Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn cùng lớp.

Cảnh báo: H, 18+, ma túy, chất kích thích, bạo lực, cringe.

Trong phòng tối tăm và lạnh lẽo, ngay cả cánh cửa ban công cũng bị kéo rèm che kín. Senber đưa tay ra đằng sau khoá cửa lại, không ngừng nhìn thẳng về phía đối diện, đó là nơi đặt giường ngủ cũng là nơi mà cảm giác hiện diện tập trung tăng cao.

Kẻ có thể tự nhiên xuất hiện ở phòng hắn như thế chỉ có một người.

Laito Sakamaki.

Đứa con trai thứ năm của nhà Sakamaki và là bạn học cùng lớp với Senber.

Cảm nhận được ánh nhìn đang hướng về mình, bóng đen đứng dậy từ từ tiến tới chỗ hắn, càng gần khuôn mặt của cái bóng cũng hiện rõ.

Với đôi mắt xanh lá cong cong quyến rũ và nốt ruồi nhỏ dưới nụ cười nhếch nhác. Laito ngước lên sau chiếc mũ tròn tím sẫm, tự nhiên vòng tay ôm lấy gáy kéo hắn xuống trong nụ hôn má nhanh chóng.

- Tôi nhớ cậu, Seb~ - Giọng nói nhẹ nhàng nóng bỏng lướt qua tai hắn. Senber nhướng mày, nhìn vào đôi bàn tay đang dương lên trước mặt, cười hai tiếng rồi khẽ cúi.

Chiếc kính gọng đen chướng mắt hoàn toàn được tháo rời, ngay lập tức để lộ ra con người vàng kim sặc sỡ nổi bật bên dưới. Ngón tay anh ngứa ngáy tiến tới, chạm vào hai giọt lệ đen lấy bị lông mi dài che phủ, cái lạnh tiếp xúc xua tan sự bối rối trong Laito, anh thở dài thì thầm cảm thán.

Thật tốt khi hắn ở đây.

Senber hôn lên má anh, nhẹ nhàng đáp.

- Tôi cũng nhớ cậu, Laito.

Đèn trong phòng được bật sáng, chập chờn mờ ảo rọi vào một góc của chiếc bàn gỗ trống trãi. Senber đặt chiếc vali trong tay xuống, vừa kéo mật mã khoá vừa nói.

- Hôm nay cậu nóng nảy hơn mọi khi nhỉ? Đột nhập vào phòng của tôi khi chưa có sự cho phép như vậy, không sợ tôi sẽ tức giận sao?

- Nếu lẻn vào phòng cậu thật sự khiến cậu tức giận, thì tôi chắc chắn sẽ làm điều đó mỗi ngày. - Laito giễu cợt, siết chặt vai hắn âm trầm đáp.

Hôm nay cậu ấy thật sự kỳ lạ.

Senber nghĩ ngợi mở nắp vali ra.

Bên trong không có gì khác ngoài những óng tiêm chứa đầy chất lỏng màu hồng đậm vô cùng quái dị. Senber cầm lên một cái, hướng về phía có ánh đèn mà cẩn thận soi xét.

Laito bỏ tay ra khỏi vai hắn, đứng sang một bên giúp hắn cởi chiếc áo choàng dài trên người xuống.

Cánh tay săn chắc của hắn lộ rõ qua lớp sơ mi mỏng, khi quay lưng lại, bờ vai rộng rãi gần như che phủ tầm nhìn phía sau của Laito. Anh liếm môi dưới, mắt hơi hạ.

Trái ngược với cơ thể to lớn, Senber có một vòng eo đẹp đến không ngờ, đặc biệt trong chiếc gile đen bó sát, nó trông nhỏ nhắn đến mức Laito tưởng chừng có thể nắm gọn nó vào lòng bàn tay anh.

Ánh nhìn Laito nóng rực, giọng điệu gấp gáp hỏi.

- Lần này cậu có nghĩ nó sẽ tốt hơn cái trước không?

- Không rõ nữa, dù sao thì tôi vẫn chưa thử dùng thứ này. Chỉ biết, so với lần trước, cái này chắc chắn sẽ mạnh hơn.

Nghe đến đây Laito không kìm được mà trở nên hào hứng. Anh tiến tới bên cạnh Senber chăm chú nhìn hắn xắn óng tay áo sơ mi lên, mũi tiêm sắc nhọn cứ thế mà đâm thẳng vào tĩnh mạch, truyền thứ chất lỏng kỳ quái đó vào bên trong hắn.

Senber nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận sự lạnh lẽo lan toả trong cổ tay phải. Mồ hồi bắt đầu túa ra như lũ. Hơi thở hắn hỗn loạn, dồn dập với âm thanh ù ù không rõ bên tai.

Một chút nữa.

Hắn hung bạo đẩy nửa thanh còn lại vào trong một lượt.

Sau khi đặt óng tiêm xuống, đầu óc hắn ngay lập tức trống rỗng.

Má hắn đỏ bừng hơi thở dục vọng, con ngươi đen co lại thẳng một đường thẳng run rẩy trong cơn lạc lối giữa sự đau đớn và kích thích cao độ.

- Ha?! - Senber thốt lên ngạc nhiên.

Da hắn bỗng trở nên nhạy cảm đến không thể chịu nổi, mỗi một lần cử động, vải trên người sẽ cọ sát kích thích truyền xuống đũng quần nóng nảy phồng lên của hắn.

Tâm trí vốn nguội lạnh bắt đầu mất phương hướng, hắn cạn kiệt, thiếu thốn đến mức nực cười. Sự thất vọng tràn trề lan tới trái tim tưởng chừng vốn đã chết mà đập mạnh.

Bàn tay vô thức co lại, cào cấu ken két khó chịu. Tế bào bên trong bực bội kêu gào, thình thịnh đun cháy đại não còn đang choáng váng, 'Bing!!!' một lực mạnh từ đâu tới đập vào, Senber mất phương hướng xấu hổ ngã nhào về phía trước.

Miệng hắn há hốc, nước dãi dính ít máu rơi vãi. Môi bị cắn lan tới cầm đỏ như son dính vào chiếc áo sơ mi trắng.

Cả cơ thể to lớn vững chãi yếu ớt run rẩy, yết hầu nhạy cảm nảy lên nảy xuống nuốt không khí vào phổi nhưng càng nuốt, bên trong lại càng nóng.

Cái này...

Cái này...

Cái này...

Cái này...

Senber phát điên, lẩm bẩm câu từ lặp đi lặp lại.

Ngọn lửa âm ĩ vươn lên cao đốt cháy mọi câu chữ, phừng lên cả khuôn mặt bỏng rát, dữ dội trong tâm trí không thể bị dập tắt.

Khoá mũi hắn cay cay, mùi khét ù ịch dâng trào.

Bàn tay lỏng lẻo gấp gáp che mũi lại, tầm nhìn mờ ảo cúi xuống ngạc nhiên nhìn đôi găng tay dính đầy máu.

Không thể tin được.

- Không thể tin được...

Laito lầm bẩm, khẩn trương nhìn cảnh tượng trước mặt.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Senber khốn khổ đến mức này. Kể cả lần sử dụng trước đó, hắn ta chỉ đơn giản nóng nảy hơn bình thường nhiều lần, và đó là tất cả. Không có gì thêm.

Nhưng lần này thật sự khác biệt.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi tiến tới nắm lấy vai hắn. Cảm nhận được sự run rẩy trong lòng bàn tay, Laito mạnh mẽ xoay người Senber lại, ánh mắt nóng bừng háo hức lao xuống hôn lên đôi môi dính máu của hắn.

- Ưm...

Senber rên rỉ, thô bạo nắm tóc Laito đáp trả. Lưỡi trơn trượt thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng ẩm ướt, cổ họng anh nhột nhạt bởi sự thâm nhập dài đến đáng kinh ngạc của Senber, khuyên bấm tròn dẫn vị sắt cạ vào thành cổ tê liệt.

Cả hai ngấu nghiến nhau như thú đói xổng chuồng, móng tay cáu gắt xé toạc từng mảnh vải mỏng nhếch, thân ảnh hắn lộ rõ làn da chằn chịt hình xăm to nhỏ, trông hắn bây giờ thật khác so với thường ngày làm sao.

Tàn nhẫn, táo bạo và thật dữ tợn.

Cặp răng năng nhọn hoắc lộ ra một cách kinh dị qua nụ cười toe toét trên khuôn miệng đầy máu. Ánh mắt vàng kim loé lên sự thiếu kiên nhẫn, đỏ âu vì dục vọng. Hắn đẩy ngã Laito xuống giường, thở khò khè khó khăn.

- Thằng đĩ, cởi đồ ra.

Đó là câu từ thô lỗ nhất mà Laito nghe thấy từ Senber. Khi giọng nói lạnh lùng vang lên truyền tới tai anh, cảm giác phấn khích dâng trào đột ngột khiến anh nổi da gà, tâm trí tự nguyên biến mất. Laito vứt bỏ mọi suy nghĩ, đắm chìm trong cơn loạn lạc cao độ của dục vọng và đắm say.

Tiếng mưa tí tách bên ngoài dừng hẳn lại, từ cánh cửa ban công cao lớn, bầu trời đêm u ám đã được thay thế bởi ánh nắng chói chang trong lành mát mẻ, nhanh chóng chuyển mình sang màu đỏ gấc chiều muộn rồi cuối cùng lại quay trở về bầu trời khuya khoắt tối.

Mặt trăng bên ngoài rọi vào hàng loạt óng tiêm trống rỗng chất đóng đã qua sử dụng. Hắn dựa người lên thành giường ẩm ướt tinh dịch, cổ tay trắng đầy rẫy vết kim đâm thô bạo bóp lấy cổ họng đang liên tục ra vào khó khăn nuốt xuống thứ to lớn thẳng đứng bên dưới.

Với cái cau mày, hắn lẩm bẩm.

- Quá chậm.

Dứt câu nói, Laito nhăn mày đau đớn khi Senber bất ngờ kéo cổ anh liên tục đẩy mạnh cặc vào tìm kiếm cơn cực khoái đang đến, đầu anh nhức nhối. Phát ra âm thanh nghèn nhẹn không rõ lời, Laito thở mệt nhọc liên tục vuốt ve con cặc của mình theo lực đẩy mạnh mẽ, bóp cổ họng, nuốt xuống tinh trùng ẩm nóng xuống dạ dày.

Sau khi hắn rút ra, Laito đứng dậy. Khoé miệng đau rát chày xước, giọng khàn khàn nói.

- Đến lượt tôi, há mồm ra.

Bàn tay anh nắm chặt mái tóc vàng mềm mại, kéo lê nó ra vào thúc sâu đến tận cùng gốc rễ. Ngửa đầu ra nhắm mắt thỏa mãn, Laito cảm nhận được ngón tay ai đó đang thọc ngay lỗ rộng còn chưa kịp khép lại phía sau.

Anh bóp cằm Senber bắt hắn dừng lại nhưng thay vì nghe theo, hắn lại cho thêm một ngón tay vào lỗ. Laito cười khó chịu, trực tiếp rút ra từ miệng hắn, di chuyển vị trí khác mà đâm lút cán đến tận thành ruột co bóp.

- Ư!

Senber kêu lên, sự nhạy cảm vẫn còn như thể nó không bao giờ hết. Phía dưới bị kéo căng đến bất ngờ, vừa đau đớn vừa sung sướng, cả người lắc lư trôi dạt trên làn sóng mạnh mẽ rồi bị cơn lốc dữ dội lấn án toàn bộ tâm trí lẫn cơ thể ra ngoài.

- Chết tiệt! - Laito chửi rủa, nắm chặt lấy cặp đùi căng thẳng nhướn người xuống, dòng tinh dịch xuất thẳng vào bên trong, chảy xệ ra gạ nệm lấm lem vệt nước xám.

Laito sau khi lên đỉnh liền nhanh chóng xoay Senber lại, hàm ý muốn tiếp tục việc chưa xong, con cặc bên trong đóng tinh dịch vẫn muốn làm nữa.

Mặc kệ cho đôi môi khô khốc, tím tái vì mất nước và cơ thể đau nhức vì các vết thương chưa lành. Anh vẫn muốn tiếp tục.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

'Cốc!'

'Cốc!'

'Cốc!'

- Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, thưa thiếu gia Laito và ngài Senber.

Đó là giọng của vị quản gia duy nhất trong đinh thự.

- Cậu chủ Reiji yêu cầu tôi tới để thông báo cho hai ngài về bữa ăn tối ngày hôm nay. Đề phòng hai ngài quên mất, trong vòng 20 phút nữa, mong cả hai sẽ có mặt đông đủ. Thiếu gia Reiji rất coi trọng bữa ăn ngày hôm nay, mong mọi người hãy tôn trọng điều đó.

Dứt câu nói sự hiện diện bên ngoài liền biến mất, Laito vò rối mái tóc dài đẫm mồ hôi, khó chịu nói.

- Cái quái gì thế? Ai thèm quan tâm đến mấy cái bữa ăn nhàm chán ấy chứ?

- ....Được rồi Laito, có vẻ như chúng ta phải dừng cuộc vui tại đây rồi. - Senber ngồi dậy, tay chà lên vết cắn đóng vảy trên cổ.

- Cái gì? Chỉ là một bữa ăn thôi mà có sao đâu? Nếu cậu muốn ăn thứ gì đó thì tôi sẽ kêu người hầu làm lại cho cậu.

- Tôi là khách đấy, phép lịch sự cơ bản mà còn không giữ được thì làm sao còn mặt mũi mà nhìn mặt mọi người nữa?

Senber nghiêm túc đáp, đứng dậy rời khỏi giường, hắn cầm mảnh vải nhàu nát trên sàn thẳng tay vứt nó vào thùng rác. Biết hắn là loại người coi trọng thể diện hơn bất cứ ai khác, Laito sau vài phút im lặng bèn miễn cưỡng chấp nhận.

- Đừng lo, tôi có thể chịu đựng được cho đến khi tác dụng thuốc hết hoàn toàn. Cậu có thể yên tâm quay về.

"Nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm." Với suy nghĩ đó, Laito trầm mặc hồi lâu rồi lặng lẽ biến mất.

Cảm nhận được Laito đã hoàn toàn đi khuất, Senber nhanh chóng tiến tới chiếc vali đang mở trên bàn. So với ban đầu, số lượng ống tiêm đã hạ xuống còn 5 cái, hắn nắm lấy mảnh vải lót bên dưới, đột ngột đem tất cả chúng dơ lên.

Quả nhiên sau lớp vải lót đó là hàng loạt bịt ma túy trắng bí mật được bỏ vào như một món quà biếu tặng giành riêng cho hắn.

Thầm cảm thán lòng hiếu khách của người gửi, hắn lấy một bịch mở ra mà hít sâu.

Quả nhiên, rất thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro