Chương 25: Đại Hoang bạo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ sâu nhất sơn mạch, khí tức khủng bố kinh thiên động địa, bốn đại sinh linh đang chiến đấu kịch liệt như thể họ đã đi đến trước khe hở của trời, Ly Hỏa ngập cả bầu trời, một hồi thì mây đen che khuất trời, một hồi thì tiếng thanh thiết côn hoành không 'ầm ầm'.

Đây là một trận đại chiến chấn động thế gian, nếu không phải lấy mười mấy cái khối bảo cốt trấn áp mảnh sơn mạch mênh mông này và sự ổn định của sông núi thì rất khó tưởng tượng được nó sẽ bị đánh thành bộ dáng gì.

Bên trong mảnh sương mù hỗn độn một tiếng chim hót xuyên qua cửu thiên, chim nhỏ hỏa hồng gào lớn chiến đấu kịch liệt với đối thủ, điều khiển ngập trời Xích Hỏa thiêu đốt một nửa bên thương khung, sức nóng khó có thể cưỡng lại.

Một con Chu Yếm to lớn vô cùng tay cầm Đại Bổng đối chiến cùng với Cùng Kỳ to lớn.

Chim hỏa hồng lớn cùng chiến đấu với Thôn Thiên Tước.

Đại chiến càng ngày càng mãnh liệt bốn đại chí cường cũng không thể tưởng tượng nổi, không màng sống chết tranh phong kịch liệt, có một loại khí tức đáng sợ phóng đến bát hoang kinh nhiếp Vạn Linh đều sợ hãi run rẩy.

Một con Chu Tước bay ra giương cánh bay lượn, che khuất cả bầu trời chiến đấu cùng với Thôn Thiên Tước, Cùng Kỳ.

Hai sinh vật chí cường những nơi bọn họ đi qua không có một ngọn cỏ, hóa thành một mảnh tro tàn hư không đều bị đốt nứt.

'Ầm ầm' Một quyền ấn phá vỡ hư không, đánh nổ thương khung, đánh vào con Chu Tước muốn đánh cho Chu Tước chết.

"Rống!" Chu Tước ngửa mặt lên trời gào rú đôi cánh vỗ mạnh như một ngọn núi lớn chặn lại một quyền ấn kia.

'Ầm' quyền ấn bị phá tan một dòng máu màu vàng óng rơi xuống giữa rừng núi nhuộm đỏ vô số cỏ dại.

"Ngao!" Chu Tước rít gào lên tiếng tức giận hai mắt đỏ như máu, thiêu đốt lên ngọn lửa rừng rực hướng quyền ấn vọt đến, muốn xé nát quyền ảnh kia. .

Chu Yếm to lớn huy động Đại Bổng quét qua một gậy nện xuống, đập vỡ hư không hung hăng đánh tới quyền ảnh kia định đem nó hủy diệt, đập nát nó.

'Oanh!' Cái quyền ấn kia hoàn toàn sụp đổ hóa thành mưa máu đầy trời, rơi xuống những cái cây cổ thụ.

Chớp mắt cả Thạch thôn đều tắm trong máu tươi mùi tanh vô tận lan tràn khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

"Rồng!" Chu Yếm gào thét nhanh chân đạp về phía Cùng Kỳ vung lên Đại Bổng hung hăng đập lên thân thể của Cùng Kỳ.

'Oanh!' Chu Tước giương cánh bay lượn vỗ hai cánh, đem Chu Yếm hất tung ra ngoài đập trên mặt đất, tạo ra một cái hố sâu bụi đất bay mù mịt.

"Ngao ô!" Cùng Kỳ gào thét huy động cự trảo chụp lấy Chu Tước, cố gắng đánh chết Chu Tước trong lòng bàn tay.

"Bang!" Bốn người va chạm vào nhau phát ra âm thanh va chạm kịch liệt, nhất thời tia lửa văng khắp nơi đốm lửa bắn tứ tung, năng lượng kinh khủng bao phủ bốn phương tựa như một dòng nước lũ chạy qua bốn phương, phá hủy nghiền nát những cây cối, bùn cát đều xoắn vỡ nát.

'Oanh!' Cùng Kỳ cũng bị phản phệ thân thể bất ổn bị chấn bay ra ngoài.

'Oanh!' Chu Tước lần nữa đáp xuống hai cánh quét ngang.

Cùng Kỳ phấn khởi phản kháng một đôi đại cước đạp vỡ hư không tựa như núi cao, đạp mạnh về phía Chu Tước.

Thôn Thiên Tước cũng không cam chịu yếu thế giương cánh đánh tới, cả hai chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ vang trời khiến thiên địa lắc lư.

Tình cảnh này khiến tất cả mọi người ở Thạch thôn đều chấn động, bọn họ cảm giác thiên địa đều muốn sụp đổ.

Một cỗ khí thế cường hãn phóng lên tận trời cả hai giao chiến, đã tiến vào nhiệt độ gay cấn, mặt đất vỡ nát đỉnh núi sụp đổ.

Đám người bên trong Thạch thôn nhìn hết thảy sự tình phát sinh bên ngoài ngoại vực, trong lòng phi thường khủng hoảng sợ bị vạ lây.

"Thật là cường đại!" Cô nhìn tình cảnh trước mắt chấn động cảm thán một tiếng.

Thực lực của tứ đại sinh linh thật sự vô cùng to lớn.

Cô đã hai ngày ngồi trên ngọn núi cao nhất quan sát trận đại chiến này, bất quá khoảng cách quá xa cô không thể đốn ngộ được cái gì a.

Trận chiến này đã kéo dài mấy ngày mà vẫn còn đang tiếp tục, các cường giả cuối cùng cũng chạy trốn trở về bộ lạc của mình, nhưng tim họ vẫn đập như trống cho dù cách xa mấy vạn dặm bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi, luôn cảm thấy có điềm xấu sắp xảy ra.

"Phiến đại đại này sẽ hỗn loạn không biết nó sẽ kết thúc như thế nào" có trưởng giả đại tộc nhỏ giọng nói.

"Hi vọng đại loạn sẽ sớm chấm dứt" rất nhiều người đều đang cầu mong.

Tứ đại sinh linh, Thôn Thiên Tước cùng Cùng Kỳ tập hợp vô số hung thú.

"Trong phạm vi mười vạn dặm, vô luận là Nhân tộc hay là những sinh linh khác, chỉ cần một bộ lạc, quần tộc, một người cũng không còn, huyết tẩy sạch sẽ!".

Bốn Chí Tôn sinh linh tranh bá Thôn Thiên Tước cùng Cùng Kỳ rồng to điên cuồng, ra hiệu lệnh cho Vạn Linh muốn san bằng miếng đại địa này, khiến mảnh cường thổ này trở thành tro kiếp.

Mười mấy di chủng Thái Cổ dẫn đầu hoành hành mảnh cương vực này, công phá nơi nghỉ chân của các chủng tộc này đến chủng tộc khác, tiêu diệt đại tộc này đến đại tộc khác khiến máu chảy thành sông.

Sơn hà đỏ thẫm, máu chảy thành sông!.

Lôi tộc, Tử Sơn mạch, Kim Lang bộ lạc, La Phù đại trạch cũng lần lượt bị tiêu diệt, toàn bộ gia tộc đều bị diệt không ai sống sót.

Bây giờ bốn gia tộc mạnh nhất trên phiến đại địa này triệt để diệt vong, nơi nghỉ chân trở thành phế tích nhuốm máu.

Bên trong Đại Hoang máu chảy 10 vạn dặm.

'Oanh' lại có một tòa đại thành bị công phá ngàn vạn sinh linh chết thảm, hóa thành dòng máu rải rác trên mặt đất.

Trận chiến này làm kinh động đến toàn bộ Đại Hoang không ít người cảm nhận được sự dao động, mau chóng rời đi nơi nghỉ chân của chính mình.

Nơi này đã không còn an toàn không thể ở lâu nếu không nhất định sẽ gặp tai họa.

"Ngao ngao" Tứ đại sinh linh, máu chảy thành sông thi thể chồng chất thành một tòa núi nhỏ.

Tứ đại sinh linh phát ra một loạt tiếng gào thét thảm thiết, bên trong thanh âm tràn đầy oán hận, không chịu bỏ cuộc.

Tiếng rống giận dữ của tứ đại sinh linh truyền bá ra toàn bộ Đại Hoang, vang vọng 10 dặm kinh động đến vô số sinh linh.

Khi thảm họa vừa xuất hiện, không ai có thể tránh né, thiên địa đại loạn, sinh linh kêu rên, thế gian kinh hoàng, máu chảy 10 vạn dặm!.

'Oanh' mãi đến mấy ngày sau, trận quyết đấu sinh tử của tứ đại Chí Tôn mới kết thúc, cả phiến thiên địa lập tức trở nên yên tĩnh không có một chút động tĩnh nào.

Bên ngoài Thạch thôn sương mù mờ mịt, giống như một thế giới Hỗn Độn có một loại khí tức xa xưa nhào đến trước mặt, đi về phía trước không bao lâu chắc chắn sẽ bị lạc a.

Đầu thôn cây liễu thô to cắm rễ trên mặt đất thân cây cháy đen vỏ khô nứt ra, cành liễu duy nhất không còn tươi non ướt át, thay vào đó là chút ảm đạm không ánh sáng.

"Liễu Thần đã thi triển vô thượng đại pháp để cho chúng ta tránh khỏi một trận tai họa" Thạch Vân Phong mở miệng nói.

"Đừng hoảng sợ, chúng ta trữ rất nhiều thịt khô, quả hạch, lúa mì cùng với rau dại, đủ để chúng ta vượt qua thời gian mấy tháng" Tộc trưởng tiếp tục nói.

"Không sai chúng ta an tâm chờ đợi, có Liễu Thần che chở sẽ không có bất luận nguy cơ nào" Thạch Lâm Hổ cũng theo phụ họa.

Cô ngồi xếp bằng dưới gốc cây Liễu, trong lòng dường như có chút giác ngộ.

Mặc dù từ đó đến lúc sau khi kết thúc cô không có đi nhìn tứ đại sinh linh chiến đấu, nhưng mà những ngày qua cô vẫn luôn nhớ lại và quan tưởng.

Rốt cục vào ngày hôm nay cô đã quan tưởng thành công, giọng nói lạnh lẽo trong đầu quen thuộc lại vang lên.

quan tưởng tứ đại sinh linh chiến đấu, đốn ngộ Trấn Thú Thuật! 】.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro