Chương 24: Liễu Thần hiển linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì cơ? Cô có nghe lầm hay không a, cô đốn ngộ được Liễu Thần Thôn Phệ Thuật sao, cô trong lòng sóng gợn cuồn cuộn.

Theo cô quan sát Liễu Thần giết địch nhân thông qua hấp thụ thần hi của địch nhân để bổ sung lực lượng của bản thân.

Xem ra Liễu Thần Thôn Phệ Thuật này cũng có công dụng y như cô vừa nghĩ.

Nếu thật sự như cô nghĩ thì sau này cô có thể thông qua việc giết địch nhân mà gia tăng sức mạnh a.

Cây liễu quá mạnh vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, vòng xoáy màu xanh lục đã thông lên bầu trời xé rách mọi thứ, cự nhân màu tím khổng lồ đã bị tiêu diệt hóa thành bột mịn.

Chủ nhân của La Phù đại trạch mất mạng tiếp đến là Lôi Hầu bị treo cổ, bảo cụ của Kim Sắc Lang bị phá hủy, cuối cùng là Tử Sơn Hầu bị biến thành bột mịn, tất cả mọi thứ phát sinh chỉ trong chớp mắt.

"Điều này sao có thể a?"

"Cái gốc cây liễu này sao có thể mạnh mẽ như vậy?"

"Trời đất quá kinh khủng!" Đám người liên tục kinh hô.

Bọn họ chưa bao giờ gặp qua một tế linh nào quỷ dị như này, thế mà có thể thôn phệ được công kích của bọn hắn, hơn nữa công kích của bọn hắn thật sự bị Liễu Thần nuốt chửng a, đây quả thật là một việc không thể nào tưởng tượng.

"Bắn tên" đột nhiên vang lên tiếng hô, chớp mắt trên bầu đầy mưa tên hướng về Thạch thôn bắn đến.

Đây đều là những xạ thủ có lực cánh tay kinh người, toàn bộ tập trung bắn về phía Thạch thôn.

Chắc chắn đủ xa để cây liễu không phát động tấn công, chỉ có một quầng sáng mông lung bao phủ toàn bộ thôn làng, tất cả mũi tên đều vỡ nát không thể tiếp tục bay vào.

"Chúng ta hay là vẫn nên lui đi, nếu không sẽ có thảm họa a" có người lên tiếng khuyên ngủ.

Trên thực tế cường giả của bốn gia tộc trong lòng đều khiếp sợ, đại đa số là hận không thể trực tiếp đào tẩu căn bản là không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa.

Nhưng mà những đứa con nối dõi của các tộc chủ, tộc thúc và các nhân vật quyền lực khác, đỏ mắt dường như đã mất đi lý trí họ nhất định phải báo thù cho bằng được.

"Chạy a!" Cường giả của bốn gia tộc hoảng sợ hét lên liều mạng chạy trốn, không dám lưu lại nữa.

Đám người của Thạch thôn giờ khắc này đều ngây ngẩn cả người, Liễu Thần quá mạnh a.

Toàn bộ người của Thạch thôn hướng về phía Liễu Thần quỳ xuống.

"Đa tạ Liễu Thần!" Người trong thôn vẫn luôn kính sợ Liễu Thần, từ tận đáy lòng tế bái nó cũng chính là người bảo vệ cho Thạch thôn, trong miệng ai nấy đều gọi nàng là Liễu Thần, ở chỗ này thành kính cầu nguyện.

Đột nhiên một đạo thần niệm vang lên, nói: "Đây là đồ ăn, hãy chuẩn bị tốt cho một trận đại họa sắp xảy ra".

"Ai đang nói chuyện a?" Tất cả mọi người giật mình.

"Đó là tế linh, Liễu Thần thủ hộ chúng ta lên tiếng" Tiểu Bất Điểm mở to hai mắt chớp động ra hào quang, giật mình nhìn chằm chằm vào cây liễu cháy đen.

Liễu Thần mấy chục năm qua chưa từng mở miệng, hôm nay làm sao lại nói rồi? Tiểu Bất Điểm mắt to khẽ chớp phi thường tò mò.

Ở một bên cô trong lòng kinh hãi, Liễu Thần rốt cục đã nói chuyện, rốt cục cô đã chờ được đến ngày này.

"Bái kiến Liễu Thần!" Người ở trong thôn đều bị dọa sợ trong lòng kinh sợ, cây liễu biểu hiện thực lực ngoài sức tưởng tượng của mọi người, rất nhiều người đều bại dưới tay nàng, chỉ mong là Liễu Thần thủ hộ cho Thạch thôn được bình an.

Liễu Thần nhìn về phía đám người Thạch thôn lá liễu nhẹ nhàng khẽ động.

"Thạch Thiên!" Bỗng nhiên một thanh âm vang lên trong lòng của cô, cô vạn phần kinh ngạc lập tức đáp: "Liễu Thần".

"Thạch Thiên, người không phải người ở nơi này, phải không a?" Liễu Thần nhìn cô chậm rãi nói.

Lời vừa dứt trong lòng cô vô cùng chấn động, chẳng lẽ Liễu Thần biết cô đến từ Địa Cầu thế kỷ 21 sao?.

Cũng may có Thạch Vân Phong đứng ra hành lễ nói: "Liễu Thần, Thạch Thiên là hài tứ năm đó ta nhặt được ở bên ngoài Thạch thôn".

Thạch Vân Phong không biết thâm ý của Liễu Thần, cứ tưởng rằng Liễu Thần nói Thạch Thiên không phải người của Thạch tộc bọn họ.

Liễu Thần không để ý đến lời của Thạch Vân Phong tiếp tục nói: "Thạch Thiên, trên người ngươi ẩn chứa đại đạo thiên cơ, ta không thấy rõ quá khứ và tương lai của ngươi, tu luyện cho thật tốt có lẽ trong tương lai ngươi có thể làm được những điều không ngờ đến".

"Vâng, Liễu Thần!" Thạch Thiên lập tức hành lễ đáp, sau đó nghĩ đến gì đấy lại tiếp tục nói: "Liễu Thần, thể chất của ta xảy ra chuyện gì vậy a? Trước kia không thể tu luyện nhưng đến khi ta hấp thu Toan Nghê bảo huyết thì ta mới phát sinh biến hóa".

Liễu Thần nghe vậy nhẹ nhàng đụng vào thân thể cô thì một trận chấn động.

"Thạch Thiên, thể chất của ngươi là một loại thể chất ta chưa từng thấy quá, loại thể chất này không nên tồn tại ở nơi này a" Liễu Thần khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói.

"Đây là có ý gì?" Cô khó hiểu, nhẹ nhíu mày hỏi.

Cái quái gì? Đến cả Liễu Thần cũng không biết cô có thể chất gì sao???, đến cùng thì thể chất của cô là cái gì?.

"Có điều, ngươi nói không sai thể chất của ngươi có thể tu luyện, hơn nữa còn rất khó tu luyện, chỉ cần không ngừng dùng thiên tài địa bảo để thúc đẩy tu luyện, thể chất của ngươi sẽ được tăng lên hơn nữa thể chất của ngươi tu luyện đến Đại Thừa có khả năng vượt qua bất kỳ loại thể chất nào!" Liễu Thần không nhanh không chậm giảng giải.

"Đa tạ Liễu Thần giải đáp nghi hoặc" Cô lại lần nữa hành lễ.

Bây giờ Liễu Thần mới nhìn về phía Thạch Hạo.

"Liễu Thần, ta... ta muốn biết cha mẹ của ta bọn họ đến cùng là ai? Bọn họ ở đâu?" Thạch Hạo mở miệng hỏi.

Liễu Thần chậm rãi nói: "Thạch Hạo, ngươi cũng giống vậy, tu luyện thật tốt chờ ngươi thực lực cường đại, tự nhiên ngươi sẽ biết".

"Vâng, Liễu Thần" Tiểu Bất Điểm đỏ mắt nói.

"Được rồi, bên trong Đại Hoang này sẽ có một trận tai họa lớn, các ngươi chuẩn bị tốt lương thực chuẩn bị nghênh đón trận tai họa này" Liễu Thần nói xong, huỳnh quang màu xanh lá chậm chạp biến mất.

Liễu Thần lại lần nữa rơi vào yên lặng.

"Nghe lời khuyên của Liễu Thần bắt đầu tích trữ lương thực a" một vị tộc lão hồi thần lại phân phó.

Trong thôn nhất thời trở nên bận rộn mấy trăm thi thể tọa kỵ chất đống thành một tiểu sơn trên đường, cái này đủ để cho người trong thôn ăn được trong một đoạn thời gian rất dài, nhưng để phòng ngừa hư hỏng thì phải tiến hành xử lý.

Một ngày này mùi thịt thơm bay ra khắp nơi trong thôn, từng nhà đều đang nhanh chóng chế thịt khô, các loại thịt muối, bận rộn đầu tấc mặt tối, ngay cả đám trẻ cũng vào phụ giúp một tay.

Cây liễu lên tiếng đây là sự tình mấy chục năm qua chưa từng xảy ra, thôn dân không dám coi lời cảnh báo như gió thoảng qua tai, trong lòng ai nấy đều bất an, nghiêm túc chuẩn bị cho một trận đại họa sắp diễn ra.

Mấy ngày sau, đại chiến rốt cục cũng bắt đầu.

Bên trong Đại Hoang.

Một thân ảnh khổng lồ hiện lên, lượn lờ một màn sương dày đặc, không thể thấy rõ chân thân.

Nó tản ra khí tức khiếp người làm chấn động trời đất, dãy núi Vạn Hác cũng vì vậy mà lay động, chim bay cá nhảy đều nằm sấp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ quỳ lạy ở nơi này.

"Thánh vật này là của ta" Nó phát ra thanh âm trầm thấp, trầm đục như tiếng sấm sét chấn dãy núi đều muốn sụp đổ, hung cầm mảnh thú giữa muôn trùng núi vô tận phía xa đều rì rào run rẩy.

'Đông!' Đáp lại nó là một thanh thiết côn to lớn, thô to như là cây cột chống trời quét ngang qua, cuồng phong gào thét, núi đá cuồn cuộn mây mù dâng trào.

Đột nhiên ở chỗ sâu nhất của sơn mạch, hảo quang ngập trời một con tiểu hồng điểu xuất hiện, đang cùng một sinh vật khủng bố phát sinh đại chiến kinh thiên động địa.

Thôn Thiên Tước, Tiểu Hồng Điểu, Chu Yếm, Cùng Kỳ có tổng cộng bốn sinh vật chí cường chiến đấu, trình độ của bọn chúng khủng bố vượt mức tưởng tượng.

Ngay cả những di chủng cường đại như Ác Ma Viên, Ly Hỏa Ma Ngưu cũng phát run, trốn ở phía xa không dám nhúc nhích.

Cô đứng bên trong Thạch thôn cô trong lòng thở nhẹ ra một hơi, trận đại họa này đã bắt đầu rồi.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro