Chương 8 - 1: Hoa hạ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sen kia nơi chốn muôn hoa.

Sen ơi! Sen đã làm chàng vấn vương.

Nhớ thương nàng, lòng miên man.

Loài hoa kiên cường, mạnh mẽ hiên ngang.

Hoa mộc mạc nhưng thanh cao

Nơi bùn lầy tanh hôi đầy nhuốt nhao

Nàng sen không hề núng nao

Vùng lên khoe sắc hương thơm ngạt ngào…

Vẻ đẹp phụ nữ được bao người so sánh như hoa. Mỗi loài hoa đều mang một vẻ đẹp khác nhau. Nhưng khi đến Trái Đất, loài hoa làm anh vấn vương chính là quốc hoa của đất nước Việt Nam xinh đẹp.

Người ta biết đến anh với cái tên là đội trưởng Kaizo. Anh là một chiến binh nổi tiếng và mạnh mẽ nơi dãy thiên hà mênh mông. Tuy có tổ đội riêng là Team Kaizo của mình nhưng nơi anh làm việc tại Tapop. Một nhóm được lãnh đạo và tạo ra bởi chỉ huy Koko Ci, chuyên tìm kiếm và bảo vệ các quả cầu sức mạnh nằm rải rác xung quanh thiên hà. Tình cờ Kaizo cùng Lahap đồng đội anh và Fang em trai anh được giao nhiệm vụ đến Trái Đất. 

Phi thuyền họ đến bến tàu Rintis, một thành phố trên hòn đảo nhỏ của Malaysia. Sau khi thả em trai tại một nơi nào đó để thằng bé làm nhiệm vụ mà anh giao cho. Còn anh thì dịch chuyển phi thuyền để thằng bé tưởng rằng anh đã rời khỏi Trái Đất. Kaizo tin rằng Fang sẽ sẽ tự hoàn thành nhiệm vụ dù không có anh bên cạnh. Rồi anh dịch chuyển phi thuyền đến nơi mà định vị của anh phát sáng. 

Đó là một đoạn đường khá vắng vẻ đáng sợ. Lại ngay khu ngoại ô đang thi công của thành phố. Sau khi tàng hình phi thuyền, Kaizo cùng Lahap ẩn núp vào một bụi cây lớn trên bãi cỏ rậm rạp.

Từ đằng xa một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh mặc một bộ váy dài caro đỏ trắng đến gót chân. Do tiết trời đêm se lạnh nên cô khoác bên ngoài một chiếc áo hoodie hồng có in hình bánh kem ngọt ngào có dây tia ở giữa. Gương mặt xinh xắn, đáng yêu với đôi mắt bồ câu tròn tròn, long lanh như ngọc. Đôi môi trái tim nhỏ nhắn ửng hồng nhẹ. Mái tóc ngang vai nâu hạt dẻ có cài một chiếc cài nơ tai thỏ sọc hồng xinh xinh xinh. Cô mang vẻ đẹp mộc mạc dễ thương của một cô gái Á Đông thuần túy. Ai nhìn cũng muốn yêu thương và chở che.

Hai người bọn họ núp bên trong bụi cây gần đó theo dõi cô. 

- Có chắc không chỉ huy! Là cô gái nhỏ đó à?

Thế là Lahap cứ luyên thuyên làm Kaizo nhức đầu. 

- Sao sở chỉ huy không để chúng ta bắt cô về cho lẹ. Đứng đây rình mệt muốn gần chết, thật là mất công khi xuống cái hành tinh nhỏ bé này mà.

Kaizo thì rất bực bội vô cùng, anh quay sang quát nhẹ Lahap rồi theo dõi tiếp.

- Im mồm đi! Hiện tại chúng ta nên theo dõi rồi hả tính. Chứ manh động như ngươi cho bị khiển trách à?

Bất ngờ…

Bốn năm người đàn ông da đen sẫm có vẻ là dân bụi bặm từ từ đi tới. Gương mặt đáng sợ nham nhở như lũ sói đang thèm khát con mồi. Cô gái sợ hãi co rút lùi lại như một con thỏ nhỏ khi bị thú săn mồi dồn vào đường cùng. 

Trong khi đó Lahap thì luyên thuyên với Kaizo tiếp. 

- Cô gái nhỏ đó yếu đuối quá! Chúng ta cần ra tay cứu cô ta thôi, không thì nguy mất. 

Kaizo vẫn lạnh lùng và tiếp tục theo dõi. Vì máy định vị của anh đã bắt được một tính hiệu khác.

- Im lặng đi! Có một người khác đang tiến tới đây!

Chợt một cô gái khác cũng đang nhanh chóng đi tới. Thân hình cô tròn trịa nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Làn da không ngăm mà ửng đỏ, trông săn chắc và cứng cỏi. Cơ bắp lộ rõ trong chiếc áo khoác thun đen cổ lọ bó dài tay, nhìn là biết dân nhà nghiệp võ. Quần đen dài qua đầu gối có gắn thêm tà áo bằng vải mỏng màu xám xuyên thấu. 

Gương mặt cô ấy vô vùng phúc hậu và thanh tú như trăng rằm. Đôi mắt phượng to lung linh, sáng ngời như sao với ánh nhìn hiền từ nhưng đầy cương nghị và uy nghiêm. Hàng lông mày cong cong như lưỡi hái tử thần, đen và đậm. Đôi môi chẻ duyên dáng, đỏ thắm với nụ cười nhếch lên đầy khiêu khích. Mái tóc đen dài xoăn buộc cao kiểu đuôi ngựa tung bay trong gió.

Cô uy dũng bước tới, ném túi đồ ăn đang cằm cho cô gái nhỏ kia. Rồi khoanh tay nhìn lũ khốn đầy thách thức. Khi cô xuất hiện, bọn kia có vẻ rùng mình đề phòng lùi lại. Khi đó giọng nói đanh thép như sấm của cô vang lên. 

- Gì vậy mấy chú em! Định làm gì con nhỏ em gái chị vậy?

Cô gái nhỏ kia thì núp phía sau cô gái mới tới khẽ run rẩy nói.

- Chị Isabella ơi! Mau chạy thôi… Bọn chúng…

Cô gái mới tóc xoăn ấy mỉm cười nhẹ nhàng đẩy nhẹ cô gái nhỏ kia sang một bên. Thế là cô chẳng ngại gì, tả xung hữu đột một mình chấp năm tên. Vẻ đẹp mộc mạc theo phong cách Á Đông nhưng mạnh mẽ và ngoan cường vô cùng. Ánh mắt sắc bén tinh như chim ưng linh hoạt để quan sát đối phương ra đòn. Mái tóc buộc cao xoăn lả lướt tung bay trong gió uốn lượn, phất phới theo từng chuyển động của cô ấy.

Kaizo lúc này ngơ ngác quan sát trận đấu không rời mắt. Anh thật ấn tượng với cô gái này vô cùng. Sức khỏe tựa như trâu nước và dũng mãnh như chúa sơn lâm vùng rừng sâu. Đánh nhau với mấy tên đàn ông to cao lực lưỡng chỉ bằng đôi tay cứng cỏi, không một chút tấc sắt. Rìa cánh tay và mu bàn tay quạt thẳng vào khung xương mặt gần cổ một tên khiến hắn ngã dài ra đất. Cùi chỏ chấn thẳng vào gáy một tên. Rồi nhẹ nhàng phóng lên như gió cho mỗi tên một cú đá nháng lửa. Bị ăn vài đòn của cô chúng nằm dài ra đất run cầm cập sợ hãi.

Cô ấy cong môi cười nhẹ, rồi đạp lên một tên. Giọng nói thì thào nhưng đầy băng lãnh của cô vang lên đầy đe dọa.

- Nhớ mặt tụi tao đấy! Lần sau là vào quan tài nhé?

Bọn chúng sợ hãi cong đuôi bỏ chạy. Còn Kaizo và Lahap sau khi chứng kiến trận đấu đẹp mắt lúc nãy thì vô cùng thích thú. 

- Nhìn cô kia  có chút gì đó giống đô đốc Tarung ha đội trưởng? 

Kaizo thì không nói gì chỉ im lặng quan sát. Anh không chỉ thích thú vì trận đấu mà vị chỉ huy trẻ này lại đang không rời mắt khỏi cô ấy. Là cô gái anh dũng nảy giờ chiến đấu với bọn lưu manh kia. Đôi đồng tử đỏ tươi của anh sáng lên. Ánh mắt anh rung động nhẹ một chút.

Còn cô gái kia, sau khi bọn chúng bỏ chạy. Cô ấy đi đến hỏi thăm cô gái nhỏ còn lại. Giọng nói ấm áp, thanh âm trong trẻo. Cô và cô gái kia giao tiếp với nhau bằng tiếng Quảng Đông. 

- Nè! Lần sau đi chậm chút, có gì chị đập tụi nó lẹ hơn. - Tay cô khoác vai cô gái nhỏ kia.

- Hồi nãy đáng sợ quá đi… - Run rẩy oà khóc.

- Ra đời mà nhát như em! Chị chết trên chục lần rồi! Có dăm ba thằng lưu manh thôi mà sao rén thế? - Dịu dàng xoa đầu cô gái đối diện.

Nhìn hành động và cử chỉ của họ, Kaizo có thể suy đoán hai người họ là chị em gái.

Khi thấy anh như mất hồn vì bị cuốn sâu vào đôi mắt lung linh kia. Ánh mắt ấy như kéo anh vào bầu trời rộng lớn của vũ trụ bao la. Còn nụ cười duyên dáng kia thật đáng yêu làm sao. Những cử chỉ ân cần đầy yêu thương của cô nàng ấy thật ấm áp làm sao. Tim anh cứ đập rộn rã khi mỗi lần cô ấy cười. 

"Cô ấy xinh thật! Lại còn thật mạnh mẽ làm sao?"

- Nè chỉ huy! 

Lahap liền lây lây gọi Kaizo Anh giật mình nhìn hắn và nghiêm túc trở lại. Anh nhìn vào máy định vị của mình thì thấy cả hai người họ đều phát sáng. 

"Lạ thật! Cả hai đều phát sáng, vậy là ai mới đúng đây, cô chị hay cô em nhỉ?"

Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi tiếp tục theo dõi họ. Hai cô gái kia vừa đi vừa trò chuyện thâm tình.

- Phiền chị rồi… Mới đến đây công tác đã gặp không ít chuyện với em.

- Chuyện nhỏ thôi mà! Về lẹ kẻo bác gái trông em ạ.

Còn Kaizo và Lahap thì cũng theo dõi sát hai cô ấy về đến nhà. Sau đó anh gửi tính hiệu vị trí của họ về cho tổ chức. Rồi anh cùng Lahap trở về phi thuyền rời khỏi Trái Đất. Tuy nhiên có chút gì đó khiến anh không thể không quên được. Đó chính là hình ảnh mạnh mẽ của cô gái ấy. 

Mạnh mẽ, can đảm, đó là những gì mà lần đầu tiên anh đã ấn tượng với người con gái kia. Nhưng anh không ngờ rằng cô chính là người mà định mệnh an bày cho mình. 

……………………………...

Có bao nhiêu loài hoa nở vào mùa hạ? Mùa mà trong năm với tiết trời oi bức khắc nghiệt…

Nhưng tại chốn đầm lầy nhầy nhụa nhơ nhớp kia. Sen vẫn mạnh mẽ vươn lên trưởng thành. Vừa không ngại sự khắc nghiệt của cuộc sống, vừa không đánh mất đi bản chất lương thiện thuần túy của mình. 

Ở đời cái gì nói ra bằng miệng thì vô cùng đơn giản. Nhưng thật sự khi bạn đối diện với hiện thực. Liệu bạn sẽ như thế nào.

Cô là hoa hạ, nghĩa là loài hoa nở vào mùa hạ. Mùa hạ nắng nóng oi bức, nhưng hoa vẫn tươi tốt tuyệt đẹp. Lại trưởng thành từng ngày qua bao thăng trầm khổ đau. Từ sự ngây thơ chơn chất của một cô bé sống nơi làng quê yên ả. Cho đến khi trở thành một con người thành thục cách sống và đối nhơn xử thế.

Đó chính là con người cô, tên cô là Nhiêu Hạ Hoa. Tuy không xinh đẹp như bao cô gái khác. Nhưng Hạ vẫn chưa bao giờ tự ti rằng mình xấu. Cho nên khi sang nước ngoài cô đã lấy tên mình là Isabella. Da thịt cô tuy không đen hay rám nắng, nhưng mang một màu ửng đỏ do cái nắng đặc trưng của vùng núi Thất Sơn ở An Giang Việt Nam. Thân hình tuy tròn trịa béo tốt do được ông bà ngoại nuông chiều cho ăn đủ món ngon. Nhưng Bella không hề bệu bỡ, vì từ nhỏ đã được ông ngoại và bạn ông dạy cho võ nghệ. Leo núi, lội sông là những trò chơi thường ngày của cô với đám trẻ con trong vùng. Mạnh như trâu bò, dữ dằn và vẫy vùng như mãnh hổ. Đó là những gì mà mọi người trong vùng miêu tả về Bella. 

Cô cứ sống cuộc đời đầy vô tư cho đến khi năm 11 tuổi, bà ngoại qua đời. Nỗi buồn vẫn chưa nguôi ngoai vì người chăm sóc yêu thương mình từ nhỏ đã không còn thì lại thêm một nỗi buồn khác. Vì tương lai của Isabella nên năm lớp tám cô được ba mẹ mình đón về Sài Gòn. Rời xa làng quê yên bình và vùng núi hùng vĩ. Cô phải đến nơi đô thị phồn hoa xinh đẹp.

Nhưng dù phồn hoa, thì nơi đây không hề ấm áp và đầy tình thương như nơi Isabella từng ở. Không hề quen với lũ bạn sành điệu tại trường học Quốc Tế. Lại từng ngày thêm tiền án đánh nhau trong trường học để ba mẹ phải giải quyết. Phải, cô hay bị ba mẹ la rầy và trách mắng. Vì bản thân cô không như em gái mình và bao đứa trẻ nơi đô thị. Bella vừa không được xinh đẹp hay phép tắc. Vì bản thân trước đây cô sống tự do tự tại quen rồi. Nhưng thay vì trách đời và trách mọi thứ đang diễn ra. Isabella chọn thay đổi để bản thân được hòa nhập. Nhưng thay đổi không phải là đánh mất bản thân mình. Để rồi nhìn lại trong gương cảm thấy mình như một người xa lạ. 

Rồi ngày tháng dần trôi, trải qua bao nhiêu phong ba bão tố. Trải qua mối tình đầu đầy đắng cay. Thế giới quan của cô bé nhỏ vùng Thất Sơn đã thay đổi. Nhưng cả chính bản thân của cô bé năm nào nay đã trưởng thành.

Mạnh mẽ hiên ngang để vững bước dù ở bất kì nơi đâu. Dù bản thân không hề giỏi giang nhưng vẫn từ từ đi lên phía trước. Giờ đây cô là một bác sĩ tài năng nơi đất khách quê người. Tính tình mạnh mẽ, phóng khoáng lại đầy tình nghĩa vốn có của cô đều được mọi người yêu mến.

Hoàng hôn dần dần buông xuống tại thành phố Rintis yên bình xinh đẹp của Malaysia.Trên vỉa hè màu gạch đỏ trải dài tại công viên Rintis. Từng hàng cây xum xuê mát mẻ mộc trên thảm cỏ xanh um tùm. Khóm hoa dâm bụt quốc hoa Malaysia nở rộ tươi thắm đủ màu sắc khác nhau. 

Bella cùng với chú chó giống golden màu kem sữa tên Lucky của mình cùng nhau đi dạo. Chú chó tung tăng chạy nhảy, cằm dây xích của nó Bella không thể nào đi vững nổi. Nhưng cô chỉ mắng nhẹ nó một tiếng mà thôi. Bởi vì cô yêu nó nhiều lắm, từ khi có nó cô cảm thấy cuộc sống mình ngày càng xinh đẹp hơn.

……………………………………..

Một năm sau, sau hai lần đến Trái Đất làm nhiệm vụ. Kaizo đã học được nhiều điều tại hành tinh này. Vừa qua bài học đó là từ một cậu bé là bạn của em trai mình là Boboiboy. Hành tinh này để lại cho anh nhiều ấn tượng và bất ngờ vô cùng. Nên khi được giao nhiệm vụ trở lại nơi đây, anh vô cùng hài lòng chấp nhận. Nhiệm vụ lần này của anh cũng liên quan đến hai cô gái lần trước anh gặp. Nhưng hiện tại anh sẽ trực tiếp theo dõi họ. 

Nhà anh và em trai hiện tại được chuyển tới gần kề một tiệm mì gia truyền của người Hoa. Tiệm mì đó cũng là nhà của cô gái nhỏ mà lần đầu tiên anh gặp ở Trái Đất. Cô ấy tên là Hoàng Thuần Hi, tên mọi người hay gọi cô là Tiffany. Một cô y tá tập sự đáng yêu nhưng mong manh vô cùng.

Kaizo cũng không ít lần hỏi thăm cô ấy về tung tích của cô gái còn lại.

- Tiffany này! Cô không còn một người chị em gái nào sao?

Tiffany dịu dàng mỉm cười với anh, một nụ cười tỏa nắng và tươi tắn làm sao. 

- Dạ! Em là con một, mẹ có mỗi mình em thôi à.

- Thế? Tôi nghe Pang nói là cô có một chị gái là bác sĩ ấy?

- Chị gái? Bác sĩ… À chị Isabella. - Cô mỉm cười tinh ranh. - Chị ấy ở khu phố bên kia, bác sĩ Isabella là sếp em thôi không phải chị ruột em thưa anh.

Kaizo hơi tiếc nuối vì đã lầm lẫn cô ấy và cô gái kia là chị em. Không phải là anh có ý gì đâu, nhưng nghĩ như vậy thì anh hơi gian dối với bản thân tí. Vì anh vừa hứng thú với cô và cũng vì công việc. Dù sao máy phát tính hiệu của anh lúc đó gặp cô đã phát sáng cực đại vô cùng. Nhưng nếu hai người họ là bạn thân thì sớm muộn gì anh cũng gặp lại cô ấy mà thôi.

Hoàng hôn xuống tại thành phố bãi biển Rintis yên bình. Trên vỉa hè màu đỏ gạch tại công viên thành phố. Anh đang thẫn thờ đi dạo chờ dưới bóng cây xum xuê mát mẻ. Chợt…

- Lucky này! Từ từ thôi nào!

Một giọng nói quen thuộc từ xa vang lên làm Kaizo giật mình quay lại. Phía xa xa tận con đường bên kia khuất xa khóm hoa chắn giữa hai bên. Mái tóc đuôi ngựa xoăn bồng bềnh tung bay trong gió. Đôi mắt lung linh như sao trời đã chìm vào tâm trí anh từ lâu một lần nữa lại hiện hữu. Khi đã xác nhận đó là cô anh liền nhanh chóng chạy theo phía sau. Nhưng bóng hình đó vút nhanh như gió đã khuất khỏi công viên và hòa vào biển người mênh mông. Kaizo thất vọng thở dài, nhưng rồi từ từ anh cũng sẽ được gặp lại cô mà thôi.

Ngày hôm sau cũng là buổi chiều tại thành phố bãi biển Rintis này. Đường phố rộn rã với hàng cây xanh mát mẻ và nhà những ngôi nhà cao tầng xen kẽ nhau. Giữa biển người mênh mông rộng lớn. Mái tóc đuôi ngựa bồng bềnh đó vẫn tiếp tục xuất hiện. Nhưng lần này hình ảnh ấy hiện trong chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Từng làn gió thoáng qua, mái tóc xoăn ấy tung bay cùng với cánh áo trắng cũng lả lướt theo làn gió. Hình ảnh này làm anh liên tưởng tới đôi cánh trắng của thiên thần.

Cô lướt qua anh nhẹ nhàng, nhưng anh nhận ra cô lên dừng lại một chút. Thật sự anh đã lầm, ban đầu cứ ngỡ cô là người Hoa như cô gái hàng xóm hiện tại ở Trái Đất của anh. Nhưng thật ra cô lại là người Việt Nam, hèn gì họ không có mối quan hệ huyết thống gì. Anh biết được điều này qua thiết bị định dạng ngôn ngữ khi nghe cuộc nói chuyện của cô và mẹ qua điện thoại.

Đó chưa là gì khiến Kaizo phải ấn tượng cô nhiều như vậy. Khi nhìn thấy cô không ngại nguy hiểm khi lao ra cứu bà cụ đang qua đường mém bị xem va phải. Khi đó do quán tính cô suýt ngã sõng soài. Anh nhanh chóng đã đỡ lấy cô từ phía sau. 

Lúc đó ánh mắt họ đã chạm vào nhau. Đôi mắt long lanh như sao trời của cô chạm lấy đôi mắt đỏ tươi sắc bén nghiêm nghị của Kaizo. 

…………………………………..

Định mệnh thật khéo an bài, nên đã để cho hai người họ dù ở cách xa nhau bao nhiêu triệu năm ánh sáng nhưng vẫn tìm được đến với nhau. Trùng hợp hơn Isabella lại là người mà anh cần tìm. Thời gian đã kéo cho hai người họ lại gần với nhau. 

Cô là hoa của mùa hạ nóng bức, cũng là loài hoa vốn sinh ra từ vùng đầm lầy đầy tanh hôi kia. Dù xuất thân cao quý, học vấn lại hơn bao người. Ai cũng nghĩ rằng cô ấy luôn hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng nào ai biết được những thăng trầm mà cô phải trải qua. 

Isabella là một cô gái người Việt gốc Triều Châu. Nhưng cô lại được sinh ra và lớn lên tại đất nước Việt Nam xinh đẹp. Mẹ đẻ của cô cũng là một người phụ nữ Việt Nam khí phách. Bà cũng là một đứa con trưởng thành tại đất An Giang đầy nắng. Sĩ khí của Isabella đặt hình thành từ chính quê hương mà cô đã cất tiếng khóc chào đời. 

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro