Chương 41: Thạch Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói làm là làm.

Cô lập tức triển khai tư thế, trên thân cô phù văn phun trào, nhanh chóng di động. Tốc độ của cô còn nhanh hơn Thạch Hạo, Dịch Chuyển Tức Thời, thân ảnh của cô qua lại bên trong Hư Thần Giới, lưu lại từng đạo tàn ảnh nhanh đến mức không thể tin.

"Làm sao có thể?"

"Tốc độ này, so với sữa thú em bé nhanh hơn a"

"Trời ạ, nghe nói họ là 'huynh đệ'?"

"Thật là một đôi 'huynh đệ' kinh khủng".

Nguyên một đám người hoảng sợ nói.

Chờ sau khi cô dừng lại, một vệt kim quang trong nháy mắt hiện lên ở trước mặt cô, một thánh bi kim sắc rơi xuống.

"Vượt qua thích uống sữa thú nhất, thu hoạch được một khối Nguyên Thủy Bảo Cốt" thanh âm kia lại lần nữa vang lên.

Những người kia nháy mắt không xong.

"Cái này"

"Điều này sao có thể?"

"Hai 'huynh đệ' kinh khủng a"

"Quá lợi hại".

Cô khắc hai chữ 'Lăng Thiên' trên tấm bia thánh màu vàng.

"Lăng Thiên, phá kỷ lục thích uống sữa thú nhất, trở thành số một tốc độ".

Người bên trong Hư Thần Giới, một đám người chấn kinh vạn phần.

"Làm sao có thể?"

"Ghi chép này bị phá nhanh như vậy?"

"Lăng Thiên này là ai a?"

"Quá kinh khủng đi!".

Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia nhìn hành động của cô và Thạch Hạo, cười ha hả: "Hahaha hai tiểu tử này thật là thú vị, thú vị".

Cô làm xong nhìn về phía Thạch Hạo nói: "Tiểu Bất Điểm, ta không có xuất toàn lực chẳng qua nhanh hơn so với ngươi một chút, ngươi có thể tiếp tục".

Thạch Hạo lập tức nói: "Haha không nghĩ ra đại ca vậy mà nghĩ ra biện pháp tốt, vậy ta sẽ nhanh hơn ngươi một chút, chúng ta liền có luôn có được bảo cốt".

"Hảo" cô gật đầu.

Thạch Hạo lại lần nửa khởi động tốc độ phá vỡ ghi chép của cô.

"Thích uống sữa thú nhất, đánh vỡ kỷ lục Lăng Thiên, khen thưởng phù văn bảo cốt".

Hai cái 'huynh đệ' này xem khen thưởng của Hư Thần Giới là thẻ để Bug sao?.

Bất quá ở những người nơi khác, vẫn chưa rõ ràng tình huống cho lắm.

"Đây là chuyện gì xảy ra a, thích uống sữa thú nhất lại đánh vỡ ghi chép?"

"Hai người này là đang tỷ thí sao?".

Trong lúc bọn họ đang bàng hoàng thì thanh âm kia lại tiếp tục vang lên.

"Lăng Thiên, đánh vỡ ghi chép thích uống sữa thú nhất, trở thành số một tốc độ".

"Chuyện gì xảy ra, bảo cốt của ta đâu?" Cô khó hiểu hỏi.

"Kiểm trắc hai người các ngươi sử dụng quy tắc Hư Thần Giới thu hoạch bảo cốt, Hư Thần Giới chỉ thừa nhận ghi chép của các ngươi, sẽ không khen thưởng" một thanh âm vang lên.

Cô nhíu mày nói: "Đây không phải là quy củ các ngươi đặt ra sao? Các ngươi trước đó có nói là không thể sử dụng quy củ sao?".

Hư Thần Giới lúc im lặng không trả lời.

Cô xem như minh bạch, xem ra Hư Thân Giới này sẽ không khen thưởng bảo cốt, cô lại tựa hồ nghĩ ra gì đó, cô nhớ không lầm thì trong nguyên tác Thạch Hạo đánh nát thông đạo thu được bảo cốt, tổng cộng có bốn khối bảo cốt nhưng thả đi ba khối, hắn chỉ lấy được một khối.

Nhưng hiện tại bọn cô có hai người, chỉ cần Thạch Hạo đánh nát cô đem hết thảy toàn bộ bảo cốt, như vậy là bọn cô có thêm mấy khối bảo cốt rồi.

"Tiểu Bất Điểm, ta nghĩ ra một biện pháp khác có thể lấy được bảo cốt" Cô lập tức ghé vào bên tai Thạch Hạo nói. Dứt lời Thạch Hạo nháy mắt trở nên hưng phấn.

"Biện pháp gì?" Đối với loại chuyện này, Thạch Hạo cảm thấy rất hứng thú.

Trên mặt cô lại lộ ra nụ cười tươi như hoa, nhìn Thạch Hạo nói: "Chúng ta đi đến nguyên thủy thông đạo, lấy ra bốn khối bảo cốt kia".

Thạch Hạo nhìn bốn khối bảo cốt trên mặt đất, hai mắt lập tức tỏa sáng.

"Tiểu Bất Điểm, ngươi tiến hành công kích, đến lúc đó bảo cốt nhất định sẽ bay ra ngoài, ta sẽ phụ trách ngăn lại toàn bộ bảo cốt" Cô nói.

Một khắc sao, toàn thân Tiểu Bất Điểm phát sáng cốt văn các loại xuất hiện, lít nha lít nhít cấp tốc bao phủ nơi này.

"Hắn định làm gì?" Mọi người nhìn chăm chú, chỉ thấy đủ loại ánh sáng bay múa rất nhanh liền bao phủ tảng đá xanh, mọi người vô pháp nhìn thấu tình huống bên trong.

Khí thế của hắn lập tức thay đổi, đôi con ngươi thanh tịnh bắn ra hai đạo điện quang, vung nắm đấm đập về phía tảng đá xanh uy thế kinh người.

"Răng rắc..." cuối cùng dưới lực nhục thân cực cảnh của Thạch Hạo, tảng đá một trượng tứ phân ngũ liệt, mấy khối bảo cốt rơi xuống bãi cỏ.

"Thành công!" Thạch Hạo đại hỉ nhanh chóng nhặt lên một khối phù cốt, trắng noãn sáng lóa long lanh.

Mặt khác mấy khối bảo cốt khác phát sáng, trực tiếp phá không mà đi.

Cô khóe miệng hơi hơi dương lên: "Hừ tới lượt ta".

Cô phi thân lên mặc dù tốc độ của mấy khối bảo cốt vô cùng nhanh, nhưng cô là người sáng tạo qua tốc độ cực hạn, cô thân thủ đem một khối bảo cốt vào trong tay, rồi nhanh chóng di chuyển bắt lấy thêm một bảo cốt, chỉ còn lại một khối sắp bay lên trời cô bộc phát ra tốc độ nhanh chóng vô cùng tận, kéo ra một đạo tàn ảnh tới trên bầu trời đón lấy khối bảo cốt cuối cùng kia.

Thạch Hạo ngẩng đầu lên hỏi: "Đại ca, đã bắt được hết chưa?".

"Hết rồi" Cô gật đầu.

"Haha quá tốt rồi, tỷ... ách đại ca ngươi thật là thông minh" Thạch Hạo tán dương.

Cô mỉm cười: "Không phải ta đã nói đi theo ta, sẽ có đồ tốt dùng sao".

"A, không sai".

Cô và Thạch Hạo hiện tại thu được bảy khối bảo cốt, mà bảy khối bảo cốt này kẻ nào nhìn mà không động tâm a?.

Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn cô, nhìn chằm chằm vào bảo cốt bọn cô vừa lấy được.

"Hài tử cẩn thận một chút a, có ngươi đang chủ ỷ lên bảo cốt của các ngươi" Điểu gia nhắc nhở.

"Sữa em bé bằng không thì bán cho ta đi, như vậy khẳng định các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm" Tinh Bích đại gia nói.

Cô chỉ cười cười: "Không sao, chúng ta không dễ trêu chọc nếu có ai dám đoạt, vậy chúng ta liền thủ hạ vi cường".

Cô và Thạch Hạo đi đến tấm bia đá trước mặt, bắt đầu đọc lại ghi chép trước đó.

"Hỏa Vân Tiên, đạp thiên hỏa mà đi, chi đạo ngự hỏa đạt tới cực cảnh ở Sơ Thủy địa".

Thạch Hạo vẻ mặt nghiêm túc, người này nhất định rất đáng sợ nhưng khi hắn nhìn năm tháng, có chút ngẩn người đây vẫn là kỷ lục mấy vạn năm trước.

Thật vất vả Thạch Hạo mới lật đến phía sau, một cái tên quen thuộc nháy mắt nhảy vào trong tầm mắt, Thạch Nghị!.

Thạch Hạo mắt lộ ra tia sáng xem xét tỉ mỉ, có mấy dòng chữ trên tấm bia đá, ghi chép kết quả: Thạch Nghị, Trùng Đồng Khai Thiên, chém giết chín đầu Thú Vương bên trong trận chiến đầu tiên, số một tại Sơ Thủy địa trảm Vương.

"Số một chém giết sao?" Thạch Hạo lẩm bẩm.

"Thú Vương kia là ở nơi nào, ta muốn vượt qua Thạch Nghị" Thạch Hạo tự tin kiên định nói ra.

Mọi người lại lập tức nhao nhao.

"Đứa bé kia, nói muốn vượt qua Thạch Nghị?"

"Tiểu tử thích uống sữa thú, Thạch Nghị là trời sinh Trùng Đồng, trời sinh Chí Tôn nhưng không dễ như vậy vượt qua".

Tinh Bích đại gia lúc này lên tiếng: "Hài tử, muốn vượt qua Thạch Nghị ghi chép, căn bản là không thể nào".

"Tại sao?" Thạch Hạo khó hiểu.

Tinh Bích đại gia lại tiếp tục nói: "Bởi vì Hư Thần Giới này, không còn nhiều Thú Vương như vậy cho ngươi giết".

"Bất quá Thạch Nghị còn có một hạng mục ghi chép" Điểu gia mỉm cười nói.

Thạch Hạo lập tức nhìn xuống, lấy sức mạnh nhục thân nhảy lên, không sử dụng cốt văn, leo lên một đỉnh núi.

"Lấy sức mạnh nhục thân vượt qua núi, không sử dụng bất kỳ lực lượng nào, hư huyễn hết thảy đều phá vỡ, nêu như thêm hai kỷ lục nay đây là nhân vật tuyệt thế".

"Hài tử, ngươi thật sự muốn khiêu chiến hắn?" Điểu gia vừa cười vừa nói.

Thạch Hạo kiên định nói: "Không phải chỉ là nhảy lên núi sao, ta sẽ leo lên đỉnh núi cao hơn hắn".

Cô cảm nhận được mấy ánh mắt nhìn bọn cô chằm chằm, có một người nhích lại gần.

"Hai tiểu huynh đệ, các ngươi bán bảo cốt này không?" Một người lớn tức cười nói.

Ánh mắt cô sáng lên cô biết những người này đã thích thú với bảo cốt của mình, đang như vây thì tương kế tựu kế, thủ hạ vi cường.

Có vài người đi đến, cầm đầu là một nam tử lộ ra hàm răng trắng như tuyết nói: "Tiểu huynh đệ, bước một bước đến bên này nói chuyện".

"Đừng đồng ý, bọn hắn là tìm ngươi phiền toái, khẳng định là đánh chủ ý bảo cốt trong tay ngươi" Điểu gia nhỏ giọng nhắc nhở.

Cô ánh mắt hướng Thạch Hạo ra hiệu một chút, biết tỷ tỷ của mình lại định làm ra chuyện gì hắn lập tức hiểu ra ý tứ của cô ngay.

Cô cười cười nói: "Hảo".

Cô được người kia đưa đến một chỗ riêng biệt, người kia cười ha hả nhìn cô nói: "Tiểu huynh đệ, lấy ra bảo cốt của ngươi đưa đây".

Cô cười nhạt: "Ta hiểu ý của các ngươi, các ngươi hẳn là đánh chủ ý lên bảo cốt của ta đi".

"Không, không, không, chúng ta là thành tâm cùng tiểu huynh đệ mua bán" Người kia lập tức chế nhạo.

"Ngươi biết vì sao ta theo ngươi không?" Cô cảm thấy dài dòng nên thẳng thắn nói.

"Vì sao?".

"Bởi vì.... ngươi chính là chú dê béo của chúng ta a" Cô nhếch môi.

"Tiểu Bất Điểm, ra tay!" Thạch Hạo lập tức động thủ, hắn một bước lướt ngang mấy chục mét, sau đó hai tay chấn động hai vòng thần nguyệt xuất hiện, dung hợp vào nhau tạo thành cối xay ngân sắc to lớn nghiền ép về phía trước, đoạt lại bảo cốt.

"Bang" trên bầu trời, xích mang thanh âm đáng sợ, đó là mười tám đạo màu đỏ bay tới phát ra tiếng ô ô, một mảnh lớn ánh sáng lượn lờ khí tức kinh người, một cỗ sát khi mãnh thủ Hồng Hoang chấn động thần hồn.

"Bảo cụ!".

"Là một bảo vật cường đại như vậy".

Mọi người kinh hô xem xét tỉ mỉ, đó là 18 xích vũ căn mỗi một cây đều dài đến mười mấy mét, bay đến như mười tám ngọn giáo huyết sắc khí tức hung sát kinh người.

Cô vung ta lên, Liễu Diệp Kiếm xuất hiện trong tay, vung lên một kiếm.

'Ầm ầm!' Phù văn rơi xuống trực tiếp với mười tám xích vũ căn chạm tráng, bộc phát ra hào quang rực rỡ trong nháy mắt đem nó đánh phân tán ra xa nhau.

Liễu Diệp Kiếm bay ra hướng một đầu khác đâm, từng đạo kiếm khí bay đi mỗi lần tấn công sẽ có một kiện phù văn vũ khí vỡ nát, hóa thành tro tàn. Huỳnh quang màu xanh lá nháy mắt hướng tới chém giết mấy người kia.

"Cẩn thận".

"Không ổn, chạy mau".

Đám người bỏ chạy, nhưng đã chậm huỳnh quang xanh lá quá nhanh, tốc độ phi thường đáng sợ, cô lúc này chém ra một chuỗi xiềng xích phù văn màu xanh lá bay ra, mang chúng thành dây trở thành thành tấm khiên thịt người, ngăn trở bảo cụ.

'Xoẹt xoẹt xoẹt' mấy cái tu sĩ trực tiếp bị cô xuyên thủng, nguyên một đám bỏ mạng.

"Cái này, cái này... cái này sao có thể!'.

Đám người kia nhìn thi thể đầy đất đều trợn tròn mắt.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro