Phần 12: Vân Vận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*oanh!*

theo âm thanh như sấm sét, nơi Mục Xà đang đứng bùn đất bắn tung tóe lên không trung, ngay sau đó một đạo nhân ảnh từ trong bùn đất đột ngột bắn ra, hai chân gắt gao cắm sâu dưới đất, sau khi bị bắn lùi có hơn mười bước, cuối cùng thân thể nặng nề đánh vào một gốc cây đại thụ, nhất thời đại thụ ầm ầm nổ tung, mà lúc này bóng người mới chậm rãi dừng lại. mọi người ánh mắt vừa nhìn, nhất thời hít vào một hơi lương khí, nguyên lai bóng người chật vật đến mức này, cư nhiên lại là đại đấu sư Mục Xà!

ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mục Xà sắc mặt trắng bệch đã có nét hoảng sợ, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, sau đó không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía chỗ bùn đất bay loạn, chỉ thấy từng đạo khe nứt lan tràn ra, sau khi khuếch tán hơn mười thước mới chậm rãi ngừng lại. mà ở trung tâm, một cái hố sâu chừng nửa thước, rộng hơn một thước xuất hiện trong mắt, làm cho lòng người rúng động.

nhìn cái động bị khoét xuống chói mắt kia, lại xem sắc mặt tái nhợt của Mục Xà, trên vực sâu hoàn toàn yên tĩnh, mọi người trong đầu đều là một trận mê muội. một người thực lực chỉ khoảng chừng ở bát tinh đấu giả, dĩ nhiên lại có thể đem một gã đại đấu sư đã xuất ra huyền bậc đấu kĩ làm cho chật vật như vậy?

sự thật tàn khốc, làm cho mọi người khóe miệng giống như bị rút gân mà co quắp lên.

bùn đất bay đầy trời rốt cuộc cũng tan hết, bóng dáng thiếu niên cầm trong tay trọng xích cũng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

thiếu niên sắc mặt cũng đồng dạng có chút tái nhợt, hai tay chậm rãi vuốt ve hắc xích, trong cặp nhãn đồng đen kịt tản ra sự cuồng nhiệt làm cho lòng người nguội lạnh.

mặc dù sử xuất chiêu này địa bậc đấu kĩ cơ hồ làm cho Tiêu Viêm phải chịu đựng nguy cơ cắn trả, bất quá uy lực của nó làm cho Tiêu Viêm trong lòng tràn đầy vui mừng.  chênh lệch giữa đấu giả cùng đấu sư, đã được địa bậc đấu kỹ uy lực kinh khủng này bổ khuyết! như vậy hắn cùng Nhiên Nhiên khoảng cách có thể gần hơn một chút rồi.

kịch liệt ho khan vài tiếng, Tiêu Viêm lần nữa lấy ra một viên hồi khí đan quăng vào trong miệng, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm lính đánh thuê chung quanh, trước sự chấn nhiếp này, những người bị nhìn qua đều sợ hãi đem tầm mắt né tránh.

"giết hắn! động thủ!"

thô bạo đẩy tên lính đánh thuê đang dìu ra, Mục Xà song chưởng hổ khẩu máu tươi đã văng tung toé, cơ hồ ướt cả ống tay áo, trên khuôn mặt có một loại dữ tợn gần như điên loạn. Tiêu Viêm thực lực biểu hiện ra ngoài lúc này, đã làm cho vị đoàn trưởng đã kinh nghiệm qua không ít sóng gió trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.

tuổi còn nhỏ, không chỉ có thực lực tăng lên mau lẹ như thế, thần bí hơn nữa là còn sở hữu đấu kĩ có uy lực cực lớn, loại địch nhân này... quả thực là cơn ác mộng của mỗi người đích, nếu như trên đời có thuốc trị hối hận, Mục Xà tình nguyện không trêu chọc đến vị thần bí thiếu niên này thêm một lần nữa.

đương nhiên, trên đời cũng không hề có loại thuốc này, cho nên sợ hãi trong lòng Mục Xà cũng chỉ thuận lý thành chương mà chuyển đổi thành sát ý điên cuồng, chỉ có giết chết Tiêu Viêm, hắn mới có thể chính thức an tâm, giờ khắc này, Mục Xà thậm chí ngay cả việc Tiêu Viêm thân mang bảo vật cũng vứt qua một bên.

"giết hắn! hắn lúc này đã như đèn sắp cạn!" Mục Xà quát lên.

nghe đoàn trưởng ra lệnh, lính đánh thuê chung quanh có chút chần chừ cũng đành phải nắm chặt vũ khí trong tay, sau đó dè dặt mà bao sát Tiêu Viêm.

hôm nay ngươi phải chết!" gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đứng bên vách núi, Mục Xà âm thanh dữ tợn.

"xin lỗi, có lẽ không được như ý nguyện của ngươi."

ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Mục Xà bởi vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo, Tiêu Viêm mặt đang tái nhợt dâng lên một nét đỏ ửng, thân thể khẽ run lên, một đôi cánh ưng màu đen dài chừng nửa thước đột nhiên quỷ dị bắn ra từ sau lưng.

nhìn cánh ưng sau lưng Tiêu Viêm, mọi người lần nữa rung động.

Tiêu Viêm hai cánh rung lên, lập tức nhảy xuống vực sâu, hai cánh cấp tốc chấn động vài cái, sau đó trong ánh mắt thừ ra của mọi người mà nghênh ngang bay về phía vách núi đối diện.

"hôm nay vây sát, Tiêu Viêm nhớ kĩ trong lòng, ngày sau nhất định sẽ hồi báo đầy đủ!"

bóng lưng thiếu niên từ từ biến mất trong bóng đêm, song tiếng cười lạnh thản nhiên kia vẫn không ngừng quanh quẩn giữa không trung.

"Tiểu Oa Nhi, ngươi cũng đủ tàn nhẫn a!" Dược Lão đối bên cạnh thiếu niên nói.

hắn cười nhẹ: "không đủ tàn nhẫn sao có thể làm hắn trưởng thành? đi thôi."

thiếu niên cùng lão giả vụt một cái, bay về phía bên kia vực, để lại những thi thể đã đông cứng thành tượng băng. 

"chậc, sao chạy nhanh thế không biết." Nạp Lan Yên Nhiên nói thì nói thế thôi nhưng rất nhanh đã đuổi kịp Tiêu Viêm, đỡ lấy hắn. hai người trở về sơn động, sau đó giúp Tiêu Viêm trị thương.

chỉ sau vài ngày Tiêu Viêm Thương thế đã khỏi hẳn, còn đột phá thất tinh đấu giả nữa.

"đi thôi, chúng ta đi dạo nhìn xem có nhặt được thứ gì tốt hay không." Tiêu Viêm vui vẻ cực kì mà nói, dắt tay Nạp Lan Yên Nhiên kéo ra khỏi sơn động nhanh chóng hướng phía trước đi tới.

Nạp Lan Yên Nhiên thở dài. tinh lực cũng thật tràn đầy. (hí hí, bảo bối, hắn tinh lực tràn đầy sau này chỉ khổ cho ngươi thôi.(^v^))

"lão sư?" Nạp Lan Yên Nhiên kinh ngạc nhìn trên không trung người. (đổi thành lão sư nghe cho thuận tai nhé các bạn)

"đó là lão sư của ngươi?" Tiêu Viêm nhìn hắn rồi lại nhìn thần bí nữ nhân đang chiến đấu cùng Tử Tinh Dực Sư Vương.

"chúng ta có cần giúp nàng không?" Tiêu Viêm quay đầu hỏi.

"liền người?" ánh mắt đầy hồ nghi.

"Nhiên Nhiên!" Tiêu Viêm nóng nảy.

"được rồi, không đùa ngươi. đi thôi, chúng ta cũng không giúp được gì đâu. đi, ta đưa ngươi đi xem trận đấu của cường giả là như thế nào." Nạp Lan Yên Nhiên nắm lấy Tiêu Viêm cổ áo, chớp mắt một cái bọn họ đã tiến gần vào chỗ chiến đấu. mượn dùng gốc cây đại thụ che trời che dấu thân mình, cận cảnh quan sát.

"a! lão sư bị thương rồi." Tiêu Viêm kêu lên.

Nạp Lan Yên Nhiên lo lắng cực kì đến mức không để ý xưng hô của Tiêu Viêm.

hắn nhanh chóng tiếp được nàng, mang nàng trở về động.

hàng loạt thao tác nước chảy mây trôi, Nạp Lan Yên Nhiên đã xử lí xong vết thương của nàng, may mắn không thương quá nghiêm trọng. chỉ là đấu khí bị phong mà thôi.

Tiêu Viêm một bên nhìn, cảm thấy có chút toan. chọc chọc hắn: "Nhiên Nhiên..."

vỗ một cái vào tay Tiêu Viêm, Nạp Lan Yên Nhiên đứng dậy, lấy ra một cái áo choàng, đắp lên cho Vân Vận rồi kéo Tiêu Viêm rời đi.

"Nhiên Nhiên..." ủy khuất.

*chụp*

Tiêu Viêm hồn phi thiên ngoại, Nạp Lan Yên Nhiên mới hôn một cái lên trán hắn, linh hồn nhỏ của hắn đã bị câu mất rồi.

cười nhẹ một cái Nạp Lan Yên Nhiên mặc kệ hắn vào trong động, hắn lão sư tỉnh rồi a.

_hết chương 12_

CHÚC MỪNG NĂM MỚI! CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI VUI VẺ SỨC KHỎE DỒI DÀO, CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY. CHÚC CÁC BẠN HỌC SINH CÓ THÀNH TÍCH TỐT TRONG HỌC TẬP, CHÚC CÁC BẠN 12 NHƯ MÌNH THI ĐỖ ĐẠI HỌC NHƯ Ý. CHÚC CÁC CA CA TỈ TỈ THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ. :333

NĂM MỚI VUI VẺ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro