Chương 40: Hư Thần Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chớp mắt thời gian nửa năm trôi qua vội vàng, tế linh to lớn đã bị người trong thôn ăn tươi nuốt sống. Thực lực của đám trẻ tăng mạnh, hiểu biết về cốt văn cũng trở nên sâu đậm.

Cô cũng đem pháp Đoán Thể Thuật hô hấp nói ra, sau khi người trong Thạch thôn tu luyện thể chất đều tăng cường rất lớn. Ngoại trừ bọn nhỏ một số người lớn trong thôn cũng bạo phát, tỉ như Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao.

Kỳ thực bọn hắn tu luyện cốt văn lâu hơn bọn nhỏ, tộc trưởng sau khi trở về từ ngoại giới đã đem cốt văn dạy cho bọn hắn, nhưng đã sớm bỏ lỡ thời tuổi trẻ tu hành cho nên thành tựu của bọn hắn cũng không lý tưởng.

Kết quả là bọn hắn tu hành tích lũy nhiều năm dần dần bạo phát ra, Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao thăng cấp Bàn Huyết cảnh, cảnh giới không thấp tu vi thâm hậu.

Thạch thôn hiện tại thật là một ngôi thôn làng đáng sợ, người người đều vô cùng cường đại.

Mấy tháng nữa lại trôi qua, từ khi Liễu Thần ngủ say đã gần một năm, bây giờ Tiểu Bất Điểm đã tám tuổi rưỡi. Trong một khoảng thời gian dài như vậy Tiểu Bất Điểm đun nấu huyết nhục tế linh như một loại bảo dược, tiến hành phụ trợ Tiểu Bất Điểm đã mở ra bốn Động Thiên.

Bất quá tiến bộ nhất là cô, sau khi ăn tế linh thể chất của cô đã được cải thiện lên rất nhiều, thể chất của cô là vô cùng kén ăn nếu chỉ dựa vào rèn luyện hít thở thuật, thể chất của cô thật sự sẽ rất khó để tăng lên.

Nhưng chỉ cần cô phục dụng phối hợp huyết nhục cường đại và bảo dược, thể chất của cô sẽ tăng lên vô cùng nhanh chóng. Trong lòng cô hiểu rõ muốn tăng cao lực lượng cô sẽ dựa nhiều hơn vào việc ăn uống, hiện tại Thạch thôn đã không thể thỏa mãn được cô.

Có lẽ qua thêm chút thời gian, cô phải đi ra Đại Hoang, về phần cảnh giới cô đã mở ra sáu Động Thiên, so với Tiểu Bất Điểm cô còn nhiều hơn hai Động Thiên. Cô hiện tại đã sáu Động Thiên được xem như là người nổi bật, bất quá điều này hiển nhiên không phải mục tiêu của cô.

Chuyện có lợi cho cô đối với con đường Đại Đế chính là cô biết rõ con đường trưởng thành của Hoang Thiên Đế, nếu muốn thành Đế nhất định phải hoàn mỹ mỗi một bước đi.

Cho nên bước đầu tiên Động Thiên cảnh này cô nhất định phải mở ra mười cái Động Thiên.

Nửa tháng sau, gió mát nhè nhẹ, bích hồ sóng gợn điểm điểm, cây liễu yên lặng một năm ở đầu thôn đột nhiên phát sáng, lục hoa ngút trời bao phủ trọn một mảnh sơn mạch lên vầng sáng mông lung.

"A, Liễu Thần, khôi phục" Cây liễu ở cửa thôn vỏ cây đang từ từ tróc ra, xuất hiện một phần nhô ra ráng mây xanh hừng hực, chui ra mấy nhánh liễu mới tất cả đều xanh biêng biếc, quang vụ pha trộn vô số tia khí tượng trưng cho sự may mắn.

Bốn năm cành liễu mọc dài ra, một cành liễu rút ra từ gốc cây cành liễu nhẹ nhàng run lên, sau đó biến thành một cây liễu khổng lồ. Trên ngọn cây liễu rủ xuống một nhánh cây mọc đầy lá liễu xanh óng ánh, từng chiếc sáng long lanh linh vận lưu chuyển nhàn nhạt, một trận mùi thơm ngát tràn ngập không khí.

Mọi người không khỏi ngửa đầu nhìn gốc cây liễu, ánh mắt lộ ra vẻ si mê thật lâu không thể nào hoàn hồn. Cây liễu lần nữa tỏa ra sức sống, lần nữa đứng thẳng.

Người Thạch tộc nhìn cây liễu cao vút ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, trong lòng bọn hắn cây liễu chính là Thần.

"Liễu Thần.... ngươi đã khỏe?" Tộc lão run giọng nói.

"Ta rất khỏe, kết thúc ngủ say" Liễu Thần truyền âm, thu liễm thần hi lục quang rút khỏi núi như thủy triều, sơn mạch khôi phục nguyên dạng.

Liễu Thần lúc này nhìn về phía cô và Thạch Hạo.

"Tu luyện của các ngươi cơ hồ đã đạt đến cực hạn, ta hiện tại đưa các ngươi đến một chỗ, hi vọng các ngươi có thể đột phá" Liễu Thần nhẹ nhàng nói.

Thạch Hạo lập tức kích động hỏi: "Là nơi nào?".

"Hư Thần Giới" Liễu Thần nhàn nhạt nói.

"Hảo!" Cô và Thạch Hạo đáp ứng.

"Được rồi, để ta mở ra thông thiên đạo" Liễu Thần thản nhiên nói, thanh âm mặc dù nhu hòa bình tinh, nhưng lại có một loại uy nghiêm, năm cành liễu tăng vọt hóa thành một chuỗi trật tự thần liên, lao ngược lên trời.

'Oanh' một tiếng, ánh sáng màu xanh hừng hực, khiến cho thiên địa một mảnh ngọc lam năm cành liễu hoa mỹ xuyên thủng thương khung, như mở ra một tòa chi môn pháp tắc.

'Ông' một tiếng khẽ run lên cô cảm thấy tại chỗ rời đi, thông qua môn hộ quang vụ mông lung, cô bước qua đi vào mảnh thiên địa kỳ dị.

"Tới nơi này" Một đạo lực quang nhu hòa phát ra, một cây liễu cháy đen xuất hiện phía trước cắm rễ giữa thiên địa, dẫn cô tiến lên phía trước. Sương mù dần dần tan biến phía trước trở nên trống trải, trông vô cùng thê lương và xa xăm như là một thế giới bị vứt bỏ.

"Nó giống như một mảnh cổ giới hoang phế" Cô ngạc nhiên nói.

Cả hai đến đây lọt vào tầm mắt là hoang vắng, trên đất tràn đầy gạch ngói vụn khắp nơi, từng là cung điện hùng vĩ đã trở thành phế tích một loại khí tức cổ xưa tang thương đập vào mặt.

Cô và Thạch Hạo kinh ngạc nhìn thế giới trước mắt: "Đây là Hư Thần Giới sao?".

"Hư Thần Giới, chính là thế giới tinh thần do các vị Thần Minh tinh thần tạo nên, các ngươi nhục thân không đến nơi này chỉ là tinh thần đến nơi đây" Thanh âm Liễu Thần vang lên.

Liễu Thần thở dài: "Có một loại truyền thuyết thời kỳ Thượng Cổ phát sinh một cuộc đại chiến, dẫn đến thế giới tinh thần này bị hủy hoại, cho nên xuất hiện rất nhiều phế tích"

"Đây là Hư Thần Giới, hai người các ngươi có thể ma luyện tự thân ở đây".

Cô gật nhẹ đầu mang theo Thạch Hạo đi về phía trước, sương mù càng ngày ít đi dần dần tiếp cận một thế giới quang minh, cô và Thạch Hạo cuối cùng cũng đi ra khỏi phế tích, bước lên một tảng đá xanh với những khối phù văn lấp lóe, trên đó khảm mấy khối xương thú trắng muốt.

"Đây là nguyên thủy bảo cốt à, xem ra hiếm quý và trân quý a" Thạch Hạo kinh ngạc, dùng ngón tay sờ muốn lấy nó ra.

'Xoát' còn chưa được hắn có động tác một thông đạo màu vàng xuất hiện, đem hắn trực tiếp dời đi. Đó là một loại cảm giác kỳ quái, cô và Thạch Hạo rời khỏi tại chỗ xuất hiện một nơi khác phù văn dày đặc.

Cũng là một mảnh đá xanh, bán kính khoảng một trượng cũng có khảm mấy khối bảo cốt, lưu chuyển phù văn lực lượng thần bí.

"Tỷ tỷ, ngươi mau xem nơi đây cũng có bảo cốt" Thạch Hạo ngồi xổm xuống, vuốt ve khối xương sau đó đột nhiên dùng lực, muốn đánh vỡ mặt đá đem phù cốt ra ngoài.

Mà thanh thạch này rất cổ quái, rất cứng rắn, hơn nữa mấy khối phù cốt cũng cùng lúc phát sáng, tạo ra hoa văn liên miên thủ hộ nơi đây, tiến hành phòng ngự.

Cô nhìn Thạch Hạo có chút nói không nên lời, cô không có ý định ngăn cản hắn nếu có thể lấy ra bảo cốt này đối với bọn cô mà nói có lợi rất lớn.

"Hắn đang làm gì, tại sao muốn phá hỏng thông đạo?".

"Trời ạ, hắn đang đào bảo cốt trên tảng đá, đúng là cực phẩm, hắn chẳng lẽ không biết đây là thông đạo, căn bản là không thể phá vỡ sao?".

"...."

Một mảnh thanh âm lớn truyền đến, lao nhao rất náo nhiệt.

Thạch Hạo ngạc nhiên nhanh chóng đứng dậy, phù văn bên người dần dần ảm đạm hắn có thể thấy rõ tình huống chung quanh, một đám người vây quanh thanh thạch đối hắn chỉ trỏ.

"Tuổi tác nhỏ như vậy, khó trách cái gì cũng không hiểu, vọng tưởng muốn phá hỏng thông đạo ngoại giới đào đi phù cốt".

"Dù sao cũng đều là cực phẩm, nếu hắn thật sự làm ra chuyện này không phải đại nhân nhà hắn không nói cho hắn biết nên làm gì sau khi vào Hư Thần Giới sao?".

Một lão nhân cười hắc hắc nói: "Những phù cốt này cực kỳ hiếm và trân quý, nếu như ngươi có thể đào ra ta nguyện ý trả đại lượng Tinh Bích đổi lấy".

Cô nhìn sang có hai lão giả đi tới, hai tiểu lão đầu bỉ ổi, một lão đầu có một con chim ngũ sắc đứng trên vai, một người y phục rách rưới trông như hai xú lão đầu.

Cô lập tức nhận ra họ nhất định là Điểu gia và Tinh Bích đại gia. Đừng nhìn Điểu gia và Tinh Bích đại ca như một cậy côn, bọn hắn lại là thủ lĩnh Hư Thần Giới trấn thủ Hư Thần Giới vô số năm, ngay từ thời kỳ Tiên Cổ kỷ nguyên Hư Thần Giới vừa mới mở ra, bọn hắn bị người thần bí đem vào Hư Thần Giới để làm trấn thủ Hư Thần Giới.

Có thể làm trấn thủ linh Hư Thần Giới, lai lịch của bọn hắn không đơn giản.

Chân thân Điểu gia là một Chân Long, được xưng là thiên hạ đệ nhị là một bá chủ cảnh giới Tiên Vương, tại Tiên Cổ kỳ nguyên từng vì Tiên Kim đạo nhân, cũng là một bá chủ Tiên Vương cảnh giới.

Nghĩ tới đây trong lòng cô không khỏi kinh hãi, hai cái lão giả này đều là cao thủ trong cao thủ.

Lúc này có người nói: "Bảo cốt này không thể lấy xuống, muốn lấy được bảo cốt, nhất định phải lập kỷ lục mới".

Cô đối với quy tắc nơi này có chút hiểu biết, nhưng Thạch Hạo lại không biết.

"Ta tốc độ rất nhanh, ta sẽ vượt qua tốc độ cực cảnh" Thạch Hạo nghiêm túc nói.

Cô gật đầu nói: "Ngươi có thể thử xem".

Thạch Hạo gật đầu, xuất hiện vô tận phù văn hắn bắt đầu chạy.

'Sưu' hắn đang lao vùn vụt, thân thể không ngừng vặn vẹo xuyên qua Hư Thần Giới. Một tấm bia đá hiện lên lượn lờ vụ khí, trên đó xuất hiện một hàng chữ mỗi chữ đều phát ra ánh sáng chói mắt 'leng keng' rung động.

"Lập kỷ lục số một tốc độ, khen thưởng một khối phù văn bảo cốt".

Hàng chữ này không ngừng run động, vô cùng sáng chói, chiếu sáng bầu trời như vạn kiếm tề minh, làm kinh động đến tất cả mọi người ở gần.

"Thật đúng là một hạng kỷ lục, Hư Thần Giới đã ghi lại chiêu cáo thiên hạ" Mọi người giật mình, sau đó là một trận nghị luận ầm ĩ.

Cô nhìn Thạch Hạo lập nên kỷ lục, gật đầu tán thưởng, hiện tại cô đã hoàn toàn hiểu được vận hành của Hư Thần Giới này, chỉ cần lập nên kỷ lục liền có thể đạt được bảo cốt.

Bây giờ đầu cô lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

"Tiểu Bất Điểm, ngươi vừa rồi có dùng hết toàn lực không?" Cô nhìn hắn hỏi.

"Không có" Thạch Hạo lắc đầu

"Tỷ...khụ đại ca, ngươi muốn làm gì?" Thạch Hạo nhìn cô định quen miệng gọi tỷ tỷ nhưng nhớ lại trước kia cô bảo nếu có người ngoài thì nên gọi cô là đại ca, cô không muốn để người ngoài biết danh tính của mình.

Cô trên mặt chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, Thạch Hạo nhìn nụ cười bên khóe môi cô hắn lập tức lạnh sóng lưng, hắn biết mỗi khi tỷ tỷ của mình nở nụ cười yêu nghiệt như hoa là sẽ không có chuyện gì tốt.

"Khắc tin tức tương quan, hoàn thiện kỷ lục này" Con chim ngũ sắc trên đầu vai lão gia tử kia nhắc nhở hắn.

Thạch Hạo có chút đại hỉ giơ tay lên, xoát xoát điểm điểm, viết lên trên năm chữ: Thích ăn sữa thú nhất.

Trên tấm bia đá phù văn lấp lóe những chữ viết đều phát ra quang mang, ấn trên đó sáng chói. Tất cả mọi người đều hóa đá, nháy mắt im lặng.

"Có chuyện gì?" Thạch Hạo dự cảm không ổn.

Trong chốc lát, một đám người cười vang miệng khó có thể khép lại, có số người khom người cười rộ. Kim quang xuất hiện trên bầu trời.

"Thích uống sữa thú nhất, lập kỷ lục, số một tốc độ".

Giờ khắc này toàn bộ Hư Thần Giới mọi người đều nhìn thấy, khiếp sợ vô cùng.

"Có người lập kỷ lục rồi?"

"Trời a đến cùng đó là ai?"

"Thích uống sữa thú nhất, là ai, chẳng lẽ là một sắc lang sao?"

"Vô luận là ai, một thiên tài khác đã xuất thế".

Rất nhiều người ầm ĩ nghị luận.

Cô quay lại nhìn mọi người hỏi: "Đúng rồi, chỉ cần phá kỷ lục thì sẽ có khen thưởng?".

Mọi người gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ cần phá ghi chép tiền nhân, Hư Thần Giới sẽ khen thưởng".

Trên mặt cô lộ ra một tia hứng thú.

"Đại ca, thế nào?" Thạch Hạo hỏi.

Cô nhìn Thạch Hạo nói: "Ta sẽ nói cho ngươi phương pháp kiếm lời bảo cốt, ngươi vừa rồi không dùng toàn lực đúng không?. Ta chỉ cần nhanh hơn ngươi một chút phá kỷ lục, sau đó ngươi lại đến phá kỷ lục của ta, ta lại phá của ngươi, như thế này chẳng phải chúng ta luôn nhận được khen thưởng sao?".

Lời vừa dứt mọi người một bộ dáng trợn tròn mắt. Hai vị 'huynh đệ' này là muốn gom hết bảo cốt ở Hư Thần Giới sao?.

__________

Tg: thôi thì tiếp tục nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro