Chương 15: Cuồn cuộn sóng ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Thiên, người đừng sử dụng sức mạnh của phù văn, người chỉ cần dùng sức mạnh của nhục thân của mình thử một chút xem". Thạch Vân Phong nhìn cô mở miệng nói.

Cô gật nhẹ đầu rồi đi tới chiếc đỉnh lớn 1000 cân ở trước mặt, Thạch Thiên thật sự không sử dùng sức mạnh của phù văn chỉ dựa vào chi lực nhục thân của mình để nâng lên chiếc đỉnh.

"Ầm" một tiếng đại đỉnh to lớn đã được nâng lên 'ầm ầm' lại một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, chiếc đỉnh lớn bị cô giơ lên.

"Ah!" Thạch Thiên hét lớn một tiếng, hai tay phát lực dùng nhục thân của mình, đem cái cự đỉnh nâng lên trong giữa không trung.

Cô dẫm chân một cái đem cái cự đỉnh buông xuống, cự đỉnh rơi trên mặt đất làm mặt đất chấn động một chút, cũng may là nó không bị phá nát a vẫn như cũ kiên cố vô cùng.

Nhìn thấy cảnh này nguyên đám trưởng lão trong tộc đều trợn tròn con mắt, người Thạch tộc cũng nhất thời kinh hãi một phen.

"Thạch Thiên lực lượng thân thể cũng trở nên cường đại như vậy"

"Đây cũng quá hung mãng đi a"

"Thạch tộc chúng ta xuất hiện hai nhân vật ghê gớm cùng một lúc a".

Đám người Thạch tộc lớn tiếng bàn tán.

Thạch Vân Phong ở một bên trong lòng chân kinh vạn phần, Thạch Thiên trước đây cường đại là bởi vì Thạch Thiên nắm giữ lực lượng phù văn.

Nhưng mà bây giờ Thạch Thiên không chỉ nắm giữ lực lượng phù văn, mà ngay cả sức mạnh của thân thể cũng thay đổi một cách mạnh mẽ.

Ở bên đây Thạch Thiên vô cùng mừng rỡ, bởi vì lần thể luyện này đã cho cô thêm mục tiêu, cô bỗng nhiên hiểu ra không phải thân thể của cô không tốt mà chính là, trước đó Thạch thôn căn bản không có bảo dược nào mạnh mẽ có thể trợ giúp cô phát triển lực lượng của thân thể.

Cho nên thể lực trước đó của cô vô cùng yếu ớt, tựa như là Diệp Thiên Đế Hoang Cổ Thánh Thể vậy chỉ có thể được tu luyện bằng cách tiêu hao vô số thiên tài địa bảo.

Xem ra thể chất của cô cũng đồng dạng như vậy nha, nhưng mà cô không biết mình đến cùng là thể chất gì nữa, nhưng ít nhất hiện tại cô đã có mục tiêu mình cần hướng đến a.

Đó là tận khả năng đi tìm những bảo huyết, bảo dược để tăng cường thể chất của bản thân cô.

"Tiểu Thiên ngươi đi thử một chút cái đại đỉnh lớn kia đi".

Cô đi đến nhìn về phía đại đỉnh 8000 cân mà Tiểu Bất Điểm nâng lên trước đó, nói thật, Thạch Thiên cũng không có tự tin lắm a.

Cô đi từng bước đi lại đại đỉnh trước mặt, vươn tay nâng đại đỉnh lên cái đại đỉnh to lớn kia trực tiếp bị cô nâng lên, vững vàng trên mặt đất không có chút nào lắc lư.

Thạch Vân Phong và các vị tộc lão còn có mấy trăm con cháu Thạch tộc toàn bộ ngây ngẩn cả người.

"Thật là cường đại a"

"Thể lực của Thạch Thiên thật sự đã trở nên mạnh mẽ đến mức độ này"

"Thật sự là không thể tin a".

Mà hiện tại ai kia cũng đồng dạng ngây người tại chỗ, cô cũng không nghĩ tới bản thân có thể nâng cái đại đỉnh khổng lồ này a, trời ạ đúng quá là yêu nghiệt rồi đi.

"Haha tốt! Tiểu Thiên ngươi làm tốt lắm a, tiếp tục cố gắng" Thạch Vân Phong cười phá lên nói.

"Hảo!" Cô bị hắn lớn giọng làm cho bừng tỉnh cũng trở nên phấn kích đáp.

Thạch Thiên bây giờ cùng thêm kiên định về thể chất của cô, khẳng định không thể nào là thân thể phàm trần a, mà chính là dạng giống Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thiên Đế a.

Phải mất vô số thiên tài địa bảo mới có thể kích hoạt, cô biết rõ cái thế giới này có rất nhiều địa bảo, cũng có rất nhiều thần dược, mục tiêu của Thạch Thiên chính là đi ra khỏi Đại Hoang này, cùng với những nhóm thiên kiêu cạnh tranh một chiến a.

Có lẽ trong tương lai Thạch Thiên nói không chừng có thể trở thành Tiên Đế thì sao, cùng với Thạch Hạo chiến đấu trên chi địa Chung Cực, còn có ở trên Thượng Thương kia nữa a. 

Những ngày kế tiếp Thạch Thiên mỗi ngày đều bắt đầu rèn luyện thân thể, sau đó tu luyện bảo thuật, nhưng mà Thạch Thiên không biết là bên trong Đại Hoang, đã có một mối nguy hại.
_____________

Nơi đây là một mảnh đất phì nhiêu có đồng bằng rộng mở, có sơn phong tú lệ và dòng sông tuyệt đẹp.

Lân Mã như sóng biển phi nước đại lao vụt, đó là một thiết kỵ tung hoàng thiên hạ, khôi giáp sáng bóng sát khí ngút trời đang biểu diễn võ công.

Ở giữa khu nhà có một đỉnh lều lớn màu vàng, một con Lân Mã lao tới một cường giả trên cao nhảy lên hạ xuống trên mặt đất, lớn tiếng bẩm báo: "Tộc chủ, phía nam có động tĩnh, nghi ngờ là đã xuất thế sơn bảo kinh thiên động địa a".

Một hồ nước khổng lồ xanh biếc như biển, cảnh sắc tú lệ, hòn đảo này đến hòn đảo khác rải rác khắp nơi.

Sóng nước cuồn cuộn mấy đứa bé đang cưỡi một đầu giao nhảy lên khỏi mặt nước, mây và sương mù lăn tăn lân phiến rạng rỡ chiếu sáng, vọt lên trời cao.

Trên hòn đảo trước cung điện hùng vĩ, một đám đại nhân yêu chiều nhìn đến bọn hắn.

"Sơn bảo xuất thế chỉ sợ là phải đi giành giật một phen". Một người trong nhóm đó chậm rãi mở miệng.

Một mảnh sơn hà, rất xa xôi.

Đây là một lãnh địa Vương Hầu, lãnh địa vô biên nhân khẩu phải đến mấy ngàn vạn, một tòa đại thành này đến tòa thành khác đông nghịt, người đến người đi cực kỳ phồn hoa.

"Di chủng Thái Cổ vì sơn bảo mà đã tranh đấu hai năm, vậy mà vẫn còn chưa rút lui?".

Trong đại bảo điện to lớn màu bạc, trên chí tôn bảo tọa cao cao tại thượng, một thanh âm bình tĩnh, uy nghiêm truyền ra.

"Có lẽ đến lúc phải hành động".

_____________

Hiện tại toàn bộ Đại Hoang và cả thế giới đều một mảnh hỗn loạn.

Nguyên một đám chủng tộc này đến chủng tộc khác, vì sơn bảo mà hướng về phía Đại Hoang chạy đến.

"Thạch Thiên tỷ tỷ, chờ đệ a", bên trong Thạch thôn vang lên tiếng gọi, Tiểu Bất Điểm cùng với Thạch Thiên bên trong Thạch thôn bay nhảy khắp làng.

Hiện tại cô đã kích hoạt thể lực của thân thể hơn nữa cô đã hoàn toàn tinh thông bảo thuật Toan Nghê, hiện tại thực lực của cô so với Thạch Hạo đã cao hơn nhiều.

Nói là như vậy, Thạch Hạo thực lực vẫn là không yếu a, người ta là nam chính đó a sao mà có thể yếu ớt được chứ là con cưng của tác giả cơ mà, chậc chỉ riêng về thể lực của hắn cũng là tựa như một di chủng Thái Cổ con non rồi, khủng bố đến như vậy.

Bất quá Toan Nghê bảo thuật Thạch Hạo vẫn chưa hoàn toàn tinh thông, cho nên không cường đại như cô.

Bọn cô ở Thạch thôn này tu luyện, một ngày từng đội nhân mã trùng trùng điệp điệp hướng về phía Đại Hoang chạy đến.

Bọn họ sẽ đi vào sơn mạch có những bộ tộc cưỡi ngân sắc Độc Giác Mã*, những con cháu Vương Hầu đứng trên xương thú to lớn phi hành sát đất, còn có những nhân vật cường thế ngồi trên thân giao bay đến từ bầu trời.

*Độc Giác Mã = Kỳ Lân.

Có một đội nhân mã đi qua Thạch thôn.

"A... gia gia mau nhìn, cái thôn này tế linh thật kỳ quái, làm sao có thể là một gốc cây Liễu bị sét đánh thiêu cháy a, chỉ còn lại một cành liễu non".

Một chiếc Tuyết Vũ dài đến năm sáu mét, lưu động trắng noãn quang huy vô cùng thánh khiết, trên đó còn đứng một cái lão nhân cùng với hai người thiếu niên, còn có hai vị tiểu cô nương xinh đẹp mỹ lệ như Tinh Linh, sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh rực rỡ.

"Tế linh như thế này mà còn không chết, nhất định là chí bảo hiếm thấy, ai cũng không được giành với ta, cành liễu này là của ta!". Một hài tử năm sáu tuổi nhìn Liễu Thần nói.

"Đây là thôn trang gì, tại sao có thể có tế linh như thế này?". Trong số đội ngũ khác của bộ tộc kia, một thiếu niên ngạc nhiên nhìn chằm chằm cây liễu cháy đen.

Một đám đại nhân cũng ngừng lại trong mắt hiện lên tia sáng, nhìn chằm chằm cây liễu bọn họ không phản đối tranh đấu giữa hài tử mà là muốn lấy ra bảo huyết cổ vũ.

"Đánh đi, để xem trong số các ngươi ai mới là thiên kiêu, người nào thắng vậy cành liễu kia chính là của người đó". Một số đại nhân mở miệng, bọn họ đều là cường giả khủng bố một phiến thiên địa. (Tg: Ha tế linh của thôn người ta, nói muốn lấy liền lấy được sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình, hừ!).

Cô cùng Tiểu Bất Điểm đang ở trong thôn, nghe thấy huyên náo ở đầu thôn cả hai cùng đi đến đầu thôn, liền nghe thấy những ngôn luận này từ bên ngoài.

Thạch Thiên nhíu mày, đám người này dám đánh chủ ý lên Liễu Thần, đám người ngu ngốc này là muốn tìm chết sao?.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro