Chương 14 APTX-4869

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Rẹt!!

Tiếng rèm cửa được kém ra, Louis nhìn thành phố Beika lúc 6 giờ vắng vẻ và yên bình thì nhẹ mỉm cười. Có lẽ đã quá quen với việc 6 giờ thức dậy chuẩn bị đi học ở Việt Nam trong tiền kiếp cho nên kiếp này hắn vẫn luôn giữ thói quen này. Ở Nhật hay Mỹ gì cũng vậy, tất cả đều vào học lúc 8 giờ kém 15 phút, so với hắn thì nhiều thời gian ngủ hơn

Louis từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo thể thao mặc vào sau đó đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho cô Elena chú Atsushi. Hắn cũng không nói dối Shinichi và tiến sĩ Agasa, cô chú quả thật làm ở viện nghiên cứu A.M đi rất sớm mà về lại rất khuya. Cho nên hắn thường hay giúp cô chú làm đồ ăn sáng và bento trưa

Sau khi làm xong hắn để lên bàn sau đó cầm theo chai nước lạnh ra ngoài chạy bộ. Hắn đôi khi rất ngại ăn sáng cùng cô chú, bởi vì hắn cảm giác mình giống như bóng đèn vậy. Chạy bộ buổi sáng thật ra là để cho hắn làm quen khu Beika này, thật may mắn lúc trước từng đi Nhật lại thêm hắn trí nhớ tốt cho nên ghi nhớ rất tốt

Trên đường chạy bộ dĩ nhiên không thiếu những cái nhìn của người đi đường, thậm chí có người còn lộ liễu đến mức chụp ảnh hắn. Louis dĩ nhiên không quan tâm nhanh chóng đi về nhà

Lúc hắn về nhà đã tầm 8 giờ, Louis cũng không vội đi tắm mà là đi khắp nhà sắp xếp lại đồ đạc; chỉnh lại bộ sô pha, dem dụng cụ làm bếp đặt vào ngăn tủ trong bếp, cũng đem thức ăn mua ở siêu thị sắp xếp vào tủ lạnh...

Nói thật, làm việc nhà thật sự rất mệt mỏi, lúc hắn làm xong đã là 9 giờ 30 phút, toàn thân nhơ nhớt lấm lem mồ hôi. Louis quả thật không chịu nổi cho nên đi liền đi tắm

Sau khi hoàn thành xong đã là 9 giờ 45 phút, cầm lấy cái nón lưỡi trai dội lên hắn liền đi ra ngoài. Hôm nay hắn có việc cần làm cho nên ngoại trừ áo sơ mi và giày là màu trắng còn lại đều là đen

.......

Tropical Land

Louis ngồi ở băng ghế bên trong Tropical Land, trên tay cầm một tờ báo, cố ý hạ thấp mũi lưỡi trai xuống làm bộ như đang đọc báo nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào cửa vào của Tropical Land

Shinichi và Ran đã nói sẽ đến Tropical Land lúc 10 giờ, hắn đến đây sớm khoảng 5 phút và bây giờ hắn vẫn chưa thấy Kudo Shinichi và Ran Mouri đến. Hắn chính là đang đợi bọn họ

" Ayumi chúng ta chơi cái gì trước đây? "

" A...chúng ta chơi vòng đu quay trươca được không? "

" Ây, xuất phát!! "

Đúng lúc này từ cửa vào Tropical Land xuất hiện ba đứa nhóc, Louis biết ba đứa nhóc này là Ayumi, Mitsuhiko và Genta

Louis khẽ mỉm cười, hắn đột nhiên cảm thấy nếu bên cạnh mình có thêm ba đứa nhóc vậy khi gặp Shinichi sẽ không bị nghi ngờ. Hắn bỏ xuống tờ báo không hề đọc, tiến lại chỗ của ba đứa nhóc hỏi han

" Đám nhóc con, cha mẹ của các cháu đâu? " Louis chặn lại ba người Ayumi hỏi

Do hắn đi Tropical Land đã đeo mũ lưỡi trai rồi căn bản không có đeo khẩu trang cho nên toàn bộ gương mặt đều show ra cho bàn dân thiên hạ xem. Hắn đối với loại ánh mắt đó xem đã thành quen, hắn cũng không cần quan tâm đến bọn họ, bởi vì đám người đó hắn chẳng quan tâm ai cả

Dung mạo của Louis thật sự đẹp trai, đây là điều không bàn cãi. Không chỉ hắn, mà ai trong Detective Conan miễn mà thông minh thì đều đẹp trai. Mà gien của Louis lại tốt hơn mọi người rất nhiều, cho nên lần đầu tiên gặp mặt, chỉ bằng dung nhan này thì ấn tượng hắn để lại trong lòng người khác cực kỳ sâu và trẻ em cũng không ngoại lệ

" là bọn em đến một mình " Ayumi mặt hơi đỏ lên, không do dự nói

" Ồ, anh cũng có một thằng em trai nhưng em trai của anh hôm nay không đến chơi cùng anh, các em có thể chơi cùng anh không? " Louis ngồi xuống ngang bằng Ayumi, mỉm cười nói, vừa nói vừa vươn tay nhéo nhéo mặt Ayumi

Chỉ nghĩ đến cô bé lạnh lùng nhà hắn lại lần nữa quay về bộ dáng trẻ con là hắn lại cảm thấy hứng thú rồi

" A...anh không cần nhéo mặt em..."

Tuy rằng đoán được Louis không phải người xấu nhưng Ayumi vẫn rất do dự lựa chọn

" Mẹ tớ từng nói, không nên tùy tiện tin người lạ " Mitsuhiko nhỏ giọng nói với Ayumi

Louis thấy bọn họ do dự liền nở nụ cười chí mạng nói " Hôm nay anh bao các em chơi "

" Cảm ơn anh "

Ayumi và Genta liền vui vẻ kêu lên, ngay cả câu nói không nên tùy tiện tin người lạ của Mitsuhiko cũng bị bọn họ quăng ra sau đầu

Nhóc con mà, ai mà chẳng tham vui?

" Anh trai em gọi là Yoshida Ayumi "

" Còn em là Kojima Genta "

" Em là Tsuburaya Mitsuhiko "

" Còn anh là Louis Williams " Louis nhẹ giọng giới thiệu

" Anh là người nước ngoài sao? " Mitsuhiko là cậu bé thông minh lạnh lợi, cho nên nghe cái tên không giống người Nhật này liền hỏi

Louis gật đầu " Đúng vậy, anh mới từ Mỹ trở về, cảm thấy Tropical Land này rất vui cho nên muốn đến chơi thử "

Bọn nhóc nhẹ gật đầu xem như đã hiểu, nhưng ánh mắt lấp lánh đó như xem minh tinh là sao?

" Được rồi, anh dẫn bọn em đi chơi "

.....

Louis bồi ba đứa nhóc này đi chơi cả buổi sáng, cùng bọn nhóc đó chụp rất nhiều hình, chụp riêng cũng có. Buổi trưa lại mời bọn họ đi ăn một bữa thật là no, đương nhiên cả buổi đi chơi này hắn có nhéo mặt của Ayumi một số lần. Không thể trách hắn, mỗi lần nhìn thấy Ayumi hắn lại liên tưởng đến bộ dáng teo nhỏ của Shiho...ôi...bộ dáng đó...rất dễ thương!

Buổi chiều thì hắn bồi đám nhóc chơi tàu lượn siêu tốc, có lẽ đến đây là kết thúc, bọn nhóc phải về nhà rồi

" Anh Louis chúng ta còn có thể gặp nhau sao? " Ayumi trước khi đi về liền quay lại hỏi Louis

Ngay cả Genta và Mitsuhiko cũng khẩn trương đợi Louis trả lời, một onii-chan đẹp trai như vậy, lại còn mời bọn họ ăn, trong lòng đám nhóc Louis chính là một người rất rất rất tốt, cho nên đám nhóc muốn gặp lại

Louis nhẹ gật đầu

" Anh ơi, tạm biệt "

" Tạm biệt anh "

Nhìn thấy Louis gật đầu bọn nhóc không khỏi vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt

Nhóc con là vậy luôn dễ rất tin người và mau vui vẻ

Sau khi tiễn đám nhóc về nhà Louis liền quay lại Tropical Land, lúc hắn quay lại đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sát chạy vào chỗ tàu lượn siêu tốc mà hắn từng chơi. Xem ra vụ án đã xảy ra, đúng là chỗ nào có Kudo Shinichi chỗ đó có án mạng

Mang theo tâm thái xem kịch Louis hạ thấp mũi lưỡi trai xuống, hướng về phía tàu lượn siêu tốc đi tới. Hóng drama luôn là một sở thích của tất cả mọi người, lúc Louis đi đến hiện trường quanh vụ án đã quây kín người

" Sự thật chỉ có một, hung thủ chính là chị ấy "

Louis rất có hứng thú nhìn Kudo Shinichi, đôi khi hắn phải công nhận người này thật sự rất thông minh. Cậu ta đối mặt với hiện trường do hung thủ dựng lên, đối mặt với bằng chứng ngoại phạm cùng thủ thuật tinh vi nhưng cậu ta vẫn có thể tìm ra manh mối và phá án được.

" Tất cả lỗi đều là của anh ta!! Anh ta đã vứt bỏ tôi! "

Kết thúc rồi.

Nhìn hung thủ khóc, nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của bạn bè cô ta, càng nhìn thấy Ran thương tâm. Lòng Louis lại bất biến giữa dòng đời vạn biến

Vụ án kết thúc, Louis cũng rời đi, động tác của hắn thật nhanh, căn bản không ai phát hiện sự tồn tại của hắn

.......

" Xin lỗi Ran, cậu về trước đi..."

" Shinichi..."

" Tớ sẽ đuổi theo cậu ngay..."

Louis đứng dựa vào vách tường bên kia, tận mắt nhìn thấy một màn này, đây chính là khoảng khắc uyên ương chia lìa a, hắn cũng không muốn ngăn cản. Nếu ngăn cản hắn làm sao gặp được tiểu Ai, làm sao giúp cô chú cứu ra Akemi

Vậy nên cứ để mọi thứ chạy đi.

Có lẽ Ran bây giờ đang rất hụt hẫng đi, thậm chí là lo lắng, linh cảm cho nàng biết....nàng và Shinichi...sẽ không bao giờ gặp nhau nữa

Một linh cảm không lành.

Louis khẽ thở dài một hơi, dù ở khoảng cách xa nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ gương mặt mất mát của Ran

Gin a...

" Trò chơi thám tử...đến đây là kết thúc rồi! "

" Đại ca? "

Đúng mà Louis chậm rãi đi đến hiện trường vừa đến đã nhìn thấy một màn này

Gương mặt ngày thường vẫn luôn ôn hòa, cười cười với mọi người nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là một gương mặt rất lạnh lẽo. Ánh mắt cũng lạnh lẽo lại tựa như một thứ vũ khí đáng sợ

" Chà chà~~ vậy mà gặp phải một màn này, ta nghĩ mình nên làm gì đây " Louis chậm rãi đi đến, rất là thản nhiên chơi đùa con dao gọt hoa quả trên tay

Cái gì?? Nơi này vẫn còn người?

Nghe thấy một giọng nói khác Gin và Vodka không khỏi chấn động, vội vàng quay đầu lại

Trong đêm tối nương theo một chút ánh sáng của vòng du quay khổng lồ Gin và Vodka mhìn thấy một nam tử cao gầy. Mái tóc của hắn đặc biệt nổi bật trong đêm, bởi vì nó có màu trắng, màu trắng trong đêm tối thật lạnh lẽo. Trên mặt đeo thêm một chiếc mặt nạ đi đi gần hết gương mặt, chỉ lộ ra góc cạnh cằm và nụ cười lạnh lẽo kia

Nhìn thấy hắn, thân hình của Gin không khỏi cứng lại



" Làm sao?....Không nhận ra tớ sao? "

Louis mỉm cười nhưng nụ cười đó vào mắt Gin thật lạnh lẽo và đầy ớn lạnh

Giọng nói của hắn bây giờ cũng rất xa lạ, nó mang âm điệu xa cách và lạnh nhạt - là giọng nói kiếp trước của hắn.

Là hắn!

Người này so với hai năm trước quả thật vẫn rất giống nhau...vẫn nụ cười đó và cách nói chuyện đó...nhưng nó lạnh lẽo hơn.

" Ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây? " Giọng của Gin trầm thấp, ngay cả hắn cũng không nhận ra, mình có chút khẩn trương

" Đi chơi một chuyến, thật không ngờ lại gặp được cậu a...Gin " Louis chậm rãi nói, xem ra trong lòng Gin, hắn lưu lại cho Gin bóng ma tâm lý không nhỏ

" Ngươi muốn làm gì? " Gin nghẹn lại hỏi

Kẻ đó xem hắn là bạn bè nhưng hắn không muốn coi kẻ đáng sợ đó là bạn bè

" Nếu đã đụng phải ách phải có thu hoạch đúng không? " Louis sau đó đưa tay ra, mỉm cười " Một là đưa, hai là tớ cướp "

" Ngươi nghĩ mình là ai? " Gin còn chưa nói, Vodka đã móc ra súng ra ngắm về phía Louis

" Gin...đây là cách cậu đối đãi với bạn bè sao? " Louis bình tĩnh đối mặt với họng súng của Vodka

Ban nãy khi Vodka móc súng ra, trong lòng Gin không khỏi run lên, hắn cực kỳ khẩn trương, chăm chú nhìn về phía Louis. Nhưng hắn phát hiện Louis không có bất kỳ hành động nào, điều này khiến hắn kinh hãi. Không lẽ đi qua hai năm, thực lực của hắn ta yếu đi sao? Không phải tốc độ của hắn ta là nhanh nhất sao? Làm sao sẽ để người khác móc súng ra trước?

Hai năm trước...không phải như vậy...

" Gin, đây là đồng đội của cậu sao, vậy để tớ...thay cậu giáo dục "

" Chết tiệt, ngươi có nghe ta nói hay không " Vodka cảm thấy chính mình đang bị Louis coi thường cho nên liền tức giận, hơn nữa đại ca cũng không nhắc nhở hành vi của hắn, cho nên hắn không chút do dự liền bóp cò súng

- Bằng!!

Tiếng súng vang lên, nhưng không phải súng của Vodka mà là súng của Louis!

Trên tay của Louis không biết từ khi nào xuất hiện một khẩu súng, hắn lập tức bắn vào cánh tay của Vodka, ở khoảng cách gần như vậy, cánh tay của Vodka ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu liên tục trào ra ngoài, súng cũng vì thế mà rơi trên đất

Khi nào? Hắn khi nào rút súng ra?

Đồng tử của Gin kịch liệt co rút lại, ánh mắt của hắn nhìn Louis mang theo sợ hãi. Sở dĩ hắn không lên tiếng ngăn cản Vodka là vì muốn kiểm nghiệm một thứ, thì ra...không phải hắn ta yếu đi...mà là hắn ta mạnh hơn.

Vodka ở bên cạnh cũng sợ hãi nhìn Louis, hắn nhìn xuống cánh tay bị viên đạn xuyên qua, ánh mắt không khỏi ngây ngốc, trong nhất thời không cảm nhận được đau đớn

" Chậc chậc chậc, hà cớ gì phải cứng đầu như vậy a Gin. Tớ đã không muốn động rồi, bây giờ thành như vậy, thật là mích lòng đôi bên, vẫn là ngoan ngoãn một chút, như vậy mới giữ được mạng. Tiền thì có thể kiếm lại nhưng mạng thì không kiếm lại được đâu, tớ nói đúng không Gin? " Louis mỉm cười, thực lực của hắn, đôi khi hắn còn không biết giới hạn của mình là đâu nữa mà

" Đại ca?...." Lúc này Vodka mới cảm nhận được đau đớn, mồ hồi cũng ứa ra ướt đẫm cả áo. Hắn bây giờ ước gì nhanh chóng dem tiền giao cho người trước mặt, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, bất quá...hắn không thể làm chủ, chỉ có thể nhìn Gin

" Cho hắn! " Gin chua xót nói

" Như vậy không phải tốt hơn sao " Louis nhận rương tiền từ tay Vodka, một trăm triệu yên...ân...đủ mua mấy chục túi đồ hiệu cho Shiho

Bất quá...thứ hắn cần chính là APTX-4869 không phải tiền...hắn đủ tiền nuôi Shiho cả đời rồi. Hắn chỉ muốn thuốc để nghiên cứu ra thuốc giải

" Thứ thuốc ban nãy tớ rất hứng thú. Gin cho tớ 1 hộp đi " Rõ ràng không đội trời chung với Gin, nhưng nói chuyện lại tỏ vẻ rất thân

Gin bị hắn gọi lại liền hoảng sợ, còn sợ rằng hắn giết người diệt khẩu

" Thuốc không thể cho ngươi! "

Mặc dù Gin rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng thuốc là cơ mật quan trọng của tổ chức, hắn không dám tiết lộ ra ngoài

" Nga, không thể cho tớ? Vẫn là hai lựa chọn, cậu chọn đi " âm lượng lần này nặng hơn lần trước, sát khí cũng xuất hiện

Sắc mặt Gin liền biếnđổi, hắn cân nhắc một chút sau đó móc ra hộp thuốc ném cho Louis

Louis cầm lấy hộp thuốc, hắn không sợ Gin sẽ lừa mình...hắn không có cái gan đó

Louis dựa vào vách tường nhìn bóng dáng của Gin và Vodka dần khuất bóng

Hai năm trước hắn đã được chú Nier huấn luyện, là...huấn luyện làm sát thủ!

Cũng vào hai năm trước một lần tình cờ khi hắn thực hiện nhiệm vụ ở Nhật đã đụng mặt Gin. Thực lực của Gin rất mạnh nhưng đối mặt với một thám hiểm gia được huấn luyện binh chủng hơn nữa còn là binh chủng vương thì xui cho hắn.

Nhìn Kudo Shinichi ngất xỉu nằm bên cạnh, Louis nhẹ đi lại

Shinichi cậu phải chịu ủy khuất một chút rồi, nếu cậu không teo nhỏ thế giới này sẽ không vận hành

Louis ngồi xuống nắm cổ áo Shinichi lên nhét vào miệng hắn 1 viên thuốc

Nhóc con...lần sau có thuốc giải cho cậu một viên.

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro