8. [Ngoại Truyện] Dưa Gang Dưa Gang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng đầu tiên gặp cô chẳng mấy tốt đẹp. Căn bản cô giống lũ biến thái nhìn trộm, trùng hợp thời điểm cô ấy đi ngang đều là giờ hắn chăm sóc cây. Mỗi ngày như thế, hắn sớm không còn để tâm đến ánh nhìn nóng rực không khắc chế ấy.

Cảm thấy có một sự đặc biệt nào đấy từ người kia, một sự quen thuộc khó tả, như gặp đồng loại?...

Đồng loại.

Mối liên kết giữa loài lai, có thể nói là một sức hút vô hình, đại khái như chúng sẽ lập tức nhận ra nhau.

Suy đoán về cô xuất hiện nhiều lần trong đầu, suy nghĩ lộn xộn toang tạc, đầu óc trống rỗng.

Lần này hắn có thể chắc chắn với suy đoán với suy đoán của mình hơn khi cô tránh né nguy hiểm như bản năng loài ăn cỏ. Và cả mùi máu từ vết thương của cô do bị đá ném trúng, không phải là mùi của một con cáo thuần chủng.

"Nhóc ổn chứ?" Người nọ nghiêng đầu, cất tiếng nói mềm mại, cho dù vậy vẫn cảm thấy sự máy móc trong đấy.

Song lại có gì rất kỳ lạ ở người kia. Trông cô không lớn, ít nhất là nhỏ tuổi hơn hắn, tuy nhiên cách cách xưng hô lại khác biệt với vẻ bề ngoài rõ rệt, như cách đàn chị đối xử với đàn em.

Đôi mắt ánh tím kia xuất hiện vài vệt màu đỏ của loài bạch tạng. Có chút khó chịu với với cách người kia nhìn hắn, gần giống như cách mẹ xem hắn như người cha linh dương ấy...

Một hình ảnh thay thế.

Thật muốn móc nó ra.

Bị khủng bố với suy nghĩ của bản thân, hắn trong vô thức cắm ngón tay vào da thịt, bản năng lại nổi loạn.

Nói chẳng rằng, cô ngang nhiên ngồi phịch xuống, ánh mắt không chút gì nhận ra "đồng loại" mình.

Loài lai đều sẽ lập tức phát hiện nhau chỉ bằng mùi máu, tuy nhiên cô ấy thì lại không. Thật sự cần kỳ lạ quá mức như thế sao?

Thoáng tránh né với hành động vô tư kia, rồi lại thôi. Cô chỉ chờ có thế, mọi chuyện như đang theo dự đoán của mình.

"Đã từng phản kháng?" Cô ấy mỉm cười rất dễ gần, giọng nói không chút uy lực nào nhưng lại khiến bạn bất giác trả lời mọi câu hỏi người kia.

"Vậy khoảng thời gian ấy là bao nhiêu lâu rồi, nhóc?"

Trước câu hỏi này, hắn chợt dừng lại suy nghĩ.

Hắn không chọn phản kháng, vì sao vậy nhỉ? Ngay cả chính bản thân cũng chẳng hiểu.

Ồ, về sự việc vài năm trước cũng tạm tính đi, cơ mà hắn không lý giải nổi mình đã nghĩ gì. Cảm giác đó, giống như một quyết định không có chiến thắng hay cảm giác tội lỗi.

Cứ nói là hắn chỉ tùy tiện chăng? Suy cho cùng, mỗi lần nghĩ về hôm ấy hắn đều cảm thấy đó là một lựa chọn không sai lầm chút nào. Hắn đã được giải thoát khỏi đám nhóc đó, chỉ vậy thôi.

Nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi. Rất nhanh ánh mắt hắn liền lia đến chiếc chìa khóa được gắn thẻ đang phản chiếu dưới mặt đất, Melon thuận tiện nhặt lên.

"Alice..."

Như dự đoán lúc đầu của hắn, Alice chỉ là một đứa nhóc, thậm chí còn kém tuổi hắn. Tuy nhiên cách xưng hô như đã nói trên, và cách cư xử như một sự trộn lẫn của một người phụ nữ và một người cô gái trẻ. Mỗi khi đối diện với Alice, hắn có cảm giác như đây không chỉ đơn thuần là một đứa bé lớp hai.

Và hắn tin-tuyệt-đối vào trực giác của mình; Rằng Alice không chỉ có như vậy.

Melon cúi đầu nhìn vết thương do hắn tự cào chính mình vài hôm trước, trong vô thức, hắn cắt chồng lên vết thương ấy. Dòng máu màu đỏ tươi khó nhìn, và cứ như thuốc an thần, tâm trạng hắn lại tốt hơn hẳn.

"Càng nghĩ về sự tồn tại của cô tôi lại càng đau đầu, như kẻ đến từ thế giới khác vậy," Melon tùy tiện lướt đầu ngón tay qua vai ai đó đang ngẩn người kế bên, khẽ thấp giọng nói. "Bây giờ, tôi có mà giết cô ngay tại đây, liệu cô sẽ trông như bọn chúng chứ?"

Giống như ba năm trước vậy.

Một ký ức mơ hồ, hắn cũng không nhớ đã bao lâu từ ngày hôm đó.

"Cậu có thật là linh dương?"

Thứ duy nhất hắn còn nhớ là đôi mắt như một hồ nước màu đỏ của người kia. Cả cơ thể ấm áp cùng hơi thở xa lạ ấy chỉ khiến hắn muốn đẩy cô ra nhưng lại không thể.

Melon vừa nghĩ vừa bước đi, bất chợt một giọng nói quen thuộc lại vang lên:

"Melon! Tan học cậu đinh đi đâu chứ?"

Lại là Alice.

"Chào, cậu cần giúp gì sao?" Melon híp mắt cười, hòng che giấu đồng tử bất thường của loài báo, điều này khiến hắn trông giống với một con linh dương hơn.

"Cậu rảnh chứ? Đi chơi với tớ không?"

Trước khi để hắn kịp trả lời, người kia liền bất chấp kéo hắn đi. Melon một thoáng đã cố rụt tay lại nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ, hắn ghét bị đụng chạm, điều đó lại khiến hắn nhớ đến người mẹ của mình.

"Alice! Buổi chiều tốt lành nhé," Một người đi ngang vừa nhận ra Alice liền kêu lên, không biết đây là người thứ bao nhiêu đã chào tạm biệt Alice trên đường.

Alice đáp lại bằng một nụ cười như thường lệ. "Chào Sarah, vòng tay đẹp đấy! Chào cả Jake và Ben nữa."

"Chào Alice," Hai người kia vui vẻ đáp lại Alice, nhưng khi nhìn thấy hắn thì biểu cảm liền cứng đờ. "Và... ừm, Melon."

Melon không trả lời, chỉ liếc nhìn hai đứa nhóc đó. Hắn không lạ việc này, thường thì những loài thuần chủng đều có xu hướng tránh xa loài lai như hắn, đặc biệt là khi những tin đồn về việc hắn dính líu đến các vụ án chưa được giải quyết vẫn còn đó.

Thực lòng Melon cũng không hiểu tại sao, trong số tất cả mọi người. Alice lại chọn làm bạn với một người có thể làm hỏng hình ảnh của mình như vậy.

"Alice, hôm nào rảnh cho tớ qua nhà cậu đi!" Một học sinh khác đi ngang nói thêm vào.

"Haha, có thể nhé."

"Chiếc cài áo thật dễ thương với em đấy, Alice!"

"Chào Alice! Hôm sau gặp lại."

"Alice..."

Cả hai người phải mất cả buổi mới gỡ được Alice ra khỏi đám người thay phiên nhau chào tạm biệt cô. Bây giờ, khi hắn và cô ngồi trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang, Melon nhìn Alice vui vẻ nhai sô cô la mà cô nhận được sáng nay từ một người tỏ tình bí ẩn.

"Ở trên đây gió mát thật đấy, có lẽ chúng ta nên tới đây thường xuyên," Alice nhận xét, thưởng thức sô cô la của mình với nụ cười mãn nguyện.

"Cậu được yêu mến nhỉ?" Melon không nhìn cô, chăm chú quan sát khu phố vào buổi chiều. "Tớ cứ nghĩ loài bạch tạng bị xa lánh cơ. Ý tớ là, cậu biết đấy-"

Alice chớp mắt, môi cong lên thành một nụ cười hờ hững. "Chà, dù nghe khá kỳ quặc nhưng việc khác người cũng có đặc quyền riêng của nó đấy. Nếu tôi có thể phát huy sự khác biệt của mình vừa đủ, tôi sẽ hòa nhập ngay. Không giấu gì cậu, khá nhiều người sợ hãi tôi vì tôi nhìn giống ma quỷ đó."

"Ý cậu là truyện dân gian cáo mắt quỷ mà cậu đã dọa đám lúc trước?"

"Đúng vậy," Alice gật đầu cười. "Nhưng này, nếu ai đó biến tôi thành trò cười, tôi chỉ dọa rằng tôi sẽ nhai linh hồn người đó. Cậu sẽ ngạc nhiên về việc người ở đây có thể mê tín đến mức nào."

"Loài lai hay loài bạch tạng là một món quà và cũng là lời huyền, mặc dù giống như lời huyền hơn," Alice nháy mắt tinh nghịch, nói. "Quan điểm của tôi là, loài bạch tạng hay loài lai, không ai nên cảm thấy bị áp lực khi phải tuân theo một khuôn mẫu mà xã hội cho là bình thường. Điều đó giống như cố gắng biến một pizza thành món salad. Tại sao phải bận tâm nhỉ?"

"Cậu dài dòng thật," Melon cúi đầu nhìn lan can, giọng hắn nhỏ dần. "Nhưng tớ sẽ nhớ."

Melon là người thông minh, Alice nói một nhưng hắn có thể hiểu được chín. Melon biết những lời sáo rỗng này đều nhắm vào bản thân hắn... và cả cô.

Khi cả hai trò chuyện, mặt trời đang dần lặn xuống phía chân trời. Alice liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô bất ngờ đứng dậy rồi nhét hộp sô cô la đang ăn dở vào tay hắn. "Đây, cậu có thể lấy phần còn lại. Bây giờ cũng khá muộn rồi nên tớ về đây, kẻo thôi bị mắng mất."

Alice rời khỏi sân thượng này, bóng dáng khuất mất dưới cầu thang ọp ẹp. Trước khi cô vẫy tay và quay đi, Alice bỗng sực nhớ ra gì đó. "Cậu biết không, khi tôi mới bắt đầu giúp đỡ cậu, một số người đã không thích điều ấy. Nhưng tôi đón nhận và khai thác nó, vì vậy tôi mong cậu cũng có thể tìm ra cách riêng của mình."

Nói tới đây, Alice thấp giọng, có lẽ chỉ định để mỗi bản thân nghe. "Thay vì như tôi lúc nhỏ."

Melon khó hiểu nhìn theo bóng lưng của người kia, Alice bây giờ chỉ mới tám tuổi, lúc nhỏ là lúc nào?

Thế là Melon ngồi đây một mình, không có gì ngoài mặt trời lặn dần qua những mái nhà. Ánh nắng nhạt dần, làn gió êm dịu, hắn lơ đãng với lấy một cục sô cô la.

Mùi thơm dịu của cacao, mềm và mịn như kem, caramel tan chảy trong miệng, hương vị giống như... cát.

-------o♡o-------

Huhu cầu bình luận, hãy cho tôi biết cái fandom flop ẻ này vẫn có vài mống người đi mà 😔😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro