Chương 26: Chu Tước thụ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cảm thụ được Trấn Thú Thuật trong lòng có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới chậc mặc dù cô không có học được bảo thuật của tứ đại sinh linh, nhưng lại cho cô đốn ngộ Trấn Thú Thuật.

Trấn Thú Thuật đúng như tên gọi, chính là trấn áp bảo thuật hung thú, sau khi thi triển Trấn Thú Thuật cô tuyệt đối có lực áp chế hung thú.

Nếu là húng thú cùng giai cấp cô có thể trực tiếp trấn áp nó, cho dù là hung thú cao giai thì Trấn Thú Thuật của cô cũng sẽ ảnh hưởng đến thực lực của hung thú.

Trừ phi hung thú thực lực tuyệt đối thì cô không thể trấn áp được, cô trong tâm phi thường cao hứng, đứng bật dậy.

Đột nhiên bầu trời nứt toác một luồng ánh nắng chiếu vào xua tan đi sương mù u ám, cả vùng không gian lập tức trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

"A... đó là ánh sáng mặt trời!" Một đám trẻ con kêu to tất cả đều lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Các người lớn cũng bị kinh động tất cả đều đứng dậy ngửa mặt nhìn lên bầu trời, tất cả đều trở nên phấn khích bị mắc kẹt ở đây hơn hai tháng thân thể của bọn hắn gần như bị rỉ sét.

'Răng rắc' một tiếng vang lên giống như bình ngọc bị phá nát, mảnh không gian này một trận run rẩy dữ dội ánh sáng chập chờn, sau cùng vang lên tiếng 'vù vù' sương mù u ám hoàn toàn biến mất, Hỗn Độn cũng biến mất sắc trời sụp đổ.

"Hô rốt cục cũng ra rồi"

"Thật sự là ủy khuất mà a" mọi người đều thở dài một hơi, trên mặt tươi cười có chút hưng phấn.

"Hô!" Bên trong Thạch gia thôn cô thở ra một ngụm khí trên mặt cũng lộ nụ cười xán lạn.

"Liễu Thần đem chúng ta chuyển dời đến một nơi khác"

"Oa, nơi này thật đẹp!" Bên ngoài là một con sông chảy qua, toàn bộ Thạch thôn bên ngoài có linh khí vô cùng phong phú, nơi này vô cùng thích hợp cho việc tu luyện.

Thạch Vân Phong sửng sốt nhanh chóng bước đi qua, ôm lên một con cá lớn lật qua lật lại nhìn cả kinh nói: "Thật sự là Long Tu Ngư? Nó là một kim lân chủng chất lượng rất tốt đây là một đồ tốt a. Nó bao hàm linh tinh nếu ăn nó một thời gian dài có thể tăng lên khí lực, cường tráng gân cốt rất có lợi ích cho bọn nhỏ a!".

"Đó là Ngũ Sắc Kê" Ngũ Sắc Kê khoác trên người lông vũ hoa mỹ, vô cùng xinh xắn lớn lên giống như loan điểu, mỗi một con đều dài hơn hai mét là một loại dược bổ xương hiếm thấy.

Nếu té gãy xương cốt, đả thương gân mạch, nấu một nồi Ngũ Sắc Kê ăn thịt lẫn xương của nó rồi uống thêm một chút nước canh, có tác dụng kỳ diệu rất nhanh chóng nối lại xương gãy, trên mảnh đất này khắp nơi đều là bảo a.

Lúc này cô và Tiểu Bất Điểm nhìn chằm chằm vào những dã thú kia, nước bọt đã muốn chảy ra ngoài.

"Tiểu Hạo, xem ra tối nay chúng ta có thể ăn một bữa cơm no đủ!" Cô nuốt nuốt nước bọt nói.

"Hảo! Không biết có hay không sữa thú a" Thạch Hạo gật đầu nói.

Cô nhìn Thạch Hạo cười nói: "Yên tâm đi Tiểu Hạo, ta nhất định sẽ tìm sữa thú trở về cho đệ a".

Cả hai người đều xông ra ngoài thôn.

Bên ngoài Thạch thôn một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuôi, bên bờ sông quay quanh từng cây cổ thụ chọc trời.

Buổi tối.

Cô lại nấu nướng rất nhiều đồ ăn, người dân Thạch thôn tập lại với nhau cùng trò chuyện vui vẻ.

Thạch Vân Phong lấy ra một vò rượu ngon lâu năm mở ra nắp đất, một cỗ hương vị thuần túy tràn ngập thấm vào ruột gan.

Một vò rượu vào bụng người Thạch thôn uống đến say mèm nằm trên mặt đất ngủ say.

"Haha Tiểu Bất Điểm ngươi uống nhiều quá đúng không?" Một bên những người lớn nhìn Thạch Hạo phá lên cười.

Thạch Hạo mở to mắt cũng cười hắc hắc, Thạch Hạo gắp một khối thịt lớn lên ăn, miệng đầy rán dầu.

"Ừm, ăn rất ngon nha!" Thạch Hạo nhếch miệng lại ăn thêm một miếng thịt thỏa mãn cười.

"Ngươi tiểu gia hỏa này, ngươi làm sao có thể ăn một bữa cơm so với chúng ta còn muốn khoa trương hơn a" có người cười nói.

"Đương nhiên a, Thạch Thiên tỷ tỷ nấu cơm ăn rất ngon!" Thạch Hạo nhếch miệng lộ ra hai có răng khểnh.

Mọi người trong thôn đều bị chọc cười không nhịn được mà cười một trận.

Dân làng của Thạch thôn tất cả đều ở cùng một chỗ, cũng nhau nói chuyện phiếm rất ấm áp không có chút nào câu nệ.

"Ngươi tiểu gia hỏa này càng ngày càng làm hài lòng mọi người, nào đến uống một chén!" Một vị đại thúc đưa cho Thạch Hạo một chén rượu.

Cô nhìn Thạch Hạo và mọi người trong thôn chơi đùa vui vẻ khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của cô cũng không tự chủ được lộ ra mỉm cười.

Theo thời gian trôi qua.

Cô và Tiểu Bất Điểm đều chú tâm chăm chỉ tu luyện, hiện tại cô và Thạch Hạo về cơ bản có thể được coi là chiến lực mạnh nhất bên trong Thạch thôn.

Bỗng đến một ngày.

"Phụ thân, mẫu thân ta nhớ các ngươi" Tiểu Bất Điểm ảm đạm nhỏ giọng nói, ngồi một mình ở bên hồ ôm hai đầu gối mà thất thần.

Cô đi đến hỏi: "Làm sao vậy, Tiểu Hạo?".

"Thạch Thiên tỷ tỷ!" Tiểu Bất Điểm đưa mắt nhìn cô.

"Thạch Thiên tỷ tỷ, tỷ có biết cha mẹ của đệ không?" Tiểu Bất Điểm nhìn cô hỏi.

Cô gật đầu nói: "Ta có biết một chút".

"Vậy tỷ có thể..." Thạch Hạo quay đầu nhìn cô lập tức hỏi.

Cô cười nhạt nói: "Tiểu Hạo, chuyện này vẫn là nên hỏi trưởng thôn đi".

Mặc dù cô biết thân thế của Tiểu Bất Điểm nhưng đây đều là nội dung cốt truyện của cô dưới góc độ hiện đại, nếu như cô nói ra chỉ sợ là sẽ tiết lộ thiên cơ a.

Cho nên cô vẫn là dựa theo nguyên tác phát triển.

Thạch Hạo gật nhẹ đầu, ngay khi hai người ngồi cùng nhau đột nhiên một đạo xích điện vạch phá bầu trời, vô cùng chói lọi lập tức nhuộm đỏ cả mảnh trời không, như thể một mảnh ráng chiều lớn xuất hiện.

Một con tiểu Hỏa Hồng Tước toàn thân trong suốt, đỏ tươi ướt át chỉ lớn bằng bàn tay, từ trên trời rơi xuống, rơi ở đầu thôn trước cây liễu lớn.

Con chim nhỏ toàn thân lửa cháy hừng hực tản ra nhiệt lượng không gì sánh bằng.

"A, Tiểu Hồng!" Tiểu Bất Điểm đứng lên nhanh chóng vọt tới.

Tiểu Bất Điểm đã từng thấy qua Tiểu Hồng, cô cũng ngạc nhiên chạy đến nhìn tiểu hỏa hồng trước mặt, trong lòng cô nhất thời chấn động, ách... con chim nhỏ này là Chu Tước a!.

Tiểu Tước đỏ thẫm bị thương cực nặng những vết thương bên trong ẩn hiện phù văn lấp lóe, vẫn đang phá hủy sức sống của nó.

Tiểu Bất Điểm không dám động bởi vì ngay khi tiểu hồng điểu này vừa rơi xuống, đã đem mặt đất thiêu đốt nó giống như một cái lò lửa nhiệt độ cao đến dọa người.

"Tiểu Hồng ngươi bị làm sao vậy?" Tiểu Bất Điểm nhẹ giọng hỏi.

"Nó thụ thương" cô nhấp môi mở miệng sau đó nói tiếp: "Tiểu Hạo đệ tránh ra để ta đến cứu nó".

"Hảo!" Thạch Hạo khéo léo đứng sang một bên nhìn cô trước mặt, tim đập loạn vô cùng lo lắng.

Cô đi tới trước mặt Tiểu Hồng sau đó quan sát thương thế của Tiểu Hồng, cô được xem là thiên tài của Thạch tộc y thuật siêu quần, cô nhìn trên thân của Tiểu Hồng xuất hiện lần lượt phù văn, tựa như một cái ma văn phức tạp.

"Thương thế của nó rất nghiêm trọng nếu không được trị liệu kịp thời chỉ sợ nó sẽ không sống được mấy ngày" cô mở miệng trong giọng cũng có một tia lo lắng.

"Tỷ mau cứu nó đi a".

Cô gật nhẹ đầu nếu đây thật là Chu Tước cô hi vọng có thể thu hoạch được Chu Tước bảo thuật, cô lập tức thi triển Liễu Thần Hồi Phục Thuật giúp Tiểu Hồng trị liệu thương thế.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro