Chương 1 : chuẩn bị cho sự ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn biệt thự nằm trên một khu đồi cao, nam thần của hàng triệu cô gái kiêm đệ nhất sát thủ thế kỉ XXI, cũng là người thừa kế của tập đoàn đứng đầu thế giới -Hàn Thiên Âm đang... ưm... nằm như một con khỉ . Vô cùng mất hình tượng.

Bổng phía sau anh vang lên giọng nói :

- Tiểu Âm, con lên thư phòng gặp ba con đi, ba và mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con. Mẹ anh Mạc Tuyết vói vẻ mặt buồn và còn lưu lại vết đỏ trên khóe mắt

- Dạ, con lên liền. Thiên Âm trả lời dù có hơi nghi hoặc và lo lắng.
Trên thư phòng tầng 2, ta có thể thấy đây là căn phong chứa rất nhiều sách ,hơn nũa còn có những quyển sách độc nhất vô nhị trên thế giới.Bước vào căn phòng , Thiên Âm liền nhìn thấy ba của mình - Hàn Thành Minh đang nhìn vào của sổ. Hàn Thành Minh không quay đầu lại nhưng lên tiếng

- Tiểu Âm con vào mật thất đi .

Thiên Âm có thể cảm nhận tình nghiêm trọng của việc sắp tới đây, anh chưa bao giờ thấy ba anh nghiêm túc đến vậy. Nhưng anh vẫn trả lời :

- Vâng

Hàn Thành Minh vừa ngồi vào bàn trong mật thất liền nói :

- Tiểu Âm nhiệm vụ lần này là ở đấu la đại lục , thế giới cường giả vi tôn nên ta muốn con chuẩn bị đầy đủ nhất có thể và .....
- và????

Hàn Thành Minh thể thở dài một hơi và nói:
-Lần đi này con sẻ ở lại trong đấu la đại lục , ko trở về đây nữa...
.
-CÁI GÌ ??? TẠI SAO CHỨ ???

Hàn Thiên Âm khiếp sợ hét lên và cũng giải thích đc cho sự bất thường trong ngày hôm nay . Nhưng anh vẫn ko hiểu tại sao trong nhiệm lần này của anh tại sao lại có sự vô lí như vậy . Anh tức giận.

- Con ko cần biết Tiểu Âm. Co chỉ cần thực hiện tốt nhiệm vụ lần này. Những kinh nghiệm trước kia sẽ giúp ích cho con.
Dù trong lòng rất đau nhưng ông vẫn phải làm như vậy . Sự bất đất dĩ và đau đớn thể hiện trên nét mặt và sâu trong đôi mắt của ông.

Nhìn ba của mình , Thiên Âm yên lặng và suy nghĩ , anh thấy rõ nhưng biểu cảm của ba và anh cũng biết nhiệm vụ lần này ko thể ko làm . Vì vậy dù rất ko nở rời xa ba mẹ và hai đứa em của mình nhưng anh vẫn đáp :

- Dạ ba , con sẽ làm tốt nhiệm vụ lần này.

- Vậy con đi chuẩn bị đi. Ta cho con thời gian 3 ngày . Ngày mai, Tiểu Ân và Tiểu Ý sẽ trở về.

- Vâng.

Anh bước ra khỏi mật thất trở về phòng mình một cách nặng nề.

----------○●○●○●☆☆☆●○●○●○----------

Vừa định bước vào phòng thì anh nghe vọng ra tiếng khóc từ bên trong . Nhìn qua khe cửa anh nhìn thấy mẹ đang xếp đồ cho anh nhưng sau đó ôm chiếc áo của anh ,nằm trên gường anh mà khóc. Anh biết mẹ anh rất đau lòng và bị đả khích nặng nề. Bước đến bên gường và cúi xuống nhìn mẹ , đau lờng nói :

-Mẹ , đừng lo con sẽ chăn sóc bản thân mình thật tốt . Sẽ ko sao đau . Mẹ ... đừng khóc nữa nha.

Mạc Tuyết ngước mặt nhìn con trai lớn của mình, trên gương mặt vẫn còn vươn những hạt nước mắt ,khóe mắt đỏ hoe. Mạc Tuyết ôm Thiên Âm vào lòng vừa khóc vừa than vãn :

-Tại sao lại là con chứ ...hức... Tại sao ko phải là ai khác...hức... Tại sao ko phải là con người khác mà là Tiểu Âm của mẹ chứ .

Thiên Âm nghĩ nên dỗ mẹ nhưng lại thôi . Thế rồi anh ôm Mạc Tuyết đang khóc , để bà vơi đi đau khổ . Nhìn mẹ anh khóc đến mệt mỏi mà ngủ quên từ khi nào thì lòng anh cũng rất đau. Nhìn ra cửa , Hàn Thành Minh đã đứng ở đó dường như đã rất lâu. Thấy anh nhìn , ông bước vào và nói :

- Con đi nghỉ ngơi đi , ta sẽ chăm sóc mẹ con . Sáng mai con hãy nói chuyện với 2 đứa em con .

-Dạ ba , ba đừng lo con sẽ nói chuyện với tụi nó . Ba cũng đi nghỉ đi . Ba cũng đã mệt mỏi rồi mà .

Hàn Thành Minh "ừm" 1 tiếng rồi bế vợ mình trở về phòng. Còn anh thì nằm trên giường mà trằn trọc suy nghĩ.

----------○●○●○●°•☆☆☆•°●○●○●○----------

Hôm sau

Mới vùa tỉnh ngủ thì đập vào mắt anh là 2 cái đầu với màu xanh và màu đen. Là em trai Hàn Thiên Ân và đứa em gái Hàn Thiên Ý của anh ,tui nó chui vào lòng anh mà ngủ khi vừa về tới. Ko ngồi dậy, anh đợi tụi nó thức.

Khi hai con heo này thức thì mặt trời đã lên đén đỉnh đầu. Tay của anh đã mỏi nhừ ,ko thể cử động.

Ngoài sức tưởng tượng của anh tui nó không nói gì hay khóc cái gì cả . Chắc ba đã nói cái gì đó với tụi nó rồi.

Phải nói mấy ngày này 2 đứa em anh rất ngoan. Còn giúp anh chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi của anh cùng với mẹ . Ngoại trừ việc 3 người họ đang làm như nhét cả thế gới vào không gian tùy thân của anh, có gì chúng cũng bỏ vào. Thật may mắn là không gian của anh vô cùng rộng lớn nếu không khi vào không gian chắc anh chẳng còn chổ đặt chân.

----------○●○●○●°•☆☆☆•°●○●○●○----------

Ngày anh xuất phát...

Đứng trong trận pháp đang vận chuyển , chuẩn bị dịch chuyển thì Tiểu Ý ko thể kiềm nén đc nữa bật khóc sau đó là Tiểu Ân và Mẹ anh - Mạc Tuyết nhưng ko ai giữ anh ở lại , chắc họ biết do anh phải đi.

Trong những giây phút cuối cùng, Thiên Âm nhìn người nhà , nhìn mọi người anh vừa cười vừa khóc và nói lớn :

- Cha... mẹ , hai người nhớ bảo trọng ....

- Tiểu Âm đi đường bình an ...Hàn Thành Minh lên tiếng

- Vâng ạ ....Tiểu Ân ,Tiểu Ý nhớ học giỏi , nghe lời cha mẹ... phải nhớ chăm sóc cha mẹ biết ko ?

-Anh 2 ...., chúng em biết rồi ....anh nhớ bảo trọng chăm sóc bản thân ....cho tốt . Nghe ko ??Và mọi người đều yêu anh nhiều lắm .

Trong giây cuối cùng anh có thể nhìn thấy gia đình mình ,anh nói bằng cả con tim :

- Ừm . Yêu mọi người......

- Tiểu Âm ....Tiểu Âm của mẹ....

Sau đó trận pháp vụt tắt để lại những khôn mặt đầy nước mắt . Và trên thế giới này không còn ai gọi là Hàn Thiên Âm .

----------○●○●○●°•☆☆☆•°●○●○●○----------
Lần đầu tiên thử cảm giác viết truyện trên mạng .

Mong mọi người không ném đá
Truyện này mình viết bằng điện thoại của người nhà nên ko thể ra theo lịch đc mong mọi người thông cảm cho mình nha😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro