Chương 16: Thôn Làng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hài tử này đều đến từ các thế lực lớn, bọn họ cảm nhận được sự chấn động của sơn bảo vậy nên bọn họ ào ào kéo nhau tiến vào Đại Hoang.

Bên trong có hài tử đến từ La Phù đại trạch, tên là Giao Bằng.

Giao Bằng cười lạnh một tiếng nói: "Cành liễu này ta chắc chắn phải có được, nếu không phục các ngươi cứ việc thử lấy đi!".

Một đứa trẻ của Tử Sơn Hầu mở miệng nói: "Giao Bằng đừng xuất khẩu cuồng ngôn, mặc dù ngươi có chút bản lĩnh thì cũng đừng quá quách lối, coi chừng chết tại mảnh đất Khổ Hoang chi địa này". (Khổ Hoang chi địa có nghĩa là vùng đất hoang vu ấy).

"Vậy thì đánh một trận đi, quyết đấu sinh tử ngươi dám không?". Giao Bằng khẩu khí vô cùng bốc đồng, trong mắt bắn ra tia điện sắc bén giống như một con non Thái Cổ Kim Bằng.

"Có cái gì mà ồn ào!". Đột nhiên vang lên tiếng nói lạnh lùng là một hài tử của Lôi tộc - Lôi Minh Viễn.

"Nếu ngươi muốn đánh vậy thì liền đánh!". Lôi Minh Viễn nói xong liền nhảy lên cao khoảng hai mươi mấy mét, bay ngang qua bầu trời đầu trước chân sau một chưởng hướng Tử Sơn Côn đánh tới.

Lôi điện đan xen cuối cùng hóa thành một tia điện màu đen dày đặc, hạ xuống.

'Oanh' một tiếng Lôi Minh Viễn cùng Tử Sơn Côn giao thủ, bọn họ bạo phát ra thực lực mạnh nhất lôi điện xen lẫn, tựa như hư không chung quanh đều bị đánh rách ra một mảnh đen nhánh, phảng phất như là hình phạt của trời giáng xuống.

Trên người của Lôi Minh Viễn lóa ra chi lực lôi đình, chói sáng lóa mắt tựa như một mặt trời nhỏ, một quyền đánh ra lôi điện bắn ra tung tóe, gợn sóng một vòng lại một vòng khuếch tán, Lôi Minh Viễn thân ảnh dừng lại đứng ở giữa không trung, sau đó xoay tròn một cái rơi xuống trên mặt đất.

"Đây là Lôi hệ bảo thuật sao?". Ở một bên một đứa bé con nhìn Lôi Minh Viễn mở miệng nói.

Tử Sơn Côn cũng xuất thủ tử khí mờ mịt, một vòng mặt trời bay ra bên trong đó có một ngọn lửa Hỏa Lân phát ra ngọn lửa màu tím kinh khủng, nhảy dựng lên trong vô cùng dữ tợn.

Cứ như vậy ba đứa trẻ hỗn chiến cùng nhau công kích lẫn nhau, khiến ánh mắt mọi người phải nhìn sang một bên.

_________

Bên trong Thạch thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy đám trẻ chiến đấu trên bầu trời.

"Những con kia là Sơn thú sao?". Tiểu Bất Điểm Thạch Hạo nhìn lên bầu trời hô.

"Nó tựa như một con giao long, nhìn qua trong bộ dáng nó là ăn rất ngon đi a". Nhị Mãnh mở miệng trong giọng nói còn có thể nghe ra sự thèm khát.

"Nhị Mãnh a, ngươi đúng là một người sành ăn thứ này có thể ăn sao? Thứ này dùng để luyện dược, cho dù không phải là thuần huyết di chủng Thái Cổ, huyết này cũng rất trân quý". Bì Hầu phản bác.

"Con giao này xem ra xác thực là món ăn thật ngon, những khẳng định không có mùi thịt giống Toan Nghê, nó không phải di chủng Thái Cổ chân huyết của nó tuyệt đối không thể so sánh được a". Một đứa bé nhỏ khác nói bổ sung.

Mà lúc này bên ngoài thôn những cường giả nghe lời này, đều toàn bộ hóa đá.

Bọn họ một chủng tộc mạnh mẽ bên ngoài Đại Hoang, hiện tại đám man di chi tộc này lại muốn ăn thịt bọn họ?.

Thử hỏi làm sao bọn họ không giận a?.

"Một đám thế hệ man di, các ngươi đây là muốn tìm chết sao?". Trên bầu trời to lớn một con giao long lập tức cả giận nói.

Đột nhiên Giao Bằng hướng về phía đám trẻ con Thạch thôn trùng sát tới, Giao Bằng đã đến phụ cận giơ chưởng lên liền đánh về phía trước, tiếng gió vù vù có mấy ngàn cân chi lực kinh người.

Đúng lúc này Tiểu Bất Điểm Thạch Hạo trong tay đem sữa hộp hất lên, vệt sữa còn đọng còn chưa lau sạch sẽ hắn một cước bước ra.

Trong nháy mắt ôm lấy Giao bằng cái đuôi to, trong chớp mắt kéo nó ra, Tiểu Bất Điểm trực tiếp luân động cái đuôi giao long hung hăng quật xuống, chấn đến giao long lảo đảo trực tiếp bị quăng ngã.

Phía sau một đám cường giả lại một trận hóa đá, con mẹ nó đấy là một đứa bé vẫn còn bú sữa mẹ a, trực tiếp tát thiên tài cực lớn danh khí - Giao Bằng ném ra ngoài?.

Con mẹ nó! Đây là dạng khủng bố thôn làng gì ạ? Một đám người tất cả đều ngây người nói không ra lời.

Tất cả mọi người đều sửng sốt đây thật sự chỉ là một cái thôn hoang vắng sao? Chẳng lẽ họ là gia tộc ẩn còn sót lại từ thời Thượng Cổ.

Rất nhiều người đều kiêng kị nếu như là thật, vậy coi như là vô cùng đáng sợ a, gia tộc ẩn thế một mình ẩn cư bên trong thâm sơn Đại Hoang, nhân khẩu tuy không nhiều nhưng tất cả đều là cường giả kinh khủng.

Hai tiểu cô nương như Tinh Linh tiến lên phía trước, sóng mắt lưu chuyển, mặt trái xoan mang theo nụ cười, cái trán trắng muốt, có một loại trí tuệ trong đó một tiểu cô nương hỏi: "Tiểu đệ đệ ngươi mấy tuổi?".

"Sắp bốn tuổi" Thạch Hạo nói.

Đúng lúc này, Giao Bằng hống một tiếng phẫn nộ hiển nhiên vô cùng khó chịu khi bị Thạch Hạo ném bay, trong nháy mắt hướng về Thạch Hạo lần nữa xông tới.

"Xú tiểu tử, chịu chết đi!". Giao Bằng kia lập tức bổ nhào xuống hướng về Tiểu Bất Điểm.

Mắt thấy là sắp đánh trúng Tiểu Bất Điểm, đúng giây phút này một trận gió phá tới trong nháy mắt.

Một bóng người ở trước mặt Thạch Hạo 'Oanh' một tiếng vang thật lớn.

Giao Bằng kia lại lần nữa bị bay ra ngoài, hung hăng nện trên mặt đất, trên mặt đất tạo ra một vết nứt, cánh tay hắn co rút đau nhức kịch liệt khiến hắn phát ra một tiếng đau đớn.

Mặt đất trực tiếp bị hắn ngã tạo ra một cái hố sâu to, trước mặt Thạch Hạo lúc này là một hài tử bảy tám tuổi mở miệng nói: "Đánh lén, thật là vô liêm sỉ!".

Hài tử kia không ai khác chỉnh là tỷ tỷ của Thạch Hạo - Thạch Thiên.

Tất cả mọi người toàn trường đều một bộ trợn mắt ngoắc mồm, đây là cái thôn làng nghịch thiên gì a?.

Tiểu Bất Điểm cường đại thì thôi đi hiện tại còn xuất hiện một tiểu cô nương bảy tám tuổi cũng cường đại như vậy?.

"Khụ..." thúc của tộc Tử Sơn Hầu - Tử Sơn Thọ ho khan một tiếng, hắn có bối phận rất cao còn nắm giữ quyền thế lớn lao mà lúc này mặt mũi lại hiền lành, mở miệng nói: "Hài tử, cái thôn này tên gọi là gì a?".

"Thạch thôn". Tiểu Bất Điểm thanh âm giòn giã đáp.

"Có thể cho chúng ta vào nghỉ ngơi một lát, uống miếng nước được không?". Tử Sơn Thọ vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Ở một bên Giao Bằng bị La Phù đại trạch một người trung niên kéo lại, không cho hắn bốc đồng các cường giả của tất cả các tộc cũng đều bước lên phía trước, muốn tìm hiểu cái thôn làng cổ quái này.

Mà lúc này những người lớn ở trong thôn cũng đã đến, Thạch Lâm Hổ nhìn tới mấy người kia cuối cùng cũng cho phép bọn họ vào thôn.

Mọi người nhìn về phía Liễu Thần trong lòng đều kinh ngạc vạn phần, một số người nhìn đến những cái đại đỉnh trong lòng một trận chấn kinh.

"Chiếc đỉnh lớn này rất cổ xưa a không biết là dùng làm gì?" Một người hỏi.

"Há những cái này là dùng để luyện khí lực a" Nhị Mãnh đáp vừa nói vừa đem một cái đỉnh đồng nặng ngàn cân nhấc lên nâng qua đỉnh đầu.

Mọi người bây giờ đều khiếp sợ không thôi, tại chi địa man di này một cái thiếu niên 8,9 tuổi vậy mà giơ lên cái đại đỉnh ngàn cân a.

Bọn cường giả này lại lần nữa bị chấn kinh hoài nghi cái thôn này, điều này chẳng lẽ đây thật sự là một gia tộc ẩn thế? Rất thân bí.

"Những cái đỉnh hung khí này thật dày đặc, vừa nhiễm qua không lâu máu di chủng Thái Cổ a?" Một người nhìn về phía cái đại đỉnh mà Thạch thôn dùng để chế biến Toan Nghê.

Bì Hầu mở miệng đáp: "Đó là dùng chế biến huyết nhục Thái Cổ di chủng".

Lời vừa dứt đám cường giả kia chấn kinh ngay tại chỗ, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau.

Huyết nhục Thái Cổ di chủng đều bị chế biến sao, đây là loại thôn làng gì a?.

"Thái Cổ di chủng gì a?".

"Toan Nghê a, cũng chính là chết vì tuổi lão kia hai ngày trước a" Đứa bé hợm hĩnh trả lời một cách rất tự nhiên.

Giờ phút này tất cả mọi người đều không nói nên lời mang theo ánh mắt khiếp sợ, hóa đá nguyên tại một chỗ.

Con mẹ nó! Cái thôn này tuyệt đối là một cáu gia tộc ẩn thế a!.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro