Chương 20. Chính văn: Gia trưởng đối thoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng nổi lên mãnh liệt muốn thôi học ý tưởng nhưng chưa kịp nói ra Kaede đã bị nhà mình huấn luyện viên tống cổ khỏi phòng giáo vụ.

Khép lại cửa phòng, Nakamura Sadao kéo ghế sang ngồi ở một đầu khác của bàn làm việc.

"Nhãi ranh kia biểu tình thật thú vị. Washi, ngươi thấy đúng không?"

Kashima Washi tiếp tục phê duyệt văn kiện, ánh mắt cũng không nâng, hỏi: "Ngươi thật muốn phạt nó quét tước nhà tắm?"

Bị Kaede cho là có sung sướng phạm diện mạo người từ trong chồng chưa phê duyệt văn kiện lấy một phần ra lật xem. Trên mặt biểu tình như một cái sát nhân hàng loạt vừa tìm thấy kế tiếp âu yếm con mồi.

"Ngươi cảm thấy đâu?"

Kashima Washi dừng bút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng người đối diện, phía sau thấu kính màu nâu con ngươi ẩn hàm ngưng trọng.

"Đừng trưng vẻ mặt này ra, ta sẽ không nhịn được muốn đem ngươi trảo. Ngươi tốt nhất chú ý một chút. Thằng bé dạo gần đây trạng thái không ổn."

"Ngươi là nói nó ở trên đoàn tàu không gian hẹp nổ súng, không có việc gì chạy đến quán net lăn lộn chính mình, sau đó ở trong hẻm tối chiến thuật câu cá làm tiền bọn côn đồ, rồi ngồi dưới đèn đường phơi gió phơi sương tự kỷ cả tiếng đồng hồ trước khi leo tường đột nhập vào cảnh giáo loại này trạng thái không ổn sao?"

Nakamura Sadao ánh mắt thâm thúy, dùng tha thiết ngữ điệu niệm ra người nào đó tốt đẹp hành vi. Ông đoạt lấy bút từ trong tay chính mình bạn tốt, khoanh tròn những điều cần chú ý trong văn kiện đang cầm. Rõ ràng là cơ mật quan trọng tư liệu, ông lại đối đãi như thể đang phê học sinh tác nghiệp.

"Không cần lo lắng quá, trẻ vị thành niên phản nghịch kỳ là rất bình thường. Đánh một đốn thì tốt rồi."

Bị đoạt bút người không hề tức giận, ông từ trong ngăn kéo lấy ra một cây bút mới, không có tiếp tục viết, chỉ là thói quen tính cầm trên tay. "Ngươi không thấy kỳ lạ sao? Trong hơn một tháng trở lại đây thằng bé luôn gặp phải sự cố."

Nakamura Sadao cũng buông bút, biểu tình đột nhiên âm trầm, giọng điệu trở nên kiên nghị, như để trấn an bạn tốt, cũng như khẳng định với chính mình.

"Đã thẩm tra rất nhiều lần, Washi, chỉ là trùng hợp. Toàn bộ chỉ là trùng hợp."

Ông gấp lại văn kiện, kèm theo bút trả về chỗ cũ. Đôi chân vắt chéo, ngả người dựa vào lưng ghế, lại trở về lúc bình thường không đứng đắn. "Ngươi nên thả lỏng tinh thần đi, biết đâu phương pháp giải quyết đơn giản chỉ là bảo Takuda dẫn nó đến miếu cầu an thôi."

Kashima Washi rũ mắt, kính gọng vàng che đậy cảm xúc trong mắt nhìn không rõ. "Ngươi lo chính mình đi. Nghỉ dưỡng cho ra dáng nghỉ dưỡng." So với ta, không, so với chúng ta, hơn ai hết người càng căng chặt chính là ngươi.

Nghe nhắc tới nghỉ dưỡng vấn đề, Nakamura Sadao sức sẹo chuyển đề tài.
"Yên tâm. Trong thời gian này ta sẽ hảo hảo uốn nắn kia căn độc đinh mầm."

Kashima Washi nghĩ tới cái này đại hỗn đản thương thế cùng với cái kia tiểu hỗn đản tình huống, nhớ lại hai người họ lúc nãy hỗ động, đã định liệu trước về sau thường xuyên tâm mệt chính mình.

"Ngươi biết chừng mực là được."

Một lần nữa bị bạn tốt dặn dò, cộng thêm mấy cuộc điện thoại hôm qua, Nakamura Sadao trong lòng hơi bất mãn. "Các ngươi tên nào cũng như vậy. Đừng nói với ta là các ngươi nhìn không ra bản chất thật của tiểu tử kia. Băng ghi hình trên Shinkansen khôi phục xong rồi. Đều xem qua sao?"

Ông từ trong túi quần lấy ra một cái USB, xoay tròn trên tay một vòng, sau đó "cạch" một tiếng đặt ở trên mặt bàn.

"Xem qua." Chẳng những xem xong, còn bởi vì hình ảnh bên trong mà chấn động.

Kashima Washi thật tán thưởng trước tốc độ phản ứng và khả năng ứng biến tình huống của thanh niên. Ông thậm chí lấy làm vui mừng vì thằng bé đã trưởng thành nhiều như vậy, nhưng điều làm ông lo lắng là... "Ngươi cũng chú ý đến động tác cùng ánh mắt của nó đúng không? Ta đã cùng Takuda xác nhận, thằng bé trước đây chưa từng động qua thương."

Tư thái dùng súng thuần thục, không chút do dự cùng với ánh mắt bình tĩnh lạnh băng đó không phải là một cái tay mơ có thể có được. Huống chi động tác khi chế phục tội phạm không giống với chính quy bắt thuật, càng giống nào đó pháp ngoại cuồng đồ. Nếu chú ý kỹ sẽ phát hiện, trước khi thô bạo bẽ gãy tên cướp tay, thằng bé ánh mắt là nhìn chằm chằm tên kia cổ.

"Chính là thế đó. Đã trông nom vậy rồi, nếu dám trong lén lúc trường oai, cho dù mấy người các ngươi ngăn cản, ta cũng nhất định đánh gãy chân của nó." Nakamura Sadao nụ cười trên mặt phá lệ rạng rỡ, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, biểu cảm trong phút chốc trở nên tua nhỏ vặn vẹo.

Kaede xác thật đánh giá không sai. Vị này đã có quân hàm thượng tá cảnh sát đôi khi thật sự nhìn rất giống một cái sung sướng phạm.
..............

Mà không biết vừa bị "chính mình" hố dẫn đến có người nhớ thương hắn đôi chân thanh niên lúc này đang xách theo túi đựng giáo phục và hộp dụng cụ vừa mượn trong kho trở lại ký túc xá.

Sớm huấn đã kết thúc, hiện tại cảnh giáo sinh có 45 phút giải lao trước khi vào khóa học buổi sáng. Đa phần đều đã đến nhà ăn kiếm gì đó lắp bụng.

Kaede cảm thấy đây là thời điểm thích hợp vá lại lỗ hổng trên hắn cửa phòng.

Thế nhưng khi Kaede về đến nơi, phát hiện có cái quyển mao thanh niên đang dùng dụng cụ mân mê cửa phòng mình.

Thấy cảnh này, thật ra Kaede không có quá lớn kinh ngạc.

Nhìn thì kiêu ngạo vậy thôi, Matsuda Jinpei kỳ thật rất có tinh thần trách nhiệm.

Hắn xác thật thích tháo dỡ đồ vật, nhưng sẽ không tùy tiện tách rời đồ của người khác sau đó mặc kệ không màng.

Thấy phòng ở chủ nhân đã trở lại, quyển mao thanh niên vừa dùng tua vít vặn cuối cùng đinh ốc vừa cùng hắn nói: "Lúc tối tháo ra phát hiện có cái đinh ốc bị rỉ sét hỏng rồi, thanh ngang gạt bên trong cũng đơ cứng rất khó vặn."

Kaede nghe hiểu chưa nói hết ý tứ chính là ' tối qua không tìm được đồ thay thế nên sáng nay đến thay'.

Mắt phượng lam thanh niên mỉm cười, đem hộp dụng cụ trên tay tùy ý thả cạnh góc tường, đến chỗ Matsuda Jinpei giúp hắn thu thập đồ vật rơi dưới đất. "Cảm ơn Matsuda đồng học."

Khoảng cách gần, quyển mao thanh niên thấy được trên cánh tay phải của mắt lam thanh niên một mảng lớn vết bầm tím. Hắn khẽ nhíu mày, tối qua tên này mặt áo khoác tay dài nên hắn không thấy được.

Chỉ là hắn phát hiện hiện giờ cảm xúc không còn mãnh liệt, không còn không thể hiểu được nôn nóng cảm như lúc thấy vết thương trên mu bàn tay thanh niên hôm qua.

Lúc nãy gặp lại cũng không có kỳ lạ muốn giữ lấy xúc động hay mơ hồ bóng chồng thân ảnh.

Mọi cảm xúc tối qua cứ như một hồi chính hắn ảo giác. Chợt tới, rồi chợt tan biến, hoặc là lẫn trốn đi đâu đó. Bản thân hắn cũng không rõ.

Dù vậy, Matsuda Jinpei vẫn mạc danh thấy tên này khá thuận mắt.

Đem cánh cửa vá lại nguyên vẹn sau, Matsuda Jinpei nhìn đã đổi thành giáo phục thanh niên, làm như thuận miệng hỏi: "Ngươi ở lớp nào?"

Nhắc tới lớp nụ cười trên mặt Kaede bỗng chốc trở nên phá lệ ôn hòa, giọng nói bày từ trong kẽ răng mà ra: "Là lớp của Nakamura huấn luyện viên nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro