13. Giả Thành Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi ra công viên hóng gió.

Tôi yêu đời, đời lại đùa tôi.

Tôi hận đời...

Đời vẫn tiếp tục đùa tôi.

Tôi rất ghét tình yêu, đặc biệt là tình yêu của bọn trẻ trâu. Lũ đó mà đụng đến cái thứ còn dai hơn cả đỉa kia, kiểu gì cũng nhặng xị hết lên.

Tôi không có ham muốn thể xác, cũng không rung động trước ai đó. Loài lai đều sống như thế, không bụng dạ hay chim cò cóc nhái gì cả.

Bọn tôi không có khẩu vị của loài ăn thịt hay ăn cỏ, cũng không thuộc giống loài nào để thèm thuồng theo nghĩa bóng.

Khả năng một số người sẽ thương hại tôi. Riêng vị giác thì tôi đồng ý, còn ba cái vụ tình cảm rồi hứng lên thì tôi cảm thấy mình thật may mắn, khi không bị nó cản trở đấy chứ.

Haizz, phàm là thần thánh yêu vào thì cứt thồn vô họng cũng khen ngon.

"Con quỷ cái! Mày không tự soi xem mình là cái thá gì, mà cũng đòi yêu Micah!"

"Thứ điếm thối!"

Tôi ngồi trên ghế đá, vừa nghe mấy em gái vây quanh hát cải lương cho. Bây giờ ai cũng lớn, không còn mê tính rồi, nên truyền thuyết Cáo Mắt Quỷ ăn linh hồn phàm nhân cũng hết đem đi xua đuổi âm binh như đám ấy được.

Còn Micah à? Cái thứ cứt trôi sông, chuyên bắt nạt người khác có cho tôi cũng đách thèm, chả qua là mấy nhỏ kia nghĩ tôi thích tên đó vì bọn tôi nói chuyện với nhau ở trường.

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Tôi không có hứng thú với tên cáo đỏ ấy," Tôi không mặn không nhạt, ngửa cổ tuông ừng ực chai nước suối.

"Ai cho mày nói anh tao như vậy!!" Nói rồi, một em gái phẫn nộ đập lên chai nước trong khi tôi vẫn còn đang uống. Hại tôi vì sặc mà ho khụ khụ như lao phổi.

Chứ sao nữa má!?! Tôi muốn biểu tình!!

Tôi thở dài, đành quyết đoán đứng phắt dậy rồi rời đi. Ở đây thêm nữa thì tôi có nước mà tăng xông chết mất.

Lập tức, một em gái xông đến rồi chộp lấy cổ tôi, có lẽ nhỏ nghĩ tôi là "loài ăn thịt" nên dùng một xíu lực cũng không sao. Nhưng nước đi này em đi sai rồi! Đâu ai biết tôi là loài lai với cổ họng của loài ăn cỏ!

Tầm nhìn tôi lập tức tối sầm lại khi thập trảo ẩy siết cổ mình. Tôi lảo đảo ngã khuỵu xuống, ngước nhìn lên các em gái ngổ ngáo đang đứng trước mặt.

"Nếu vậy thì xin lỗi đi."

"???"

"Mau quỳ xuống mà xin lỗi vì đã tiếp cận Micah!" Chủ nhân của giọng nói đó như một tên ôn thần từ trên cao nhìn xuống.

Nè, tôi hỏi nhé, có phải tôi là tội nhân thiên cổ đã ăn hết của ông nội ông ngoại bọn mi để lại không? Sao cứ đày đọa tôi đủ đường vậy??

Nhưng mà quỳ sao?

Xời, hong bé ơi.

Tôi cười hi hi ra tiếng, vẻ mặt mang đầy thành ý. Trước khi tung một cước vào mõm của con bé. "Tôi không thích Micah, nên sao ta không bước qua cuộc đời nhau thôi nhỉ?"

Lý lẽ thật tốt đẹp, mong mọi người vui vẻ hòa thuận mà chấp nhận nha.

"........."

Tôi chạy trối chết, kéo theo một đám fan "theo đuổi nhiệt tình" ở phía sau.

Hừm, nói sơ qua về cuộc sống hiện tại, ngoại trừ lâu lâu lại có lũ xà lách kim cương bu đến như lúc này thì mọi thứ cũng khá tốt đấy chứ. Tôi có bạn bè, không phải một người vô danh, có người thích có người ghét tôi, gia đình nhận nuôi tôi lại rất tốt.

Vẫn như khi còn sống ở khu ngoại ô ấy, tôi rất dễ kết bạn và hòa nhập. Dù sao tôi cũng từng sống một thanh xuân, và là gương mặt vàng trên mạng xã hội, tôi biết mình nên và không nên nói gì.

Bạn bè và người xung quanh vẫn bị thu hút bởi khiếu hài hước, và vẻ ngoài khác biệt của tôi, chỉ vậy thôi. Họ tìm kiếm tiếng cười, và sự vui vẻ.

Nhưng bên dưới bề mặt, tôi nhận thức được vũ điệu mà tôi đã chơi là gì. Những tình bạn có vẻ chân thật, lại ẩn chứa những động cơ thầm kín. Sự yêu mến sẽ tan vỡ chỉ với một bước đi sai lầm.

Đôi khi, một thoáng nghi ngờ len lỏi vào, nhắc nhở tôi rằng "địa vị" mà tôi đang ngồi rất mong manh, được dựng trên sự hời hợt và những tình bạn thoáng qua. Nhưng hiện tại, tôi chấp nhận chúng, tận hưởng sự chú ý.

Có lẽ một số người ghét tôi đã nhận ra tôi xấu tính như thế nào, nhưng phần lớn tôi chỉ bị ghét vì mấy em gái nghĩ tôi có ý đồ với ghệ bọn nhỏ. Đã vậy tôi còn trông như cáo bạch tạng, cái mác mà bị thiên hạ đồn là dòng giống lăng toàn, tùy tiện.

"Đứng lại!"

Bọn ranh đó rất rảnh rỗi sinh nông nổi, có thể kiên nhẫn rượt tôi từ nãy giờ.

Thôi nào, nghỉ ngơi chút đi nguời chị em. Bé không đuối nhưng chị đã thấy đuối tới nơi rồi đấy. Nhìn đi! Đám hổ báo đang hành hung một cô gái yếu đuối kìa! Hèn hạ!

"Vậy thì đứng lại trước đi!" Tôi bùng nổ, hét lớn.

Chạy bộ từ nãy giờ, tôi bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, đầu óc mụ mị, không còn sức để rượt đuổi nữa. Cũng vì vậy mà vào lúc nguy hiểm nhất lại là lúc người ta khôn ra.

Tôi cắm đầu, lao đi như tên lửa. Tông vào—đồn cảnh sát.

Lêu lêu, đố anh bắt được em. Tôi đứng trong đồn, quay ra làm mặt quỷ.

Đám đó lườm ra huýt vào tôi vài cái từ xa, xong liền hất mông bỏ đi. Trước công an phường, ai mà dám manh động.

Dù kế này hơi hèn, nhưng bảo toàn mạng sống là được rồi. Ở trường thì đám ấy không dám làm gì quá giới hạn đâu, nên tôi vẫn có thể yên tâm học tập được.

Cũng có lần kia tôi bị hẹn ra cổng trường, thế là tôi nhanh trí chạy đi mách giáo viên, gông đầu bọn chúng. 

Mấy bác cảnh sát hỏi vì sao tôi lại ở đây. Tôi chỉ xua tay, trả lời rằng tôi nghĩ mình bị theo dõi nên muốn chờ một lúc. Mấy bác cũng gặng hỏi tôi có cần giúp đỡ chứ, thấy lần nào tôi cũng từ chối nên cũng không đả động gì thêm.

Bây giờ mà báo cảnh sát về mấy em ngổ ngáo kia thì hèn quá rồi, hèn cũng có tiêu chuẩn riêng chứ.

Tôi ngồi bấm điện thoại. Đợi đến khi tổ tiên mách bảo đám ấy đã không còn luẩn quẩn ở đây, tôi mới dám bước chân ra khỏi đồn.

Chà, dù nói là vậy nhưng đó cũng không hẳn là "tổ tiên mách bảo" nữa. Từ khi xuyên đến thế giới này, các giác quan lẫn trực giác của tôi bỗng nhiên được nâng cấp lên một tầm cao mới.

Tôi chưa rõ cách chúng hoạt động, nhưng tôi biết mình có thể tin tưởng bản thân.

Ngay khi vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi liền cảm nhận một luồng khí lạnh hơn cả gió tháng chạp thổi qua. Nhiệt độ có vẻ không giảm, nhưng một bàn tay vô hình lạnh lẽo bóp chặt lấy sống lưng tôi. Đây không chỉ là thời tiết; hoàn toàn là một cái gì đó khác. Giống như-

Sát khí?

Tôi rùng mình, ngó nghiêng xung quanh. Mọi người vẫn bình thản qua lại, các cặp đôi tay trong tay đi dạo, những đứa trẻ cười vang, nhóm bạn thì trò chuyện và đùa giỡn. Tất cả đều quá bình thường, trái ngược hoàn toàn với nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy tôi.

Haha, đừng nói là lời nói dối lúc ở đồn thành sự thật rồi nha...

Tôi lắc đầu nguầy nguậy như con hâm, lướt mắt quanh nơi mình đang đứng lần nữa, lần này chăm chú hơn. Công viên, nhộn nhịp với hoạt động chỉ cách đây ít phút, giờ đây tựa bối cảnh siêu thực trong một bộ phim kinh dị. Bóng tối dường như kéo dài hơn bình thường, và từng tiếng lá xào xạc nghe thật đáng ngại. 

Chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra rồi!

Nghĩ vậy tôi liền an tâm bước tiếp. Tôi thiếu nhạy bén với nguy hiểm đâu biết rằng, bóng dáng của ai đó vừa biến mất ngay khi tôi quay lưng...

-------o♡o-------

Yên tâm, họ sẽ gặp lại nhau sớm thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro