V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc mạnh mẽ vang lên, lấn át cả tiếng tim đập thình thịch cùng tiếng bước chân dày đặc.

Em và hắn mặt dán mặt. Quần áo trước ngực bị cọ xát, ẩn ẩn nóng. Mỗi lần tách ra hay nghiêng người, vô số cảm xúc xa lạ cũng theo đó luồn lách ra ngoài. Từ góc của người xem, hai người giống như một cặp tình nhân yêu nhau chết đi sống lại, bởi vì ở cùng một chỗ tịch mịch quá thể mà vì yêu cứ đâm đầu.

Nhưng nếu đứng gần một chút, những lời cặp "tình nhân" nói với nhau khéo sẽ làm người ta ngã ngửa.

"Tetsuya này."

"Hửm?"

"Khóe miệng của em cứ giương lên nãy giờ. Bộ dáng hiện tại của tôi trông mắc cười lắm sao?"

"Nếu nói phải thì Akashi-kun có tức giận không?"

Vừa đáp lời, Kuroko một tay giơ cao. Akashi trầm mặc xoay ba vòng dưới ánh mắt thưởng thức đầy ý cười. Hai người tách ra. Lần thứ hai lại gần, thiếu niên xoay tròn cơ thể, kéo Akashi vòng qua tay mình. Em dán lên đằng sau hắn, dùng tư thế ngực áp lưng đi về phía trước.

"..." Akashi vì bị chọc tức mà muốn cười thành tiếng. Thanh âm giống như rít qua từng kẽ răng.

"Tất.nhiên.là.không."

Sườn mặt của Kuroko vừa khéo chạm vào tai Akashi, bình tĩnh đáp lại.

"Oh? Vậy thì tốt quá."

Dứt lời, em nắm tay hắn, tách ra theo nhịp thứ hai rồi trở lại tư thế kề mặt nhau như trước.

Cảm thấy khúc tấu này sắp đi đến hồi kết, Akashi nhìn Ogiwara biểu tình chăm chú sau bảng vẽ, nhẹ nhàng hỏi.

"Em biết hiện tại tôi đang nghĩ gì không?"

Khi hắn cất lời, Kuroko men ánh mắt từ cằm đi lên bờ môi mỏng, dọc theo sườn mũi cao, cho đến khi gặp gỡ màu đỏ sâu thẳm. Em không rõ suy nghĩ hiện tại của nam nhân.

Thanh âm còn sót lại với Kuroko là tiếng tim đập không thể che giấu, cũng không thể kìm chế của mình.

"...." Thiếu niên ngốc ngốc đoán bừa. "Chắc đang hối hận lắm chăng?"

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận đã đồng ý với em lần sau sẽ nhảy vị trí nữ."

"Không." Ánh mắt Akashi thẳng tắp nhìn về phía trước, ngón tay cái phía dưới âm thầm miết nhẹ ngón tay kề cận của bé thỏ con.

"Tôi đang hối hận vì hôm trước đã không cho em hưởng một trăm cú nghiêng người."

"Akashi-kun, làm ơn đừng khiến tôi cười khi chúng ta đang biểu diễn."

Tiếng nhạc cuối cùng cũng dừng lại. Thiếu niên ôm lấy hắn làm ra tư thế kết thúc, thế nhưng Akashi vô cùng tận tâm hơi ngoắc chân ở đầu gối Kuroko như một bạn nhảy nữ thực thụ.

Trước mặt mọi người, hắn giống như khiêu khích đè môi lên khóe miệng mềm mại của người nọ.

Đôi mắt của Kuroko đột nhiên run rẩy.

Đến lúc này, em mới nhớ ra chủ đề chính của buổi triển lãm lần này.

Tình nhân.

Sau khi kết thúc, dòng người vây xem nhiệt liệt vỗ tay. Midorima khuôn mặt vô cảm đứng hòa giữa quần chúng đẩy kính. Dựa vào hàng người phía trước, tay mắt nhanh lẹ tranh thủ chụp lại vài tấm.

Lúc này, khí chất mị hoặc khi đứng vai người nữ của Akashi đã biến mất hoàn toàn. Hắn nắm tay em, nghiêm chỉnh cúi đầu khom lưng, giống như hai diễn viên thực thụ sau khi kết thúc màn diễn chào bế mạc với diễn giả.

Sau khi chào xong, Midorima lách qua đám người đi tới đưa áo ngoài cho Akashi. Hắn vừa rũ áo khoác lên người, vừa lia mắt sang phía Kuroko.

"Tôi còn chưa kịp ngượng, em ngượng cái gì?"

Kuroko đỏ mặt nhìn hắn, tay phải chống chế chỉ về phía Ogiwara, ý bảo bức tranh của hai người đã hoàn thành. Ogiwara chỉnh sửa một chút, em và hắn nhìn thoáng qua trên bàn. Ngay lập tức, Akashi trừng mắt tiến lên, hết nhìn tranh rồi lại nhìn Kuroko. Midorima bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của hắn, không kìm được đồng dạng tiến lên ngó nhìn.

Tổng thể được chia ra làm bốn bức riêng biệt. Thân người của thiếu niên được phác họa bằng mực đen, biểu tình thản nhiên lãnh đạm. Còn Akashi được vẽ bằng mực đỏ, không thể che giấu được sức quyến rũ từ tranh đến ngoài đời.

Ngoại trừ việc có một ánh đỏ sóng tình xuất hiện phía sau nam nhân.

Đặc biệt nhất là bức tranh đầu tiên. Tay của Akashi đặt trên vai thỏ trắng. Tóc đỏ theo động tác khiêu vũ tán loạn trong không khí, hòa quyện cùng điệu nhạc.

Akashi hít sâu, nhìn Midorima bộ dạng nén nhịn phát nghẹn bên cạnh.

"Cậu vừa bảo những bức tranh này sẽ được mở bán đúng không?"

Midorima không thể nhìn thẳng vào ông bạn vào sinh ra tử chút nào nữa.

"À...Ừ đúng vậy. Một buổi đấu giá trực tiếp."

"Tôi mua." Nam nhân tóc đỏ trả lời.

"Ờ...Hả?"

Ogiwara đang hoàn thành bức tranh thứ năm mờ mịt ngẩng đầu. Trợ lý bên cạnh không hề chậm trễ đi tới sửa soạn lại một chút rồi đem lên phía sau sân khấu chính.

"Vẽ xong rồi?"

Akashi cài nốt cúc áo. Hắn vốn dĩ không để ý bức tranh cuối cùng trông như thế nào, cũng không quay người trông theo.

"Tôi nói, mấy bức tranh này tôi sẽ mua hết."

Giám đốc triển lãm đang chỉ đạo gần đó nghe được thanh âm không nhỏ của nam nhân, vội vàng tiến lên cười trừ.

"Tiên sinh, thật ngại quá. Ogiwara-sama muốn đấu giá những tác phẩm này, chúng tôi..."

Không đợi y nói hết câu, Akashi lấy ra một bảng cầm tay in con số "20", đại khái tính toán một chút.

"Tôi trả 50 triệu."

Giám đốc: "......"

Mido-sắp vỡ kính mắt -rima: "......"

Ogiwara hoảng hốt, mắt liếc nhanh qua chỗ Kuroko, lại phát hiện đối phương đã biến mất từ lúc nào. "..."

Một bàn tay trắng nõn cầm theo bảng số ghi "21"đột nhiên xuất hiện trước mặt giám đốc phòng triển lãm. Hóa ra thừa dịp mọi người không để ý, Kuroko đã lằng lặng lẻn ra đứng phía sau.. Thiếu niên mở miệng đáp.

"51 triệu."

Akashi: "..."

Ngạc nhiên ngắn ngủi trôi qua, Akashi một tay đút túi quần, ánh mắt không rõ tâm tư nhìn bé thỏ trắng.

"100 triệu."

Kuroko: "101 triệu."

Khán giả tại hội trường bị một màn tranh đấu đơn giản như trên thương trường làm cho ngây ngốc. Khu triển lãm bỗng dưng lặng ngắt như tờ. Ánh mắt đổ dồn lên hai nhân vật vừa hoàn thành điệu tango sắc tình khi nãy.

Cảm giác kỳ quái không ngừng dâng lên từ đáy lòng. Akashi nhìn khuôn mặt ửng hồng mềm mềm của thiếu niên, phong thái lịch thiệp trả lời.

"200 triệu."

Giám đốc bị kẹp giữa hai người: 囧

Kuroko siết tay, yết hầu chuyển động.

"201 triệu."

Hội trường tiếp tục sự tĩnh mịch ban đầu.

Ngược lại, Akashi nở nụ cười.

Hắn làm như như này là vì không muốn bức tranh vẽ bọn họ bị rơi vào tay kẻ khác. Nhưng cớ gì đối tượng đối đầu lại chính là thiếu niên ?

"Xem ra cậu Tetsuya đúng là rất thích bộ tranh của Ogiwara tiên sinh."

Akashi cầm theo biển số, giống hệt cảnh hắn cầm theo ly rượu đêm đó. Thong dong vòng qua giám đốc, hắn đi tới đứng trước Kuroko, hạ người thì thầm bên tai em.

"Nhưng mà, vẫn không cho em vung tiền thì hơn."

"500 triệu."

Akashi nhàn nhạt trả lời, đơn giản như bỏ 500 mua kẹo 3000 yêu em.

"......"

Kuroko thở ra một hơi, vừa định giơ tay lên đã bị một bàn tay ấm áp chặn lại.

"Năm bức tranh, mỗi bức 100 triệu. Ogiwara tiên sinh đúng là tấc giấy tấc vàng."

Akashi tươi cười, đưa thẻ đen cho giám đốc, phân phó một chút.

"Tất cả đều chuyển đến nhà của vị này đi."

Trên màn hình lớn, bức tranh cuối cùng của Ogiwara hiện lên.

Thiếu niên có vẻ mặt ngạc nhiên, mặc tây trang màu đen được thân ảnh màu đỏ gần như trong suốt ôm lấy

—— Bên khóe miệng, ẩn ẩn một dấu môi tuyệt diễm màu đỏ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro