9 - Hỉ Tang (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh trăng trên cao thê lương lạnh lẽo, đêm dài mênh mang, người chơi sốt ruột biết đi nơi nào?

NPC Nhậm Dật Phi giữ gương mặt thả lỏng, một tay một chân nâng giữa không trung.

Cũng may chỉ có nửa người, chỉ cần chống khuỷu tay và đầu gối, nếu không cậu đã xong đời.

Nhiều NPC như vậy, mắc gì chỉ ăn hiếp một mình cậu?

Cậu vốn đang nằm yên mà.

Bạn nhìn thời tiết này đi, không nóng không lạnh, không ướt không khô.

Bạn xem hoàn cảnh này đi, ba cái ghế dài làm thành cái giường nhỏ, khoác áo ngoài, lều tranh nằm bên đường, còn có bóng râm che khuất.

Nằm bên trong chẳng những an toàn, mở mắt có thể nhìn thấy toàn bộ sân, bao gồm những nơi hẻo lánh nhất, quả thật là không nơi nào tốt hơn.

Cậu nằm ở đó, nhìn bầu trời, nhìn mây, nhìn trăng, nhìn lớp sương mờ đọng dưới mặt đất, suy nghĩ sinh động. Ai ngờ tên người chơi điên kia đi tới đá một chân, làm ngã một phần ba chiếc giường của cậu.

Bệnh tâm thần, 'A Phi' nhớ kỹ hắn.

"Người chết... Có người chết!" Âm thanh của người quét dọn xuyên qua bức tường, cắt ngang oán niệm của Nhậm Dật Phi.

Có người chết? Ai?

Trong ngoài linh đường, những người chơi đang ngủ nghỉ đồng thời mở mắt, theo tiếng la của hắn, tin tức trên thẻ bài thay oổi, tám người còn sống biến thành bảy người.

Người thêm dầu ngồi dậy, ngón tay bực bội cào tóc, đen mặt: "Đi thôi."

Tiểu Mỹ không nói hai lời đuổi theo, vợ trưởng tôn và trưởng tôn cũng một trước một sau đi đến. Mấy người chơi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ của người quét dọn, cũng chính là sân sau.

Mở cửa phòng chất củi ra, một người chơi bị thiêu chết, đã tắt thở vài phút trước, nhưng thi thể thành cháy đen.

"Đừng hét nữa, nói hết những gì ông thấy ra." Trưởng tôn không kiên nhẫn quát người quét dọn.

Người quét dọn vẫn chưa định hồn, lại nhìn đến vẻ mặt hung tợn của trưởng tôn, càng run mạnh hơn: "Tôi, tôi và cậu ấy đi vào sân sau, nói hẹn trước, mỗi người kiểm tra một bên..."

Hắn nói chuyện lộn xộn, bởi vì sợ hãi nên mất đi logic, nhưng mọi người vẫn nghe hiểu.

Người quét dọn và A Tùng đi ra sân sau tìm manh mối, mỗi người một bên. Người quét dọn tìm một lúc lâu không thấy A Tùng, nên đi tìm.

Hắn tìm một chốc, cảm thấy phòng chất củi có hơi lạ, liền mở cửa ra.

Nhưng vừa mở cửa, người đang nằm trên đống củi đang không ngừng bốc cháy, chỉ mấy phút đã cháy đen.

"Cậu ấy còn sống..." Người quét dọn run rẩy, vẫn luôn lặp lại "Lúc tôi mở cửa, cậu ấy vẫn còn sống."

Vợ trưởng tôn nhìn hắn, lắc đầu: "Chậc, lại thêm một tên." Một tên không chịu nổi mà điên.

Vẻ thảm hại của người mới hình như làm tâm trạng của cô tốt hơn một chút: Lúc mình xui xẻo, còn có người khác xui hơn mình.

Người thêm dầu đi qua, che mũi kiểm tra một lần.

Mắt thi thể trừng lớn, miệng tối om, vẻ mặt vặn vẹo. Tóc của hắn đã biến thành tro, làn da hoàn toàn biến thành than, trên người còn sót lại vài mảnh vụn từ quần áo và dây thừng, trước khi chết đã bị trói.

"Bị thiêu sống, giải trừ một phần phong ấn của boss, càng khó đối phó rồi." Người thêm dầu thở hắt ra, cúi đầu tìm kiếm, lấy ra một tấm thẻ bài.

Hắn cầm tấm thẻ này, chữ vàng 'người gác đêm' trên đầu thi thể đã biến mất.

"Vô dụng, đi thôi."

Người thêm dầu và tiểu Mỹ rời khỏi sân sau trước, người thêm dầu đi rất nhanh, tiểu Mỹ phải chạy theo mới đuổi kịp.

"Tiên sinh, người đó chính là..."

"Tôi biết, người đi đường khập khiễng." Người thêm dầu dừng chân, vẻ mặt nghiêm trọng, "Còn có một phiền toái khác, người biến mất thứ chín..."

"Cái gì?" Tiểu Mỹ không nghe rõ.

Nhưng người thêm dầu không hề trả lời.

Không qua bao lâu, vợ trưởng tôn, trưởng tôn và người quét dọn như cái xác không hồn đều đi vào linh đường.

Nạn nhân mới xuất hiện, cây đao trên đầu đã gần hơn vài phần. Đêm thứ hai sắp qua, bọn họ vậy mà chẳng có chút manh mối nào? Dù là người chơi lão luyện cũng cảm thẩy không ổn.

Ngọn lửa từ đèn trường minh nhảy lên, ánh sáng ấm áp bao phủ họ, nhưng cơ thể lại lạnh lão khôn cùng, giống như tâm trạng hiện giờ của họ.

"Tâm sự đi." Người thêm dầu lôi một cái ghế ra, ngồi xuống.

Tiểu Mỹ cực kỳ có dáng vẻ nịt nọt, lập tức chạy đến đứng sau người thêm dầu, còn lấy một nắm đậu phộng đưa tới.

Ngủ cũng không ngủ được, không bằng ngồi nói chuyện.

Người quét dọn đã mất đi sức sống, tận mắt nhìn thấy người sống chết trước mặt, trong phút chốc hắn không thể tiếp nhận.

Còn hòa thượng ở trong góc, đã vô dụng, ai cũng không tính phần hắn.

"Đêm thứ hai sắp qua mà chúng ta vẫn chưa có thu hoạch gì." Người thêm dầu mỉm cười nói: "Ải người mới, ba người lão luyện, lại chơi thành thế này, tựa như không còn gì để nói."

Vợ trưởng tôn quay mặt đi chỗ khác, cô bực bội cào đầu vài cái.

Trưởng tôn nhìn về phía người thêm dầu: "Trông anh hình như có manh mối?"

"Có." Người thêm dầu cười một tiếng, "Đáng tiếc đã bị chặt đứt."

"Là manh mối gì?" Trưởng tôn truy vấn.

Người thêm dầu nhìn hắn, nhỏ giọng: "Tôi phát hiện hai dấu vết cọ xát trên xà nhà trong phòng bà Xuân Chi, còn có một đôi giày, đế giày dày mỏng không giống nhau."

Trên xà nhà có hai dấu vết khác nhau?

Còn có người khác treo cổ?

Vợ trưởng tôn lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt như muốn biết thêm: "Cách chết của bà Xuân Chi và thứ tôn giống nhau? Đầu tiên bị siết chết, sau đó giả làm thành thắt cổ?"

Cô kết hợp những manh mối trước đó, thời gian tử vong đẩy về trước: "Thời gian chết thật và thời gian sắp đặt có cách nhau một ngày... Là người trong nhà bà ấy ra tay?"

"Không sai. Tôi cũng nghĩ như thế, biểu hiện của người thân bà ấy rất hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa áy náy, nếu là cái chết bình thường, hoặc bị người khác giết chết, bọn họ không nên có biểu hiện như vậy." Người thêm dầu bổ sung.

"Bà Xuân Chi bị chân cao chân thấp, tôi vốn đã nghi một người. Mấy người cũng biết, người chơi chỉ khoác lớp da bên ngoài, bên trong vẫn là bản thân họ, nên nhân vật bà ấy sắm vai cũng nhất định hành động bất tiện. Nhưng..." Người thêm dầu nhớ đến người gác đêm bị thiêu chết, yên lặng gặm nhắm không cam lòng.

Sự tình đã như thế, chỉ có thể đi tiếp.

Trưởng tôn và vợ trưởng tôn cũng nghĩ đến người chơi đi đường khập khiễng kia. Nhưng mà người cũng đã chết.

"Chỗ này vậy mà lại là ải người mới?" Vợ trưởng tôn cảm giác như bị lừa gạt, với độ khó này, bộ muốn giết sạch tân nhân sao?

"Tôi cho rằng, điểm đột phá nằm ở chỗ người chơi thứ chín." Tầm mắt của người thêm dầu chậm rãi lướt qua từng NPC: "Tôi hoài nghi người đó ẩn nấp trong số NPC. Với trình độ quen thuộc phó bản của quỷ, nó có năng lực này."

"Tiên sinh, quỷ là tồn tại thế nào?" Tiểu Mỹ nhỏ giọng hỏi.

"Phó bản được tạo ra từ ký ức của quỷ, đây là sân nhà của nó."

Tiểu Mỹ lập tức hiểu ra: "Cho nên ngài suy đoán, người chơi thứ chín chính là quỷ, nó giả làm NPC? Không phải quá hời sao? Như vậy tìm thế nào?"

"Có hạn chế." Lần này người nói chuyện là trưởng tôn.

"NPC trong phó bản đều có hình thức hoạt động riêng, phó bản cũng vì diễn mà sinh, bọn họ không nhất định sẽ giống như trong trí nhớ của quỷ. Mặt khác, vô luận quỷ vào phó bản bao nhiêu lần, ký ức của nó vĩnh viễn là lần đầu tiên. Chỉ khi đã thông quan, mới có thể nhớ đến những gì đã trả qua, lập lại phó bản vô số lần."

"Thời gian tạm dừng là phúc lợi của người mới, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng nó, tìm ra người thứ chín." Mắt vợ trưởng tôn sáng lên.

"Là kiểm tra những NPC này sao?"

Tiểu Mỹ hỏi người thêm dầu.

Người thêm dầu gật đầu lại lắc đầu: "Kiểm tra NPC, nhưng không thể sử dụng những thủ đoạn gây thương tổn."

Xem tiểu Mỹ dễ sai bảo, người thêm dầu quyết định nói thêm hai câu: "Quỷ không thể giết NPC, một khi quỷ nhầm NPC là đối tượng để giết, trò chơi sẽ lập tức ngừng lại.

Người chơi đỡ hơn một chút, nhưng nếu giết NPC sẽ dẫn đến việc độ thân thiện của toàn bộ NPC giảm xuống, độ khó trò chơi tăng lên, thậm chí làm trò chơi thất bại."

Trưởng tôn đột nhiên nhớ tới mình vừa đá giường của NPC nào đó, ừ thì... cái này cũng đâu tính là gây thương tổn?

Hắn sờ trán, nói sang việc khác: "Đêm thứ hai sắp qua, giờ tý ngày mai, kiểm tra kỹ các phòng và linh đường, kiểm tra mỗi một NPC, tìm ra người thứ chín!"

Mọi người đối diện nhau, không tiếng động gật đầu: Được.

Đến giờ sửu, NPC sống lại.

Rất thần kỳ, nhấn nút tạm dừng thế giới lại mở ra, Nhậm Dật Phi ngồi dậy, duỗi eo: "Ủa? Sao ghế ngã mất một cái rồi?... A Kiệt, mấy giờ rồi?"

"Mày không nghe tiếng gõ mõ sao? Giờ sửu rồi." Làm NPC hoàn toàn không cảm thấy quái dị.

Nhậm Dật Phi ngáp một cái, người chơi ở linh đường vẻ mặt khác nhau.

Cuộc trò chuyện của người chơi, cậu nghe được không ít, nhưng vì nói nhỏ, nên chỗ biết chỗ không.

Nhưng cậu có thể khẳng định, nhóm người này muốn tìm cậu, dùng cách thảm hại, vào đêm thứ ba.

Phiền thật...

Cậu đã biết nguyên nhân bà Xuân Chi chết, cũng biết hung thủ là ai. Nhưng động cơ giết người là gì?

Mười lăm phút sau, tiếng hét chói tai phá tan chân trời, cậu biết, thi thể bị phát hiện.

Bà bếp phát hiện thi thể bị đốt cháy, bà ấy vốn định ra sân sau lấy chút củi.

Mọi người đều tụm lại, bọn họ phân biệt nửa ngày cũng nhận không ra, vì vậy từng người báo tên, A Tùng liền xuất hiện.

"Chẳng lẽ thiếu nợ cờ bạc nên chọc phải kẻ thù sao?" Mấy người gác đêm nghị luận sôi nổi, "Tao biết nó thích đánh bài lắm, chắc chắn sẽ có một ngày như vậy."

Thích đánh bài? Nhưng ánh mắt A Tùng nhìn bàn bài không giống một dân cơ bạc cho lắm.

Điểm đáng ngờ trên người tên này rất nhiều, chân cao chân thấp, nhưng lại cố tình đã chết.

Nhậm Dật Phi giống người chơi khác, bọn họ đều hoài nghi A Tùng. Tất cả điểm đáng ngờ và manh mối đều chỉ về phía hắn.

Những người chơi khác còn bị một người chơi thứ chín làm lẫn lộn, còn Nhậm Dật Phi biết mình chính là người thứ chín, cậu không cần phải lựa chọn.

"Tại sao lại bị giết..."

Nhậm Dật Phi luôn cảm thấy nơi này còn có điều đáng ngờ, cậu tìm cớ ra sân sau.

Thi thể đã biến mất, giống như thứ tôn vậy, mọi dấu vết bị lau sạch, không ai biết người này đã từng xuất hiện.

Cậu tìm tòi trong phòng chứa củi một lát, cái gì cũng không có.

Không biết quỷ làm bằng cách gì, thi thể đều biến thành than, nhưng phòng chất củi không có chút vấn đề gì.

Nhậm Dật Phi ra khỏi phòng chất củi, đang chuẩn bị rời đi.

"Gốc hoa nguyệt quế kia sao héo thế nhỉ?" Dưới cây chuối có một gốc hoa nguyệt quế héo rủ thu hút sự chú ý của cậu.

Là bị côn trùng có hại làm cho bệnh sao?

Cậu cũng đang nhàm chán, còn đi lên nhìn thoáng qua.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề. Màu sắc đất không giống nhau, nhìn dấu vết thì có lẽ trong hai ngày nay đã bị đào lên.

Có người chết, còn tâm trạng trồng hoa?

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu xem có ai hay không.

Cậu thuận tiện lấy một cái xẻng từ phòng chất củi, sau đó cắm vào phiến đất kia, lấy chân giẫm lên, quả nhiên không lâu trước đó đã bị đào qua, đất mềm xốp.

Trăng tối gió lớn, cậu lại ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, quay đầu quan sát.

Bốn bề vắng lặng, là thời cơ tốt.

Đào gốc hoa nguyệt quý chừng vài lần, cái xẻng đụng phải vật gì đó.

Nhậm Dật Phi đang nhìn kỹ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Cậu lập tức chỉnh là vị trí của hoa nguyệt quý, lấy đất đè xuống, còn mình cầm xẻng chuồn ra sau gốc chuối tây, trốn đi.

Cậu gầy, cẩn thận ngồi nấp ở đó, lại có bóng đêm che khuất, cũng không bị nhìn thấy.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại trước cây chuối tây cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro