6. Đôi Mắt Như Ngọc Trai Đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nghỉ lễ, tôi liền dựng đầu nhóc Melon kia đi chơi.

Đứa nhóc kia có gì đó bất thường, và hôm nay tôi phải tìm ra cho bằng được sự thật đằng sau sự bất bình thường đó. Tính tôi cố chấp vậy đấy, khi không có cảm giác mình hiểu người đang chơi cùng là cực kỳ khó chịu.

Nói sao đây nhi? Nó cũng giống như một vết ngứa mà bạn không thể không gãi.

Chẳng phải gì đó trang trọng, thay vào đó, bọn tôi chỉ đi dạo trong công viên và thưởng thức những món ăn đường phố. Bạn thấy đấy, khu dân cư này rất nghèo, và cả hai chỉ là học sinh tiểu học thôi mà.

Khụ, nói cho có vậy chứ chỉ một mình tôi ăn, còn người kia thì một mực từ chối. Và cũng chẳng buồn tháo khẩu trang ra để mà tận hưởng bầu không khí trong lành gì cả.

Nghiêm túc mà nói, làm sao mà hắn có thể tận hưởng cuối tuần qua lớp khẩu trang khó chịu ấy.

Tôi cũng từng hỏi về điều đó, nhưng hắn lại từ chối trả lời. Tôi cũng không hỏi thêm gì, tổ tiên mách bảo tò mò quá sẽ vỡ mồm đấy, nên thôi.

Bây giờ, mọi thứ mới bắt đầu kỳ lạ hơn. Tôi là con lai, và những con lai như tôi thường có bản năng lật như bánh kếp giữa các loài, loài ăn thịt muốn giết loài ăn cỏ, còn loài ăn cỏ lại muốn tránh xa loài ăn thịt. Giống như lúc nào cũng có thiên thần và ác quỷ trên vai vậy; nhưng tạm thời thì cứ bỏ qua bản năng loài ăn cỏ đi.

Tôi cũng từng nghĩ rằng, bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi giống loài của thân thể này vì có lý trí của con người. Nhưng không bé ơi, tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi cái thứ bản năng kia.

Nhiều lúc tôi đã gần như không giữ được bản thân khi đấu tranh với chính mình, nhưng với Melon thì tôi lại không gặp bất-cứ-phản-ứng nào cả.

Trước đó thì tôi chỉ đơn giản cho rằng bản thân đang mệt nên cũng không để ý. Chỉ là bây giờ thì tôi chẳng hề làm sao cả, tôi hoàn toàn tỉnh táo để nhận thức được tình huống kỳ lạ này.

Tuy nhiên cơ thể tôi vẫn không có bất cứ phản ứng nào cả khi ở gần hắn. Cứ như khi trước đây tôi tiếp xúc với con người vậy, rõ ràng cơ thể tôi biết điều gì đó về hắn mà tôi không biết... 

Đang ngồi nghĩ suy, đột nhiên ai đó lướt đầu ngón tay trên vai tôi. Lúc ấy tôi đại khái mới mơ hồ nghe thấy người bên cạnh nhẹ giọng nói một câu không rõ.

"Ể, à, có chuyện gì sao?"

Ánh mắt Melon lóe lên một tia kỳ lạ, rất nhanh liền vụt tắt. "Không có gì đâu, cậu đột nhiên đơ ra đó."

"Vậy sao? Chỉ là tớ suy nghĩ về một số chuyện thôi, haha..." Tôi trả lời, dù cảm thấy có gì sai sai. Bất chợt mắt tôi lia thấy gì đó.

"Đằng kia có xích đu kìa!"

Tôi chỉ vào phía xa, điểm lấp lánh của chiếc xích đu dưới ánh nắng chiều. Chẳng để hắn có cơ hội mở miệng thêm, tôi liền kéo người kia hướng về phía cái xích đu ấy. Tôi ngồi đung đưa, tận hưởng làn gió.

Giờ này rất mát mẻ, thích hợp để ngẫm chuyện nhân sinh.

"Nè, cậu biết không? Cảm giác khi mà ăn xong một cây kem ngọt lịm, rồi ngồi đung đưa trên xích đu, để làn gió mát rượi lướt qua da thì trên đời này còn gì bằng," Tôi ngẫu nhiên nói một câu vu vơ, theo thói quen lúc trước còn là streamer ẩm thực (Dù chả biết nó có vị gì).

Đại khái là bệnh nghề nghiệp ấy mà.

Dù chỉ là biểu hiện thoáng qua, nhưng Melon lại có thái độ khó chịu rõ ràng khi tôi nhắc đến từ "ngọt lịm". Tôi cảm thấy lẫn lộn, bộ tôi nói có gì sai sao?

Trong lòng khó hiểu, hay là do hắn không ăn gì. Đã thế còn gặp tôi nói kem ngọt lịm trước mặt, hế khác gì đang khịa người kia?

Tôi lúng túng giải thích. "Ấy ấy, tôi chỉ nói vu vơ thôi, không có ý gì đâu."

Melon vẫn không hé răng nửa câu nào, chắc bị tôi làm cạn lời rồi. Bầu không khí càng lúc quỷ dị.

Đờ mờ!!! Bình thường những tình huống như thế này thì tôi đều rất bình tĩnh để xóa bỏ bầu không khí, nhưng hôm nay tôi lại đột nhiên ngáo ra một cách không khoa học!!

"Cậu có muốn tớ đẩy xích đu cho không?" Trong lúc tôi vẫn còn ngồi đấy tự giằng xé, Melon bất ngờ hỏi. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút sự khẩn trương, có vẻ đang muốn đánh trống lảng.

Tôi nhìn Melon một cách cứng đờ, cảm thấy mình như cục đá vô tri. Câu hỏi đơn giản ấy đẩy tôi vào tình trạng bối rối, khiến tôi phải suy nghĩ rất lâu trước khi trả lời một cách gượng gạo: 

"Ừ, được thôi."

Không gian quanh chúng tôi bỗng trở nên vô cùng yên lặng. Câu nói bất ngờ của Melon vẫn còn lượn lờ trong không khí. Tôi cố gắng nhìn ra xa xăm, để lắng nghe tiếng xích đu kẽo kẹt vào khung sắt.

Melon không nói gì thêm, nhưng tôi có cảm giác hắn đang giữ lại những suy nghĩ riêng của mình. Có lẽ đối với hắn, câu trả lời của tôi chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn là chỉ đơn giản là đồng ý hay từ chối.

Trong khi đó, tôi cứ ngồi đấy, nhưng tâm trí lại bay nhảy từng nhịp điệu của xích đu. Mỗi khi lên cao, tôi cảm nhận được gió mát thoáng qua mặt, mỗi khi rớt xuống, lại hụt hẫng. Như thể cuộc sống đang xoay vòng từ lên tiên đến xuống cứt.

Đến khi mặt trời lặn thì tôi mới có ý định về. Tôi nhảy xuống, ừ, nhảy xuống khi xích đu đang đưa lên cao đấy. Hoàn toàn quên mất cái chân đang què của mình, khiến nó thành một thảm họa mà tôi muốn chết đi sống lại. 

Chỉ có thế thì thôi, chả hiểu sao tôi lại canh kiểu gì mà lúc tiếp đất lại bị trẹo mất cổ chân. Combo thêm khoảng cách cao nữa tăng gấp ∞+ sát thương, hại tôi muốn khóc cũng không xong. 

Ôi, cảm giác nó chạy dọc từ tủy cho đến não.

Lo sợ bị người khác biết việc làm màu cho trật khớp thêm trẹo cổ chân, tôi cũng không dám nói cho ai biết chuyện này. Cũng chịu thôi, ai bảo lòng tự trọng của tôi nó cao như đỉnh Everest làm chi.

Tôi tập tễnh đứng dậy, và rồi loạn choạng như ông say rượu. Tay định với tới cái xích đu thân yêu để giữ thăng bằng, không hiểu kiểu gì mà tôi lại vịnh hụt vào không khí.

Thịch.

Tim tôi đập lệch mất một nhịp, người mất đà ngã. Tay cũng theo phản ứng tự nhiên huơ huơ khắp nơi để tìm thứ để vịnh vào, trước khi tiếp đất liền nắm trúng Melon. Cứ tưởng tôi kéo cả hai ngã nhào thêm lần nữa, nhưng may người kia đã kịp phản ứng, liền đỡ lấy tôi lại.

Công nhận hắn rất khỏe so với linh dương, bị tôi kéo theo như thế mà vẫn đứng vững được

Tôi đang vịnh bả vai người kia, còn Melon giữ lấy cánh tay và sau lưng tôi. Tôi nhìn chằm chằm tay hắn. 

Vết cắt lớn ở kia có từ khi nào vậy? Thậm chí vẫn còn rỉ máu nữa? 

Tôi từ từ ngước lên, hòng xem phản ứng của người mình suýt kéo ngã. Ngay lúc đó tôi liền mắt đối mắt với hắn, vô tình chạm phải ánh mắt đen tuyền chuyên chú nhìn tôi

Đây là lần đầu tiên tôi ở gần người kia đến vậy, tôi có thể nhìn rõ được đôi mắt ấy. Nó nào tưởng ngọc trai đen, nhưng càng nhìn lại cảm thấy mọi ánh sáng như bị chìm vào trong con ngươi sâu thẳm. Sao vậy nhỉ?

Một đôi mắt không giống của loài ăn cỏ một chút nào...

"Cậu có thật là linh dương?"

...-------o♡o-------...

Chợt nhận ra truyện nhiều sạn quá huhu, lọc mệt luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro