11. Thua Cá Cược Dưới Pháo Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày này của một năm trước, là ngày tôi phát hiện giống loài của Melon.

Lúc đó, tôi nói chung vẫn chưa biết gì về ở đây, nên cũng không biết hôm nay được dành riêng để tổ chức ngày thành lập khu dân cư nhỏ bé này. Họ còn đốt pháo hoa, nhưng tôi lại không biết, cũng không ai nói tôi biết đến tận lúc tôi về tới nhà.

Melon sang nhà tôi chơi như đã hẹn, cơ mà lúc hắn tới thì tôi vẫn còn ngủ say như chết, tôi cũng không nghĩ là hắn đến sớm vậy. Cũng là lỗi do tôi khi chỉ đưa mỗi địa chỉ nhưng quên hẹn giờ, ôi, già rồi nên đầu óc cứ quên quên nhớ nhớ.

Vệ sinh sạch sẽ xong thì tôi liền xuống lầu, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, tôi chỉ có mỗi việc ngồi vào bàn ăn.

Bây giờ cũng đã gần mười hai giờ, nghỉ lễ nên tôi đã ngủ không biết trời đất là gì. Dù biết sẽ phí cả ngày, nhưng trời có mà sập tới nơi thì vẫn phải ngủ tới trưa mới là chân lý chứ.

Có lẽ trừ ông bà ra, Melon là người duy nhất và là người cuối cùng trong khu tôi sống - biết về thân phận lai tạp này. Sau khi biết chuyện Melon cũng như tôi thì ông và bà cũng không tức giận gì, họ cũng phần nào hiểu được cảm giác khi bị xã hội miệt thị.

Trò chuyện trên bàn ăn, tôi đồng thời cũng biết thêm được rằng trước đây mẹ của Melon đã bị nhóm người cuồng dòng máu thuần chủng xông vào nhà rồi sát hại, chỉ duy nhất hắn thì may mắn thoát chết được. Còn bố thì đã mất từ lâu.

Tôi không khỏi quẹt nước mắt xót xa, thật là quá khứ bất hạnh mà. Sau đấy, Melon được chuyển đến một cô nhi viện gần nhà... và tiếp tục bị bắt nạt.

Tới đây tôi không khỏi thắc mắc rằng tại sao Melon lại không nói cho người lớn biết chuyện đó, như vậy sẽ tốt hơn sao?

Cơ mà đó cũng là chuyện riêng của người ta, bản năng củ chuối mách bảo xía vào là chầu trời như chơi đấy.

Lần nữa, tôi lại nhớ về chuyện đám nhóc bị té từ lan can và tai nạn của thằng nhóc gần đây, dự cảm thôi thúc hai chuyện kia có liên kết với vấn đề này. Suy nghĩ đó quá quyến rũ, như thể nó đang ra sức ve vãn rồi tán tỉnh tôi.

Tôi chán thường nhìn ông bà và nhóc Melon. Lâu lâu hai người bọn họ cứ quay qua khen Melon tấm tắc không thôi, cảm giác cứ như tôi bị cho ra rìa mất rồi ấy nhỉ?

"Nhìn xem, thằng bé dễ thương nhỉ? Giúp bà đi chợ, phụ việc bếp núc từ sáng giờ nè," Bà từ nãy giờ cứ khen Melon không ngớt.

"Không như ai kia, ngủ tới giờ này mới xuống ăn trưa," Ông gật gù, chốc chốc lại ngao ngán nhìn tôi.

"....."

Đừng nói thêm nữa, không là tôi nằm xuống khóc thật bây giờ, tôi giãy đành đạch như con cá mắc cạn cho coi.

"Cháu biết không? Coi vậy thôi chứ con bé Alice nó còn sợ tiếng ồn đấy. Chỉ cần có đồ vật rơi cái bốp xuống sàn thì nó liền hét toáng lên"

Bà à, đừng nói hết những gì về tôi cho người ta như thế chứ...

"Melon, cậu không định ăn gì à?" Tôi đánh trống lảng, chống cằm quay sang Melon, để ý nãy giờ hắn chỉ ngồi đấy nhưng không hề đụng đũa miếng nào.

"Ah, không sao đâu."

Tôi không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm người kia, thật lòng thì tôi nhiều lúc cũng muốn giật phăng cái khẩu trang ra để nhìn kỹ gương mặt nhóc ta lắm. Ý tôi là, bạn hình dung thế nào về sự kết hợp giữa linh dương và báo?

Nhưng thế thì sẽ không hay đúng chứ? Như kiểu: "Này Melon, chào mừng đến nhà tôi. Bây giờ, hãy để tôi lột khẩu trang của cậu ra!"

Ừ, chuyện đó sẽ không suôn sẻ đâu.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, cả hai bọn tôi vẫy tay tạm biệt ông và bà để đi xem pháo hoa. Họ không đi theo bọn tôi là vì do tuổi tác, việc đi lại không còn tiện nữa (Cho nên tôi luôn là người đi chợ) Và cũng không ai hứng thú, tiếng pháo quá ồn với người già.

"Cậu ở đây cả ngày mà người ở cô nhi viện không nói gì sau?" Trong lúc bước đi, tôi quay sang người bên cạnh hỏi.

Tôi biết chất lượng sống ở đây khá tệ rồi, nhưng trốn ra cô nhi viện từ sáng đến chiều cũng chả có ai tìm thì có hơi vô tâm quá không?

"Không ai quan tâm đâu, đi luôn còn bớt được một khoản tiền của họ là đằng khác," Melon nhún vai. "Dù sao cũng chẳng ai muốn giữ một kẻ bị mọi người ruồng bỏ như tớ."

"Nào, đừng nói bản thân như vậy chứ," Tôi nhìn đứa trẻ bên cạnh, khẽ lắc đầu. "Không ai đáng phải chịu đựng sự chúng cả."

Thấy người kia chuẩn bị phủ nhận lời nói của tôi, tôi liền tiếp tục. "Nghe này, cậu xứng đáng được cân nhắc, xứng đáng với một người đối xử tử tế với mình. Cậu cũng xứng đáng được lắng nghe."

"Không sao đâu, Alice. Tớ đã quen rồi," Melon cố tránh đi ánh mắt tôi. "Đừng dùng những lời nói như thế dành cho tớ, tớ không xứng đâu. Cậu sớm sẽ thất vọng đấy."

"Vậy thì thử cá cược nhé? Tôi và cậu, ai sẽ thất vọng trước nhỉ?" Đôi mắt của tôi lóe lên một tia tinh nghịch, vươn tay vịn bả vai của hắn, kéo người kia thấp xuống. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở chính giữa trán hắn, hàm ý trấn an. "Tôi dõi theo cậu cả đời."

Melon đặt tay lên trán mình, nhìn tôi như không tin được. Nhưng rồi hắn cũng miễn cưỡng gật đầu, tôi thấy vậy liền vỗ vai hắn:

"Tôi khó nhằn hơn cậu nghĩ nhiều."

Có lẽ tuổi thơ của đứa trẻ này rất bất hạnh, không có ai bên cạnh. Nên khi được tôi dùng những lời lẽ động viên như lúc này, liền tức thời muốn gạt bỏ, nửa tin nửa ngờ.

Giống như hắn luôn lo sợ một điều gì đấy.

Nghĩ đến đây tôi liền ngớ người, đặt tay lên ngực mình. Có lẽ cũng đến lượt tôi phải lo sợ rồi, nếu tiếp tục ở cạnh hắn, tôi e là mình sẽ nảy sinh tình cảm mẹ con với Melon mất...

Cả hai hướng đến quảng trường nhỏ, nơi pháo hoa sẽ được đốt. Mọi người tụ tập ở đây rất đông để xem pháo hoa như bọn tôi, tiếng cười nói có ở khắp nơi, những cảm xúc hồi hộp và sự háo hức lơ lửng trong không khí.

Mùi cỏ mới cắt phảng phất trong làn gió ấm, trộn lẫn với mùi thức ăn đường phố thoang thoảng từ những quầy hàng gần đấy. Những cuộc trò chuyện của gia đình, bạn bè bị cắt ngang bởi tiếng của những đứa trẻ kéo tay cha mẹ chúng, giọng nói háo hức của chúng át cả đám đông.

Và sau đó, những tia lửa sáng bắn lên trời như mũi tên, bung ra như một bông hoa chói lòa thắp sáng cả khu dân cư, cho ban đêm trở nên rực rỡ lạ thường. Khi pháo hoa nổ tung trong nền trời đen tĩnh lặng, nở rộ với vẻ đẹp rực rỡ, khiến người ta quên đi âm thanh to lớn của nó khi nổ, quên đi sự tĩnh lặng của ban đêm trước đó.

Không một lời, không một cái liếc mắt. Một cách chậm rãi, gần như theo bản năng, ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, thế giới xung quanh dường như mờ dần vào hậu cảnh.

Lúc ấy thời gian cứ như đã ngừng trôi, không lời nào được nói ra, ngôn ngữ sẽ chỉ làm hỏng khoảnh khắc này. Ánh mắt của chúng tôi vẫn dán chặt vào bầu trời đêm, như thể những chùm pháo hoa chứa đựng những cảm xúc không nói thành lời.

Ván cược của cả hai, ngay từ đầu đã định sẵn người thua cuộc.

Nhớ thật đấy, cũng đã 6 năm từ lần cuối tôi gặp Melon rồi.

-------o♡o-------

Xin phép làm rõ là hun trán này không có tình cảm nam nữ gì cả, kiểu nó giống mẹ con hơn ấy =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro