Chương 10. Chính văn: Dưới tán hoa anh đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến lúc lạnh lẽo sương đêm làm mát lạnh hắn làn da, Kaede rốt cuộc chờ tới một chiếc đi ngang qua taxi.

Hắn ngồi dậy phủi trên người không tồn tại tro bụi, bước lên taxi báo ra trường cảnh sát địa chỉ.

Ngồi trên ghế sau, Kaede nhắm mắt dưỡng thần. Không phải vì mệt mỏi, hắn chỉ là không muốn để ý hàng loạt điểm đáng ngờ đang bày ra trước mặt.

Lúc xe mới khởi động, đồng hồ tính đoạn đường để quy ra tiền trên xe hiển thị đã đi được 1.25 km. Kaede coi như tài xế quên điều chỉnh lại từ sau chuyến đi trước. Hoặc có thể là gian manh tài xế cố tình nâng phí xe. Hắn không nhắc nhở.

Qua hành động nhỏ cho thấy tài xế thuận tay trái nhưng gạt tàn thuốc trong xe cùng với một vài vật dụng như khăn giấy, vỉ kẹo cao su, chai nước,... lại nằm thiên về bên phải. Kaede coi như đây là cá nhân nghịch lý trong thói quen. Hắn không có ý kiến.

Nhưng mà, cho dù đều là xe ô tô, mỗi chiếc xe sẽ có đặc điểm riêng của nó. Tay lái có điêu luyện cỡ nào lần đầu tiên điều khiển một chiếc xe không phải của mình, việc thể hiện ra một vài chi tiếc mới lạ là không tránh khỏi.

Giống như trước mặt hắn vị này.

Vô lăng xe hơi chút có vấn đề, tài xế đại thúc lúc đầu điều khiển có vẻ khá gượng gạo.

Một người tài xế chỉ lo ngồi một chỗ lái taxi lại sở hữu chắc nịch cơ bắp do thường xuyên vận động mà ra.

Nếu giải thích vị này đại thúc chỉ vừa đổi nghề, mới mua second-hand lại hoặc là mượn xe của người khác lái taxi, trước đây là làm công việc tay chân. Vậy chúng ta cần tìm xem công việc tay chân nào sẽ khiến người trên bàn tay xuất hiện thương kén.

Nghĩ đến các loại tình huống, Kaede cảm thấy nếu đại thúc này vừa kiếp xe của một vị xui xẻo tài xế nào đó tới cho hắn đương tài xế, hắn rất vui lòng đi một chuyến xe miễn phí, sau đó cung cấp cho phòng giam của Sở cảnh sát Đô thị thêm một miệng cơm.

Nói đùa một chút thôi. Làm gì có tên cướp nào ngồi ra được loại này nghiêm chỉnh khí khái, đầy quân nhân hơi thở tư thế.

Nếu hắn thật sự đem nhân gia đưa đến Sở cảnh sát, biết đâu chỉ là làm công ích đưa cảnh sát về quê quán.

Vụ án trên Shinkansen đoàn tàu chưa được giải quyết, có thể là Sở cảnh sát Đô thị cảm thấy sẽ có người nhằm vào hắn mà phái ra bảo hộ.

Nhìn xem, tài xế đại thúc tuy che giấu rất khá nhưng thường thường sẽ thông qua kính chiếu hậu mà quan sát hắn, trong ánh mắt còn chất chứa đầy lo lắng, quan tâm đâu.

Xe chạy gần đến nơi, Kaede dứt khoác xuống xe cách trường cảnh sát một đoạn.

Nhìn tài xế thúc thúc có phần do dự khi tính phí xe. Kaede lúc đó thật sự rất muốn nói nếu thúc không nghĩ thu phí ta cũng không có ý kiến gì đâu.

Tuy vậy, thanh toán xong phí xe, chiều dày bóp tiền mỏng hơn phân nửa, Kaede một chút tiếc nuối cũng không cảm thấy.

Dù sao đây là tiền của phi nghĩa.

Vả lại hắn ngay từ đầu làm tiền chính là để trả phí taxi.

2 giờ sáng.

Vầng trăng treo cao trên đỉnh đầu, sáng bạc ánh trăng ôn nhu sái lạc khắp không gian.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa anh đào. Vài cánh hoa hồng nhạt theo ngọn gió nhẹ nhàng từ cảnh giáo tường rào bay ra ngoài bị Kaede giơ tay đón lấy.

Thật mềm mại, cũng thật mỏng manh.

Kaede thích hoa. Nhưng so với nhiệt liệt hoa hồng, hay yếu ớt anh đào, hắn càng ưu ái Nemophila.

Thanh niên chợt nghĩ tới, thời gian này, Nemophila hẳn là nở rộ khắp đồi.

Xanh biếc biển hoa bị bao quanh bởi rực lửa rừng phong. Nhu tình mà nồng nhiệt.

Người kia liệu có thích không?

Đem trên tay cánh hoa anh đào bỏ vào trong túi áo, như thể đem tưởng niệm cùng nhau giấu vào tận sâu nơi đáy lòng.

Kaede một cái lấy đà, động tác lưu sướng nhảy qua tường vây.

Sau đó, khi vừa tiếp đất, trông thấy cảnh tượng trước mắt, Kaede trên mặt biểu tình cứng lại rồi.

Giữa khung cảnh lãng mạn dưới tán hoa anh đào, có hai chỉ đại tinh tinh đang đánh nhau.

Matsuda Jinpei và Furuya Rei nghe thấy có động tĩnh thì đồng loạt dừng tay, cảnh giác nhìn về phía vừa mới xuất hiện thanh niên.

Này vừa nhìn, cả hai người đều sửng sốt một chút.

Furuya Rei chú ý tới thanh niên khuôn mặt. Hắn sở hữu một đôi màu lam đơn phượng nhãn. Tuy không hoàn toàn giống nhưng vẫn có thể nhìn ra phần nào tương tự với Hiromitsu.

Matsuda Jinpei chú ý tới thanh niên bóng dáng. Dạo gần đây hắn thường xuyên nằm mơ. Ở trong giấc mơ bên cạnh hắn luôn tồn tại một cái bị làm mơ hồ người. Hắn có thể rõ ràng người kia không phải Hagi, hắn cũng không biết “hắn" là ai. Chỉ là cứ thấy thật thân cận. Cho dù tỉnh lại, cảm giác ấy vẫn chân thật như thể bên cạnh hắn thật sự nên có như vậy một người. Vị này xa lạ thanh niên vừa xuất hiện, hắn bóng dáng, bỗng chốc cùng trong giấc mơ trùng lập.

Nhiều năm làm nhiệm vụ rèn ra kinh nghiệm khiến Kaede rất nhanh khống chế mặt bộ biểu tình. Bỏ qua trong đầu 1221 kích động thanh âm, hắn treo lên xã giao nụ cười, hướng hai người chào hỏi:

“Yo, buổi tối tốt lành. Có vẻ như hai người đang bận, thỉnh cứ tiếp tục. Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi.”

Thanh niên phong thái nhẹ nhàng, trương dương tiêu sái. Nhìn hắn như vậy, ai có thể nghĩ hắn trong lòng thật ra đang rối thành một mớ tơ vò.

Không trực tiếp quay đầu liền chạy toàn nhờ nhiều năm tôi luyện ra khả năng kháng áp và ứng biến tình huống.

Quyết định đến cảnh giáo đồng nghĩa với hắn không sợ chạm mặt. Kaede dự định dùng đêm nay điều chỉnh chính mình tâm thái, ngày mai gặp được, bọn họ sẽ là nhất bình thường người xa lạ.

Nếu dùng chính xác hơn từ ngữ để định nghĩa, hẳn là không quan hệ đồng kỳ. Chỉ vậy mà thôi.

Chỉ là bị đánh đòn phủ đầu thế này hắn thật sự trở tay không kịp.

Cảm thấy bầu không khí không đúng, 1221 lên tiếng.

[Acer, bọn họ đối ngươi cảnh giác nha.]

[Cái này ngươi không nói ta cũng nhìn ra, 1221, chuyện thật sự cần nói ngươi lại không sớm nói đâu.]

[Xin lỗi Acer, ta còn tưởng ngươi nhớ sự kiện này nên mới chọn đúng thời gian đến vây xem.]

[Hai cái nam nhân đánh nhau có gì đẹp? Bỏ đi. Không phải ngươi sai. Lần này là ta thất thần không chú ý.]

Hai tên này ra tay tàn nhẫn, phải nói là từng quyền đến thịt, chẳng những động thủ mà còn động khẩu nên động tĩnh làm ra không nhỏ. Là do hắn tới cảnh giáo liền cảm thấy bản thân ở an toàn hoàn cảnh mà thả lỏng cảnh giác, cộng thêm mãi suy nghĩ chuyện khác không để tâm.

Kaede chào hỏi xong đang định chạy lấy người thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Matsuda Jinpei tốc độ thật nhanh, trên tay lực độ cũng thật lớn.

Matsuda Jinpei không biết sao lại thế này. Chỉ là thấy thanh niên vừa xoay người hắn đã theo bản năng mà tiến lên giữ lại. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, trực giác cứ không ngừng mách bảo không thể để thanh niên rời đi.

Kaede lúc này sắp không giữ nổi cường căng ra trấn định vẻ ngoài. Hắn không dám mở miệng nói chuyện, sợ vừa lên tiếng sẽ không kiềm được run rẩy thanh âm.

Vậy nên hắn gượng cười nhìn đang nắm chính mình cổ tay người, yên lặng dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.

Matsuda Jinpei chính mình cũng không biết có chuyện gì. Nhưng giữ lại người là hắn, thế nên chỉ có thể căng da đầu tìm đề tài. Chợt chú ý tới thanh niên trên tay vết thương, xanh tím rớm máu một vệt dài trên trắng nõn cốt cách tinh tế mu bàn tay, không hiểu sao cảm thấy thật chói mắt, hắn không tự giác nhăn mày, buộc miệng thốt ra:

“Ngươi tay làm sao vậy?”

Câu hỏi vừa ra, không chỉ có Kaede mà kể cả đứng bên cạnh vây xem Furuya Rei cũng sửng sốt.

Cho dù ở cảnh giáo thời kỳ Furuya Rei còn non nớt, tính tình thẳng thắn, thậm chí là nghiêm túc quá mức, giờ khắc này hắn đều nhận ra bầu không khí giữa hai người kia có chút quái quái.

Giống lần đầu tiên gặp mặt, cũng giống đã từng quen biết.

Kaede cảm thấy cái này Matsuda Jinpei không thích hợp. Cho dù là hắn trước khi làm nhiệm vụ mà xem qua nguyên tác Matsuda Jinpei, hay cùng hắn ở chung 7 năm “Matsuda Jinpei” đều không phải sẽ xen vào việc người khác loại hình, càng không có khả năng đối một người lần đầu tiên gặp mặt đưa ra quan tâm.

Nghi hoặc về nghi hoặc, nghe được cái kia quen thuộc thanh âm, Kaede vẫn là theo bản năng lập tức đáp lời:

“Là không cẩn thận bị cẩu cào trúng.” Đi bằng 2 chân cẩu đồ vật, còn biết cầm súng đe dọa người.

Nhìn kỹ một chút đều không giống do động vật tạo thành vết thương, Matsuda Jinpei biểu cảm như thường tiếp tục hỏi:

“Đã khử trùng chưa?”

“....” Nga, đã quên.

Thấy người được hỏi trầm mặc không trả lời, người hỏi đã biết đáp án.

“Ngươi là ngu ngốc sao?”

Bị quyển mao ngu ngốc đồng vị thể mắng là ngu ngốc, biết là không phải một người, nhưng giọng nói, ngữ khí, ngôn từ hoàn toàn giống nhau, Kaede đè nén cảm xúc, mệt mỏi, rối rắm, ủy khuất, áp lực,.... đồng loạt vỡ òa.

“Quyển mao đồng học, trước khi nói ta, ngươi xem lại chính mình sao? Trên người thương đã xử lý sao? Bên kia kim mao ngươi cũng là. Nửa đêm không ngủ hẹn hắn ra đánh nhau làm gì? Đã chuẩn bị tốt lý do ngày mai cùng huấn luyện viên giảo biện sao?”

Oán trách lời nói kèm theo một phần không tự biết thiên vị.

Bởi vì "Matsuda Jinpei" mà đối Matsuda Jinpei sinh ra thiên vị.
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro