Chương 27: Hai loại bảo thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh quang xanh biếc không ngừng trợ giúp Tiểu Hồng trị liệu thương thế, từng đạo khí tức không ngừng phun ra bám trụ vào vết thương của Tiểu Hồng.

Rất nhanh sau đó từng đạo huỳnh quang xanh biếc rót vào cơ thể của Tiểu Hồng, vết thương của Tiểu Hồng đã chậm rãi khép lại.

Mà vào lúc này từng đạo phù văn màu đen trong cơ thể Tiểu Hồng sáng lên, cô nhìn đến khí tức phù văn kia trong lòng có chút kinh ngạc.

Đây là...

Cô vẫn tiếp tục thi triển Hồi Phục Thuật trị liệu thương thế cho Tiểu Hồng, dần dần từng đạo phù văn màu đen bắt đầu biến mất vết thương của Tiểu Hồng cũng đã từ từ khép lại.

kí chủ quan tưởng Chu Tước phù văn, đốn ngộ Chu Tước bảo thuật

Cô lập tức sửng sốt không thôi, con mẹ nó như vậy cũng được sao a, cô đã thu được Chu Tước bảo thuật a.

Chu Tước bảo thuật này thế nhưng so ra ngang ngửa, Chân Long bảo thuật, Phượng Hoàng bảo thuật, Côn Bằng bảo thuật a, so với Toan Nghê bảo thuật còn cường đại hơn.

Nhưng mà bây giờ cô cũng đã kiệt sức rồi a.

Tiểu Hồng liếc nhìn cô tựa hồ ngỏ ý cảm ơn đối với cô.

"Cám ơn ngưoi" Chu Tước mở miệng.

Cô kinh hãi nhìn Chu Tước mở miệng nói chuyện.

"Ta thiếu ngươi một ân tình" Tiểu Hồng nhìn cô bỏ qua sự ngạc nhiên vừa lóe lên trong mắt cô tiếp tục nói.

'Bang' một tiếng một cái xích vũ từ trên thân nó rơi xuống, lưu động ánh sáng giống như tia điện vô cùng kỳ lạ, 'xoẹt' một tiếng cắm trên một khối nham thạch.

"Cất kỹ, nếu có người tìm phiền phức thì đưa cho bọn hắn nhìn!" Thanh âm của nó vô cùng dễ nghe, thanh thúy êm tai giống như ngọc châu rơi trên bàn, hiển nhiên là đưa tin vật.

Cô gật đầu nhìn về phía hồng vũ kia, thế mà sau khi xích vũ cắm vào nham thạch chỗ đó lập tức tan chảy, trở thành một bãi dung nham quang mang đỏ thẫm lưu động, dịch thể sôi trào diện tích cấp tốc mở rộng.

Mọi người đồng loại lùi lại bởi vì nhiệt độ này quá cao rồi.

Tiểu Hồng Tước khẽ giật mình mắt nhìn mọi người, sau đó há miệng hút vào lông vũ đỏ thẫm quang hoa hừng hực, kịch liệt lấp lóe từng sợi thần hi bay lên chui vào trong miệng của nó.

Cô nhìn nó gật đầu nhẹ sau đó thu hồi hồng vũ.

"Tiểu cô nương, ngươi không tệ nếu có cơ hội chúng ta sẽ còn gặp nhau!" Sau khi nói xong Chu Tước nháy mắt biến mất.

Cô nhìn theo thân ảnh của Chu Tước khẽ cong khóe môi rất khó có ai thấy được.

Phải mất một thời gian rất lâu nơi này mới bình tĩnh trở lại, dân làng bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh mới này, sau khi bình tĩnh lại Tiểu Bất Điểm một mình ngồi bên hồ, ôm hai đầu gối bắt đầu ngẩn người đôi mắt to xanh biếc nhìn hồ nước, thật lâu cũng không có động thái nhúc nhích.

"Hài tử ngươi đang suy nghĩ gì?" Thạch Vân Phong đi tới cũng ngồi trên bãi cỏ xanh bên hồ.

"Gia gia, đã đến lúc ngươi nói cho ta biết" Tiểu Thạch Hạo quay đầu ánh mắt trong trẻo.

"Ân, hết thảy ta đều nói cho ngươi" Tộc trưởng gật đầu Thạch Hạo sớm thông minh không nên đối xử với hắn như một hài tử vô tri.

Thạch Vân Phong đem hết thảy mọi thứ về hắn cho hắn nghe.

Bao gồm cả chuyện Chí Tôn Cốt của hắn bị đoạt đi, phụ mẫu của hắn đã tìm thấy đất tổ địa này rồi mang Tiểu Thạch Hạo đến nơi đây.

Cô cũng ở một bên nghe những cố sự này tự nhiên cô đều biết a, Thạch Hạo sau khi nghe xong đôi mắt đều là nước mắt.

Qua mấy ngày Thạch Hạo rốt cục cũng bình tâm lại, đại chiến kết thúc mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

"Chúng ta cần phải đi ra ngoại giới nhìn một chút xem đây rốt cuộc là địa phương nào, cách Thương Mãng sơn mạch ban đầu bao xa và nơi nghỉ chân lúc đầu của chúng ta ra sao" Thạch Lâm Hổ nói.

"A Thúc hay là để ta đi, ta sẽ xem cẩn thận cùng với Thanh Lân Ưng đại thẩm" cô lập tức mở miệng nói.

"Tỷ tỷ ta cũng muốn đi cùng với tỷ a" Thạch Hạo cũng nhanh chóng nói.

"Hảo!" Cô đáp ứng, sau đó đoàn người rời đi khỏi hồ nước chạy theo hướng mà cô nói.

"A... xảy ra chuyện gì, những sông núi này làm sao vỡ nát như vậy?" Tiểu Thạch Hạo giật mình ngay khi bay ra ngoài vài trăm dặm liền phát hiện trên mặt đất dị thường.

Đại địa rạn nứt âm u đầy tử khí, sơn hà triệt để vỡ ra cắt đứt sự sống, khi đi vào sâu hơn những tàn tích, tường đổ một tòa lại một tòa đại thành bị hủy hóa thành phế tích to lớn, vết máu loang lổ nhưng lại không có hài cốt.

Đi sâu mấy ngàn dặm không tìm thấy một bóng người chỉ còn lại tàn huyết, rất nhiều bộ lạc lớn đều bị hủy diệt cương thổ mênh mông trở thành nơi chết chóc.

"Xem ra những đại tộc kia đều đã bị trận tai họa này hủy hoại" cô chậm rãi mở miệng.

Cương vực 10 vạn dặm đã biến thành một vùng đất chết, sẽ không còn một sinh linh nào sống nữa toàn bộ đều bị xóa sổ.

Thanh Lân Ưng lao xuống dưới một khoảng cách, xoay quanh đại hồ khô cạn.

"Đó là loại sinh vật gì?" Tiểu Bất Điểm hỏi.

Dưới đáy đại hồ khô cạn có một sinh linh nằm ở đó, toàn thân phủ đầy đất không nhúc nhích tựa như đã bị phủ bụi trong nhiều năm, nếu không phải đôi mắt sáng lên thật sẽ khiến cho người ta nghi ngờ rằng nó đã chết từ lâu.

"A... là một con khỉ nó dài một thước, nó... làm sao có ba đầu sáu tay a?" Thạch Hạo giật mình nói.

Toàn thân nó phủ đầy đất vẻn vẹn dài một thước nhưng nó lại có ba đầu sáu tay trông giống như hầu tử nhưng hình như cũng không phải, đây rốt cục là sinh linh gì?.

Tiểu Bất Điểm nghi hoặc đồng thời kinh hãi, 10 vạn dặm tất cả sinh linh đều bị diệt làm sao có thể có một di chủng hình thù cổ quái sống sót? Nó cũng không đơn giản.

Cô nheo mắt nhìn con khỉ kia trong lòng liền minh bạch, đây còn không phải Chu Yếm sao?.

"Đây là Chu Yếm" cô lại lần nữa mở miệng.

"Chu Yếm??" Tiểu Bất Điểm kinh ngạc hỏi lại.

Cô nhìn hắn gật nhẹ đầu, cô bế lên Chu Yếm sử dụng Liễu Thần Hồi Phục Thuật giúp Chu Yếm trị liệu thân thể.

Cô biết Chu Yếm cũng là Thượng Cổ Hung Thú, nếu vận khí tốt thì có thể sẽ đạt được Chu Yếm bảo thuật, mặc dù cô đã thu được Chu Tước bảo thuật nhưng những loại bảo thuật như thế này đối với cô càng nhiều thì càng tốt a.

Dưới sự trị liệu của cô Chu Yếm ba đầu sáu tay đột nhiên phát sinh biến hóa, làn da Chu Yếm không ngừng trút bỏ.

Biến Chu Yếm trở nên tròn vo giống như một cái nắm đấm màu vàng óng, đẩy một cái nói không chừng nó sẽ lăn qua lăn lại như quả bóng vàng.

Xem ra vẫn là giống hầu tử nhưng lại biến thành tròn, ánh vàng rực rỡ nắm đấm lớn, một đôi mắt to đặc biệt có thần so với mắt của Thạch Hạo cũng không kém cạnh, mỗi lần chớp mắt sẽ chớp ra quang manh trong suốt.

"Thật đáng yêu" Tiểu Bất Điểm lập tức nâng nó lên đặt trong lòng bàn tay, hết véo lại đến vò nặn, chảy ra một mảnh quang hoa màu vàng.

"Đáng yêu như thế thì gọi nó là Mao Cầu đi" Thạch Hạo nói.

Cô gật đầu cười, sau đó cả hai mang Chu Yếm về thôn.

Chu Yếm ở cùng một chỗ cô và Thạch Hạo, bởi vì cô dùng Liễu Thần Hồi Phục Thuật trợ giúp Mao Cầu, nên Mao Cầu đặc biệt thân cận với cô, mỗi ngày đều vây ở bên người cô mà cô nhờ vậy mỗi ngày đều có thể quan sát Chu Yếm.

Rốt cục cô cũng nhìn thấy được phù văn trong thân thể của Mao Cầu, lại là thanh âm quen thuộc phát ra.

kí chủ quan tưởng Chu Yếm, đốn ngộ Chu Yếm bảo thuật

Cô lập tức kinh hỉ, cô bắt đầu học Chu Yếm bảo thuật hiện tại cô đã nắm giữ rất nhiều bảo thuật, Chu Tước bảo thuật, Chu Yếm bảo thuật còn có Liễu Thần thuật pháp.

Những thứ bảo thuật này vô luận là bảo thuật nào một khi xuất thế, chỉ sợ sẽ khiến sóng to gió lớn!.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro