món.

Xem xong toàn bộ, Nhậm Dật Phi ngây ngốc tại chỗ.

Thiếu áo yếm, cũng chính là áo lót mà mọi người thường nói, một loại quần áo riêng tư.

Chỉ bởi vì cái áo lót này?

Cậu cảm thấy hoang đường vô cùng.

"Ác —— ác ——" Cú mèo phát ra tiếng kêu chói tai.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, Nhậm Dật Phi thả đồ vật về chỗ cũ, trồng lại hoa nguyệt quý, đắp đất lại.

Cậu rửa sạch tay, sau đó quay lại chỗ người gác đêm, còn cười chào hỏi với mọi người.

Bàn bài vẫn náo nhiệt như vậy, linh đường vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Đêm nay bọn họ cũng không đợi được trời sáng, đêm thứ ba cứ vậy mà tới.

Giờ hợi vừa qua, không khí đột nhiên căng thẳng hơn.

Nhậm Dật Phi ngồi trước bàn bài nhưng không hề đặt sự chú ý lên nó, cậu đang suy nghĩ làm thế nào để ứng phó với sự kiểm tra của người chơi.

Kỳ thật quan hệ giữa người chơi rất kỳ lạ, quan hệ hợp tác tràn đầy nguy cơ.

Vợ trưởng tôn và trưởng tôn ra ngoài một chuyến đã không thấy đâu, phía người thêm dầu cũng không ngốc, tự nhiên sẽ đề phòng trưởng tôn.

Mà trưởng tôn cầm hai đạo cụ mạnh, đương nhiên nắm chắc, vì vậy không quan tâm lắm.

Bỏ qua hòa thượng và người quét dọn đã vô dụng, chỉ còn lại ba người chính là trưởng tôn, người thêm dầu và tiểu Mỹ.

Chức vụ của tiểu Mỹ chính là di chuyển, bởi vậy phụ trách giúp hai người truyền lời.

"Cậu làm gì tôi không có ý kiến, nhưng giờ tý hành động, có làm không?" Đây là người thêm dầu hỏi.

"Nói với anh ta, đợi tìm ra người thứ chín, chúng ta cạnh tranh công bằng." Trưởng tôn tiện thể kêu tiểu Mỹ gửi lời.

Nhậm Dật Phi mượn cơ đến linh đường lấy đậu phộng:...

Cậu ra khỏi linh đường, đặt mông ngồi xuống ghế, đem đậu phộng bỏ vào cái dĩa: "Ngày mai lên núi phải không?"

Theo trình tự thông thường, túc trực bên linh cữu chỉ có ba ngày, người thân bạn bè đã đến đủ, là có thể đưa tiễn người mất, người gác đêm cũng có thể quay về. Kế hoạch giờ tý của người chơi sẽ bị quấy nhiễu.

Nhưng người ngồi cạnh lột vỏ đậu phộng với Nhậm Dật Phi lắc đầu: "Tiên sinh nói tình huống lần này đặc biệt, trông chừng bảy ngày. Tiểu Mỹ, bên này hết nước."

Được rồi.

Còn nửa tiếng, nếu ra tay trước...

Nhậm Dật Phi chà rớt lớp da hồng của đậu phộng, thổi một hơi, ném vào trong miệng nhai rốp rốp.

"Nước tới."

Người đến chính là tiểu Mỹ trên đầu có hai chữ 'Chân chạy vặt'.

Cô gái này vừa rồi mắt còn phát ra vẻ nóng lòng muốn thử, chuẩn bị giờ tý thể hiện. Nhưng thật ra cô thích ứng 'trò chơi' rất nhanh, trong tất cả người mới cô sống ổn nhất.

Nhậm Dật Phi cố ép bản thân không quan tâm đến thời gian, cậu lấy hết thông tin mình có ra phân tích.

Thẻ quỷ, một thẻ bài không có trong thông tin, lại làm người chơi xung đột.

Thông qua đối thoại của họ có thể biết, trong trò chơi có một tấm thẻ quỷ, mấy người chơi lão luyện vì thứ này mới đi vào ải người mới.

Những người chơi lão luyện không qua ải liên tục, bọn họ có một khu vực dừng chân, thậm chí khu vực đó đã phát triển thành khu dân cư, có mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp.

Mà bên kia, cậu đã đoán được nguyên nhân bà Xuân Chi chết, tuy rằng rất khó nghĩ tới, chuyện gần như không nên xảy ra.

Như vậy, người chơi nào mới là bà Xuân Chi?

Nhậm Dật Phi vừa ăn đậu phộng vừa nhìn vào trong linh đường.

Vợ trưởng tôn đã chết, chỉ để lại một tấm thẻ bài.

Trưởng tôn giết người chơi rồi rửa tay, vẫn bình tĩnh quỳ ở kia đốt vàng mã. Người này chắc chắn không phải giết người lần đầu, trạng thái cực kỳ ổn định.

Người thêm dầu luôn đúng lúc thắp sáng đèn trường minh, hắn rất ít khi chú ý đến người khác, chỉ làm việc của mình, rất điệu thấp.

Tiểu Mỹ, vừa mới sang kia lấy đồ.

Người quét dọn vì chuyện A Tùng mà mất hết sức sống, ôm chổi đứng một chỗ ngây ngốc.

Hòa thượng ngồi trong góc, đưa lưng về phía mọi người, chỉ có chữ 'Hòa thượng' trên đỉnh đầu.

Nhậm Dật Phi vẫn nghĩ là A Tùng, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, sao hắn lại chết? Tất cả mọi chứng cứ đều chỉ về phía hắn, lại cố tình đã chết.

"Mày nhìn cái gì vậy?" Người bên cạnh chọt cậu.

"Nhìn hòa thượng."

"Hòa thượng?" Người này khó hiểu, "Hòa thượng có gì đẹp?"

"Quen mắt, như đã gặp ở đâu rồi ấy."

"Mặc đồ giông giống nhau, đầu thì trọc lóc, mày có thể phân biệt được ai với ai sao?" Người nói bóp nát một hạt đậu phộng.

Nhậm Dật Phi hơi mở to mắt: "Mày nói gì?"

"Cái gì?" Người nói chuyện không rõ nguyên do.

Nhậm Dật Phi cắn đậu phộng, trong mắt chứa tơ máu: sau khi A Tùng chết, hòa thương có từng lộ mặt ra không?

Không có.

Đúng vậy, không có.

Sau khi A Tùng chết, không có ai nhìn thấy chính diện của hòa thượng, bọn họ đương nhiên cho rằng đó chính là hòa thượng.

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ: Bởi vì luôn ở dưới mi mắt, nên tất cả mọi người đều xem nhẹ.

Đầu sợi dây, cậu nắm chặt.

Bốc một nắm đậu phộng xoa nát, cậu đưa cho người gác đêm bên cạnh: "Lấy, cho mày đó."

"Ấy dà, tình huống gì đây? Mày có chuyện nhờ vả tao hả?"

"Hôm nay thấy mày tao rất vui vẻ." Nhậm Dật Phi vỗ vai hắn, quay đầu đi về phía hòa thượng.

Chỗ đó thật sự rất vắng, ánh sáng thì không tốt, chỉ có thẻ nhìn thấy một người mặc áo tăng. Mà sỡ dĩ bọn họ luôn khẳng định người này là hòa thượng, bởi vì chữ 'Hòa thượng' trên đầu hắn.

Dòng chữ này như một tấm bảng hiệu vậy.

Nhưng nếu có người treo đầu dê bán thịt chó thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro