9. Lời Cảnh Báo Từ Tương Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Chương truyện chứa nội dung có thể gây khó chịu hoặc không phù hợp như bạo . Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra với bạn.

Trong mơ, tôi thấy tôi đang quỳ xuống đất, tay chân đầy vết bầm tím. Tôi không biết mình đang làm gì và vì sao lại ở đây. Trước mặt tôi là một người đàn ông, hắn dù trông rất quen thuộc nhưng tôi lại không thể nhớ được đó là ai.

"Xin lỗi, tôi sẽ cư xử tốt hơn, và tôi hứa nó sẽ không xảy ra lần nữa," Nói rồi tôi liền cúi thấp đầu hơn nữa, cơ thể tôi lúc này đang không hề cử động theo ý tôi.

Ngay cả hiện tại tôi cũng không thể tự điều khiển lời nói của chính mình. Giống như tôi chỉ có nhiệm vụ là quan sát chuyện đang xảy ra, để mặc bị ai đó điều khiển.

Người đàn ông tôi đang quỳ ngay dưới chân không nói gì. Tay hắn cầm một vật gì đó như cây gậy bóng chày, đập mạnh vào bên má tôi, lực mạnh đến mức tôi cảm nhận được má mình sưng tấy lên.

Đau vãi!

Cha sanh mẹ đẻ, tên này có biết thương hoa tiếc ngọc không hả!? Tôi muốn chống trả, tôi muốn phản bác nhưng lại không thể.

Rốt cuộc tôi đã làm gì chứ!?!

"Anh nghĩ, nếu em biết rõ anh vậy thì em hẳn đã biết rồi chứ? Anh rất ghét việc phản bội," Chưa kịp để tôi thở xong, người kia kiền vung gập đập mạnh vào bên má còn lại của tôi, lực lần này còn mạnh hơn vừa nãy.

Tôi cuối cùng cũng bật ra một tiếng hét vì đau. Cú đập ấy khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi có thể nếm được máu đang chảy trong miệng mình.

Hắn vẫn chưa hài lòng, tay thô bạo nắm đầu tôi kéo lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ồ anh rất xin lỗi, nó đau lắm không?" Lần này tôi đã có thể nhìn rõ mặt người kia, càng nói hắn càng siết chặt đầu tôi hơn. "Có lời gì để biện hộ chứ, Alice yêu dấu?"

Không đau cái mả cha mi!

Tôi không nói gì mà chỉ trừng mắt nhìn người đối diện, cắn chặt răng (Không chắc vì tôi sợ hãi hay phẫn uất). Tôi không thể hành động theo ý tên đó được.

Gương mặt đó, thật sự rất quen thuộc, nhưng tôi vẫn không thể nhớ đó là ai.

Một hồi sau thấy tôi vẫn không trả lời, tên đó mới nhíu mày bất mãn, đưa tay bóp chặt cổ tôi, áp lực lên khí quản gây ra cảm giác nghẹt thở ngay lập tức. Tôi bắt đầu hoảng sợ khi đôi tay mạnh mẽ của hắn càng lúc càng siết chặt lấy cổ họng mình, tầm nhìn của tôi mờ đi theo từng giây trôi qua.

Cơ thể tôi chiến đấu không ngừng để sinh tồn, cho đến khi tôi ho ra máu thì hắn mới buông ra. Cả người tôi khắp nơi đều đầy vết thương, có lẽ tên kia đã cho "tôi" thừa sống thiếu chết trước đấy.

Cuối cùng tôi cũng khó khăn đáp lại hắn ta, lớn giọng:

"Khụ, tôi chưa bao giờ muốn chuyện thành ra như thế này! Khụ khụ," Tôi rít một hơi, vừa nói máu vừa tràn lên cổ họng khiến tôi không ngừng ho ra. Mùi và vị tanh ngòm xộc thẳng lên các giác quan của tôi. "Nếu biết trước thì tôi có đồng ý hay không!? Tất cả là lỗi của anh!"

Tim của tôi rơi xuống sau câu nói của chính mình, bây giờ tới lượt tôi đang rất muốn bóp cổ người đang điều khiển mình mà hét – tôi không muốn ăn thêm cây gậy bóng chày nào nữa đâu!

Chỉ trong phút chốc, bầu không khí đã nhanh chóng tụt xuống âm độ, tôi chết trân tại chỗ khi thấy sắc mặt của người đối diện đang tối dần.

Tên đó mất hết ý cười trên mặt, trông như sắp giết người tới nơi. "Tít tít, xem ra ai kia vẫn chưa học được bài học của mình."

Chưa kịp để tôi phản ứng, hắn ta đã nhanh chóng túm lấy đầu tôi, không ngần ngại mà đập mạnh xuống nền đất lạnh. Đó cũng là lúc tôi tỉnh dậy từ giấc mơ.

"Reng reng"

Tiếng chuông cuối ngày vang lên, báo hiệu kết thúc. Học sinh tràn ra khỏi lớp học như ong vỡ tổ, những tiếng bước chân vang vọng khắp các hành lang nhộn nhịp.

Tôi rảo bước trên hành lang, cảm nhận được sự phấn khích trong lồng ngực. Ánh mắt của các bạn học đều dán chặt vào tôi, sự chào đón lộ ra sau nụ cười và cái gật đầu của họ.

"Mày có thấy cách mọi người nhìn mày không, Alice?" Một thành viên trong nhóm bạn tôi nói, nụ cười tinh nghịch nở trên môi cô bé ấy.

"Ngưỡng mộ thật đấy," Một người khác lên tiếng, nở một nụ cười toe toét, nhưng vẫn không thể giấu được sự chán ghét. "Dù trông-như-thế nhưng mày vẫn hòa thuận với mọi người được."

Trong nhóm có một sự im lặng nhất thời. Tôi thoáng ngừng lại, biết rõ ẩn ý trong lời nói kia trước khi hờ hững nhún vai:

"Ồ, cảm ơn nhé gái! Quả nhiên mày luôn biết cách khiến cho ngày của tao tươi sáng hơn bằng quan điểm độc đáo của mày, hehe."

Tôi khúc khích, cũng không có ý định đôi co với trẻ con. Ngay lúc bắt đầu bước đi, nụ cười của tôi đã vụt mất, tôi ra hiệu cho những người khác trong nhóm theo sau.

Những lời thì thầm ngưỡng mộ và ghen tị khi tôi đi qua, càng củng cố thêm sự tự tin của tôi. Tôi biết cách đọc vị người khác, nắm bắt được mong muốn và sự tự ti của họ. Bằng một cái nhìn thấu hiểu hoặc một lời khen đúng lúc, tôi có thể khiến ai đó cảm thấy đặc biệt và biết ơn tôi.

 Tôi có thể nhào nặn bầu không khí theo ý thích của mình, một nhận xét dí dỏm ở đây, một lời trêu ghẹo vui vẻ ở đó.

Điều này giống như việc biên đạo một chương trình, và học sinh tiểu học là những khán giả dễ dàng hài lòng nhất. Dù văn hóa thế giới này và thế giới con người khác nhau, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con.

"Tao mới biết một sự thật thú vị nè, nếu mày vẫn nhớ rõ giấc mơ sau khi thức dậy thì coi chừng đó là một thông điệp đấy," Mari, thành viên với đam mê kỳ lạ với kiến thức, xen vào với một kiến thức ngẫu nhiên mà con bé vừa đọc được từ sách.

"Thông điệp sao?" Một thành viên khác hỏi. Bằng một cách nào đó tôi lại nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua.

Tôi liếc nhìn Mari, lúc này con bé đã tập trung trở lại vào cuốn sách trên tay. Một sự thôi thúc đột ngột khiến tôi muốn chia sẻ giấc mơ hôm qua và tìm kiếm nhận xét của con bé.

"Mari, tao đã có một giấc mơ đêm qua."

Thấy tôi vừa lên tiếng, Mari dần rời mắt khỏi quyển sách. "Cứ kể cho tụi này nghe về nó, Alice. Những giấc mơ luôn bí ẩn và thường mang những ý nghĩa ẩn giấu."

Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu miêu tả chi tiết giấc mơ, kể lại những phân cảnh mà tôi vẫn còn nhớ. Mari chăm chú lắng nghe, vẻ mặt chuyển từ tò mò sang lo lắng.

"Tao nghĩ đó là- nói sao nhỉ? Điềm xấu chăng?" Mari nhẹ nhàng nói. "Có thể đáng để khám phá lý do tại sao những hình ảnh như vậy lại xuất hiện trong giấc mơ của mày."

"Điềm xấu ư?" 

Có lẽ do thấy sắc mặt tôi không tốt, một cô bé khác đặt tay lên vai tôi trấn tĩnh. "Thôi nào, chỉ là giấc mơ thôi mà."

Tôi giật mình, vội vàng xua tay. "Ồ không, không có gì đâu mà. Nhưng này, theo thường lệ, khi chúng ta đến cổng trường thì cứ để tao về một mìn-"

"A Melon!" Đột nhiên có ai đó ngắt lời tôi. "Anh lại tìm chị Alice nữa à?"

Ở đây, loài bạch tạng thường hay bị bắt cóc để thỏa mãn một số thú vui kỳ lạ. Vì vậy, để đề phòng, tôi đã nhờ Melon đi cùng mình mỗi ngày. Nếu có y xảy ra thì ít nhất cũng có nhân chứng báo cáo.

"Ui, Alice được đàn anh khóa trên để ý luôn nha~" Người bên cạnh trêu chọc tôi bằng một cái nháy mắt tinh nghịch.

"Thôi nào, tao đã nói là hai đứa chỉ là bạn thôi, không có vướng mắc lãng mạn nào ở đây cả," Tôi không thể không đảo mắt trước chủ đề này. Hơn nữa, tôi hiện đã ở độ tuổi hai mươi, như vậy khó coi lắm. "Melon, cậu cũng định để yên luôn sao?"

Tôi quay sang Melon cầu cứu. Đáp lại tôi, hắn cuối cùng cũng chịu phản ứng. "Mấy đứa cứ nói quá, anh chỉ là bạn đồng hành của Alice thôi."

Người bên cạnh tôi nhướn mày tinh nghịch. "Điều đó có nghĩa là anh chỉ đang đợi thời điểm thích hợp, để tuyên bố tình yêu bất diệt của anh dành cho Alice thân yêu?"

Rồi sao nó vẫn quay lại chủ đề ngớ ngẩn này vậy...

Melon híp mắt cười, giơ tay đầu hàng. "Đừng lo lắng. Trái tim anh chỉ thuộc về việc để Alice sai vặt mình."

Cả đám nghe vậy đều phá lên cười, tôi thấy vậy cũng đành miễn cưỡng cười theo.

Suốt một năm nay, Melon đã thay đổi nhanh đến không thể tưởng tượng được; bằng động cơ nào đó mà từ một tên nhóc ít nói, hoàn toàn toàn tách rời với mọi  lại trở thành "bươm bướm xã hội"*. Được rồi, có thể không phải là bướm, nhưng hắn đã có những bước tiến không nhỏ (Dù tôi thấy hắn không thật sự chơi thân với ai khác ngoài tôi).

(*Social butterfly hoặc "bươm bướm xã hội": người giao tiếp và tương tác xã hội một cách tự nhiên và thoải mái.)

Melon thường quan sát sự tương tác của tôi với những người khác, học hỏi và kết hợp những kỹ thuật đó vào các tương tác xã hội của chính mình. Hắn dường như đã học được khả năng tham gia vào các cuộc trò chuyện, thể hiện sự tự tin và dễ dàng kết bạn của tôi.

Dù được chào đón hơn trước, nhưng không có nghĩa là không có người ghét hắn vì nhiều lý do. Đặc biệt là sau cái chết do tai nạn của thằng nhóc cầm đầu bắt nạt Melon, cách đây một năm.

"Alice, mày nghĩ như vậy có ổn không?" Một đứa nhóc bỗng nói nhỏ vào tai tôi.

"Tao đã nói-"

"Không phải, ý tao là chắc mày cũng từng nghe qua về việc các đàn anh bị ngã từ sân thượng vài năm trước. Cũng là khi tên đó chín tuổi chứ?"

Tôi nhìn người kia, nhận ra rằng đây không chỉ là một buổi nói chuyện vu vơ. Sau khi cân nhắc một lúc, tôi gật đầu. Quả thực có rất nhiều nghi vấn xung quanh vụ án đó.

"Tên ấy lại là người duy nhất bỏ đi mà không bị tổn thương gì, và tất cả nạn nhân đều là những kẻ bắt nạt trước đây của anh ta," Người kia tiếp tục. "Và lần này lại tới lượt người bắt nạt khác nữa, thật kỳ lạ phải không? Nhưng vì có bằng chứng ngoại phạm nên anh ta không bị truy xét-"

Đối với cuộc trò chuyện như thế này về Melon tôi cũng đã sớm làm ngơ. Những lúc như vậy tôi luôn nhớ cuộc đối thoại trong lần đầu gặp nhau của cả hai.

"Đã từng phản kháng?"

.......

"Cũng khá lâu rồi ạ, lúc đó cũng tầm chín tuổi..."

Phải chăng vụ việc kia có liên quan đến Melon? Dù tôi đã từng nghĩ về, nghe được nhiều người bàn tán sau lưng và cả trước mặt vài lần nhưng tôi vẫn cố lờ đi.

Tôi dù gì cũng không phải loại người không sợ trời sợ đất. Tôi không phải là người đánh giá thấp về một kẻ sát nhân tiềm năng, cho dù người chết là động vật đi nữa.

Sống ở thế giới này cũng một thời gian, qua cách cư dân ở đây sinh sống cũng như con người. Có lẽ điều đó đã khiến tôi phần nào coi họ như tôi, không phải thực phẩm hay động vật không có sự đồng cảm.

"Mày hiểu tao chứ? Dù chỉ là có thể nhưng ai mà biết được, tên đó vốn không hề đơn giản."

Phải, hắn không hề đơn giản và tôi biết rõ điều đó.

"Cảm ơn, tao sẽ cân nhắc. Tạm biệt nhé," Tôi cong môi cười, chia tay nhóm bạn rồi bước đi, sân trường nhộn nhịp bắt đầu khuất dần phía sau lưng tôi.

Suốt quãng đường, một sự im lặng khác thường bao trùm lấy chúng tôi, không ai nói với ai câu nào. Tôi biết, tuy rằng bình thường hắn là một đứa trẻ nhút nhát và rất nghe lời. Nhưng tôi biết bản chất mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay, lại hoàn toàn ngược lại.

Cho dù là vậy, nhưng liệu có thật là Melon phạm tội? Phải rồi, vì sao khi gây rối với đám dân anh chị kia xong*, lại không một ai trong số chúng tìm đến tôi?

(Chap 4)

Không biết từ đâu, bỗng một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi, tôi ngay lập tức quay hoắt ra sau; chỉ cách vài xăng ti mét thôi, bàn tay của người kia gần như đã có thể chạm lên tôi một cách nguy hiểm. Và ngay cả ánh mắt của hắn, nó giống như mắt của kẻ săn mồi, tôi có thể thấy sự khao khát bạo lực đang bùng nổ dữ dội trong đấy.

Như là... muốn giết tôi?

Sự việc diễn ra trong phút chốc, Melon liền lập tức thu lại vẻ bề ngoài kia. Vô tội nhìn tôi, hắn như một con linh dương không một chút gì có thể đe dọa.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng hắn trông y hệt người đàn ông trong giấc mơ hôm trước. Khiến tôi bất giác phải đổ mồ hôi lạnh.

Lạ thật, do tôi tự tưởng tượng sao?

...-------o♡o-------...

Về cốt truyện thì còn lâu lắm mới chuyển thể loại, mà tôi sẽ chuyển rất chậm nên yên tâm nhaa.

Huhu comment đi, tui hứa sẽ rep hết 🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro