Chương 1: Thiên chi kiều nữ, Ân sủng của trời - Thiên Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Đấu sâm lâm

Tại trung tâm khu rừng rộng lớn bỗng xuất hiện dị tượng. Trời đất rung chuyển mạnh mẽ, bầu trời đã đầy những đám mây đen, sấm chớp đùng đùng. Bất chợt tại trung tâm dị tượng xuất hiện một vết nứt.

Dần dần, vết nứt mạnh mẽ xé toạc cả bầu trời, hiện lên trong đó hai thân ảnh một nam một nữ cùng một quả trứng lớn.

Nam nhân kia gương mặt lạnh nhạt như thể thế gian vạn vật chẳng gì có thể lọt mắt hắn, mái tóc bạch kim dài bay phần phật trong gió, đôi huyết đồng như phát sáng trong bóng tối lại tràn đầy sủng nịch nhìn cái nữ nhân bên cạnh cùng làn da tái nhợt như thể hắn đã rất lâu rồi chưa tiếp xúc với mặt trời làm khung cảnh xung quanh đã quái dị nay càng dị hơn.

Mà bên cạnh hắn là cái tuyệt sắc nữ nhân, gương mặt yêu nghiệt với nốt chu sa đỏ giữa trán, ba ngàn sợi tóc đen bay trong gió, lục sắc đồng tử tràn đầy ôn nhu cùng cái người bên cạnh nàng đầy bất đồng lại hòa hợp một cách kì lạ.

Càng dị hơn là tay cái nữ nhân kia ôm môt cái trứng lớn bằng một vòng tay nhân trưởng thành, màu đỏ yêu văn liên tục chuyển động cùng phát sáng làm nhân một đợt sợ hãi. Nhìn bọn họ cách ăn mặc liền biết có thân phận không hề thấp chút nào.

Ngay khi hai người một trứng đi ra thì vết rách không gian như nhận mệnh mà đóng lại.

Lúc này, phía dưới mặt đất xuất hiện vài cái thân ảnh, một cái nữ nhân một cái tiểu thố hòa một con tính tình cùng một cái đầu trâu to lớn nhô lên từ mặt hồ.

Cái nữ nhân kia trông cũng thật ôn nhu, mái tóc nâu dài, gương mặt không tới mức yêu nghiệt như cái chu sa nữ nhân kia nhưng vẫn là vô cùng thanh thoát. Nàng mặc chiếc đầm dài, làm nàng càng thêm dịu dàng.

Nếu có một nhân vật cao cấp ở đây chắc chắn sẽ nhân ra ngay đây là Thái Thản Cự Viên, mà ngay bên cạnh nó là cái Thiên Thanh Ngưu Mãng.

Bọn họ đáp đất, cái nam nhân lạnh nhạt lên tiếng.

" Lâu ngày không gặp, Tiểu Nhu. Các ngươi ổn thỏa chứ?"

Nữ nhân gọi Tiểu Như cười nhẹ, gật đầu." Bọn muội vẫn ổn, Hắc ca. Tiểu Vũ vừa hay mới sinh, cái kia quả trứng hẳn là hài tử của hai người đi?" Ngữ khí nàng mặc du như hỏi nhưng mang tám phần khẳng định.

Cái chữ sa nữ nhân bây giờ mới lên tiếng." Đúng vậy, nhưng mà Thần giới hiện tại có chút không phù hợp với đứa nhỏ này, bọn ta định để nó ở lại đây một thời gian... hi vọng ngươi có thể giúp chúng ta chăm sóc cái này hài tử. Bọn ta sẽ để nó tại cây Sinh Mệnh để nó mau nở. Lúc đó liền nhờ các ngươi rồi."

" Không sao đâu, Nguyệt tỷ. Chúng ta sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt. Vậy hai người định đặt tên gì cho nó?" Tiểu Nhu hiền hòa nở nụ cười đáp lại.

"Chúng ta hội định gọi nó Thiên là trời, Ân là ân sủng cũng là ẩn huệ, Thiên Ân, ân sủng của trời cũng là ân huệ mà trời ban cho nhân loại mà đứa nhỏ chấp nhận. Dẫu sao nó cũng là đứa nhỏ của thần, với lại nó đã có thần vị, chỉ cần thời cơ tới ta liền giao cho nó. A, vợ à, chúng ta có thể cùng nhau ngao đủ a." Năm nhân kia lãnh khốc được thời gian rồi lại quay về bản tính cũ, thế nô hiện hình.

" Hảo, theo ngươi." Cái nữ nhân gọi Nguyệt hóa thành cái nữ vương đáp ứng cái yêu cầu của thê nô nhà mình.

Tiểu Nhu cùng ba con vật bên cạnh nhìn cảnh này cũng chỉ có thể cười cười lại ác thú vị nghĩ.
' Sau bao năm mà vẫn còn tú tú ân ái, xem ra sau khi trở về Tiểu Ân Nhi sẽ có cái đệ đệ muội muội chơi cùng đâu'

" Được rồi, chúng ta còn phải trở lại Thần giới, ngọc bội này ngươi tạm giữ, khi nào đứa nhỏ hóa hình thì đưa nó. Đây là không giận giới chỉ, chứa được mọi vật, tùy ý nó sử dụng. Mà rồi người của chúng ta cũng sẽ tới mang nó đi nên cũng chỉ cần các ngươi bảo hộ tới hi trứng nở à được."
Lúc này, Nguyệt đưa quả trứng cho Thái Thản Cự Viên ôm, Hắc đưa cho Tiểu Nhu một khối ngọc thạch có khắc hồ ly văn án, căn dặn Tiểu Nhu.

Gật đầu một cái đáp ứng, Tiểu Nhu lẳng lặng nhìn hai người thân gặp lại chưa bao lâu đã phải chia tay, có chút luyến tiếc nhưng cũng không định giữ lại.

Sau khi hai người kia rời đi, một người ba thứ đem quả trứng tới chỗ cây Sinh Mệnh rồi đặt dưới gốc cây.

________________________

Thoắt cái đã gần 10 vạn năm từ ngày dị tượng đó, quả trứng vẫn không có nhúc nhích gì từ hôm đó, Tiểu Nhu cũng không còn, Tiểu Vũ đã hóa hình người. Nhiều khi bọn họ cũng nghĩ trứng có khi nào sẽ không nở nhưng là vẫn bác bỏ, thay nhau canh quả trứng.

Thời gian qua đi, Thái Thản Cự Viên tức giận muốn đem nó ném thì nó lại phát sáng, dị tượng xảy ra gần giống tối hôm đó.

Sau đó, một đạo quang đánh thẳng xuống quả trứng, vỏ trứng vỡ ra, để lộ một một cái nữ hài tóc bạch kim dài chấm gót chân, dáng người cân đối cùng làn da trắng mịn. Nhan sắc của nàng tuy còn non nớt nhưng rất dễ thấy sau này sẽ là cái đại mỹ nhân yêu nghiệt. Đôi mắt từ từ mở ra để lộ đôi huyết đồng hoạt bát pha chút lười biếng dưới lớp mi dày cong tự nhiên.

Vừa hạ xuống đất, nàng đã bị ôm bởi một cái nữ hài. Tiểu Vũ sau ngàn năm chờ cuối cùng cũng có bạn chơi cùng lại còn là cái khả ái nên rất vui vẻ mà ôm người ta.

" Xin chào, ta gọi Tiểu Vũ, chữ Vũ trong khiêu vũ. Rất vui được gặp ngươi. Chúng ta có thể làm bạn chứ, ta chờ ngươi rất lâu rồi bla bla bla" Vì trong rừng không mấy ai có thể cùng Tiểu Vũ nàng chơi, trên hết chúng có vài con không được khả ái cho lắm nên khi gặp được Thiên Ân thì nàng là rất vui vẻ đâu.

Thấy Tiểu Vũ nhiệt tình giới thiệu, Thiên Ân cũng không kéo kiệt mà giới thiệp lại. " Ta gọi Thiên Ân, Thiên trong thiên chi kiều nữ, Ân trong ân sủng của trời. Rất vui được gặp các ngươi, Tiểu Vũ, Thiên Thanh Ngưu Mãng, Thái Thản Cự Viên. Mong các ngươi chiếu cố." Thiên Ân cũng là lần đầu tiên có bạn, vui vẻ cười híp mắt.

Sau đó chính là chuỗi ngày gà bay chó sủa, loạn như chiến trận của Tinh Đấu sâm lâm. Lúc trước một mình Tiểu Vũ quậy phá còn có thể cản ít nhiều, giờ thêm Thiên Ân có chút mưu mô sảo quyệt, bọn họ dương đồng kích tây mà phá tới mức đám hồn thú cấp thấp khóc không ra nước mắt.

' Nhà của chúng ta a, ai đó mang hai vị tiểu tổ tổng này đi đi, báo lâu cũng được mà không về thì càng tốt. Chúng ta quá khổ rồi T _ T'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro