Lần đầu tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chắc là mẹ về rồi đấy, để ba ra mở cửa."

Kaiser đang chơi cùng con gái thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài, đoán chắc rằng cái người mình mong chờ cả ngày đã về rồi.

Anh mang theo tâm trạng hào hứng, vừa đi vừa ngân nga ra mở cửa nhà.

"Chị về rồi hả? Hôm na-Ồ..."

Những lời tới bên miệng đột nhiên chẳng thế thốt thành tiếng, Kaiser lặng người đi một lát.

"Hôm nay làm sao?"

Reine hơi nhướng mày nhìn chằm chằm vào anh.

"Chị đưa hắn tới đây làm gì?"

Kaiser có chút chán ghét nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Reine.

"Hả? Xe tôi bị hỏng, nên anh ấy đưa tôi về."

Anh tặc lưỡi một cái, thái độ thể hiện rõ là đang chán ghét.

"Rei, không muốn mời anh vào nhà sao?"

Tên khoai tây trong mắt Kaiser lên tiếng.

"Tất nhiên là phải mời anh vào rồi."

Cô khẽ cong môi nở nụ cười duyên dáng, Kaiser rất thích nhìn cô cười, nhưng bây giờ thì không, anh cố làm cho mình không quá ghen tỵ.

Michael Kaiser này mà phải ghen tỵ với hắn ta á? Không bao giờ có chuyện đó!

"Không."

"Hả?"

Nghĩ là vậy nhưng Kaiser vẫn bộc lỗ rõ sự đố kỵ của mình, anh không nhịn được.

"Pa-chú Michael!"

Cossette từ phía sau ôm lấy chân Kaiser, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn mẹ mình.

"Mama!"

Cô bé cười đến cong cả mắt, Reine nhìn thấy trong lòng liền mềm nhũn, định cúi xuống bế con gái lên nhưng Kaiser đã nhanh hơn một bước bế bổng Cossette lên.

"Sao vậy?"

Reine đờ người, cái tên này lại dở chứng gì vậy không biết?

"Con là Cossette đúng không? Chú là Edgar, mẹ con đã kể rất nhiều về con đấy."

Edgar đưa tay lên muốn chạm vào má Cossette nhưng đã bị con bé gạt phăng đi.

Tốt lắm con yêu!

Khóe môi Kaiser không nhịn được mà kéo lên cao.

"Xem ra con bé có vẻ không thích anh~"

Giọng điệu của anh rõ ràng là đang châm biếm.

"Chúng ta mau vào nhà thôi."

Reine nhận ra bầu không khí không ổn thì vội lên tiếng.

Kaiser không hiểu nổi, tên này rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy? Và tại sao hai cha con anh phải bận rộn cả ngày để nấu cho hắn ăn vậy?

Anh gầm gừ mấy tiếng, tay cầm dĩa chọc chọc vào thức ăn.

Nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ mà Kaiser tức xì khói.

Qua cuộc trò chuyện của hai người thì Kaiser biết được là, Edgar và Reine cùng đi tình nguyện ở một trung tâm bảo trợ xã hội, xe của cô bị nổ lốp nên Edgar đã đưa cô về.

Ai biết được cái xe có bị thủng lốp thật không, hay là do tên này gây ra.

Biết tại sao Kaiser biết không? Cái hồi ở Bastard Munchen ấy, chính anh là người chọc thủng lốp xe của Reine để có cớ đưa người đẹp về nhà mà.

Dù sau đó đã bị Noa phát hiện, nhưng không sao, anh cũng đưa được Reine về nhà vài lần rồi.

Chuông cửa lại vang lên, lần này Reine chạy đi mở cửa, để lại hai người đàn ông và con gái nhỏ ở bàn ăn.

"Chà, có vẻ cậu vẫn không chiếm được tình cảm của cô ấy nhỉ?"

Edgar ngả ngớn, Cossette và Kaiser xù lông.

"Chú nói ít thôi, ở nhà này chú không có quyền lên tiếng!"

Không hiểu vì sao, Cossette không thích người này chút nào, rất ác cảm!

Khóe môi Edgar hơi giật nhẹ nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.

"Miệng lưỡi cũng sắc sảo lắm đấy nhóc, rất giống mẹ con thời trẻ."

Cossette không chỉ có miệng lưỡi sắc sảo giống mẹ đâu, mà còn độc địa chẳng kém gì bố mình.

Cô bé hừ nhẹ một tiếng. Kaiser khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.

"Ông ngoại!"

Cossette vừa thấy người kéo vali vào là ông ngoại mình liền nháy mắt trở nên vui vẻ.

"Chú Noel!"

Edgar cũng rất vui vẻ mà chào hỏi, chỉ có Kaiser vẫn còn lầm lì nhếch mép.

"Lâu rồi không gặp, Edgar."

Kaiser lười biếng nhấc mắt, nhìn người phụ nữ đang đi bên cạnh Noel Noa, rồi lại nhìn đền gã đàn ông kia.

Cảnh tượng này thật quen thuộc làm sao, anh cụp mắt.

Lâu lắm rồi Kaiser mới cảm thấy trống rỗng như vậy, hình xăm trên cổ trở nên ngứa ngáy khiến cho anh chỉ muốn cào cấu nó.

Ký ức Kaiser trở về cái ngày mới đến Bastard Munchen.

Vào cái ngày, gặp lại người ấy lần đầu tiên.

"Này!"

"Hả? Ai vậy?"

Trái tim Kaiser run lên từng nhịp.

"Con biết cậu ấy sao Rei?"

"Không ạ."

Reine ngước mắt nhìn bố mình.

"Cậu biết tôi sao?"

"Tôi-"

Lời đã chuẩn bị đã nghẹn ứ trong cổ họng Kaiser, khó khăn lắm, khó khăn lắm mới có thể có một thân phận xứng đáng để đứng trước mặt người con gái này, nếu như nói ra...

"Tôi là Michael Kaiser."

"Người sẽ trở thành tiền đạo số 1 thế giới trong tương lai."

Michael Kaiser ở cái tuổi thiếu niên ngốc nghếch, đã chọn xuất hiện trước mặt crush như vậy.

Người con gái bật cười.

"Người mới hả? Tiền đạo số 1 thế giời hiện tại là người này nhé, có bản lĩnh thì vượt qua đi."

Ness ở bên cạnh không ngừng giật áo cậu nói nhỏ.

"Kaiser, đây là Noel Noa đấy!"

Thì sao chứ? Kaiser chắc chắn có thể vượt qua anh ta.

Khóe mắt Noa hơi nâng lên.

"Có bản lĩnh, thì chứng mình đi." Sau đó anh liền quay lưng rời đi.

"Tạm biệt~"

"À quên, hình xăm và...mái tóc ấn tượng đấy."

Reine mỉm cười nhìn vào cái đầu tổ quạ của cậu trai trẻ rồi rời đi, để lại cho Kaiser và Ness một nụ hôn gió.

Đó là lần đầu tiên cái tên Michael Kaiser xuất hiện trước mặt Reine.

Cô gái rời đi để lại chàng trai lần đầu dính bả ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả ngày trời.

"Kaiser? Sao vậy?"

"Chẳng gì cả."

Trong mắt Kaiser hiện lên tia chán ghét nhìn về phía Edgar.

Reine cũng cảm thấy có chút tội lỗi, bữa tối hôm nay là Kaiser nấu, vậy mà...

Lát phải xin lỗi sau mới được.

-Hết chương 19-

Vote cho tui đi mí 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro