2 - Hỉ Tang (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Gặp ma rồi." Nhậm Dật Phi nghiến răng.

Vận khí của cậu chính là như vậy, Nhậm Dật Phi đã biết từ rất lâu.

Người khác cả đời mới gặp một hai lần, cậu thì sao, không lúc nào gặp được những việc bình thường.

Mặc dù không biết tiền căn hậu quả, Nhậm Dật Phi cũng biết mình đã tiến vào chuyện phiền toái nào đó.

Dụi mắt làm bản thân tỉnh táo một chút —— hai ngày trước đều có cảnh quay ban đêm, nên trạng thái lúc này không tốt lắm, Nhậm Dật Phi quyết định xem xét tình huống hiện tại trước.

Nguyên nhân gây ra? Không biết.

Cần làm cái gì? Không biết.

Là người ngẫu nhiên đi nhầm vào, hậu quả bị bại lộ là gì? Không biết.

Hít thở không thông.

Ngón tay run rẩy chà sát thẻ bài, không biết là giận hay hận, tóm lại chuyện cũng đã xảy ra, nói gì cũng dư thừa. .

Kế duy nhất có thể thực hiện, chính là cứ xen lẫn vào trong đó.

Dưới tình huống có thể đảm bảo bản thân sống sót, thu thập thật nhiều tin tức, rồi mới quyết định làm gì tiếp theo.

Cậu nhìn về phía khác.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy câu đối phúng điếu bên linh đường, viết rằng cần kiệm quản gia, giúp chồng dạy con và càng vất vả càng nhiều công lao, có thể nhìn thấy tấm ảnh trắng đen của phụ nhân.

Ở góc độ của cậu, hơi chệch với linh đường, phía sau lưng là căn nhà lớn, có thể nhìn rõ linh đường.

Bên trong là một chiếc quan tài đen, bốn góc đặt bốn ngọn đèn trường minh. Bên cạnh có hai người trung niên mặc áo tang, có lẽ chính là đời sau của người chết, cũng chính là con cái.

Đôi trung niên này hình như là vợ chồng, cũng chính là con trai và con dâu của người chết.

Phía sau bọn họ là hai đứa trẻ, từ tuổi tác so sánh, chắc là cháu cố của người chết. Hai đứa nhỏ quỳ dưới đất đốt vàng mã, khuôn mặt bị ánh lửa làm đỏ bừng.

Bên trái linh đường là một nhóm hòa thượng được mời đến, tất cả đều mặc áo phật màu xám, gõ mõ niệm kinh, âm thanh ồn ồn không rõ ràng.

"Gì kia?" Nhậm Dật Phi liếc mắt một cái, chỉ một liếc mắt liền bị thu hút bởi một dòng chữ vàng lấp lánh trên đỉnh đầu một người: 'Hòa thượng' .

Theo cái tên nhìn xuống, là một hòa thượng trẻ đang luống cuống đỡ giá cắm nến, có lẽ do vừa cạo đầu nên chưa lành sẹo. Hình như hắn vừa làm ngã mấy ngọn nến, lúc này đang mang vẻ mặt đầy khẩn trương.

Dòng chữ vàng óng kia là gì? Đánh dấu người chơi ư?

Đang tự hỏi, bên tai lại vang lên tiếng loảng xoảng, tất cả mọi người đều bị tiếng động này làm giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn.

Trước linh đường có hai người trẻ tuổi, không biết đến đây từ lúc nào, đầu đội vải hiếu, một người thì ngã ập xuống dưới đất, một người bình tĩnh rút chân về.

Đương nhiên, thứ mọi người chú ý chính là chiếc lư hương đồng bị rơi xuống đất, chứ không phải cái chân đó.

"Sao lại làm đổ vật như thế này? Thật không cẩn thận gì cả."

Người vừa rồi cầm khay đi vào thì bị vấp chân, chiếc khay trong tay bay đi, lư hương bên trên cũng văng xa, trên mặt đất vương vãi tro tàn và thân nhang.

"Tổ tông tôi ơi." Người phụ nữ trung niên bên trong khóc lên, cũng chính là con dâu của người chết vội vàng chạy ra, nhìn những thứ bừa bãi trên mặt đất, gương mặt trắng bệch, vỗ mạnh vào đùi buồn khổ nói, "Để anh em hai đứa bây đưa nước đến miếu thổ địa, sao quay về lại làm đổ lư hương?!"

Người trẻ tuổi nằm sấp dưới đất khổ không nói hết, hắn giãy dụa ngẩng đầu, nhìn đám người mang vẻ mặt không thân thiện, cơ thể không chịu khống chế run lên.

Bên cạnh có người bỏ đá xuống giếng: "Mẹ, em trai cả ngày cứ mất hồn mất vía."

Vừa dứt lời, đỉnh đầu người trẻ tuổi trên mặt đất cũng hiện ra hai chữ vàng:

'Thứ tôn'.

Hai vị này có lẽ chính là cháu trai của người chết, đánh dấu này, người nằm dưới đất là thứ tôn, vậy thì người bên cạnh chính là trưởng tôn.

Hai người này thế mà có thù oán riêng, cái tên cháu đích tôn kia rõ ràng cố ý hãm hại người khác.

Kể ra thì, trưởng tôn làm vậy là vì mâu thuẫn anh em đã có, hay là nhắm vào...'kẻ xâm lấn'?

"Thật vô dụng!" Người phụ nữ trung niên mắng người trẻ tuổi trên mặt đất, lại quay đầu gọi, "Tiểu Mỹ, quét dọn nơi này đi."

Nhưng nửa ngày không có ai đáp lại.

Phụ nhân càng giận hơn, chạy vào bên trong kéo một cô gái co ro như chim cút ra, hai bím tóc đen nhánh, gương mặt tái nhợt.

"Nha đầu này, gọi mày sao mày không đáp? Tao trả cho mẹ mày một ngày ba đồng tiền cơ mà." Phụ nhân chỉ vào đống lộn xộn trên mặt đất, "Mày dọn chúng mau lên."

"Con dọn, con dọn liền." Cô gái run lẩy bẩy, lại đột nhiên thẳng người siết chặt tay, cả người đầy vẻ không thích hợp.

Người phụ nữ trung niên dặn dò xong, quay đầu kéo 'thứ tôn' trên mặt đất vào linh đường, đập ba cái vào lưng hắn "Vào trong nhận lỗi với bà nội mày mau."

Thứ tôn khóc lóc bị kéo đi, hai chân vẽ một đường cong dưới nền đất.

Thấy thứ tôn bị đưa đi, trưởng tôn càng đắc ý, hắn mang theo thùng nước trống đi sau, mũi chân chĩa xuống đất, phần hông vặn vẹo, nhìn vô cùng quái dị.

Cơ thể này, chẳng lẽ là con gái?

Nhậm Dật Phi giấu mình trong đám người buông tay, mở màn thế này không có lợi cho người mới chút nào.

Những thứ dưới đất nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, trong sân không có gì khác lạ, mấy thứ bất thường đang tồn tại đều đang tập trung ở linh đường, Nhậm Dật Phi nhìn về phía ấy.

"A Lượng, anh chơi trước đi, em vào trong nhìn xem." Do dự một chốc, cậu quyết định vào trong tìm hiểu, tìm ra nguyên do, chỉ để sống sót. Về sau nếu có cơ hội, lại giết nó.

Lá gan của Nhậm Dật Phi là nhờ cái âm phủ ma quỷ kia rèn luyện trở nên thật kiên cường.

Dưới lều trúc, A Lượng nhíu mày coi bài, cũng không quay đầu: "Vậy cậu cẩn thận đừng có đụng vào thứ nào, có gì không biết thì đi hỏi mấy đứa A Công."

Nhậm Dật Phi kinh ngạc quay đầu liếc hắn, không cần nghĩ, cậu có thể cảm nhận được thiện ý từ đối phương.

"Sao có thể chứ? Nhìn em không đáng tin vậy sao?" Cậu vừa nói vừa đi vào linh đường.

Linh đường rất lớn, nhiều người ở bên trong cũng không chật chội. Bên phải có mấy ông bà lão lớn tuổi đang ngồi, thấy Nhậm Dật Phi thì thân thiết vẫy tay: "A Phi tới đây."

Mấy cụ đều rất thiên vị hậu bối chất phác này, nhìn thấy cậu liền vui ra mặt.

Nhậm Dật Phi bước qua, một cụ lấy khăn tay mở ra, bên trong xuất hiện mấy viên bánh đậu: "Đây, cầm đi, sao lại gầy nữa rồi? Có phải không ăn uống gì không?"

Lại hỏi: "Hôm nay cháu không chơi bài à, vào đây làm gì?"

"Cháu đến đốt chút giấy tiền." Nhậm Dật Phi giống một đứa trẻ được yêu chiều, một tay nhận bánh đậu, ngoan ngoãn trả lời.

Cụ thở dài, dùng cánh tay gầy đét vỗ đầu cậu: "Những viên kẹo bà Xuân Chi cho cháu lúc tết đúng là không cho không, đi đi, tới chỗ mợ lấy chút tiền giấy, trò chuyện với bà ấy một lát. Bà ấy đi quá đột ngột."

Có lẽ nghĩ đến bản thân, trên mặt cụ hiện lên vẻ đau khổ.

Nhậm Dật Phi gật đầu, nhận điểm tâm liền đi đến nơi đốt vàng mã.

Vàng mã là một loại giấy vàng thô ráp, mặt trên còn ấn những hình tròn của đồng tiền, là những vật dâng cho người chết. Bên kia còn đặt nhà cửa, dê bò, cỗ kiệu bằng giấy.

Bên cạnh thau đồng là hai người trẻ tuổi vừa mới quỳ xuống cùng hai đứa nhỏ trước đó, hai đứa nhỏ gọi trưởng tôn là 'cha', mặt của trưởng tôn đơ như khúc gỗ.

Ba đời gia đình họ cứ vậy quỳ gối thật chỉnh tề.

Một linh đường cổ xưa, xung quanh đều là những người xa lạ, bên cạnh có một chiếc quan tài, bên trong có một người quá cố...

Có một số việc không nên suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thấy rùng rợn, tự làm bản thân sợ hãi.

Nhậm Dật Phi vẫn ổn, 'chết' bao nhiêu lần rồi, bây giờ chỉ đang diễn thôi, nên không sợ cho lắm.

Những người khác thì không được như vậy.

Người có dòng chữ thứ tôn bay trên đầu đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hắn đang rất sợ, ngẫu nhiên sẽ theo bản thân chỉnh hốc mắt. Chứng tỏ trước kia hắn thường đeo mắt kính, hơn nữa khi căng thẳng sẽ hay chỉnh mắt kính.

Ánh mắt hắn trôi đi, đầy vẻ nơm nớp lo sợ, bàn tay cầm giấy vàng run rẩy, mấy lần cũng không thể bỏ giấy vào trong lửa, chỉ còn thiếu việc ném hết đống tiền giấy trong tay thôi.

"Đốt vàng mã phải thành tâm, bất kính sẽ có chuyện xấu xảy ra." Phụ nhân quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.

Đó không phải là đôi mắt của người sống, mà là như bức họa được tạo bóng, những đường cong nổi lên trên mặt, tròng mắt như bị đục rỗng.

"A!" Thứ tôn ngã ngồi xuống đất.

Động tĩnh hắn tạo ra khiến mọi người chú ý, bọn họ đồng loạt nhìn qua, trên những gương mặt trắng bệch tinh tế không có bất kỳ biểu tình nào.

Nhưng ở nơi xa hơn, tỷ như mấy thanh niên đang đánh bài và các hòa thượng, dường như không có cảm giác, vẫn đánh bài, vẫn đọc kinh, tiếp tục hoạt động như thường.

Cả người thứ tôn run lên, hô hấp dồn dập, giọng nói mếu máo.

"Cứu tôi với..." Cho dù là vẻ mặt hay động tác, ngôn ngữ cơ thể của hắn đều đang ra tín hiệu cầu cứu, nhưng trưởng tôn bên cạnh lại cúi đầu cười.

Tất cả đều rơi vào mắt Nhậm Dật Phi.

"Mợ ơi, con muốn đốt chút tiền giấy cho bà." Nhậm Dật Phi đi đến, cắt ngang bầu không khí quỷ dị này.

Cậu mỉm cười nhìn gương mặt cứng đờ kia, trong giọng nói lộ ra sự thân thiết với bề trên, một cái nhíu mày cũng chưa có.

Phụ nhân trước quan tài quay đầu, đưa cho Nhậm Dật Phi chút tiền giấy: "Đứa trẻ ngoan, cứ trò chuyện với bà chút đi."

Nhậm Dật Phi nhận tiền giấy, cậu chú ý thấy trên mu bàn tay của phụ nhân có vài vết cào, vừa mới kết vảy. Mợ ta lại nói với một đứa trẻ: "Tiểu Uyển, con xích qua một chút. Nhường chỗ cho cậu A Phi nha."

Cô bé liền lùi lại, nhường cho cậu nửa cái đệm hương bồ.

Ánh mắt của Nhậm Dật Phi nhẹ nhàng nhìn sang phía thứ tôn, sau đó quỳ gối xuống đệm hương bồ, bắt đầu đốt từng tờ từng tờ tiền giấy.

"A! A, ô..."

Bởi vì được 'NPC' này giải vây, không khí đã bớt căng thẳng, chân mày nhíu chặt được thả lỏng.

"Chậc." Trưởng tôn liếc xéo cái tên NPC làm hỏng chuyện tốt của hắn, lại nhìn thứ tôn: Coi như mày gặp may.

Thứ tôn lại run rẩy dữ dội hơn, hắn ôm đầu gối, cắn chặt bàn tay của mình, ngăn chặn tiếng khóc và sợ hãi, chỉ phát ra tiếng hít khí đứt quãng.

Nơi đốt vàng mã ở cạnh quan tài, càng đến gần, một mùi hôi thối liền bay đến.

Thi thể qua bao lâu với bắt đầu có mùi hôi? Nhậm Dật Phi vừa nghĩ vừa làm vẻ mặt thương nhớ ném giấy vàng vào thau đồng.

Im lặng giống cậu còn có hai đứa nhỏ.

Kỹ thuật diễn của toàn bộ già trẻ lớn bé NPC này đều đi vào cảm xúc, nếu đóng phim cũng dùng kỹ thuật diễn như vậy, có thể cứu được bao nhiêu bộ phim?

Nhậm Dật Phàm kéo suy nghĩ đang bay xa quay về, tiếp tục quan sát những người này: Trưởng tôn thất thần, đôi vợ chồng trung niên mặc áo tang quỳ gối trước quan tài, khóc vì mẹ mình ra đi quá đột ngột, không cho bọn họ cơ hội báo hiếu.

"Ôi, mùi gì hôi thế này."

Trước linh đường vang lên một âm thanh.

Nhậm Dật Phi nâng mắt, chỉ thấy một người đàn bà trẻ bụng lớn, trên eo đeo một sợi dây năm màu, trên đầu gắn một bông hoa nhỏ màu trắng. Cô ta che miệng, điều tiên là ngạc nhiên, sau đó trở nên chán nản.

Nhưng đã muộn, trên đầu cô ta xuất hiện dòng chữ vàng - Vợ trưởng tôn.

Phải rồi, vợ của trưởng tôn cũng đã tới.

Người đàn bà ôm bụng, dáng vẻ mất tự nhiên, cả người trên dưới không phối hợp, Nhậm Dật Phi giả làm bà bầu cũng không kỳ cục như vậy.

Đây là người diễn viên thứ năm cậu nhìn ra.

Trước đó là hòa thượng, thứ tôn, trưởng tôn và Tiểu Mỹ.

So với hòa thượng, thứ tôn gây chuyện, vợ trưởng tôn chỉ nói một câu, sau đó không có NPC nào lên tiếng mà chữ vàng cũng hiện lên.

Cô ta đã làm gì?

Cô than mùi hôi.

Trước quan tài đương nhiên phải hôi, trời nóng, quan tài lại không phải làm bằng đá, sao không có mùi cho được? Nhưng bởi vì là linh đường, nói hôi sẽ bị cho là bất kính với người chết, cho nên...

Bất kính?

Giữa biển tin tức, Nhậm Dật Phi bắt được cái đuôi cá vừa bơi qua này.

Hòa thượng không niệm kinh, làm nghiêng giá cắm nến, nhìn xung quanh không làm việc đàng hoàng, bất kính với người chết.

Thứ tôn đưa nước đến miếu thổ địa, quay về làm đổ lư hương, bất kính với người chết.

Vợ trưởng tôn đứng trước linh đường bịt mũi nói hôi, bất kính với người chết.

Trước đó Nhậm Dật Phi đã có suy nghĩ, nhiều người đang diễn như vậy, sao chỉ có bọn họ có chữ vàng? Lúc này ngẫm lại, có lẽ mấu chốt nằm ở chỗ đó, không phải vì 'hành vi bất thường', mà do 'bất kính với người chết'.

Đương nhiên 'hành vi dị thường' cũng có nguy hiểm.

Người phụ nữ trung niên đã đứng lên, đối với biểu hiện của con dâu, mợ ta không hài lòng: "Con ra đây với mẹ."

Vợ trưởng tôn cắn răng, vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn và hối hận, nhưng không thể không đi.

Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua, tiếp tục cúi đầu đốt tiền giấy: Vợ trưởng tôn cũng giống trưởng tôn, trên người bọn họ là một loại chết lặng, chỉ biết làm theo.

Là người chơi có kinh nghiệm.

'Hòa thượng và thứ tôn như vừa phát hiện đại lục mới, cẩn thận nhìn chằm chằm vào chữ vàng.

Còn trưởng tôn đang đốt vàng mã, đôi mắt nhìn về phía người chơi 'cháu dâu', như kền kền theo dõi thịt thối, đôi mắt xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Người mới và tay lão luyện, ranh giới quá rõ ràng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro