12. Sáu Năm Sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có vẻ hai bộ gen cháu khá hòa hợp đấy, phần lớn loài lai tạp đến tuổi cháu đều gặp vấn đề về sức khỏe, cháu thật may mắn," Bác sĩ gia đình của tôi, Belle, là một cô lạc đà không bướu, cô ấy vừa nói vừa đo huyết áp cho tôi.

"Vậy, cháu không có gì đáng lo ngại đúng không ạ?" .

"Phải, có thể nói là cháu như một con cáo mang phần thân của một con thỏ vậy, toàn bộ chức năng của cơ thể cháu đều y hệt loài thỏ. Cơ mà bác không nghĩ người khác sẽ nhận ra đâu," Cô Belle ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt chuyển sang nghiêm túc. "Vì vậy nên bác cũng không khuyến khích cháu chơi đùa như một con cáo, cổ họng cháu khá nhỏ so với họ, nếu cháu vô tình bị bóp cổ—một việc gần như vô hại với loài ăn thịt thì cháu sẽ bị tổn thương đấy."

Tôi không trả lời mà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Bản thân tôi đã từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ mãi kẹt lại ở vùng ngoại ô nghèo nàn kia, đấy là cho tới năm tôi gần mười tuổi.

Một người họ hàng thỏ lùn của tôi đến theo ý của bà ngoại để nhận tôi làm con nuôi, với mong muốn tạo cơ hội cho tôi một tương lai rộng mở hơn. Ít nhất là thay vì ở mãi nơi đó, nơi mà đến một nhà hàng cũng không có.

Lần đầu nghe đến từ Beastars là khi rời khỏi khu dân cư. Beastars, chức nghiệp cao nhất của thế giới này. Danh hiệu được trao cho những nhà lãnh đạo có khả năng dẫn dắt loài ăn thịt và loài ăn cỏ, bất chấp định kiến của loài.

Beastars, Paru Itagaki.

Chiếc xe hơi vẫn lăn bánh đều đều, tôi tựa đầu vào cửa xe, radio đang phát về nạn giết voi cưa ngà đang gia tăng với tần sóng rè rè. Tôi thở dài, mệt mỏi nhắm mắt lại, có lẽ tôi không nên biết về bộ phim đó thì hơn.

Bước vào thế giới này có nghĩa là tôi đã trở thành một phần của nó.

Không thể cuốn vào nội dung, những sự tình mà từ nguyên tác chạy ra nhất định sẽ làm tôi phát điên. Khiến tôi sinh ra một cảm giác nghi ngờ thế giới này không thật, tôi thật sự đang sống sao.

Gặp gỡ các nhân vật trong truyện tranh bằng xương bằng thịt? Ôi, tôi không thể hứa sẽ đối xử với họ như những người bình thường. Ý tôi là, hãy tưởng tượng tình cờ gặp Legoshi ở cửa hàng tạp hóa; liệu tôi sẽ hỏi cậu ta về thời tiết hay tình tiết mới nhất đây?

Nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy nghẹn họng, dù sao tôi cũng già rồi, mấy cái xoắn xuýt linh tinh không hợp nữa. Chỉ cần biết tôi vẫn là tôi, tôi đang sống. Chấm hết. Đương nhiên, nếu nó có thể thuận buồm xuôi gió vượt qua thì tôi cầu còn chẳng được...

Nhưng bạn biết đấy, người tính không bằng trời tính, một thành viên trong gia đình thỏ lùn của người họ xa kia lại là Haru — nhân vật đóng vai chủ chốt, và cũng là em gái tôi.

"...." Tôi ổn.

Haha, ít nhất thì tôi không nhớ tên của nhân vật nào ngoài những ai quan trọng, kẻo thôi tôi lại chết lâm sàng mất. Tôi cũng bất ngờ vì tâm lý mình còn trụ được tới bây giờ đấy.

Ngay sau khi rời khỏi nơi đó, ngoài ông bà, tôi đã quyết định cắt đứt mọi liên lạc với quá khứ của mình — bao gồm cả những người bạn cũ. Dù đã là quá khứ, tôi tin rằng để cho những kí ức và những thử thách đã qua ngủ yên là cách tốt nhất.

Haha, đúng vậy.

"Đừng nhìn lại để hối tiếc, hãy đón nhận cái mới và buông bỏ cái cũ," Câu thần chú ấy luôn đồng hành cùng tôi. Và tôi không có ý định phá vỡ lời hứa này. Hoặc ít nhất, hãy để ký ức của thế giới này ngừng ám ảnh tôi như cuộc sống cũ.

"Xin lỗi mọi người, nếu có duyên thì ta sẽ gặp lại nhau," Tôi nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm.

Lại là một ngày âm u, tôi cảm thán. Căn phòng tôi đang ở tương đối khá thoải mái, nơi này chia thành hai nửa. Mỗi bên là "lãnh thổ" của mỗi người, được một tấm rèm treo trang nhã từ trần nhà đóng vai trò như một vách ngăn.

Phía bên tôi được tôi dày công trang trí một cách bóng bẩy nhất có thể. Thay vì là chiếc giường được tối giản hoàn toàn của Haru, giường bên tôi được  trải vải, trang trí bằng những chiếc đệm màu đỏ sâm panh. 

Các bức tường là ảnh người nổi tiếng, sự kiện tôi tham dự cùng bạn bè và các mẫu tạp chí yêu thích, nắm bắt những xu hướng và phong cách mới nhất. Một chiếc bàn trang điểm kiêu hãnh đứng gần cửa ra vào, được trang trí bằng dãy bảng màu trang điểm và những chai nước hoa lung linh. 

Ngược lại, phía phòng của Haru lại toát lên tình yêu làm vườn của con bé, thể hiện ở mọi ngóc ngách. Những chậu cây trồng dọc bậu cửa sổ, bức tường tràn ngập những tấm hình minh họa về thực vật và những kệ chứa đầy những chậu cây có kích cỡ và chủng loại khác nhau. 

Một chiếc bàn nhỏ được giấu trong góc, luôn ngổn ngang những cuốn sổ phác thảo chứa đầy những bức vẽ tỉ mỉ về hoa và kế hoạch cho những khu vườn trong tương lai.

"Rầm"

"Chị Alice, người nặc danh kia lại gửi cho chị gì đó nữa kìa," Đột nhiên cửa phòng tôi mở tung, Haru bước vào, trên tay cầm một hộp xốp. "Sẵn thì đến giờ ăn rồi."

Vừa nhắc người, người liền xuất hiện. Haru , dù gì tôi cũng sống cùng người này (Hay là nhân vật?) một thời gian khá lâu, ít nhiều gì cũng không còn cảm thấy gượng gạo mỗi khi tiếp xúc. 

Con bé luôn biết cách xen vào khoảnh khắc tôi đang ngẫm chuyện nhân sinh, nhưng lần này, tôi không thể ngăn mình cảm thấy bất ngờ. Tôi nhìn vào hộp xốp trong tay con bé, cảm giác như có một mảnh kí ức cũ vỡ ra từ bóng tối quá khứ.

"Đừng dọa chị như thế chứ, cơ mà lần này là gì đây?"

Chả là mấy tháng nay, có ai đó lại ngẫu nhiên gửi cho tôi gì đấy, khi thì những thứ mà tôi từng thích lúc còn ở chung với ông bà. Khi thì là những đồ vật "chướng khí" mù mịt hoặc mang ý nghĩa tiêu cực.

Lần trước là con dao và một mảnh giấy bị vò nát được viết tên tôi, lần này là gì nữa đây?

"Hoa thu hải đường và thược dược đen."

"Tuyệt, cắm hoa à?"

"....Alice, bộ chị đắc tội với ai hả?" Haru trầm ngâm một lúc mới đáp lời.

"Ý em là sao?" Tôi nhướng mày, chu choa mẹ ơi, tôi sống êm đềm như mặt hồ vậy mà động chạm tới ai được chứ.

Trừ khi có ai ăn ghen tức ở, nhưng này! Nếu thế thì cũng không khả quan lắm!

"Thu hải đường được xem là cảnh báo về những điều xui xẻo, không may mắn tiềm ẩn. Thược dược đen là sự phản bội và hận thù... có vẻ ai đó sắp báo thù chị đấy," Haru dừng lại rồi nói tiếp. "Em không nghĩ đây chỉ là trùng hợp đâu."

"...."

Tôi cố mỉm cười rồi cầm hai bó hoa lên, không nói gì. Nội tâm như bị hàng ngàn chiếc xe tải cán qua mà nằm ngổn ngang trước gió.

Tôi phải bài tỏ, bản thân mình thật sự rất thảm. Xuyên vào làm loài bạch tạng thì thôi đi, không phải loài thuần chủng thì cũng thôi, tiền đồ đầy chướng khí thì thôi, không có bàn tay vàng cũng thôi, xuyên thành họ hàng của Haru thì cũng thôi luôn đi.

Nhưng mắc mớ gì sắp bị đồ sát trong khi tôi chưa làm gì hết vậy!?! 

Tôi mang vẻ mặt như vừa đớp phải ruồi, kéo ghế rồi ngồi xuống bàn ăn. Khung gỗ kêu cọt kẹt dưới sức nặng của tôi.

Mẹ của Haru thường xuyên nấu canh đu đủ, nổi tiếng với đặc tính bổ dưỡng rất tốt cho lông thỏ. Mùi thơm lừng lẫy  bao trùm căn phòng, hòa lẫn với tiếng cười ấm áp của gia đình họ. Giữa cuộc trò chuyện vui vẻ, tôi ngồi như một kẻ cô độc, một con cáo giữa gia đình thỏ lùn.

Tôi lấy chiếc thìa và sắn cục đu đủ đã được cắt vuông. Tôi có thể phân biệt kết cấu của thực phẩm như độ đàn hồi xốp của nấm, vị mềm mọng nước của cà chua, cùng với độ sền sệt của gạo.

Đu đủ mềm, mịn như kem. Tôi đưa một miếng lên miệng, tận hưởng cảm giác nó tan dần trên lưỡi.

Thức ăn, vẫn không có vị gì.

-------o♡o-------

Vậy là sang một bối cảnh mới rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro