5. Buổi Chiều Tốt Lành Nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tá hỏa phát hiện ra một điều, tôi bị mất chìa khóa rồi!

Chẳng lẽ do hăng máu quá nên bị rớt lúc nào chả hay à?

Mới vừa bị què chân xong thì lại chìa khóa nhà!? Sao tự nhiên lại có hai cục nghiệp chướng ập lên đầu tôi vậy nè!?!

Khóe mắt tôi hơi giật giật. Cũng do vậy nên nên hôm qua hại tôi phải đứng cả buổi ngoài trời, còn ông bà thì bị lãng tai nên tôi phải ra sức la hét như gà cắt tiết; mãi cho tới khi tôi mất giọng thì mới vào được nhà.

Tan học, tôi vội vã chạy ra khỏi cổng trường, không dừng lại lấy một giây.

Tôi phải chạy bạt mạng đến khu vực bị bỏ hoang hôm qua dưới cái nắng ba giờ chiều, lùng sục cả buổi chẳng thấy chìa khóa đâu. Vậy là tôi phải vòng lại một đoạn, chạy đôn đáo khắp nơi để tìm.

Trên đường từ trường tới nhà, tôi vừa thở hồng hộc như bò tót, vừa nhìn nghiêng dọc khắp nơi để tìm chiếc chìa khóa trời đánh. Bỗng, tôi liền cảm nhận một bóng dáng, có ai đó đang đứng cạnh mình.

Nhìn qua thì có người thiệt!

Tôi giật bắn, trong phút chốc tim tôi đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi nhìn lại, tôi liền nhận ra bóng dáng ấy. 

Là tên nhóc hôm qua!

Người kia chớp mắt nhìn tôi, cười gượng. "Alice? Em làm chị giật mình sao? Em đã gọi chị vài lần, nhưng chị có vẻ không nghe thấy em."

"Ồ, k- không có gì hết! Tìm tôi chuyện gì à, ờm... Melon?" Tôi lúc này chưa hoàn hồn, vẫn còn thở không ra hơi. Có lẽ lúc nãy chỉ lo mỗi việc tìm chìa khóa nên không để ý xung quanh lắm.

Hắn có vẻ do dự, vẻ mặt phức tạp như muốn nói thêm gì đó. Tôi cố gắng đẩy nhanh cuộc trò chuyện, không tự chủ được mà gãi má. "Có vẻ như nhóc muốn nói gì đó hơi khó nói nhỉ?"

Bị phát hiện có chút chột dạ, nhóc ấy cúi gằm mặt xuống, khiến tôi có cảm giác rằng mình vừa làm một việc hết sức là sai trái.

"Đây là đồ chị làm rơi của ngày hôm qua ạ," Nói rồi hắn chìa ra chiếc chìa khóa được gắn thẻ 'Alice lớp 2B' của tôi. "Xin lỗi vì em mà chị lại-"

Mắt tôi sáng rực lên như sao trời, à không, như có hai mặt trời chói lóa trong hai nhãn cầu ấy. Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi cảm ơn hắn và trấn an người kia rằng không có vấn đề gì cả. Hơn nữa tôi rất vui vì tôi đã không làm chìa khóa nhà của mình, ngày hôm qua cũng là do tôi tự đâm đầu nên đổ lỗi cho ai được.

Khoan đã, nếu như hắn đã cầm lên thẻ học sinh của tôi rồi thì chắc chắn sẽ thấy phần thông tin được gắn trên ấy rồi nhỉ? Tôi tự hỏi về cảm giác như thế nào, khi gọi tôi là chị trong khi mình lại lớn tuổi hơn nhiều?

"Nè nhóc," Bây giờ tôi mới để ý vẻ mặt đang bồn chồn của người kia.

"Em xin lỗi vì đã không đưa cho chị sớm hơn, nhưng em đã không tìm thấy được chị vào buổi sáng."

"...." Có cảm giác như mình vừa là tra nữ.

"À đó không phải là ý của chị," Tôi bối rối nói, năm nay tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào như thế này. Tôi ho khan vài tiếng. "Khụ, ta hãy thay đổi cách xưng hô đi, tôi sẽ gọi cậu là cậu, và sẽ xưng là tôi. Còn cậu thì cứ cảm thấy xưng hô như thế nào là hợp lý thì cứ gọi, tôi không ép."

Cơ mà mơ đi thì tôi mới xưng hô anh/tôi với nhóc linh dương ấy, là một cô gái hai mươi mấy cái xuân xanh thì còn lâu tôi mới xưng kiểu ấy với đứa nhóc tiểu học. Xưng cậu/tôi là mừng rồi đấy.

"Nhưng mà...."

"Cậu biết đấy, chắc cậu cũng đã xem qua thẻ học sinh của tôi rồi nhỉ? Về khoảng cách tuổi của chúng ta... haha, lúc đó tôi không nghĩ là cậu hơn tuổi tôi," Tôi hơi bối rối, lại đưa tay gãi má.

"À, nhưng e... tớ thấy hơi lạ về cách xưng hô này."

"Vậy à? Haha, sau này sẽ quen thôi, cậu có định về đường này luôn không? Đi cùng nhé?" Dù gì cũng thật thô lỗ khi nhận đồ xong liền bỏ đi, mạnh ai nấy về trong khi tôi và hắn cùng đường về nhà. Và tôi cũng muốn biết thêm về đứa nhóc đó, cô nhi viện kia cũng không ở gần nhà tôi đến mức có thể rò rỉ thân phận loài lai.

Ồ quên nói, vì không muốn lộ việc bản thân là cáo lai thỏ nên tôi đã chọn học xa nhà để ít có nguy cơ gặp người quen hơn. Và tôi cũng không đi bộ về cùng ai có thể lật tẩy vỏ bọc của tôi.

Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng tôi lại có cảm giác cậu nhóc linh dương kia trưởng thành hơn so với tuổi, cũng không phải dạng người tọc mạch gì.

Melon có vẻ ngạc nhiên nhưng do dự trước khi đồng ý. Bây giờ tôi mới để ý rằng hắn khá cao, tôi chỉ đứng đến vai hắn.

Khi chúng tôi đi bộ, cuộc trò chuyện của chúng tôi giống như một ổ bánh mì ôi - chỉ là những thứ lụn vụn và không thú vị. Phần lớn chúng đều vào ngõ cụt.

Cuối cùng, tôi quyết định chuyển sang chủ đề khác. "Đã từng thân thiết với ai chưa?"

"Một lần," Với câu hỏi này, hắn chỉ trả lời ngắn gọn. Tôi có thể nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt ấy, mâu thuẫn giữa việc muốn chia sẻ và một thứ gì đó. "Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi-"

"Xem ra đó là một mối quan hệ phức tạp nhỉ? Hãy để quá khứ lại phía sau, nó không đáng để chìm đắm," Tôi cười gượng, cố gạt cảm giác kỳ lạ đang đeo ghì như mảnh sơ vải trên ao. "Cậu có kết bạn với ai trước đây chứ? Thật ra cũng từng có một người như thế với tôi, và rồi cũng như cậu vậy, ahaha."

Melon thở dài, vai hơi chùng xuống khi nhìn đi chỗ khác, dường như cam chịu trước lời khuyên. Rõ ràng còn điều để nói, nhưng khoảnh khắc đó đã đột ngột khép lại, để lại một sự căng thẳng không thể nói ra.

"Việc cô lập này cũng đã từ rất lâu, tớ cũng chẳng nhớ rõ khi nào. Có lẽ cậu là số ít người muốn trò chuyện với tớ đấy."

Tôi nghe thế liền hào hứng, nâng cao giọng. "Thật sao? Vậy chúng ta nên đi chơi vào cuối tuần này! Chúng ta có thể cùng làm điều gì đó thú vị."

Tình cờ, tôi hỏi quan điểm của người kia ề những thứ khác nhau. Khi hắn chia sẻ suy nghĩ của mình đều mang lại cảm giác giống như bóc một củ hành-mỗi lớp tiết lộ thêm một chút về con người bên dưới. Tôi không thể không cảm thấy có một kho tàng tài năng ẩn giấu đang chờ được khám phá.

Quyết định rồi! Tôi sẽ không để cậu nhóc này bị lãng phí như chính tôi ngày xưa được! Tôi không chắc khả năng mình sẽ tới đâu, nhưng tôi có thể cam đoan rằng, tôi sẽ trông chừng người kia tốt nhất có thể!

Trong lúc cao hứng định chào tạm biệt hắn, tôi đưa tay để níu Melon lại, mà nào ngờ vì cái lý do củ chuối nào đấy mà người kia đang bước hụt. Cùng với lực kéo từ tay tôi, cả hai đều mất thăng bằng và ngã vào nhau.

"......"

Tôi vội vàng đỡ cậu nhóc Melon, lập tức nói như một cái máy. "Xin lỗi nhiều nhé, cậu ổn không?" 

Hắn khẽ khựng lại trước câu xin lỗi của tôi, biểu lộ một chút ngạc nhiên và bối rối. Dù vậy cũng không gạt tay ra, úc đứng dậy liền lùi lại một bước. "Tớ ổn. Cậu cần gì chứ?"

Mong là không ai thấy hết, sẽ rất phiền phức vì dễ bị hiểu lầm là loài như tôi đang có ý xấu với động vật ăn cỏ. Dù gì tôi trông rất giống một con cáo thuần chủng mà.

"Ồ? Haha, chỉ là tôi muốn chào tạm biệt cậu ấy mà," Tôi ngượng ngùng gãi má, cố chữa quê. "Buổi chiều tốt lành nhé, tôi mong sẽ gặp cậu vào ngày mai!"

Lời nói vừa thốt ra lơ lửng trong không khí, tạo nên một khoảng lặng kỳ lạ. Lần này Melon  tròn mắt như không tin được nhìn tôi. Năm giây liền, hắn đã đớ người ra, không thể thốt được từ ngữ nào. Sau đấy, hắn vụng về chúc tôi một câu tương tự, và lúng túng bước đi.

Tôi nhíu mày, cảm thấy thương hại cho cậu bé này. Hành động của hắn lúc nãy khiến tôi có cảm giác: liệu hắn có từng nhận được sự quan tâm từ ai khác không?

Chúa ơi, tại sao tôi lại nhìn được bản thân rõ rệt đến thế ở một người khác?

...-------o♡o-------...

Lỡ tay cho Melon OOC quá rồi thì phải :D 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro